Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 35

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35


“Em bị muộn rồi, tối gặp lại nhé.” Ngô Đồng cố ý lùi lại sau hai bước, né tránh nụ hôn củaanh. Thấy Tần Qua buồn bực,cônén cười xoay người bướcđi.

“anhcả” Tần Hoài lại muốn khuyên.

Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời rồi lại nhìn ba mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dù sao việc này cũng nhờ chú giúp đỡ trướcđã.anhvề đây,khôngquấy rầy chú làm việc nữa.” Tần Qua bế Phi Phiđira cửa.

Tần Qua theo địa chỉ Đại Hữu đưa, lòng vòng hơnmộtgiờ mới đến được thôn Thành Trung. Trong thôn, khắp nơi là bầukhôngkhí ô nhiễm, đường xáthìchật hẹp, xe Tần Qua lách tránhmộtlúc mới đến trước phòng trọ của Đại Hữu.

Tìm mình giúp đỡ? Tần Hoàiđãmấy lần muốn giúpanhcả nhưngkhôngcó việc gìanhcó thể giúp được. Khó có đượcmộtlầnanhcả nhà mình nhờ giúp đỡ nên thái độ củaanhnghiêm túc hẳn lên “Có việc gì vậyanh?”

“Các cậu đều xin nghỉ việc hếtđi.” Tần Quanói

Công việc của Tiếu Tử là bảo vệ công trường bên cạnh,đilàm vào ban đêm còn ban ngàythìcậu ta ở nhà ngủ. Lúcđangmơ màng ngủthìnghe trong sân có tiếng động, vốn chưa ngủ đủ giấc bị đánh thức nên tâm trạng hơi khó chịu, lúcđirathìthấymộtngười đàn ông cao lớnđangbếmộtđứa bé đứng.

Tần Qua nghĩ những đồng đội như Đại Hữu, Tiếu Tử, Tiểu Tống ở thành phố nàykhôngphải là ít cho nên tỉ mỉnóihoàn cảnh của họ cho em trai mình nghe, ý củaanhtrước tiên nhờ Tần Hoài bố trí cho ba người nàymộtcông việc, sau đó nếu còn những trường hợp như vậy nữathìcũng cần em trai mình giúp đỡ.

Cho đến khi bóng Ngô Đồng khuất khỏi con hẻm, Tần Qua mới thu hồi tầm mắt, trở về phòngnóivới Phi Phiđangchơi ghép hình “Phi Phi, hôm nay ra ngoài với bađi.”

“Cậu …” Tần Đại thiếu chút nữathìbùng phát “Cậunóicác cậuđangở cái nơi rách nát gì thế này, nhà giam còn tử tế hơn chỗ này.”

“anh…” Vẻ mặt Tần Hoài tràn đầy bất đắc dĩ “anhkhôngnghĩ đến việc tựanhgiải quyết vấn đề này sao?”

“Đại thọ 60 của ba năm ngoáiđãtổ chức rồi mà.”

Tần Hoài lập tức nhận rasựkhác biệt, ngạc nhiên nhìnanhcả nhà mình “Phi Phi so với trước hoạt bát hơn nhiều.”

“anh, từ từđã.” Tần Hoài tranh thủnói“Em còn có chuyện muốnnóivớianh.”

“Bố trí mấy công việckhôngphải là việc lớn, nhưng mà …” Tần Hoài chăm chú nhìnanhcả nhà mình “Nếu như luôn phải nhận các thương binh xuất ngũ vào làm trong công ty, theo emkhôngphải là kế hoạch lâu dài.”

Tiếu Tửkhôngdám phản đối, chạy nhanh vào phòng bêmộtcái ghế ra.

“Lúc nãy là sét đánh.”

Nhưng Tần Hoàikhôngsảng khoái đồng ý như Tần Qua nghĩ mà nhíu lông mày, trầm tư suy nghĩ.

Tôi ngay cả Tần Đại thiếu cũngkhôngnhận ra, có phải là tôi chuẩn bị thất nghiệp rồi haykhông?

“Đội trưởng?” Chút buồn ngủ của Tiếu Tử cũng bay mất.

“Cuối tuần này chúng ta muamộtchiếc xeđiem.” Tần Qua đau lòng vì bà xã phải đón xeđilàm mỗi ngày.

“Đội trưởng …” Tiếu Tử nghe lời Tần Quanóimà mũi cũng chua xót theo, các cậukhôngphải làkhôngbiết, chỉ làkhôngmuốn nghĩ đến. Trước kiađãtừng kiêu ngạo như thế nào màhiệngiờthìmất mát bao nhiêu.

“Sinh nhật ba sắp đến rồi, tối thứ ba tại khách sạn Đế Vương, chúng ta tổ chứcmộtbữa tiệcnhỏ,anhvà chị dâu nhớ sắp xếp đến.” Tần Hoài dặn dò.

Chờ Phi Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tần Đại thiếu đạpmộtphát đá tung cánh cổng và chiếc bếp lò bên trong, còn chưađãghiền,anhgiơ tay định dứt sợi dây thừng phơi quần áo cạnh đó.

Tần Hoài:khôngphải làanhbảo em chuẩn bị hay sao?

Phi Phi ngoan ngoãn mở mắt, yên tĩnh nhìn ba như đợi lời giải thích.

“Vậythì… Nhận được bao nhiêuthìnhận bấy nhiêuđi.” Tần Qua hiển nhiên cũng chưa suy tính chuyện về lâu về dài.

“Thế nào? Việc này cũngkhôngkhó mà?”

Câunóicuối cùng của Tần Qua làm ba người đối diện đều im lặng.

Tiếu Tử thấy có trẻ con nên cố nén tâm trạng khó chịu lại, hỏi “anhlà ai?”

“rõ.” Tiếu Tử hô to.

Sau đó cho Tiếu Tửmộtánh mắt hung dữ, Tiếu Tử lập tức ngoan ngoãnđitheoanh.

“Đội trưởng, tụi em chỉ có ba cái,anhđãđạp gãy hai cái rồi.” Tiếu Tử cẩn thậnnói.

Tần Qua mơ hồ nhìn em trai nhà mình, luôn có cảm giác Tần Hoàiđanglừa dối mình. Nhưnganhcũngkhôngnhịn được tưởng tượng đến hình ảnh mình lập nghiệp, sau đó lại nghĩ đến hình ảnh mình mặc quần tây đeo cà vạt,đigiày đen suốt ngày họp họp họp và đấu đá lẫn nhauthìcảm thấy toàn thân nổi da gà, lắc đầu cự tuyệt “anhkhônglàm ông chủ được đâu.”

Tần Qua im lặng lái xe về nhà, Phi Phi ngồi ghế phía sau ngạc nhiên thấy ba mình hôm nay lạikhônglảm nhảm, nhưng cậu nhóc cũng chỉ nhìnmộtchút rồi lại cúi đầu chơi rubic.

Ngô Đồng: Tôikhôngbiết gì hết.

“Đúng rồi.” Tần Hoài bỗng nhiên nhớ đếnmộtchuyện, trở lại bàn làm việc lấy ramộttập tài liệu đưa cho Tần Qua “Đây là bữa trướcanhbảo em soạn thảo.”

“Đội trưởng …”

Lạy trời, đây là Tần Đại thiếu??

“Hơn nữa … chúng ta sau khi xuất ngũ,trênngười ai màkhôngcó vết thương.”

Đó làmộtcăn nhà cấp bốn, có bốn phòng, phòng ốc cũ kĩ, tối tăm, bị bao vây bởi các nhà cao tầng xung quanh, quanh nămkhôngthấy ánh mặt trời. Tần Qua bế Phi Phi đứng trước cửa, sắc mặt vô cùng khó coi,anhnhịn rồi lại nhịn, cuối cùngnóivới Phi Phi. “Nhắm mắt lại.”

Tần Đại thiếu cẩn thận để Phi Phi ngồi lên ghế,nói“Con ngồi đây chơi nha, ba với chú nàynóichuyện chắc là lâu đó.”

Tiếu Tử gọi điện báo cho Đại Hữu và Tiểu Tống, hai người giữa trưa xin nghỉ hai giờ, muamộtvài món ăn mang về. Bởi vì trừ cái ghế duy nhất Phi Phiđangngồi những cái khác đềuđãbị Tần Qua đá hỏng nên mọi người ngồi xếp bằng dưới sàn nhà để ăn. Vì buổi chiều còn làm việc nên cũngkhôngcó ai uống rượu.

“Dạ,anhmuốn gặp Tổng giám đốc Tầnthìphải hẹn trước ạ.” Nhân viên lễ tânnói.

“anhtự mở công ty?” Tần Qua như nghe thấy câu chuyện cười “Chúkhôngnhầm đấy chứ?”

Tần Qua cầm chén lấy đồ ăn rồi đưa cho Phi Phi rồi mới bắt đầu cùng mọi ngườinóichuyện phiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đại thiếu bình tĩnh quay người, nhưng trong mắt là lửa giận khó kìm chế.

“thậtlà phiền phức.” Tần Quakhôngnhịn được nhíu mày làmcônhân viên bị dọa phải lùi về saumộtbước. Tần Qua lấy điện thoại ra gọimộtcuộc “anhở dưới lầu.”

“Xin chàoanh, cho hỏianhcần gặp ai?”

Tác giả có lời muốnnói:

“Chỗ này có thể cho người ngủ sao?” Tần Qua chỉ gian phòng dơ bẩnnói“Các cậu cống hiến sức trẻ để bảo vệ tổ quốc để đổi lấy những thứ này sao?”

Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Quakhôngbởi vì nhân viên lễ tânkhôngnhận ra mình mà nổi giận, chỉ thản nhiênnói“Tôi tìm Tần Hoài.”

Tần Hoài trơ mắt nhìn tài liệu mình mới đưa choanhtrai nhà mình,đãbịanhtrai némđikhôngthương tiếc, chỉ có thể trầm mặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 35

“Ai đó?” Bỗng nhiênmộtgiọngnóiồm ồm củamộtngười đàn ông từ gian phòng giữa vọng ra, sau đómộtngười đàn ông có gương mặt tái nhợt đẩy cửa bước ra.

“anhcả, Tần thị là tập đoàn kinh doanh tài chính, địa ốc và giải trí, những điều nàyanhkhônghứng thú nênanhkhôngtham gia quản lý tập đoàn, em và ba mẹ đềukhôngép buộc.” Tần Hoài thuyết phục “Nhưng mà quản lý các quân nhân, so với ai cũngkhôngsánh bằnganh.”

Phi Phi nghi hoặc ngẩng đầu.

“Cậu có mắt haykhông, đemmộtcái ghế đến đây.” Tần Đại thiếu nổi giận.

Tiếu Tử pháthiện, theo như điệu bộ của Đội trưởng lúc nàythìmấy cái đồ đạc Đại Hữu vất vả kiếm về chắcsẽbị hủy dưới chân củaanh. Dùng não của lính trinh sát tốt nhất ở đại đội suy nghĩ trong tích tắc, Tiếu Tửnói“Đội trưởng, coi chừng làm đứanhỏsợ.”

“Lấy cho nhóc ít đồ ăn nữa, buổi trưa ănkhôngđược nhiều.”

“Đội … Đội trưởng.” Trước kia đánhkhônglại Tần Qua, bây giờ bị thương mất cánh taythìcậu càngkhôngđánh lại. Nhưng mà Đội trưởng sao còn hung dữ hơn lúc trước nữa.

“Thương trường mà, cũng phải tìm cớ để giữ mối quan hệ chứ.” Tần Hoài giải thích.

“Sao chú lại như vậy chứ, loại tài liệu này có thể tùy tiện chuẩn bị trước hay sao?” Tần Qua răn dạy em trai mình, nhanh chóng ôm Phi Phi rờiđi.

“Hôm nay đều xin nghỉ làm hết, nghe chưa?” Tần Qua nhìn Tiếu Tử, từ cánh tay trái buông thõng xuống đến khuôn mặt tái nhợt của cậu “Cậu xem bây giờ cậu có giống con gà luộc haykhông, sau này phải tăng cường luyện tập cho tôi.”

“Chuyện gì vậy?” Tần Qua hơi mất kiên nhẫn.

“đigặp đồng đội của ba.”

“Các cậu làm việc chạy bên ngoài được, còn Tiếu Tửthìthế nào?” Tần Quanói“Cậu ta vốn làm việc ban đêm, ban ngày lại ở trong cái hoàn cảnh này.”

Ba người đến văn phòng Tổng giám đốc, Tần Hoài dặn thư ký từ chối hết các lịch làm việc, mới quay người hỏi Phi Phi “Phi Phi, con muốn uống cái gìkhông? Nước trái cây đượckhôngcon?”

“thậtphiền phức mà.”

Người tanóitâm tư phụ nữ khó đoán, nhưng cònkhôngso được với tâm tưanhcả nhà mình.

“Vợ ơi …” Tần Đại thiếu nghe thế lại kích động muốn hôn vợ.

“Tôisẽtìm việc cho các cậu.” Tần Qua ở đây chưa đến hai tiếng đồng hồđãkhôngchịu nổi nơi này,khôngkhíthìô nhiễmkhôngnói, lại còn u ám làm cho tâm tình người takhôngthoải mái.

Tiếng cười của Tiểu Tống dưới ánh nhìn khinh bỉ của đội trưởng Tầnđãmất tăm mất tích, cúi đầu ra sức và cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếu Tử lén lút nhìn đội trưởng nhà mình nhưngkhôngnóichuyện.

Tần Đại thiếuđãgiơ chân lên, do dự hai giây, rồi quyết đoán hạ chân chém cái bàn làm hai nửa, thở hắt ra. Sau đó,anhtrừng mắt liếc Tiếu Tửmộtcái rồi mớinhẹgiọngnóivới Phi Phi “Con mở mắt ra được rồi.”

“Còn chuyện gì nữakhông?”

Tần Hoàiđãbiết làanhcảđãđồng ý đến rồi.

Rất nhanh chóng, thư kýđãđem đến hai ly trà,mộtly nước trái cây vàmộtđĩa bánh ngọt.

“Khụ khụ …” Dù saođãcho lý do rồi, nhóc con có tin haykhôngcũng kệ. Vì muốn được tâmsựvới đồng đội, thế là Tần Đại thiếu tìm trái tìm phảimộtcái ghế cho Phi Phi ngồi. Nhưng rồi pháthiệntrong sânkhôngcòn cái ghế nào có thể ngồi, vì thế lại tức giận quát “Làm sao mà cái ghế ngồi cũngkhôngcó?”

Tần Qua cầm lấy tài liệu, c·h·ế·t cha, lúc ấy não mình bị rút gân nên bảo Tần Hoài chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn, cái đồ quỷ nàykhôngthể giữ lại, phải némđingay.

“thậtra … Ở quen rồi thấy cũng đượcanhạ.” Tiểu Tốngnói“Chỉ làkhôngnhìn thấy mặt trời mà thôi, em và Đại Hữu thường xuyên ở ngoài trời nắng nên thích hoàn cảnh mát mẻ như này, ha ha …”

“Có nơi để ngủ là tốt rồianh, chúng emkhôngkén chọn.”

Khi Tần Quađivề, đặt Phi Phi vào trong xe, rồi quay lạinóivới ba người đồng đội “Tôi biết tôi cho tiềnthìcác cậu đềukhôngcần, nhưng mà tìm việc là cho các cậu đối với tôikhôngcó khó khăn gì.”

Tần Hoài mới bắt đầunóichuyện “anhcả,anhcó việc muốn tìm em sao?”

“Nhưng mỗi lầnkhôngbắt được xe,anhsẽđến đón em mà.” Ngô Đồng cười “Em thích như thế.”

Tần Qua: Chú có chứng cứ gìkhông?

“anh?anhgiải quyết như thế nào?”

“anhbây giờđãgần như là bình phục rồi,khôngthể suốt ngày ở trong nhà.” Tần Hoàinói“Trước kiaanhkhôngnghĩ đến, nhưng giờanhcó thể vì những … người đồng đội củaanh,anhhãy suy nghĩmộtchútđi.”

“Đội trưởng.” Đại Hữu do dựmộtlúc rồinói“thậtra bọn em cũngkhôngvất vả lắm.”

Tần Quakhôngbiết bác sĩ Lý Vân Cảnh tìm Ngô Đồng, Ngô Đồng cũngkhôngnóichoanhbiết, bởi vì dù bác sĩ Lý có gặp Ngô Đồng haykhông,côvẫnsẽluôn ở bênanh. Thích làmộtcảm giác rất lạ, có khi chờ đợi cả đời người ta cũng chưa chắc thíchmộtngười nào đó, nhưng cũng có khi nó đếnthậtbất ngờ màkhôngbáo trước, may mắn thay, Ngô Đồngđãcó cảm tình với ông xã của mình.

“Có chút chuyện cần chú giúp đỡ đây.”

Ba phút sau,cônhân viên lễ tân được thấy thần tượng của mình vội vã từ thang máyđixuống, mừng rỡnóivới người đàn ông có sắc mặt khó coi “anh, saoanhlại đến đây.”

“Vâng.”

“Các cậuđangở cái nơi quái quỷ gì thế này?” Ngay trước mặt Tiếu Tử, Tần Đại thiếu lại đạp đổmộtcái ghế trong sân, sau đóđiđến cái bàn ở gần đó.

Xe rời thôn Thành Trung tiến ra đường lớn, Tần Qua tăng tốc, vun vút hướng về tòa cao ốc Tần thị.đãhơn hai năm, đây là lần đầu tiên Tần Qua tới văn phòng Tần thị.

Tần Hoài nhìn cửa văn phòng, rồi liếc mắt nhìn trời, nhặt lại bản thỏa thuận ly hôn rồi bỏ lại bên trong ngăn tủ đựng hồ sơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhân viên lễ tân nghi ngờ, chăm chú nhìn Tần Qua, người đàn ông này thân hìnhthậtto lớn, mặt lại có vết sẹo, vẻ mặtthìâmtrầm, nếukhôngphải bên người còn có đứanhỏ,cônhân viênđãxém chút gọi cho bảo vệ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35