Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Bạo Táo Đích Bàng Giải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61
“Con vẽ mẫu thiết kế cho C-GG may?” Mẹ Tần kinh ngạc “Áo choàng của họ khá tốt đó.”
“Tìm hiểuanhthìcũng coi như xong,côta lại dám lấy quà vợanhtặng mẹ để mà nịnh nọt.côta có ý gì, khi dễ vợanhlà người hiền lành đúngkhông.” Đây mới là nguyên nhân chính khiến Tần Đại thiếu nổi giận “côta là gì mà chủ động đứng như vậy, bộ tưởng là chủ nhân của nhà này hả, ngườikhôngbiết còn tưởng làcôta mới là con dâu nhà họ Tần đấy, còn vợanhchỉ là người ngoài phảikhông.”
“Dạ, đây là chút đặc sản ạ.” Ngô Đồngnói.
“Mr Wang là nhà thiết kế rất nổi tiếng, quần áo doanhta may thiết kế rất đẹp.”
Tần Qua: Mẹ con là của ba.
“Đến đây Phi Phi, cho bà nội ômmộtcái, bà nội nhớ con quá nè.” Mẹ Tần cũngđiđến, đón Phi Phi từ tay con trainhỏ.
“Chịkhôngđể ý chứ?”
“trênáo choàng có vẽ con vịtnhỏ?” Mẹ Tần kinh ngạc, áo choàng mà cómộtđống vịtnhỏthìlàm sao mà mặc ra ngoài.
“Xem ra việc đểanhkết hôn là quyết định đúng đắn.” Tần Hoài vui mừngnói.
“A … vậythìthôi vậy.” Sở Vận hơi lúng túngnói.
“anhTần,anhthậtbiếtnóiđùa.” Sở Vận lạimộtlần nữa bị xấu hổ, bị Tần Qua chặn họngkhôngbiếtnóilại thế nào.
Tần Đại thiếu thấy bà xã nhà mình căng thẳng như vậy, liền lên tiếng “Lần trước mọi người thấy con và Phi Phi mặc đồ do Ngô Đồng thiết kế nênnóiNgô Đồng may chomộtbộ hay sao?”
Nhìn thấy Sở Vận bên cạnh Tần Hoài, Ngô Đồng cũng cườinhẹ, gật đầu “Sở Vận, chàocô.”
Tần Hoài gật đầu.
Ngô Đồng thấy quà tặng mình vất vả chuẩn bị mấy tháng trời,đãbị đôi ba lời của Sở Vận mà làm quađi, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cũngkhôngnóigì.
Phi Phi: Vậy ba và mẹ sinh cho conmộtngười.
Lúc này, Sở Vận lấy áo choàng trong hộp ra,nói“Dì, đúng là áo choàng do C-GG may có khác, kỹ thuật may tốtthật. Dì mặc vào xem sao.”
Cả nhà lại hàn huyênnóichuyệnmộthồi, cho đến khi người làm thông báo cơm tốiđãsẵn sàng.
“Ba, ba nghĩ xa xôi quá. Ba trông cậy con lập ramộttập đoàn lớn như Tần thị nữa hay sao?” Tần Qua cà lơ phất phơnói.
“Phi Phi.” Tần Hoài ngăn cháu trai lai, bế lên làm cậu nhóc cười khanh khách.
“Dạ, con biết.” Phi Phi lập tức từtrênghế nhảy xuống, chỉ vào từng món từng móntrênbànnói“Đây là quần áo mẹđãmay cho ông nội, chú Ba, bà nội.”
Từ khi biếtnóichuyện, Phi Phi ngày càng hoạt bát làm ba mẹ Tần vô cùngyêuthích, lúc ăn cơm cũng để Phi Phi ngồi cạnh mình.
Ăn cơm tối xong, ba mẹ Tần dẫn Phi Phi lên phòng chơi đồ chơi, haianhem Tần Qua lên thư phòngnóichuyện, còn Ngô Đồng và Sở Vận ngồi tại phòng kháchnóichuyện phiếm.
“Ồ,thậtvậy sao. Vậy cám ơncô.” Ngô Đồngnói.
“Đúng rồi, em thường xuyên tới đây rủ dìđiuống trà nhưng rất ít khi gặp chị. Chị Ngô Đồngkhôngđến đây thường xuyên sao?”
“Nếu do chị Ngô Đồng tự tay may, vậy chúng ta mở ra xemmộtchútđi.” Sở Vận đứngmộtbên bỗng nhiên đề nghị.
Vì saorõrànganhđãcó bạngáimà vẫn ăn phải thức ăn cho c·h·ó thế này?
Lúc này, người làmđilên tiếp nhận các túi quà trong tay hai người, đem túi quà đặt lên bàn trà, lại có người tới giúp hai người cởi áo khoác treo lên giá, còn áo khoác của Phi Phiđãsớm được mẹ Tần cởi ra đưa cho người làm rồi.
“Để con …” Sở Vận thấy mẹ Tần muốn mở hộp quà liền nhanh tay trước Ngô Đồng, dành lấy việc mở hộp.
Ngô Đồng mang theo mấy hộp quà, đứng cạnh Tần Qua, có chút mất tự nhiênnói“Con chào ba mẹ. Tần Hoài.”
“thậtra đây là đặc sản do đồng đội của Tần Qua mang đến cho tụi con.” Ngô Đồng giải thích “Con cảm thấy ăn rất ngon nên mang đến cho mọi người nếm thử.”
“Chị Ngô Đồng có phải hơi sợ dìkhông. Thực ra dì là người rất dễ gần, nếukhôngsau này emsẽgọi điện cho chị, hai chúng ta hẹn gặp nhau, có thời gian rảnhthìcùngđiuống trà, dạo phố, dì rất thíchđi…” Sau đó Sở Vậnnóirất nhiều cho Ngô Đồng nghe nhưngkhôngnóimộtlời nào về chuyệnđimua sắm quần áo.
“Khoảngmộttháng chúng tôi mới vềmộtlần.”
“Tự con làm hả?” Mẹ Tần sửng sốtnói“Quần áo mua là được rồi, con vất vả may làm gì.”
“ChàoanhTần Qua, chị Ngô Đồng.” Sở Vận cũng cười chào hỏi.
“Ai, cái thằng này …” Ba Tần cũng biết chuyện nàykhôngphải là việc con trai mình thích làm, chuyện Tần Qua chịu mở công ty bất động sảnđãnằm ngoài dự kiến của ông, ông cũngkhônglăn tăn nữa. Dù sao Tần Qua cũng có cổ phần trong Tần thị,sẽkhôngthiếu tiền tiêu.
“mộttháng, vậy chẳng phải từ khi hai người liên hôn … A,thậtxin lỗi, là sau khi kết hônthìvề nhà này cũng chẳng được mấy lần.” Sở Vận giật mìnhnói.
“…” Tần Hoài.
“Đúng rồi.” Mẹ Tần cũngnói“Hẹn với Mr Wang rất khó đó, may mà nhờ có Sở Vận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anh, công ty củaanhmuốn lớn mạnhthìphải chuyên nghiệp hóa công tác quản lýđi,khôngthể xưng hô như khi cácanhcòn trong bộ đội được.” Tần Hoàinói.
“Con rời khỏi Phi Phi được hả?” Mẹ Tần sững sờ.
“Chị Ngô Đồng, à, chuyện hôm đó, em muốn giải thích với chịmộtchút.” Chuyện hôm gặp ở quán bar, Sở Vận vẫn muốn tìm cơ hộinóirõràng với Ngô Đồng “Emkhôngphải là cảm thấyanhTần có gìkhôngtốt … Là Giai Kỳ,côấy có hiểu lầm vớianhTần, sau này gặp emsẽgiải thíchrõvớicôấy.”
Ngô Đồng gật gật đầu cười, Tần Qua đứngmộtbên có vẻ mặt ‘vợ con rất lợi hại’.
Tần Qua nhìn lướt qua chiếc xe BMW màu đỏ đậu bên cạnh “Xem ra bạngáicủa Tần Hoài cũngđãtới.”
“Cái gì mà thằng ranh vớikhôngthằng ranh, ở công ty con cũng kêu mấy người họ như vậy hả?” Ba Tần hỏi.
“Ồ?” Ba Tần cầm áo sơ mi lên xem, lật ống tay áo lên xem, quả nhiên thấy chú vịtnhỏmàu vàngtrênnền vải trắng, rất đángyêu. Ba Tần lập tức cườinói“Khá đẹp đó.”
“Sao nào? Chú tráchanhhôm nay nể mặt chú quá hả?” Tần Qua liếc nhìn em trai.
“Sao em nghenóiTần Hoài vàcôấyyêuđương cũng lâu rồi mà?” Ngô Đồng kinh ngạc “anhchưa gặp mặt lần nào luôn sao?”
Ba Tần cười ha ha cúi đầu ăn cơm.
Lúc đặc sảnđãđược chế biến thành món ăn dọn lên bàn, ba Tần nếm thử rồi liên tục khen ngợi “Ăn ngon, ăn ngon lắm.”
“Cũng được, chúng ta nhìn xemmộtchút.” Mẹ Tần gật đầu.
“Mẹ con làm cũng rất đẹp.” Mẹ Tần vỗ về cháu trai xong, quay đầu qua nhìn Ngô Đồng “Mẹ rất thích.”
Sở Vận nghe đến đó, động tác ăn cơm cũng chậm lại.
“anhkhôngthíchcôbạngáinày của chú.” Tần Đại thiếu ngồitrênghế sô pha,đithẳng vào vấn đề,khônghề nể mặt mũi cho Tần Hoài chút nào.
“Cuộc sống hôn nhân đúng làkhôngtệ lắm.” Nhớ đến những lúc ở cùng với bà xã, Tần Đại thiếukhôngngại ngần mà cho em traimộtbát thức ăn cho c·h·ó.
“Con vẫn gọi như vậy mà, có sao đâu ạ.” Tần Đại thiếu xem thường.
“anhcứnóiquá …”
Tần Qua cầm theo quà tặng,đitheo sau hai mẹ con, chậm rãi ung dung bước vào biệt thự.
“Chúkhôngcần căng thẳng,anhchỉnóira quan điểm củaanh,khôngbắt buộc chú phải chia tay vớicôta.” Tần Quakhôngthèm để ý “Dù sao vợ là của chú, bản thân chú thích là được, chỉ đừng có lảng vảng trước mặtanhlà được.”
“Mẹ, con để Phi Phi ở lại mấy ngày cho ba mẹ chơi với nhóc chánthìthôi.” Tần Qua và Ngô Đồng cũng vừa vào đến phòng khách.
Mọi người tò mò nhìn, cẩn thận nhìn ngắmmộtlúc lâu mới mơ hồ từ dải đường viền cong cong màu vàng đó nhìn ra được bóng dáng chú vịtnhỏ.
“Cám ơn chị dâu.” Tần Hoài cũng nhìn Ngô Đồng cười.
“Rất nhiều thứ, như làcôấy xinh đẹp, giọngnóidễ nghe, tóc dài, thích mặc váy trắng …”
…
Phi Phi: Ba ơi, hôm nay cái dì đóthậtđáng ghét. Luôn cướp lời của mẹ.
“Vợ tôikhôngcó nhiều thời gian rảnh rỗi đâu.” Tần Qua liếc Sở Vậnmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Đồngnói“Phi Phinóivới con,trênáo của bé với Tần Qua đều có chú vịtnhỏnên trong quần áo của mọi người nhất định cũng phải có chú vịtnhỏmới được. Conkhôngbiết làm sao nênđãbiến đổimộtchút, làm cho nónhỏđi, từ xa nhìnthìchỉ là đường viền cong, nhìn kĩthìmới ra chú vịtnhỏ.”
“Đây là đặc sản ở quê của tôi.” Tần Quakhôngđợi Ngô Đồngnóimà giànhnóitrước, trong lòng thấy Sở Vận phiền muốn c·h·ế·t rồi,đãnóinhiềuthìthôiđi, cònnóimóc cạnh khóe gì ở đây vậy. Mắt thằng nhóc Tần Hoài này mù rồi à?
“anh…” Tần Hoài cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nghĩ đến bạngáicủa Tần Hoài, Ngô Đồng nhớ đến hai lần gặp mặt Sở Vận, tò mò hỏi “anhcũng biếtcôấy hả?”
Tần nhị thiếu nghe mà đen mặt, những điều kiện đóthìđira ngoài đường vơ lấy cũng đượcmộtnắm to có được haykhông.
“Ừ.” Ngô Đồng luôn cảm thấy cáchnóichuyện của Sở Vận là lạ, cũngkhôngmuốn tiếp chuyện vớicôta.
“Dạ, cũngkhôngvất vả ạ.” Ngô Đồngkhôngbiết giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng cười cười.
“Ông nội ănđiạ.” Phi Phi gắp cho ba Tầnmộtmiếng thịt.
“khôngphải, em chỉ cảm thấy nửa năm qua,anhthay đổi rất nhiều.” Tần Hoài cườinói“anhbình tĩnh hơn trước đây nhiều, mặc dù vẫn còn thích oán giận người khác nhưng cũngkhônglàm người khác phải sợ hãi. Phi Phi cũng thay đổi rất nhiều, biếtnóichuyện, còn hoạt bát, nhanh nhẹn như vậy.”
“Vậy chúnóinhiều nhiều chocôta biếtđi.” Tần Qua giễu cợtnói“Vừa rồi, nghe mẹnóianhsẽkhôngtham gia quản lý Tần thị,côta vui đến nỗi suýt nữa cười ra tiếng luôn rồi.”
Chương 61
Phi Phi: Vâng ạ, phải tìm người như mẹ vậy.
Tần Qua nhìn Sở Vận nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi. Trước đây vốn dĩ đối với người ngoài, Tần Đại thiếu luôn giữmộtbộ mặt lạnh nhạt ítnói.
“Cám ơn ba.”
Sở Vận lúng túngnói“Chị Ngô Đồng, sao lại của C-GG được, có phải chị cầm nhầm của ai rồikhông?”
Tần Hoài nhìn vẻ mặtkhôngkiên nhẫn củaanhtrai, đột nhiên hỏi “anh, nếu theo như tính khí trước đây củaanhchắc làanhphải bùng phát tại chỗ rồi.”
Tần Hoài nhìn Sở Vận, ánh mắt hơi bực bội.
Thư phòng.
nóirồi, Sở Vận giúp mẹ Tần mặc áo choàng vào, sau đó khen “Quả nhiên là rất đẹp, mấy ngày nữa chúng ta đến chỗ Mr Wang may mấy bộ quần áo nữa, lúc đó mới hoàn hảo.”
“không.” Tần Qua lắc đầu.
“A, đúng rồi. Đúng là bađãnói, ba cũng chỉnóivậy thôi,khôngngờ đứanhỏnày lại nhớ kĩ như vậy.” Ba Tần nhớ lại chuyện này, nụ cười với Ngô Đồng hòa ái thêm mấy phần.
Mẹ Tần nghenóivậythìngẩng đầu lênnói“Ai bảo Tần Quasẽvào Tần thị làm việc. Nó ghét nhất là phải ngồi tại văn phòng làm việc. Được rồi, được rồi, mọi người mau ănđi, ăn cơmkhôngnóichuyện công ty.”
Tần Hoài cũng biết hiểuhiệncủa Sở Vận tối nay hơi quá đáng nhưng vẫn nghĩ giải thích cho Sở Vậnmộtchút “Chắc Sở Vận chỉ thuận miệngnóimà thôi,khôngcó ý gì khác đâu, dù saocôấy cũngkhôngrõhoàn cảnh nhà mình lắm.”
Tác giả có lời muốnnói:
“Nếu ba thích, con lại kêu mấy thằng ranh đó mang đếnmộtít nữa.” Tần Đại thiếu l* m*ngnói.
“côcũngđãnóilà hiểu lầm rồi mà, giải thích xongthìtốt rồi.”
Vốn dĩ có chút mong chờ món quà của mình, sắc mặt mẹ Tần lập tứckhôngvui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phi Phi: Dù sao con phải tìm được người như mẹ.
“Chị Ngô Đồng thiết kế cho dì cái áo choàng này rất đẹp đó, có thể thông quasựthẩm định của C-GG cơ mà. Chị Ngô Đồng nhất định cũng là nhà thiết kế có tài,khôngbiết sau này chị có thể thiết kế giúp em …”
“anh,anh… thích chị dâu ở điểm nào?” Tần Hoài hỏi
“Khi nàocôta vẫn chưa phải là vợ Tần Hoàithìvớianhmànói,côta chỉ là người xa lạ.” Tần Quakhôngđể ýnói“Ngoại trừ vợanh,anhquan tâm những phụ nữ khác làm gì.”
“Bà nội, bà nội, con cũng tham gia thiết kế đó!” Phi Phi cũng góp lời.
“Mẹ thíchthìtốt rồi.” Ngô Đồng cười đáp.
“Chỗ này nè bà nội.” Phi Phi chỉ vàomộtdải đường viền màu vàngtrênáo choàng.
“Khá đấy.” Ba Tần liếc mắt nhìnmộtcái.
“Mẹ,đãchuẩn bị rất lâu.”đangngồi giữa ông bà nội, Phi Phi lập tứcnói.
“Con chào ông nội, con chào bà nội, con chào chú Ba.” Vừa vào cửa, Phi Phi lập tức rời khỏi tay Ngô Đồng, co cẳng chạy về phía mọi ngườiđangngồitrênghế sô pha trong phòng khách.
Mẹ Tần cho người làm mang đặc sản xuống dưới, để đầu bếp làm thêm ít thức ăn cho bữa tối.
“Dạ có, nhưng con để ở bên trong ống tay áo, bình thườngkhôngthấy đâu ạ.” Ngô Đồngnói.
“Vâng ạ.” Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Qua: Thằng nhóc thúi, đó là em con.
“anhTần, chắc là bác trai hi vọnganhtích lũy được thêm kinh nghiệm, để sau nàyanhcó về làm tại Tần thịsẽdễ dàng hơn, có phảikhôngạ?” Sở Vận cườinói.
nóinãy giờ cũng là vì chuyện của chị dâu.
Tần Hoài cũng cảm thấy hôm nay Sở Vận hơi nhiều chuyện, ánh mắtkhôngvui nhìncôta.
Tần Hoài im lặng cười khổ, cúi đầu trầm tư,mộtcuộc hôn nhân hòa hợp làsựhòa hợp về trình độ, năng lực, hoàn cảnh gia đình hay làsựhòa hợp về mặt tình cảm đây?
“Chị Ngô Đồng, đây là đặc sản ở quê chị sao?” Sở Vận như vô tình hỏi.
“Con định có kế hoạch phát triển như thế nào? Trong năm năm tới xác định vị trí đến đâu, có suy nghĩ đưa ra thị trường chứng khoánkhông?”khônghổ danh là chủ tịch tập đoàn công ty,nóiviệc đưa ra thị trường chứng khoánnhẹnhưkhông.
“trênáo của ba cũng có hả?” Ba Tần hiếu kì.
Tần Qua: Sau này conkhôngđược tìm vợ như vậy nhé.
“Con cũng tham gia thiết kế? Con tham gia làm sao được?” Mẹ Tần cúi đầu hỏi Phi Phi.
Sở Vận cũngkhôngbiết Ngô Đồng có để chuyện này trong lòngthậthaykhông, nhưng màcôtađãgiải thích rồi. Sau này Ngô Đồng có nhắc lại chuyện nàythìcôta cũng có cái cớ để mànói.
Ngô Đồng:anhvà Phi Phinóibậy gì đó, đêm nay ngủ sô phađi
“Vậythìtốt quá.” Mẹ Tần vui vẻnóivới Phi Phi “Phi Phi, con ở lại chơi với bà nội đượckhông?”
“Đồng đội của Tần Qua tặng? Vậy nhất định phải nếm thử rồi.” Ba Tần cũng biết chuyện con trai lớn nhà mình cùng với đồng đội cũ mở công ty bất động sản. Ban đầu ba Tần cũng có chút lo lắng, sợ con trai mình mới vất vả hồi phục đượcmộtchút, nếu ở cùng với đồng đội cũthìcó thểsẽbị k*ch th*ch. Nhưngđãquamộtthời gian rồi, Tần Qua vẫn tốt, phảinóilà còn tốt hơn trước nữa.
Tần Qua: Mẹ chỉ cómộtmà thôi.
“Có đẹp bằng mẹ con làmkhôngạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Sở Vận đem hộp quà thứ ba mở ra,mộtcái hộp màu đen bêntrêncó mấy chữ C-GGhiệnra trước mắt mọi người.
Ngô Đồngkhôngđể ý, chỉ cười rồi chủ động mở nắp hộp quànói“Con nghe Tần Quanóimẹ rất thích áo choàng, mà áo choàngthìở nước G là tốt nhất, ở trong nước cũng khó mua được. Nên conđãthiết kế mẫu sản phẩm rồi liên hệ C-GG để họ may.khôngbiết mẹ có thíchkhôngạ?”
Sở Vận nghe mẹ Tầnnóinhư vậythìrất yên tâm, cười cười cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, trong bữa ăn cũng gắp cho mẹ Tần mấy đũa thức ăn.
“Còn những cái này là cái gì?” Thấy bầukhôngkhí có chút xấu hổ, ba Tần chỉ vào những túi còn lại hỏi.
Hai hộp đầu là quà tặng ba Tần và Tần Hoài, áo sơ mi của đàn ông đều tương tự như nhau, phân biệt là nhìn vào chất liệu và đường may. Ngô Đồng chọn chất liệu vải cotton thoáng mát, cùng với số đo do Tần Qua cung cấp, đo ni đóng giày mà may lên.
“Dù saoanhcũngnóirõvới chú rồi, sau nàyanhvà chị dâu về nhàkhôngcho phép chú mang bạngáitới, chúng ta đừng có ở chungmộtchỗ.” Tần Đại thiếu tức giậnnói.
Ngô Đồngđãtháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xethìbất ngờ bị lờinóicủa Tần Qua làm cho đỏ mặt “Chúng ta nhanh vào thôi, chắc ba mẹđangđợi đó.”
“Gì mà rời vớikhôngrời được chứ?” Tần Qua nhíu mày cười cười.
Ngô Đồng đành thu tay lại, yên lặng đứng bên Tần Qua, Tần Qua nhìn Sở Vậnđangân cần nịnh hót, tâm trạngkhôngtốt chút nào: Cái người này,khôngthấy vợanhđãđưa tay ra sao, mở hộp quà mà cũng muốn tranh.
“Đừng khách sáo.” Ngô Đồng biết là hai người cho mình mặt mũi, bằngkhôngthìchỉ liếc mắt nhìnthìlàm sao mà biết tốt vớikhôngtốt.
“Về nhà ăn bữa cơm mà con còn mang quà cáp làm gì.” Mẹ Tầnnói.
“Dù saothìbà xã ấy à, là người mà chú muốn sống cùng đến hết cuộc đời, quan trọng nhất là chú lúc nào cũng muốn được ở bêncôấy.” Sau khi liệt kêmộtloạt ưu điểm của bà xã, Tần Đại thiếu để lại lời tổng kết lời ít ý nhiều “anhcũng thích ở cùngmộtchỗ với vợanh.”
Tần Qua mặt lạnh liếc nhìn Sở Vận, khi quay đầu lạithìpháthiệnbà xãđãgắp cho mìnhmộtmiếng thịt kho tàu, lập tức tươi cười hớn hở ăn cơm.
“Bà nội, Mr Wang là ai ạ?” Phi Phi ngây thơ hỏi.
“Con vịtnhỏ, rất nhiều, rất nhiều …” Phi Phi chỉ vào áo choàng.
“Ồ??” Ba Tần nghe xongthìhứng thúnói“Phi Phi biết mẹ chuẩn bị những gì luôn sao?”
Ngô Đồng cùng Tần Qua và Phi Phi lái xe đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy là sáu giờ chiều. Mùa đông trời tối sớm, khi xe Jeep tiến vào biệt thựthìtoàn bộ biệt thựđãđược thắp đèn sáng rực rỡ nhưmộttòa lâu đài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.