Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


“không.” Tần Qua lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhmuốn phần thưởng gì?”

“Consẽkhôngnhư vậy mãi đâu.” Tần Qua ngắt lời Ngô Đồng,âmthanh có chút lạnh lùng “khôngphải chúng ta vì điều này mới kết hôn hay sao?”

“Có gì hay đâu, chỉ làmộtmãi cỏ,mộtkhăn lông,mộtquyển sách mà thôi.” Tần Đại thiếukhôngdễ gì mà đồng ý.

“Nhà trẻ, tiểu họcthìanhcó thể mời gia sư, nhưng lên đến trung học, đại học, rồi Phi Phi lớn lên cũng phải giao tiếp với người khácthìsao.”

“Ừm” Ngô Đồng gật đầu.

“Sao lần nào lá vua cũng ở bài củaanh?” Ngô Đồng cắn răngnói.

“Vị Tần Đại thiếu có sức hấp dẫn lớn như vậy hả, chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà làm cậukhôngbuông bỏ được hả?” Lý Mẫn hoài nghi.

“Huống chi, chúng takhôngphải lúc nào cũng ở bên Phi Phi được. Nếu bé cứ như vậy …”

Nhậnrõsựthậtnày, hai người lớn quyết định bỏ chơi bài, mang Phi Phi ra ngoài mua ghép hình.

Phi Phi đánh ba, Ngô Đồng đánh năm, Tần Qua ra A, Phi Phi ra hai …

Hai người đồng thời nhìn về phía Phi Phi, Phi Phi cũng ngẩng đầu nhìn ba mẹ như chờ đợi câu trả lời.

“Cũng khá tốt, emnóianhbiết, lên mạng tìm ý kiến được nhiều người tán thành hoặc các ý kiến tương tự là có hiệu quả nhất.” Người thanh niên đắc ý “Emđãlàm như vậy mà dỗ được bạngái101 lần.”

“Thếthìbắt đầu lại.” Ngô Đồng xào lại bài.

Hai người cúi đầu nhìn, tốt lắm, bốn con ba …

mộtđêm được thỏa mãn, nhưng trước khiđingủ bởi vì những câunóicủa vợ mà Tần Đại thiếu cả đêm nằm suy tư nhưngkhôngnghĩ ra, nhưng cảm xúc của vợ mình xuống thấpthìanhkhôngthể nàokhôngthấy được.

“khôngcần đâu.” Mẹ Tần từ chối “Khi nào rảnhthìghé về nhà ăn bữa cơm nha con.”

“Vâng.” Ngô Đồng ngơ ngác nhận lại điện thoại.

“Nhưng em là thiết kế trang phục trẻ em.” Ngô Đồngkhôngbiết phảinóisao.

Phi Phi gậtnhẹđầu.

“Đúng vậy, nếukhôngthìcòn gì thú vị nữa.” Tần Đại thiếu đương nhiênnói.

“khôngcần đâu, chúng ta về nhà thôi.” Ngô Đồng trả lời, quay ngườiđivào thang máy trước.

“Sách rất hay hả?” Thấy vợđãđọc sách hai mươi phútkhôngđể ý đến mình, Tần Đại thiếu bắt đầu ăn "dấm".

Phi Phi nghi hoặc chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn ba mình.

“Nó có ngoankhông?”

“anhcòn chưa hiểurõ?” Tần Qua thànhthậtnói.

Hai lá bài vua của Phi Phi đè lên bốn con hai của Tần Qua, Ngô Đồng nhìn mặt Tần Qua nhăn lại như bị táo bón, vui hết sức.

“Dạ, đâu có.” Tần Qua cũng nhận ra bácgáinày,anhthường mua đồ ăn sáng ở đây. “Chỉ là tâm tình vợ cháukhôngvui, cháu lạikhôngbiết vì sao như vậy.”

“Cho Phi Phi?” Tần Qua liếc nhìn mảnh vải.

“Cậu chú ý đến ông xã mình như vậy là muốn làm gì?” Ngô Đồng xìmộtcái.

“Làm sao mà đủ được, bà xã à, em phải biết là cảmộttuần chỉ có cuối tuần em mớikhôngdậy sớm thôi.” Bàn tay v**t v* của Tần Qua càng lúc càng hướng lêntrên.

“Rất hay mà, rất cảm động người khác đó.” Ngô Đồng hỏi “anhcó muốn đọckhông, trong phòng em cònmộtquyển khác của tác giả này.”

Ngô Đồng vội vàngđira ngoài, lấy điện thoại từ trong giỏ xách, nhìn thấy người gọi đếnthìliếc mắt nhìn Tần Qua, Tần Quakhônghiểu nhướng mày.

“Vậy phảiđikhám bác sĩ coi, coi chừng bị nóng trong người.” Bácgáikhuyên.

“À … em mới thiết kếmộtsố mẫu trang phục trẻ em mới nhưngkhôngbiết dùng loại vải nào thích hợp, nên em tranh thủ cuối tuần maymộthai mẫu thử xem.” Ngô Đồngnói“Em làm theo kích cỡ của Phi Phi, sau này lấy cho con mặc.”

“Dạo phố?” Ngô Đồng hơi lo lắng nhìn qua Tần Qua vẫnđangđứngmộtbên nghe lén,thậtramộtmình đối mặt với mẹ chồngcôvẫn rất lo. Nhưngcôcũngkhôngthể cự tuyệt,côđangđịnh đồng ýthìbị Tần Qua đoạt lấy điện thoại,âmthanh ngang ngượcnói“Mẹ, vợ conmộttuần mới được nghỉ hai ngày, con còn chưa ở bêncôấy đủ đâu, vậy mà mẹ còn muốn giành với con, chúng con còn là tân hôn đó.”

“Em trang trí hình con vịtnhỏlên áo,anhcó mặckhông?” Ngô Đồng hỏi.

“côấy đến kì kinh nguyệt sao?” Tần Qua nhớ khiđitrăng mật Ngô Đồng cũng có mấy ngàykhôngvui, nhưng mà “Kinh nguyệt củacôấy nửa tháng nữa mới đến mà.”

“Giận dỗi nhiều như vậy sao?” Bácgáisợ hãi than thở.

“Đấu địa chủ?” Ngô Đồng kinh ngạc nhìnanh, sau đó liếc nhìn qua Phi Phi “anhđừng có dạy hư trẻnhỏ.”

“Như vậyđi, nếu Phi Phi thắng, chúng ta liền mua cho conmộtbộ ghép hình mới.” Tần Qua hỏi Phi Phi “Đồng ýkhôngcon?”

“Vâng, con rất tốt.” Ngô Đồng cũngkhôngtự cho rằng bà Tần gọi điện chỉ hỏi thăm sức khỏe của mình, thế lànóitiếp “Tần Qua và Phi Phi cũng rất khỏe. Mẹ có muốnnóichuyện vớianhấykhông?’

Mắt Phi Phi sáng lên, lập tức càng vui vẻ hơn gật đầu.

“Dạ … Vâng, con biết rồi.” Tần Quanóihai câu liền cúp điện thoại rồi đưa cho Ngô Đồng “Điện thoại của em.”

“Tốt quá,khônggiống như mình, thầm mến tên ngu ngốc đó ba năm, cuối cùng còn dọa người ta chạy mất.” Lý Mẫn nhìn Ngô Đồnghiệngiờ, nghĩ lại tình cảm của mình dành cho Lưu Viễn, bỗng cảm thấy mỏi mệt.

“Đây, theo như thường lệ cậu vẫn hay mua.” Bácgáinhìn Tần Qua cười, đưa đồ ăn sángđãchuẩn bị sẵn choanh.

Người đàn ông muốnnói,anhthích em cũng thích thân thể của em, nhưng trực giác củamộtcon thúđisănnóichoanhbiết, nếu mànóirathìchínhanhsẽphải hối hận. Vì thếanhdừng động tác trêu chọccô, cẩn thận hỏi “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Sau đó, bàn taynhỏtiếp tục đánh quân bài ra tiếp, rồi lắc lắc hai bàn taynhỏchứng tỏ tay mìnhkhôngcòn bài.

“Coi nhưanhthắng.” Ngô Đồng vứt bài xuống.

“Dạ, chào bác, cháu chạy tiếp đây.” Tần Qua lúng túngnóichào bácgái, rồi tiếp tục chạy mấy vòng nữa, khi quay về mồ hôi đầm đìa, quán ăn sángđãđông người.

“Hayanhlên mạng hỏi xem sao.” Bỗngmộtthanh niênđangngồi ăn tào phớnóixen vào “Bạngáiem cũng hay giận dỗi, em hỏicôấy vì sao giận,côấynóianhtự mình nghĩđi. Em làm sao mà biết được, vì vậy mấy lần em lập topictrêncác diễn đàn nhờ giúp đỡ.”

“Diễn đàn? Có hiệu quảkhông?” Tần Qua nhíu mày.

“Vậyanhđề xuấtđi?”

“Là vận may của nhóc sao? Hay là nhóc thựcsựbiết tính bài?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“thìcứ như bây giờ thôi, dù sao cũngđãlàm ở đây nhiêu năm rồi, tớ cũng có cảm tình với chỗ này. Đến khikhôngchờ đợi được nữathìthôi.”

“Đúng rồi, chúng ta là vợ chồng, vậy cùng nhauđitắmđi.” Người đàn ôngnóixong liền ôm Ngô Đồng chạy vào nhà tắm, ngày mai vợkhôngphảiđilàm,thậtquá tốt.

“Vậythìkhôngsao, phụ nữ mà, có đôi khi tự mình cảm thấykhôngvui mà thôi.” Bácgáithấy Tần Qua lắc đầuthìnói.

Thế là Phi Phi đem tất cả lá bài trong tay thả xuống,mộtsảnhkhôngdư con nào … Và rồi thêmmộtmảnh ghép hình trước mặt Phi Phi.

Tần Qua suy nghĩmộtlúc, nhưngkhôngnghĩ ra mình chọc giận Ngô Đồng lúc nào.

Ngô Đồng ôm chầm lấy Phi Phi, hôn lên khuôn mặtnhỏcủa bé “Vậy mẹ gửi nhờ ở phòng Phi Phi, con ghép thành hình xong rồi tặng cho mẹ đượckhông?”

Phi Phi gật đầumộtcái, đôi mắt nhìn lá bài cũng sáng lên, khối rubic dưới chân cũng lặng lẽ để ra phía sau.

“Đúng thế.” Ngô Đồng lại rót cho Lý Mẫnmộtchén trà nữa.

“Đây, ngồi xuống ănmộtchén tào phớđã.” Dù sao giờ mới sáng sớm, quán còn ít người.

Saumộthồi mây mưa, hai người thân mật ôm nhau, hít thở hương vị của nhau, Ngô Đồng gối đầu lên ngực người đàn ông, mệt mỏi nhưngkhôngnỡ rờiđi.

“Em …”

Tuy rằng Ngô Đồng biết hai người kết hôn vì những mục đích khác nhau, nhưng trong khicôdùng tìnhyêukhoác cho nómộtlớp áo khoác lộng lẫythìngười đàn ông này lại trắng trợn đem nó mở ra.khôngbiết vì sao, mũicôcảm thấythậtchua xót,đangmuốn tìm lý dođichỗ khácthìbỗng nhiêncôcảm thấy góc áo mình bị kéo.

“anhcòn muốn được thưởng?”

Khi bầu trời quang đãng dần thay thế bóng đêm, Tần Đại thiểu cẩn thận buông vợ mìnhđangngủ say, cẩn thận đắp chăn chocôrồi mặc quần áođira khỏi phòng.

Tần Qua nhìn trong tay Phi Phi còn khá nhiều bài, mình lại còn hai lá vua, vì thếnói“Qua.”

“Ôi, người thương vợ như cậu giờkhôngcòn nhiều nữa đâu..” Bácgáihỏi “Có phải cậu chọc giận gì vợ cậukhông?”

“Con muốn … mẹ cùng chơi với con hả?” Ngô Đồng hỏi.

Phi Phi kích động, chủ động xào bài, sau đó hai mắt lấp lánh chờ bắt đầu ván bài mới.

Tần Qua mang theo bữa sáng về nhà, khi đẩy cửa bước vào thấy trong sân nhà,mộtlớnmộtnhỏđanggiơ chân duỗi tay tập thể d·ụ·c, Ngô Đồng cườinói“anhđãvề rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dù sao em cứ làm choanh, mặc haykhônglà chuyện củaanh.” Tần Qua đáp.

“Chắc là thằng nhóc này tính bài.” Tần Qua khẳng định.

Tần Đại thiếu dốc sức chạy như điên khắp ngõ hẻm nhưkhôngbiết mệt mỏi.

“Cháukhôngquen ai như vậy?” Tần Quanói.

Ngô Đồng ngạc nhiên nhìn người đàn ông, dường nhưmộtTần Qua lúc ban ngày còn cùng Phi Phi tranh giành tình cảm với người đàn ông lạnh lùng trước mắt lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Rất đơn giản, người thắngsẽđược đưa ramộtyêucầu với người thua mà người thuakhôngđược từ chối.” Trong đầu Tần Quađãlần lượt điểm qua mấyyêucầu.

“anh…” Ngô Đồng chưa thấy người nào vô sỉ như vậy, sờnhẹlên cánh tayđangôm eo mình “Chúng ta là vợ chồng,anhgiúp em mà con muốn em báo đáp nữa.”

“Lá vua,anhchỉ cònmộtquân bài.” Tần Qua dương dương đắc ý.

Vì thế Tần Qua vào phòng tìmmộtbộ bài,mộtnhà ba người ngồitrênthảm, bắt đầu chơi bài. Gió thu thổi qua lá cây kêu xào xạc,mộtvài phiến lá ngô đồng rơi xuống cùng với tiếng cườinóivang lên.

Ngô Đồngkhôngbiếtmộtngười đàn ông trưởng thành vì sao có thểnóiramộtcách tự nhiên lờinóicủamộtđứa trẻ năm tuổi. Nhưng càng khó hiểu hơn là vì sao mình còn cảm thấy rất hợp lý chứ.

Trong ánh mắt lên án của ba mình, Phi Phi lại đem mảnh ghép hình để lên phía trước.

Lúc trước Ngô Đồngđãtừng nghĩ, khi mình có con, nhất địnhsẽtự tay thiết kế quần áo cho bé mặc,khôngnghĩ nhanh như vậyđãthựchiệnđược rồi.

“Biết rồi,sẽmua ghép hình cho con.” Tần Qua thấy Phi Phi được hôn, trong lòng đặt mục tiêu phải cho vợ mình cũng hôn mình “Ván tiếp theo.”

Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Phi Phi nửa đùa nửathật“Nhất định là lúc chiều hai chúng ta lần lượt thắng bài mà mẹ con lại toàn thua nên tâm tìnhkhôngvui rồi.”

“Vậy con cùng mẹđidạo phố mua sắmđi. Lâu lắm rồi mẹkhôngra ngoài.”

“…” Tần Qua nghe xongthìhơi bực bội, lý tríanhbiết rằng Ngô Đồngnóiđúng nhưnganhkhôngmuốn ép Phi Phi làm điều mà nhóc conkhôngthích.

“đãnghĩ ra vì sao vợ cậukhôngvui chưa?”

“Vậyanhnóiđi.” Ngô Đồng bị người đàn ông ấu trĩ chọc cười.

Ngô Đồng cười cười,khôngnóigì nhưngcôbiết Lý Mẫn vẫn chưa bỏ cuộc.

Cuối cùng Ngô Đồng cũng kết thúc việc may áo, theo ý kiến của Tần Đại thiếu, cả nhà ra sân sưởi nắng.

“khôngsao hết, Phi Phikhôngthíchđihọcthìkhôngđihọc, chúng ta mời gia sư về nhà dạy riêng.”

“Vậy là còn ít. Bạngáicon trung bình hai ngày dỗimộtlần.”

“Vậy ý của cậu là, dù ban đầu chỉ vì Tiểu Nguyên nên mới kết hôn vớianhta, nhưnghiệntại cậu sống rất tốt nên muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.”

Về đến nhà, Ngô Đồng mang mấy bộ ghép hình xếp lại cẩn thận, xoay người thấy Phi Phiđangsốt ruột nhìn mình, cườinói“Mấy cái này đều là của con nhưngkhôngđược thức khuya chơi đâu nha.”

“Ai, ngày kinh nguyệt của bà xã cũng nhớ luôn hả.” Bácgáinhìn Tần Qua, ánh mắt sáng rỡ.

“Ngô Đồng hả con, dạo này con khỏekhông?”

“Vậy sau này cậu định thế nào?” Ngô Đồng hỏi “Khi đó cậu vì Lưu Viễn nên mới vào KISS mà.”

“Ha ha ha …Phi Phi thắng rồi …con giỏi quá.” Ngô Đồng vui sướng ôm Phi Phi hônmộtcái.

“Đúng rồi, ngày đó tuykhôngđược nhìn kỹ nhưng ông xã của cậu có dáng ngườikhôngtệ hả, có cơ bụng tám múikhông?” Lý Mẫnđãchấp nhận Tần Qua là ông xã của Ngô Đồng, đề tàinóichuyện bắt đầu chệch hướng.

“Vậy buổi sáng … em may áo cho Phi Phithìcũng phải may choanhmộtcái.” Tần Quanóixong cảm thấy chưa chính xác lắm, vội vàng bổ sung “Từ nay về sau, khi nào em may quần áo cho Phi Phithìcũng phải may choanhnữa.”

Ngô Đồng cúi đầu, Phi Phiđangcầm xe đẩy đứng trước mặt mình, tình hình này là muốn làm gì,khôngcần kéo góc áo cũng biết.

Tần Đại thiếukhôngvui,điqua kéo mảnh vải làm Ngô Đồngkhôngthể tiếp tục làm.côdừng máy may, im lặng nhìn người đàn ông “anhlàm gì vậy?”

“Em nghĩ cho conđihọc?” Tần Qua nhíu mày.

“Vậy mà em còn làm việc.” Người đàn ông ấm ứcnói.

Tính tiền xong thấy thời gian vẫn còn sớm, Tần Qua hỏi Phi Phi “Con muốnđichơi đâu nữakhông?”

Ngô Đồng nở nụ cười, sau đó nhắm mắt lại “Thôi, ngủđi, em mệt rồi.”

“Vâng ạ.” Ngô Đồng chỉ có thể gật đầu.

“…”

Khó có đượcmộtngày cuối tuần, sau khi luyện tập buổi sáng xong, Tần Đại thiếu nghĩ hôm naysẽdính vợ cả ngày để đền bùmộttuần tổn thất, nhưng vì sao ăn sáng xong, bà xãđãkhôngthấy đâu rồi.

Hai người bạn thânđãlâukhôngtrò chuyện, vậy lànóiđủ mọi thứtrênđời, đông tây nam bắc nhưng đều ăn ýkhôngnóiđến vị đànanhThẩm kia.

Phi Phi xoa xoa mặt, cầmmộtmảnh ghép hình bên người lên để trước mặt mình, hai mắt trông mong nhìn ba mẹ.

“Em biết mà.” Ngô Đồng vẫnkhônghiểu.

“Emkhôngbiết đâu, Tiểu Ngũ cũng giống vậy đấy, với những vấn đề liên quan đến con sốthìvô cùng nhạy cảm.” Tần Qua nhớ đến ba ruột của Phi Phi, liền dẫn chứng.

“Vậythìsao,khôngđủ thông mìnhthìsao lại trách người khác.”nóixong, Ngô Đồng xoa xoa đầu Phi Phi “Thắng ba ván được ba bộ ghép hình, tối nay chúng ta ra ngoài mua."

Tám phút sau …

Tần Qua đặc biệtyêuthích nụ cười của Ngô Đồng, đặc biệt khicôngẩng đầu nhìnanhcười lơ đãng. Má lúm đồng tiềntrênhai má tròn tròn, đôi mắt sáng long lanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy sức sống.

“Hắc hắc …” Tần Qua cầm quân bài định đánh xuống, bỗng nhiên Phi Phi xuất thủ, bàn taynhỏrút bốn lá bài đậptrênlá bài vua.

Tần Qua nhíu mày, nhìn trước nhìn saumộtlúc, phòng ngủ cũngkhôngthấy, cuối cùng liếc Phi Phi “Mẹ con đâu?”

“Bác sĩ Lýnói, nhu cầu t*nh d*c củaanhrất mạnh, sau lần đầu tiên chúng ta gặp mặt,anhđãnóianhmuốn ngủ với em.” Ngô Đồngnói“anhđãnóitrong chuyện l*m t*nhanhcó thói quen sạchsẽ,anhchỉ ngủ với vợ mình. Như vậy bởi vì em là vợanhnênanhmới ngủ với em hay là bởi vì em là chính em.”

Nháy mắtmộttuầnđãtrôi qua,mộttuần này với Ngô Đồngthìrất nhanh nhưng với người đàn ôngkhôngcó vợ ở nhà - Tần Quathìlại có chút khác biệt.

“Ha ha …. Lá vua,anhcòn cómộtquân bài.” Tần Qua nhìn bài trong tay Ngô Đồng, còn ba quân,khôngthể nào làmộtbộ được, vậy là lớn lốinói“anhchỉ còn quân này, em có chặn lạianhđượckhông?”

Lần này đến lượt Ngô Đồng kinh ngạc.

“Tính cái gì bài, Phi Phi mới năm tuổi, biết đếm đến 100 làđãgiỏi rồi.”

Lúc sau, Phi Phi lại thắng ván nữa, Ngô Đồng hỏinhỏTần Qua “Phi Phiđãhọc đánh bài trước rồi hả?”

Vợ vì saokhôngvui, vì sao vợkhôngvui mình cũngkhôngvui.

Vợanhkhôngphải là em sao? Tần Qua cảm thấy hôm nay Ngô Đồngkhôngbình thường, luôn hỏi người ta những vấn đề khó trả lời.

“Ngày mai? Có ạ.”

“Bao nhiêu năm đọc sách rồi cònkhôngđủ hả, đừng đọc sách nữa.” Tần Qua chỉ qua Phi Phi “Em thấy Phi Phi bình thường cũngđãrất an tĩnh, khó có khi cả nhà ba người chúng ta có thời gian,khôngbằng chúng ta cùng nhau chơi vận độngđi.”

khôngphải? Ngô Đồng suy tưmộtlúc, sau đó như đoán ra được điều gì đó, hỏi “Muốn tặng cho mẹ?”

Trò chơi gì mà ba người cùng tham gia được, Tần Đại thiếu suy nghĩ “Chúng ta chơi đấu địa chủđi.”

Đầu Phi Phi cũngkhôngthèm ngẩng, đưa ngón tay chỉ về phía phòng sách, Tần Qua chuyển hướngđiqua, đẩy cửa vàothìthấy Ngô Đồngđanglúi húi bên máy may làm gì đó.

Hai người đứng phía sau, nhìn Phi Phi chăm chú chọn các loại ghép hình, Ngô Đồng liền bàn bạc cùng Tần Qua “Phi Phi thông minh như vậy, có phải nên cho conđihọckhông?”

Cuối cùng bácgáibán đồ ăn sángkhôngnhìn nổi, khi Tần Quamộtlần nữa dừng lại nghỉ mệt, hỏi “Ở nhà vợ cậu giận cậu hay sao?”

“Làm gì có vận may nào nhiều như thế?” Tần Qua tức giận “Emkhôngnhớ ván thứ nhất, thằng nhóc này vừa chơi rubic vừa đánh bài với chúng ta hả, nhưng sau khianhlấy trò ghép hình là phần thưởng, nóđãđem khối rubic giấu sau mông rồi kìa.”

“Nhóc con, con cố ý đó hả?” Bị thua ba lần liên tiếp, Tần Qua nổi giận.

“anhđãtính trước cho Phi Phi như vậy rồi hả?” Ngô Đồng thấy Tần Quanóitrơn trukhôngchút suy nghĩ, đoán.

Giây phút này, Tần Đại thiếu quyết định,anhsẽlàm cho vợanhluôn nở nụ cười như vậytrênmôi.

“Lúc đầu em nghĩkhôngcho Phi Phiđihọc mẫu giáo cũngkhôngsao, dù sao Phi Phikhôngthíchnóichuyện,đihọcsẽdễ bị bắt nạt.” Ngô Đồngnói“Nhưng mà, Phi Phi thông minh như vậy, nếu chúng ta cứ để con ở nhàthìcó phải là làm maimộtthiên tài haykhông.”

“Ừm.” Tần Qua gật đầu “Lúc trước mẹ cũng muốn cho Phi Phiđihọc nhưnganhkhôngđồng ý.”

“anhthích em … hay là thích thân thể của em?” Ngô Đồng cảm giác bàn tay tác quái của người đàn ông bỗng dừng lại.

Ngô Đồng nhìn hành động của Phi Phi, nghi ngờ lờinóikhi nãy của Tần Qua đúngsựthật, nhóc con này cố ý thắng vì mấy bộ ghép hìnhđi.

Ngô Đồng nhìn bài trong tay, hai đấumột,rõràng bài mình rất lớn, sao lại để thua được cơ chứ, cảm giác bị đè chếtthậtkhó chịu.

Phi Phi thấy mẹđãxách túi trò chơi ghép hình ra đến thang máy rồi mà ba vẫn ôm mình đứng ngốc ở đókhôngđộng đậy, thế là giật giật cổ áo ba.

Sáu phút sau …

“Hiểurõcái gì?”

“anhđúng là ngây thơ.” Ngô Đồngkhônglay chuyển được Tần Qua nên đành phải đáp ứng, cùng lắmthìmìnhđira ngoài mua cũng được.

“Nhớ kỹ phải báo đáp lạianhđấy.” Tần Đại thiếukhônglàmkhôngcông.

Ngô Đồng cảm thấy với trình độ chất xám củaanhchắc cũngkhôngđưa ra đượcyêucầu khó thựchiện, thế là hỏi ngược lại “Vậy Phi Phithìsao?”

“Mẹ, mẹ gọi con ạ?” Đây là lần đầu tiên Ngô Đồngnóichuyện qua điện thoại với mẹ chồng nêncôcó chút lo lắng.

Người đàn ông cảm giác được cảm xúc của vợ mìnhkhôngthích hợp,rõràng vừa nãy còn vui vẻ mà, sao bỗng nhiên tâm tình lạikhôngtốt?

“Ngoan, vậy hôm nayđingủ sớm nha, mai lại chơi.”nóixong, Ngô Đồng chuẩn bị ra ngoài, lại bị Phi Phi kéo góc áo. Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu, thấy Phi Phi chạy lại chỗ các hộp ghép hình mới mua, chọnmộtbộ lớn nhất, vất vất vả vả kéo ra ngoài, rồi đẩy đến chân Ngô Đồng.

“Hôm nay là cuối tuần rồi.” Tần Qua nhắc nhở.

“Vậy khi em may quần áo cho Phi Phi, vì saokhôngmay choanhmộtbộ luôn.” Người đàn ông nghiêm túcnói.

“Nếu nhưyêuđương bình thườngthìsẽkhôngnhanh như vậy.” Ngô Đồngnói“Nhưng nếu như cả hai người đều nỗ lực đến gần bên nhauthìsẽdễ dàng hơn nhiều.”

“Đúng rồi, ngày mai con có thời giankhông?” Mẹ Tần hỏi tiếp.

“Bà xã ơi, có điện thoại.” Bên ngoài có tiếng Tần Qua gọi.

“Nếukhôngcháu hỏi mấycôgáitrẻ xem sao.” Bácgáinói“Dù sao bác cũng già rồi,khônghiểu hết tâm tư mấy người trẻ các cháu.”

Ngô Đồng hẹn Lý Mẫn đến tiệm cơmnhỏđối diện văn phòng để ăn cơm, vì sợ Lý Mẫn lớn giọng,côchọn phòng bao riêng. Hai người gọimộtbàn đồ ăn và nước uống, tám chuyện cả buổi trưa.

“Sao lạikhôngnóichuyện nữa rồi?” Ngô Đồng hỏi.

“Đấu địa chủkhôngphải là đánh bạc, chỉ chơi cho vui thôi, hơn nữa …” Tần Qua chỉ Phi Phi “Nhóc con này bốn tuổiđãchơi rồi.”

Phi Phi lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“đithôi, chúng tađitính tiền.”mộttay Ngô Đồng nắm tay Phi Phi,mộttay cầm xe đẩyđixếp hàng tính tiền.

“Tần Qua …” Ngô Đồng cũngkhôngđể ý bàn tay hạnh kiểm xấu của người đàn ông, chỉ mở mắt nhìn mê man về phía trước “Vậy trước khi kết hôn …anhgiải quyết như thế nào?”

“Ghen tị hả?” Tần Qua cười hỏi.

“Vậy chúng tađicông viên ăn cơm dã ngoại?” Ngô Đồng đề nghị.

“anhthôiđinha.” Ngô Đồngkhôngnhịn được phải lên tiếng, cảmộtbuổi tối nàyđãlàm bao nhiêu lần mà người đàn ông này chưa thỏa mãn sao.

“Bé rất ngoan.” Nhớ tới Phi Phi, Ngô Đồngkhôngtự chủ nở nụ cười, Phi Phi là đứa trẻ vừa đángyêulại vừa ngoan ngoãn như vậy sao màkhôngthương cho được, chỉ làkhôngbiết đến khi nào bé mới tự nguyệnnóichuyện đây.

“Dạ,khôngcần, cháu chạymộtlúc nữa. Khi nào vợ cháu dậy cháu lại mua đồ ăn sáng sau.”

“Em có ngốckhôngvậy.” Tần Qua đẩynhẹđầu Ngô Đồng “khôngmuốnđithìtrực tiếp từ chối, mặt mũi nhăn như cái bánh chèo chỉ biết choanhnhìn, có phải em biếtanhsẽgiúp emkhông?”

“Cái gì mà cố ý, số mình đenthìthôi, sao lại đổ cho người khác.” Ngô Đồng trợn mắt nhìnanh.

Chương 27

“A? Vậy sao? Vậythìtốt” Ngô Đồng tiếp lời.

Phi Phi gật đầu.

Ngô Đồng trảimộttấm thảm ra sân cho Phi Phi nằm dài chơi ghép hình, mình cầmmộtquyển sách ngồi ở xích đu đọc sách, nếu như cố gắngkhôngđể ý đến người nào đó ngồi bên cạnh động tay động chânthìngày nghỉ này quảthậtlà nhàn nhã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dạ chưa.” Tần Qua lắc đầu “Để cháu suy nghĩ lại.”

“Đúng vậy, làmộtcái áo sơ mi.” Ngô Đồng cầm bản thiết kế chỉ cho Tần Qua “Sau khi may xong áo sơ mi, em định maymộtcái quần nữa, như thế khi Phi Phi mặc vào, nhất địnhsẽrất soái.”

Mười phút sau…

“Rốt cục là em muốn hỏianhcái gì?”

“thìcũng mẫu như vậy may lớn lên là được rồi.” Tần Qua cảm thấykhôngcó vấn đề gì.

Tần Đại thiếu nhìn bản thiết kế mẫu trang phục trẻ em đángyêu,nói“Khianhđimua quần áo cũngsẽmua cho Phi Phimộtbộ.”

“anhthắngthìcó phần thưởngkhông?” Tần Qua cười gian xảo.

“Ôi chao, gì mà giấu dữ vậy, lúc trước khi cậu quen đànanhThẩm cũngkhôngthấy cậu che chở như vậy.” Lý Mẫnnóiđùa xong mới thấy sắc mặt Ngô Đồngkhôngtự nhiên, lập tức lúng túngnóisang chuyện khác “À, còn đứanhỏkia, cậunóilà con của đồng đội Tần Đại thiếu sao?”

Mà bàn tay của người đàn ông vẫnkhôngthànhthậtv**t v* đùi Ngô Đồng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27