Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Hung hiểm bên ngoài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Hung hiểm bên ngoài


Hắn nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không có điều gì bất thường, đột nhiên hai con ngươi trong mắt co rúm lại, một con mãng xà từ phía trên đầu lao xuống, nó há miệng muốn một phát nuốt trọn hắn, hắn theo bản năng hai chân phát lực, một phát nhảy lùi về phía sau, cũng may cành cây này cứng chắc to lớn, nếu không hắn sợ đã gãy đôi, con đại mãng cắn hụt, thân hình uốn éo bắt đầu bò xuống, bởi vì nó to lớn nên mỗi lần di chuyển đều phát ra tiếng rộp rộp do da nó chà sát với thân cây tạo thành.

- Con dã trư kia không biết đã chạy đi nơi nào, bây giờ trời cũng sắp tối, ban đêm sẽ có rất nhiều loài thú dữ đi săn mồi, tốt nhất là nên tìm một nơi ở tạm, sáng mai lại tìm kiếm nó!

Chỉ nghe một tiếng ầm, Vệ Thiên từ trên cao rớt xuống đất, mà con đại mãng thì bị một quyền của Vệ Thiên đánh cho choáng váng, thân thể buông lỏng ngã xuống đất, Vệ Thiên không dám ở lâu, liền lần nữa leo lên trên cây, phía dưới nguy hiểm hơn ở trên cây gấp trăm lần, cho dù có mười cái mạng hắn cũng không dám xuống dưới.

Grào!

Một quyền đánh ra khiến cho đại mãng phải lõm một vết, thậm chí là b·ất t·ỉnh trong giây lát, hắn cũng không ngờ đến chiêu thức này lại mạnh đến như vậy, bởi vậy Trương Nhật Quân mới đánh giá môn công pháp này có thể so với Luyện Khí công pháp.

Đối mặt với dã trư, Vệ Thiên hoàn toàn chính là một cái bị thịt, hắn bây giờ mặt mày tái mét, bởi vì mất máu mà tầm mắt đã trở nên mờ mịt, nhưng hắn cũng rất kiên cường, dùng tay chống đỡ thân thể đứng lên, mặc dù thân hình lảo đảo nhưng cũng đã ổn hơn, hắn cắn chặt răng nhìn chằm chằm con dã trư này, tay phải của hắn nắm chặt, bắt đầu thi triển ra Tứ Tượng Quyền, vốn hắn nghĩ rằng đám dã trư này cũng không quá thông minh, hắn chính là muốn dùng đám này đến ma luyện bản thân, nhưng nào ngờ những con dã trư này ngoài mạnh ra lại còn rất thông minh.

Đến khi hắn tỉnh lại thì thấy xung quanh đã là ánh chiều đổ xuống, ánh sáng vàng ươm từ phía xa chiếu lên những tán cây làm nơi này càng thêm mông lung, bên dưới là hương hoa thơm, bên trên lại là cảnh đẹp động lòng, hắn nhìn xuống chỗ v·ết t·hương lúc sáng, thấy máu đã ngừng chảy, cảm giác đau nhức cũng giảm đến sáu bảy phần, hắn vội thầm cảm thấy may mắn khi tiếp nhận nhiệm vụ này được phát cho một viên đan dược trị thương, mặc dù là cấp thấp nhất, nhưng đối với thối thể cảnh mà nói công hiệu không khác gì thần dược. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xoẹt!

Xác của đại mãng to lớn bị bọn nó xé ra trong giây lát, máu tươi bắn khắp nơi, con đại mãng lúc ban đầu còn muốn trốn thoát, nhưng rơi xuống nơi này, có nhiều con còn so với nó khủng bố hơn, nó đương nhiên chỉ có c·ái c·hết mà thôi, một lúc sau đám thú dữ rời đi, Vệ Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cái xác của con đại mãng bây giờ chỉ còn lại xương trắng, máu tươi vãi ở khắp nơi, các bộ phận bên trong đều bị kéo ra bên ngoài.

Lại một hai tiếng động phía trên tán cây, hắn ngóc đầu lên nhìn thì hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ là một mảnh lá cây bị ánh mặt trời chiều chiếu vào, nhưng cơn lạnh sống lưng và cảm giác bất an vẫn chưa mất, hắn sau đó lại không quan sát bên dưới mà bắt đầu để ý những tán cây phía trên, dự cảm của hắn không sai, chắc chắn trên cây có nguy hiểm, thối thể cảnh rèn luyện không chỉ là nhục thân mà còn là các giác quan của con người, hắn vốn dĩ đã rất n·hạy c·ảm với những thứ xung quanh, bây giờ được rèn luyện qua, hắn tin chắc cảm giác kia không sai.

Xoẹt!

Xoẹt!

Vệ Thiên thầm nghĩ bản thân đã xong ngay từ lúc con đại mãng há miệng định cắn, nhưng ngay lúc đó hắn lại rất bình tĩnh mà làm ra hành động, mồ hôi đổ ướt lưng áo, hắn thoát c·hết trong gang tấc, con đại mãng quấn vào cành cây chỗ hắn vừa đứng khi nãy, xoè ra hai cái cánh mang to lớn, đây chính là cách nó săn mồi, lén lút, hoặc là hù c·hết con mồi của nó.

Chương 10: Hung hiểm bên ngoài (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tìm dựa vào một gốc cây ngã xuống, hắn xé một mảnh quần áo lấy nó quấn quanh bụng che lại phần b·ị t·hương để cầm máu, sau đó lấy ra cái bình, bên trong có một viên thuốc màu đen, mùi có chút ngai ngái nhưng hắn lại nhịn nuốt xuống, sau đó cố nén đau rồi điều tức nhịp thở, bởi vì mất máu quá nhiều nên hắn không cầm cự được lâu, chỉ vài ba phút đã ngã ra hôn mê.

- Cái này . . . Chỉ nên ăn một lần thôi, thật không chịu nổi!

Đại mãng tận dụng lợi thế thân thể dẻo dai, dựa vào thân cây bò lên trên, sau đó há một cái miệng rộng muốn táp Vệ Thiên đang ngay trên không trung, Vệ Thiên nắm chặt nắm đấm, Tứ Tượng Quyền một quyền uy lực một trăm năm mươi cân đánh thẳng vào đầu nó.

Đột nhiên, hắn cảm nhận phía trên những tán cây có tiếng xì xào, ban đầu hắn cũng không để ý đến nhưng tiếng động hình như càng ngày càng lớn, mà bên dưới các loại thú dữ thay phiên nhau đến chỗ hắn nằm lúc sáng, ngửi ngửi một chút sau đó bỏ đi, hắn ngồi trên cành cây quan sát nhưng không dám ra một tiếng động mạnh, sợ kinh động đến đám thú dữ.

Lại có thêm một tiếng khác nữa, hắn lúc này mới ý thức được bản thân thật sự may mắn khi có thể nằm ở đó đến tận chiều mà không bị đám thú dữ để ý đến, bởi vì chỗ hắn nằm máu chảy rơi vãi khắp nơi, còn đọng lại trên một vài bông hoa, càng về cuối ngày mùi máu càng nồng, đám thú dữ cũng vì vậy mà đánh hơi ra được chỗ này!

Ầm!

Hắn cũng không có vội đi tìm dã trư, theo tư liệu hắn đọc được, tại bên ngoài thường xuyên xuất hiện thú dữ vào ban đêm, Luyện Khí cảnh khi ra ngoài cũng phải cẩn thận mười phần, chớ nói chi là một thối thể cảnh như hắn, hắn đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một cây cổ thụ nào đủ cao để tránh né các loại động vật như báo hay c·h·ó sói.

Hắn từ từ leo xuống bên dưới, động tác cực kì cẩn thận, đến bên cạnh xác của con đại mãng lấy ra một cái túi mật màu đen, to khoảng chừng cỡ nắm tay người lớn, mùi tanh rất nồng, hắn một tay bóp mũi, một tay cầm túi mật rắn bỏ vào trong miệng, một hơi ực lấy một nửa túi mật, sau đó liền nuốt vội, cái mùi này quá nồng, xộc lên đến tận mũi, hắn nhịn đến mặt mũi nhăn nhúm trông rất buồn cười, một nửa còn lại cũng tương tự bị hắn nuốt vào trong bụng, sau đó lại nhanh chân lẹ mắt leo lên cành cây, xếp bằng ngồi tiêu hoá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Bà nó, chiêu này mạnh như vậy!

Nhìn qua một lượt hắn nhắm đến một cái cây có diện tích tán khá lớn, các cành cũng vô cùng cứng cáp và thô to, đủ để hắn nằm nghỉ qua một đêm, với sức lực của hắn bây giờ không thua kém gì người có sức mạnh to lớn nhất ở Cưu Thành, song trọng luyện thể, đương nhiên là có chỗ phi phàm, leo lên đến tán cây cao bên trên, hắn lại nghe được tiếng gầm rừ của một loại động vật ở cách hắn khá gần, không đến vài chục trượng.

Vệ Thiên hai mắt lập tức sáng lên, hắn nhìn thấy mật của con đại mãng này chưa có bị ăn mất, trước khi đi theo hắn tìm hiểu được, mật rắn có rất nhiều công dụng, bồi dưỡng gân cốt, tráng kiện thân thể, bổ thận tráng dương, . . .

Vệ Thiên lần này ngược lại không quá hoảng sợ, hắn nắm chặt nắm đấm ở hai tay, đề phòng lúc nào con đại mãng này t·ấn c·ông hắn sẽ phản công ngay tức khắc, bởi vì chỉ là tay không nên hắn thật sự rất kiêng dè, đại mãng sức lực rất lớn, chỉ cần người bị nó quấn quanh là đã vô phương thoát ra, thậm chí đến ngay cả một con trâu mọng to lớn còn có thể bị nó siết đến toàn thân xương cốt mềm nhũn, khỏi phải nói với một người thân hình gầy gò như Vệ Thiên.

Tiếng động vừa rồi cũng kinh động đến không ít loài thú dữ khác, bọn nó dựa theo âm thanh mà đến đây, nhìn thấy trên đất có một con đại mãng đang nằm im bất động, bọn nó liền lao vào cắn xé điên cuồng, Vệ Thiên ở bên trên cành cây nhìn xuống cũng rất hãi hùng, hắn cảm giác con mãng xà này đã rất khủng bố, nhưng nhìn xem bên dưới lúc này có vô số con thú dữ khác tụ tập, đếm sơ sơ cũng có đến năm, sáu con có kích thước to hơn cả một con trâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn ở trên cây nhìn xuống con đại mãng trên đầu có một vết lõm, hắn cũng giật mình ngơ ngác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- May mắn là nó không bị ăn mất.

Con đại mãng cũng như hắn chờ đợi đối phương ra tay, nhưng nó đói đến điên, đã rất lâu nó không được ăn, cho nên nhìn thấy Vệ Thiên đương nhiên như là một miếng ngon béo bỡ, nó chầm chậm tiến gần đến Vệ Thiên, sau đó ở khoảng cách một trượng cuối cùng nó lao nhanh đến Vệ Thiên, nhìn nó trông to lớn nhưng tốc độ lại rất nhanh, Vệ Thiên lại lần nữa hai chân phát lực, đứng ở sát thân cây bật lên trên cao, tránh né đi một cú cắn của con đại mãng.

Nhìn thấy Vệ Thiên chuẩn bị ra đòn, dã trư gầm gừ một hai tiếng sau đó quay lưng bỏ chạy, không phải bởi vì nó sợ hắn mà là cả nó cùng Vệ Thiên đều nghe được một tiếng gầm rú vang trời ở phía xa, hiển nhiên đây là một con vật có thể uy h·iếp đến nó, cho nên nó mới quay đầu bỏ chạy, Vệ Thiên thở hì hục, hắn cũng chỉ định làm động tác hù doạ, với cơ thể b·ị t·hương thế này, thi triển ra Tứ Tượng Quyền chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Hung hiểm bên ngoài