Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”

“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.

Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu c·h·ế·t đi được!”

Lặng lẽ quay đầu.

Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.

Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.

“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”

Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.

Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:

Tôi: “…”

Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.

Lời định nói nghẹn trong cổ.

Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.

Quên khoá cửa!

Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”

Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.

Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.

Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—

“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”

Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.

3

Đừng để dì nghe thấy câu đó…

Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.

Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.

Tôi ngẩn ra.

Chương 2

C·h·ế·t tiệt!

Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:

“Anh không phải.”

Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.

“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”

“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”

Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.

“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”

Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.

Giang Khâm về rất trễ.

Tôi thật sự nổi giận:

Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.

“Sao có thể, anh…”

Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.

Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.

“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”

Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:

“Anh không có vị hôn thê.”

Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.

Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…

Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.

Khóe miệng tôi co giật.

Nhưng Giang Khâm không động đậy.

Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.

“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống c·h·ế·t ra sao.”

Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.

“Anh chỉ có em.”

Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.

Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.

Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.

Nhóc con, biết điều đấy.

Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.

Chiếc giường rung lên.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”

“Anh không sợ vợ anh biết à?”

Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:

Anh buồn gì chứ?

Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.

Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.

“C·h·ế·t rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2