Đạp Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Kém đến không thể kém hơn
- Cái này...
- Ngài là thân nhân duy nhất của cháu, cả đời này cháu đều sẽ không quên ơn này của ngài, lần này từ biệt không biết bao giờ gặp lại, một ngày nào đó cháu sẽ quay lại báo đáp ơn này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đi ngược lại với suy nghĩ của Minh lão, Vệ Thiên trong lòng rất vui mừng, đốm lửa cháy lên chứng tỏ hắn cũng có tư chất tu luyện, như vậy hắn nhất định có thể trở thành tu sĩ, có thể có được một bữa cơm no. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Lạc Nhật Môn chúng ta quy mô có thể nói là rộng nhất ở tại phía bắc này, so với Xích Hoả Giáo, Tinh Hoà Tông, lớn hơn một chút, quy mô đệ tử cũng nhiều hơn, nhưng chỉnh hợp thực lực lại gần như yếu nhất, do đó lần này ra ngoài chiêu mộ thêm đệ tử là muốn tăng thêm thực lực tổng thể của tông môn, các ngươi sau này cố gắng tu luyện, vì tông môn, không thể để cho hai đại tông môn khác vượt mặt.
- Cái tên này căn cốt đoán chừng là hạ phẩm trong hạ phẩm, ánh sáng gần như không có kia, thật sự cũng thật hiếm thấy đó a.
- Ngươi cứ cầm lấy, ta già rồi, có chữa cũng chưa chắc đã khỏi, cũng không sống được bao lâu, ngươi cầm đi, ngươi chẳng phải muốn trở thành tu sĩ sao, coi như là ta đặt hi vọng vào ngươi đi, sau này quay lại báo đáp cũng không muộn, ta sống thêm vài ba năm nữa hẳn là không có vấn đề gì.
- Cái này ta cũng không biết, nhưng hắn có thể làm cháy lên Định Căn Ngọc thì coi như được đi, vào đến tông môn, cảm thấy bản thân tu luyện khó khăn, biết đâu hắn sẽ từ bỏ, bây giờ cứ tạm thời cho hắn thông qua, cho đủ nhân số đi.
- Được rồi, lần này có tổng cộng một trăm linh ba người được chọn, các ngươi quay về chỉnh đốn, ngày hôm sau xuất phát đi đến Lạc Nhật Môn.
Cưu Mục chỉ liếc qua một cái, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại có vài phần thâm ý, chiêu sinh đệ tử tuy diễn ra sơ xài, một phần cũng là do những đệ tử của Lạc Nhật Môn không quá lưu tâm đến nơi này, chỉ muốn làm cho xong chuyện còn có thể hồi tông, một phần khác là do nơi này yếu kém, số lượng lại không đông nên rất nhanh cũng kết thúc buổi thu tuyển đệ tử.
Mà ở bên ngoài, khi mọi người nghĩ rằng hắn không có tư chất tu luyện thì Định Căn Ngọc lại le lói một chút ánh sáng nhỏ yếu ớt, tựa như có như không. cũng may mọi người chưa có dời đi ánh mắt, nếu không Vệ Thiên đã b·ị đ·ánh rớt.
Một tên binh sĩ nói với Vệ Thiên, hắn nhìn Vệ Thiên run run rẩy rẩy, có chút nhút nhát không dám động mạnh, dường như sợ viên ngọc này vỡ ra.
- Còn có những chuyện khác, sau này vào tông môn các ngươi sẽ hiểu.
- Người tiếp theo, lên đi, đặt tay lên trên Định Căn Ngọc này, dùng tâm mà cảm nhận.
Minh lão nhất quyết không chịu nhận lại số tiền kia, nắm chặt lại nắm tay của Vệ Thiên, đến khi hắn chịu nhận mới thôi, Vệ Thiên nước mắt chảy xuống, đối với Minh lão cảm ơn, vội vàng khấu đầu với Minh lão.
Đám đệ tử Lạc Nhật Môn nhìn thấy Vệ Thiên, không khỏi có chút ngơ ngác, đến cả 1 tên ăn mày cũng tham gia khảo hạch, nhưng cũng không sao, dù cho ăn mày cũng không thể xem nhẹ, nhỡ đâu tên này lại có căn cốt trung phẩm hoặc cao hơn.
- Tên tiểu tử nhà ngươi, mạnh dạn lên một chút, là đấng nam nhi, cứ nhút nhút nhát nhát, yên tâm đừng sợ gì cả, nó không vỡ đâu.!
Hai người sau đó hàn huyên cả đêm, đầu sáng sớm, Lạc Nhật Môn các vị đệ tử đã chuẩn bị khởi hành, đám người được chọn đều rất háo hức, hôm nay chính là ngày đánh dấu sự đổi đời của bọn hắn, chỉ cần có thể trở thành một tu sĩ cường đại bọn hắn sẽ không còn chịu cảnh cơ cực này nữa.
- Minh lão, ngài đây là... không được, cháu không thể nhận tiền này được, ngài nên giữ lấy, dùng nó mà an dưỡng tuổi già.
Đám người nhất thời cũng không biết làm sao, chỉ đành coi như Vệ Thiên tạm quá quan, Cưu Mục đương nhiên cũng chú ý, thậm chí khi nhìn thấy việc vừa xảy ra, hắn kém chút ngã nhào, không tin được có thể tồn tại loại căn cốt phế phẩm như này.
Đám đệ tử thay phiên nhau giảng giải cho những người này, đa phần đều rất hào hứng, bởi vì thời đại này lấy thực lực vi tôn, không ai không muốn chứng minh bản thân, chuyến đi dài một tháng này, càng khiến bọn hắn mong chờ, hận không thể ngay lập tức vào trong tông môn, chứng tỏ bản thân.
- A a, vâng vâng.
- Minh lão, cháu thật sự là có tư chất tu luyện đó a, ngài yên tâm, sau này cháu cố gắng tu hành, sau này có thể giúp ngài thoát khỏi nơi này đó!
Khương Nhật Nam từ biệt Cưu Mục, sau đó dẫn đoàn người xuất phát, Cưu Mục vị thành chủ này coi như cũng có chút nể mặt mũi, cấp cho đoàn người vài chiếc xe ngựa, thời gian ước tính đi khoảng một tháng hơn, do đó những vị đệ tử Lạc Nhật Môn có thời gian giảng giải cho đám người về Lạc Nhật Môn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nắm chặt hai tay, khoé miệng không nhịn được mà cười, cười đến rất tươi, mọi người đều không khỏi lắc đầu, hắn từ đầu là cô nhi, cho nên từ nhỏ đến lớn chỉ đều sống nhờ người này người khác qua ngày, chỉ mới gần đây không còn ai nhận nuôi hắn nữa, hắn mới đi xin ăn, mọi người chưa từng nhìn thấy hắn cười, cho nên lần này cũng không ai nói cho hắn biết sự thật, bản thân hắn, căn cốt của hắn, là thuộc loại rất tệ, tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
- Đại sư huynh, cái tên này thật sự là coi như quá quan sao, so với căn cốt hạ phẩm, cái này còn cháy yếu ớt hơn, nếu hắn thật sự tu luyện, vậy tu đến bao giờ?!
- Còn có, ở đây ta có chút tiền, ngươi cầm lấy, ở bên ngoài thành không có ai đối tốt với ngươi đâu, tất cả cũng chỉ vì lợi dụng, hoặc dẫm đạp lên nhau mà đi, đừng tin tưởng một ai quá mức, hãy nhớ kĩ điều này, thứ tà ác nhất trong thế giới không phải là thứ gì khác, mà là nhân tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nhật Nam đứng ra nói, những người được chọn ai nấy đều vui mừng, không kìm nén được mà ôm phụ mẫu, có người khóc lớn, có người thì quỳ rạp dưới đất, cầu thần khấn phật, riêng Vệ Thiên tức tốc tra hỏi nơi mà Minh lão nằm, lập tức chạy qua đó, muốn đem tin tức này nói cho Minh lão nghe.
Đối vối Vệ Thiên mà nói, Minh lão vừa có ân cứu mạng, vừa có công nuôi nấng hắn, tuy là không chính thức nhưng không khác gì đấng sinh thành chính thức cả.
- Được rồi, tập hợp coi như cũng đông đủ, xuất phát thôi!
Lúc này Vệ Thiên cảm nhận được hơi nóng ở bàn tay, hắn cảm thấy bên trong mình có thứ gì đó bị kích thích, nhưng cảm giác này rất nhỏ, giống như bị kim đâm vậy, nó kéo dài rất lâu, sau đó sự kích thích này lớn dần, bên trong phần bụng như có thứ gì đó phá kén chui ra, cảm giác toàn thân bị nhìn thấu một vòng.
Minh lão nghe được tình huống bên này, cũng không khỏi âm thầm may mắn, cái này cùng người bình thường cũng không khác gì, ông hi vọng Vệ Thiên có thể thấy khó mà lui, bước lên con đường kia quá khắc nghiệt, mà hắn lại còn quá non trẻ, chỉ sợ đến bản thân cũng không thể bảo vệ, thay vào đó thà làm một cái tiểu tử bình thường cũng tốt.
- Sẵn đây ta cũng nói cho các ngươi một chút điều nữa, gia nhập tông môn, các ngươi sẽ được phân phát tài nguyên tu luyện, nhưng là không giống nhau, muốn có được càng nhiều tài nguyên tu luyện, càng phải cố gắng nhiều, xếp hạng trên Ngoại Bảng càng cao, thu hoạch tài nguyên cũng càng nhiều, ngược lại nếu không muốn tranh đấu, có thể đi làm nhiệm vụ tông môn, nhưng cách này thu hoạch rất ít, lại còn có nguy hiểm, đa số đệ tử đều lựa chọn cách đầu tiên.
Chương 3: Kém đến không thể kém hơn
Vệ Thiên luống cuống, vội vàng đặt tay lên trên, nhắm mắt ngưng thần cảm nhận, từ lúc bắt đầu Định Căn Ngọc không có chút thay đổi gì, sau khoảng chừng ba phút, vẫn như cũ không có đổi. Đám đệ tử Lạc Nhật Môn cũng thở dài, tưởng rằng sẽ có thể nhặt được bảo bối còn chưa khai phá, không ngờ chỉ là một người bình thường mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nói với Minh lão đang nằm trên giường bệnh, nói, nói đến rất hồn nhiên, không có nghĩ đến quá nhiều chuyện, Minh lão cũng chỉ biết cười, nắm tay hắn căn dặn một số thứ, cũng giống như mọi người, thật sự tên nhóc này đang rất vui, ông cũng không muốn phá vỡ đi sự hồn nhiên còn sót lại này.
- Ta biết ngươi có tài năng mà, chỉ là con đường này thật khó khăn, sau này nhớ kĩ, nếu như có khó khăn quá, thì có thể nghĩ lại, nơi này là nhà của ngươi, Hoa Hải Thôn là nơi ngươi lớn lên, lúc nào cảm thấy bản thân không thể tiếp tục, có thể về đây, cùng ta bán bánh bao qua ngày, làm một người bình thường cũng không hẳn là không tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.