Đạp Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Lạc Nhật Môn chiêu sinh
Đám người xung quanh cũng vây quanh lại xem Minh lão ra sao, có người còn an ủi Vệ Thiên, bình thường mặc dù đều ra vẻ không quan tâm, nhưng Vệ Thiên xuất hiện ở đây khiến cho mọi người mới không còn sự đau khổ của việc bị áp bức, nhìn hắn ngày ngày ăn xin ở trên đường, đôi lúc còn lén học trộm chữ ở những văn quán, mọi người đều không ai vạch trần, đều coi hắn như một đứa con, đứa cháu trong nhà.
- Vệ Thiên tên tiểu tử kia, người nào đó hãy ngăn tên nhóc đó lại, trở thành tu sĩ, bước lên con đường tu luyện vô vàn khó khăn, hắn không thể!
- Dạo gần đây số lượng đệ tử được cử đi làm nhiệm vụ bên ngoài khá nhiều, thiết nghĩ là vì mở rộng quy mô, cho nên để các đệ tử bên ngoài rèn luyện, tăng lên tổng thể sức mạnh, ngày sau có thể cùng ngang hàng với các đại tông, đại phái ở Tây Vực.
Nữ tử đứng ở cạnh Khương Nhật Nam lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của hắn, quay đầu nhìn qua, lại thấy Vệ Thiên một bộ dạng nghèo không thể nghèo hơn, không khỏi chú ý hắn.
Đây chỉ là nói đến Lạc Nhật Môn cách Cưu Thành gần nhất, còn hai nơi khác, không dùng thời gian tính bằng năm, thì cũng đừng mơ đến nơi.
- Lần này Cưu Thành chúng ta được vinh hạnh nghênh đón các vị đến từ Lạc Nhật Môn đến đây chiêu mộ đệ tử, chỉ cần dưới hai mươi tuổi đều có thể đăng kí, mọi người nhanh chóng sắp xếp, nửa giờ sau bắt đầu chiêu sinh.
Xe ngựa dừng lại ở cổng thành, Cưu Mục liền xuống xe, nồng nhiệt chào đón những người ở cổng, ở cổng đứng đó năm người, hai nữ ba nam, mỗi người đều khí chất bất phàm, nữ thì dung mạo tương đối xinh đẹp, nam thì khôi ngô, nhìn đều không giống những người phàm phu tục tử.
- Dừng tay lại đi, hôm nay chúng ta đón một vài vị khách quý, ngươi còn loạn, mặt mũi của ta để ở đâu!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Thiên không bị đánh nhiều nên rất nhanh đã tỉnh lại, chỉ có Minh lão vẫn còn bất tỉnh, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng trong thời gian ngắn, chỉ sợ không tỉnh lại được.
Hắn xoay người chạy về phía đám người đang tụ tập ở quảng trường, một đường hô lớn.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất, hai mắt sáng tỏ nhìn lên những vị đệ tử, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Đám người cũng sợ tái mặt, cái tên này nói được làm được, hắn lần này nói nặng như vậy, chỉ sợ đây là đại nhân vật, tốt nhất vẫn là không nên chọc vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Thiên nhìn thấy Minh lão bị bất tỉnh, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, hắn cũng xem ông như ông ruột của hắn, hắn nhìn lên bên trên quảng trường, hai mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm Cưu Mục cùng Triệu Hoài Khang, nếu có thể g·i·ế·t người bằng ánh mắt, Cưu Mục cùng Triệu Hoài Khang chắc đã bị Vệ Thiên g·i·ế·t đến trăm ngàn lần.
Đám người Lạc Nhật Môn cùng Cưu Mục di chuyển vào bên trong quảng trường, dọc đường đi có không ít ánh mắt nhìn bọn hắn, người dân rất tò mò không biết đám người này là ai, nhưng từ khí chất đánh giá, đều là những người không tầm thường, còn có đích thân vị thành chủ này ra đón, càng khẳng định điều đó.
Hắn qua xuống ra lệnh, lệnh cho đám binh sĩ dọn dẹp "bãi chiến trường" này, sau đó đi theo sau lưng Cưu Mục, lên trên đài quan sát, đứng ở sau lưng Cưu Mục, ánh mắt chờ đợi nhìn ở cổng thành, dường như đang chờ ai đó đến, có thể để vị Thành chủ ra đón, hắn dám chắc đối phương địa vị chắc chắn rất cao.
Vệ Thiên nghe được tin này, ánh mắt trở nên kiên định, hắn nhìn thấy Cưu Mục đối với các vị này khiêm nhường ba phần, hiển nhiên biết được các vị đến từ nơi được gọi là Lạc Nhật Môn này địa vị rất phi phàm. Hắn cũng muốn giống như vậy, hắn nghe được mọi người nói chỉ cần trở thành tu sĩ, nhất định sẽ có rất nhiều tiền, lúc đó hắn sẽ có được một bữa cơm no, không còn phải ăn xin nữa.
Chương 2: Lạc Nhật Môn chiêu sinh
Người đó quay lại nói với Minh lão, Minh lão nhất thời thở dài, ngăn cũng ngăn không được, chỉ đành cầu chúc cho hắn có thể vượt qua, coi như là vì bản thân hắn, sau này có thể có nơi nương tựa, không còn đi ăn xin nữa.
Cưu Mục ra hiệu mời, hắn nhường đám người đệ tử của Lạc Nhật Môn lên trước, dù chỉ là đệ tử nhưng địa vị so với hắn cũng cao hơn, chỉ là một tiểu thành chủ, thật sự không đáng để Lạc Nhật Môn để vào mắt, Lạc Nhật Môn quản lý diện tích khá lớn, trong đó bao gồm rất nhiều thành, trấn, Cưu Thành chỉ là một trong hàng ngàn mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứng đầu là một nam tử trông tuấn tú, khôi ngô trả lời, hắn khuôn mặt sáng sủa, người mặc một bộ bạch bào, chắp tay nói với Cưu Mục, cũng vì một số nguyên nhân, bọn hắn mới đến tận nơi hẻo lánh này để chiêu mộ, bằng không nơi này còn không đáng để vào mắt.
- Thật vất vả các vị đã không ngại đường xa đến tận Cưu Thành xa xôi này, tại hạ Cưu Mục, là Thành chủ của Cưu Thành đến đây đón tiếp các vị.
Giọng nói thều thào của Minh lão khiến cho đám người ngơ ngác, trong đó một người nhìn lên bên trên quảng trường, nhìn thấy Vệ Thiên đứng trong đám người, hai tay nắm chặt, quần áo thì rách rưới đang chuẩn bị lên trên sân kiểm tra tư chất.
Cưu Mục là một tu sĩ, cũng là gia chủ Cưu gia, cho nên hắn cũng rất bận rộn, không có thời gian để ý đến những chuyện bên ngoài, mặc cho Triệu Hoài Khang bên ngoài hoành hành, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm là mấy, so với Triệu Hoài Khang hắn còn mê tiền hơn cả, chính hắn là kẻ đưa ra mấy thứ phí thuế điên rồ, áp bức những người bán hàng ở đây.
Nửa giờ nhanh chóng đến, Minh lão lúc này nhờ đám người đưa đi y quán cũng đã tỉnh lại, mặc dù chưa được ra khỏi giường nhưng cũng nghe đến vụ việc vừa xảy ra, Vệ Thiên lúc này cũng ở trong đội ngũ xếp hàng.
Toàn trường bắt đầu náo nhiệt lên, đây chính là cơ hội để bọn hắn đổi đời, con cháu bọn hắn có thể được những đại môn phải này chọn trúng, sau này ở Cưu Thành cũng không còn khó khăn nữa.
- Đại nhân, những người đó là ai mà ngài phải đích thân tiếp đón?
- Đám người các ngươi nhớ kỹ, lần này đại nhân tiếp khách quý, các ngươi khôn hồn thì nên im lặng biết điều, nói ra điều gì đó không đúng, ta chém đầu các ngươi!
Cưu Mục một đường ngồi xe ngựa, một bên dặn dò Triệu Hoài Khang, Triệu Hoài Khang sắc mặt lo sợ, hắn đương nhiên là nghe nói đến Lạc Nhật Môn, một trong tam đại môn phái ở phía bắc Tây Vực này, tuy so tổng thể chỉ là hạng bét ở Tây Vực, nhưng ở quy mô này, Cưu Thành không bì nổi, bọn hắn quản lý quy mô cực lớn, cùng với hai đại môn phái khác quản lý phía bắc.
- Cưu thành chủ vất vả rồi, chúng ta lần này đến đây là để chiêu sinh đệ tử, gần đây tông môn muốn mở rộng quy mô, cho nên chiêu sinh thêm một ít đệ tử làm chuẩn bị.
- Các ngươi dừng tay, đem hai cái tên này xuống đi, để đây làm chướng mắt đại nhân! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một giọng nói uy nghiêm trầm thấp, khiến cho toàn trường nhất thời im lặng, Triệu Hoài Khang cũng dừng lại động tác của mình, khuôn mặt cũng tái đi, giọng nói này hắn rất quen thuộc.
Cưu Mục cũng không quá quan tâm đến, tư chất tu luyện trong ngàn người có được một người đã may mắn, mà nơi này đã rất lâu rồi không có ai có thể trở thành tu sĩ, dĩ nhiên thiên tư đã quá đỗi nghèo nàn rồi, hắn cũng không lo quá nhiều, cùng lắm thì không thể thu phí nhiều vài ba nhà mà thôi, nơi này vài triệu người, một vài người cũng chẳng đáng.
- Được, ta sẽ dặn dò đám người kia, ngài cứ an tâm.
- Là Lạc Nhật Môn, ngươi ngàn vạn lần đừng cư xử không đúng mực, bọn họ địa vị cao siêu, chọc phải bọn hắn, ta cũng vô pháp cứu ngươi, một lát nữa lại nhắc nhở đám người dân ngu xuẩn kia đi, bọn hắn mà nói ra điều không hay, ngươi cũng biết rõ hậu quả là gì.
Tên nam tử bên cạnh nghĩ nghĩ, dù sao bọn hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, không có biết được chuyện gì diễn ra, chỉ phụng mệnh mà đi, nghe được Tiết Tống nói vậy, Khương Nhật Nam không khỏi nhíu mày suy nghĩ, đệ tử được phái ra thì nhiều, nhưng theo hắn quan sát, người đi thì đông nhưng người về lại chẳng có mấy, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì đó, cũng may bọn hắn đảm nhận việc chiêu sinh, bằng không cũng đã đi thực hiện nhiệm vụ kia rồi.
- Đại sư huynh, cái thành này không khỏi nghèo nàn quá đi chứ, ngay cả một người tu chất trung phẩm cũng không có, tông môn thật sự muốn thu nhận những người như này thật sao?
Lập tức đám binh sĩ dọn dẹp đường đi, đứng ở hai bên tạo thành một cái đường đi ở giữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người Minh lão và Vệ Thiên được đám binh lính đem xuống quảng trường, đồng thời có một tên binh sĩ len lén nhét vào trong miệng hai người hai viên thuốc, Minh lão bị thương rất nặng, khắp người toàn là máu, bởi vì che chắn cho Vệ Thiên, ông không tiếc đại giới lấy thân già che chắn.
Một tên nam tử thân hình cường tráng đứng kế bên vị nam tử bạch bào kia hỏi, nãy giờ sơ qua một lượt, tư chất đám thanh, thiếu niên trong thành này chỉ toàn là hạ phẩm, không có lấy một người căn cốt trung phẩm, vậy cũng đủ thấy nơi này gần như toàn bộ là phàm nhân không có tư chất tu luyện.
- Muộn rồi, đã đến lượt hắn lên rồi!
Lời nói này khiến mọi người kinh ngạc, Lạc Nhật Môn đến đây chiêu mộ, đây là tiền lệ chưa từng có trước đây, phải biết nơi này quá đỗi xa xôi, dù cho là tu sĩ dùng toàn lực chạy đến cũng phải mất đến một tháng, trước đây muốn gia nhập Lạc Nhật Môn những thiếu niên, thanh niên phải đi xe ngựa ước chừng ba tháng mới đến nơi, vì lý do xa xôi, càng thêm nơi đây cũng không có quá nhiều người có tư chất tu luyện, càng ngày càng ít người đến Lạc Nhật Môn để bái sư tu luyện.
Cưu Mục phất tay, đám người lập tức tách ra nhanh chóng, không ai dám ngăn cản vị này cả, Cưu Mục đã bước qua tuổi trung niên, nhưng vì là tu sĩ nên diện mạo của hắn trẻ hơn so với tuổi tác thật, đừng nhìn hắn như vậy mà đánh giá, đây mới thực chất là con quỷ hút máu của Cưu Thành.
- Cưu đại nhân, ngài đến sao không báo thuộc hạ ra đón ngài.
- Ta thấy ngươi có vẻ khá bận rộn, nên ta cũng không muốn phiền ngươi!
- Không sao, tông môn chỉ bảo chúng ta thu nhận đệ tử, không bàn đến căn cốt, đám người này xem như đạt đi, tông môn ra lệnh như vậy, chắc chắn là còn có ý đồ khác, chúng ta chỉ nhận mệnh, đừng nên ý kiến quá nhiều.
- Vậy thì thật là vinh hạnh cho Cưu Thành này rồi, các vị, mời vào bên trong.
-Người đâu, dàn hàng!!
- Đại sư huynh, ngươi nhìn tên nhóc kia đi.
Coi đó như một cái niềm vui le lói trong cuộc sống khổ cực này, đúng lúc này ở cổng thành có một vài hình bóng đi đến, bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ thấy có khoảng ba năm người đi đến, Cưu Mục nhìn thấy đám người đi đến, lập tức cho binh sĩ lấy xe ngựa, phóng nhanh đến cổng thành.
Triệu Hoài Khang tò mò hỏi, hắn trước giờ cũng không có ra khỏi thành, cho nên tin tức về thế giới bên ngoài thật sự rất ít, chỉ có đôi lúc Cưu Mục giao cho hắn ít việc, hắn mới ra khỏi thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.