Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Khúc biến tấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Khúc biến tấu


MãiđếnkhicáccảnhquayởNhậtBảnkếtthúc,BìDậpAnvàCốDuyên đều không có tiếp xúc gì khác ngoại trừ công việc, Bì Dập An thậm chí còn cảm thấy cái đêm cuối cùng ở Australia chỉ là một giấc mộng.

Cho đến khi các tổ cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng.

BìDậpAnđitrễ,mớivừavàocửađãbịThànhcakéođếnbàndànhcho khách mời, bên tay phải chính là Cố Duyên.

“Thànhca,tôingồichỗnàykhôngổnđâu.”BìDậpAnmiễncưỡngcười cười.

LãoThànhđãuốnglênhailyrượu,sắcmặtcóchútđỏlên,nghevậyvẫy vẫy tay nói: “Có cái gì không ổn! Cô và Cố Duyên cũng quen biết, lát nữa phải ép hắn uống thêm mấy chén cho tôi!”

Người ở ba bàn khác đều giống như rất nhiệt tình ăn uống, nhưng ai cũngbiếtbọnhọđềuđanghếtsứcnghengóngxembànchínhnàycó động tĩnh gì, nghe Lão thành nói như vậy, cũng không khỏi nghĩ hơi nhiều.

CốDuyênlạicònchủđộngđốtlửa,rótchocômộtlynước,lộtbaođũa giúp cô.

Tiểu Hoa cũng nhìn chằm chằm hai người, ngoài cười nhưng trong khôngcườinói:“CốDuyênđốixửvớiđồngnghiệpđềuluôntốtnhưvậy sao, cô biên kịch này còn phải cảm ơn cậu ấy đấy, lần trước cô hôn mê cậu ấy đã rất lo lắng cho cô đó.”

BìDậpAncócảmộtbụnglờinóibịtmiệngTiểuHoa,nhưngngườitalà level trên, cô là level dưới, làm gì có tư cách cãi lại, mới định nói một câu vừa lễ phép vừa không xấu hổ, thì Cố Duyên đã nói đỡ cho cô.

“Tính cách của tôi nhiều khi có chút nóng vội, không thể so với chị Yến đây bình tĩnh cơ trí được.” Cố Duyên ngày thường vốn là lạnh lùng, ngữ khílạinhạtnhẽo,haicáinàyhợplạithậtlàkhiếnngườitakhôngdámtới gần.

Tiểu Hoa có một cái tên thật vô cùng thô gọi là Yến, bình thường rất ghét người ta gọi mình là chị Yến, huống hồ ẩn ý của Cố Duyên mọi ngườiđềuhiểu,đâylàđangnóivềtinđồnTiểuHoakhắcnghiệtvớitrợ lý của mình.

Không ngờ Cố Duyên lại mở miệng nói chuyện giúp Bì Dập An, Tiểu Hoabịmấthếtmặtmũi,tronglòngtứcgiậnvôcùng,nhưngnghĩlạibây giờ hắn ta đang được thế, nên khẽ cắn môi cố nhịn.

Đạo diễn Lý và lão Thành nhanh chóng đổi đề tài, tất cả những người đangngồiởđâyđềuđãthànhtinh,lậptứclạiđềunóicườivuivẻ,xem như đoạn đối thoại vừa rồi không hề tồn tại.

BìDậpAndamặtdày,giữaánhmắttứbềvẫntiếptụcngồiăn.

Bàn này cũng ít người hơn so với những bàn khác, hơn nữa về cơ bản mọi người đều đang nói chuyện, dường như không có ai ăn gì, chỉ có mìnhBìDậpAnvẫnyêntĩnhngồiăn,gầnnhưlàđemchínhmìnhchôn vào một đống thức ăn.

Cố Duyên vừa nói chuyện với đạo diễn vừa chú ý quan sát Bì Dập An, hai người tuy không nói gì với nhau nhưng Cố Duyên vẫn giúp cô lấy khăngiấy,xoaymâmtròn,làmhếtsứctựnhiênkhôngcóchútnàoxalạ không quen.

Đốivớihànhvichămsóccủahắn,BìDậpAncamchịutrongbựcbội, cho nên, đã lén dùng di động nhắn cho Cố Duyên: ‘Anh đừng làm vậy

nữa. Tôi tự mình ăn là được’.

Khitiếngtinnhắndiđộngvanglên,CốDuyêncầmxemnhưngkhông hề tức giận, mà còn thấp giọng cười cười.

“Có chuyện gì tốt mà trông cậu vui vẻ như vậy hả.” Đạo diễn thuận miệnghỏimộtcâu,nhưngcũngkhônghyvọngCốDuyênsẽthựcsựtrả lời.

Nhưnghắnlạinói:“Khôngcógì,làdìgiúpviệctrongnhàcủatôinói mèo của chúng tôi hôm nay ăn rất nhiều.”

ThếlàđềtàicủamọingườiđềuchuyểnsangviệcnhàCốDuyêncónuôi mèo.

Vémáybayquayvềcủatổtiếtmụcvàcáckháchmờiđềukhônggiống nhau, nhưng Cố Duyên và Bì Dập An lại đi cùng một chuyến bay. Hắn nói có phim mới cần phải quay tại thành phố mà Bì Dập An đang sống.

Tronglúcchờmáybay,thìkhôngởchungmộtchỗ,bởivìhắnđangrất nổitiếngnhưmặttrờibuổibantrưa,điđếnchỗnàocũngsẽbịngườita nhận ra, cho nên cũng không dám đi một mình đến chỗ đông người.

Bác sĩ Giản gửi tin nhắn nói muốn tới sân bay đón cô, Bì Dập An nghĩ tớinhữngchuyệnđãphátsinhtronghaingàynày,chonênliềnđồngý.

Lúc máy bay hạ cánh, Cố Duyên lên xe nhìn qua cửa sổ về phía trước, thấymộtngườiđànôngdángcaoráo,mộttaycầmhànhlýmộttaynắm tay Bì Dập An, cười như tắm mình trong gió xuân.

“AnhDuyên,làmsaovậy?”Trợlý thấyhắntinhthầnsửngsốt, hỏi.

CốDuyênrũmi,giấuđisựđiêncuồngtốitămtrongmắt,nặngnềdựa lênlưngghế,thanhâmtrầmthấpnhưcổmộ,nói:“Khôngcógì,láixe đi.”

— — — —

“Cómệtkhông,điănmộtchútgìtrướcnhé?”GiảnChiếuNamngồitrên ghế tài xế, thừa lúc đèn đỏ nhàn rỗi nghiêng người nhìn Bì Dập An, không son phấn giống như lần đầu tiên gặp, cô hôm nay để mặt mộc, trông càng trẻ tuổi càng khiến người ta thương yêu.

BìDậpAnkinhngạcnói:“Tôicòntưởngrằnganhsẽhỏitôi,vìsaolại không trả lời tin nhắn và điện thoại của anh.”

“Đúnglàtôirấtmuốnhỏivậy.”Đènxanhsánglên,GiảnChiếuNamtiếp tục lái xe về phía trước.

“Vậy sao anh lại không hỏi?”

GiảnChiếuNamthấycôvẫnluôntươicườitrongmắtcòncóthểnhìnra được sự vui vẻ, “Chờ em ăn no rồi hỏi đi.”

Hai người đến một tiệm ăn tại nhà, ngoài cửa không có gì đặc biệt, vào trongmớibiếtlàcómộtkhungtrờikhác,phongcáchcổđiển,mộtlọhoa để trong góc cũng rất được chăm chút, Bì Dập An tuy không thông hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tinh tế.

GiảnChiếuNamrấtbiếtcáchchămsócngườikhác,khônggiốngvớivới Cố Duyên cứ hay gây áp lực, mỗi một hành động của Giản Chiếu Nam đều khiến cho Bì Dập An vô cùng hưởng thụ và thoải mái, giống như chính con người của hắn vậy.

Gắpthứcăn,múccanh,chutoàntinhtếchămsócBìDậpAndùngcơm, còn bản thân mình thì không ăn được mấy miếng.

“Đượcrồi,vìsaolạikhôngngheđiệnthoạicủatôi?”ChờBìDậpAnăn được kha khá, Giản Chiếu Nam mới rót cho cô một ly trà, không nhanh không chậm hỏi.

Bì Dập An cả người không xương cốt toàn bộ dựa lên trên đệm mềm, nhìnchằmchằmvàomắtGiảnChiếuNam,ngoácmiệngcười,ngữkhí ngả ngớn: “Không muốn nghe thì không nghe thôi.”

Câutrảlờicóchútquáđáng,GiảnChiếuNamlạicoinhưkhôngnghe thấy, còn có thể từ tốn rót cho Bì Dập An thêm một ly trà.

NhưngBìDậpAnđộtnhiênkhôngvui,nụcườicứnglạitrênmôi,bạnh mặt hỏi: “Tôi nói như vậy mà anh cũng không giận sao?”

GiảnChiếuNamthấycôkhôngvuithìlạicười,thayđổinàygiốngnhư là nhìn một đứa bé giận dỗi, nuông chìu dỗ dành, “Không tức giận, cô mệt mỏi đúng không, có muốn về nhà tôi ngồi một lát, tôi xoa bóp cho cô, được không?”

Đi chứ, đương nhiên là muốn đi, Bì Dập An cầu mà không được.

NhàGiảnChiếuNammớimuavàonămkiaởtrongmộttiểukhucótên gọilàThúyĐảoHoaĐình,cácmảngxanhđượcthiếtkếrấttốt,ởthành phố này thì đây cũng được coi là một khu cao cấp.

BìDậpAnlàngườithuộctầnglớpthấp,cônhìndiệntíchvàvàcáchbài trítrongcănhộnàykhôngngừngcảmthánbácsĩcóphòngmạchtưthật là biết kiếm tiền, dựa theo tiêu chuẩn tiền lương của cô hiện thời thì không biết đến khi nào mới có thể mua được một căn hộ như vậy.

Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Bì Dập An vẫn thích những gì ở trongtaymình,thứcủangườikhácchodùcótốtthìcôcũngkhôngdòm ngó.

“Đi tắm rửa trước đi, tôi đã pha nước giúp cô, có khăn mới ở trong tủ. Nếuthiếugìcóthểgọimộttiếnglàtôisẽngheđược.”GiảnChiếuNam nói.

BìDậpAnlúcđầukhôngthấycógìkhôngổn,nhưnglúcđangtắmthì mới nhớ ra.

Khoan đã, không phải đã nói rõ chỉ là qua đường, chủ yếu là l*m t*nh thôisao?SaocôlạicảmthấybâygiờtìnhtrạnggiữacôvàGiảnChiếu Nam vô cùng giống quan hệ yêu đương vậy?

Giản Chiếu Nam người này nhìn ôn ôn hòa hòa, kỳ thật căn bản không phải dễ dàng chấp nhận, Bì Dập An lúc này còn chưa đủ hiểu biết hắn, chỉcảmthấylàtínhcáchhắnnhưthế,hoặclàhắnkhôngrõquanhệqua đường là như thế nào, trong lòng đang định nói rõ lại một chút, căn bản không nghĩ tới việc Giản Chiếu Nam chính là muốn biến cô từ quan hệ qua đường thành bạn gái đúng nghĩa.

Hắn là một người vô cùng kiên nhẫn.

Trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, Giản Chiếu Nam dựa lên tường nhìn chằm chằm cánh cửa đó, chưa từng cảm thấy tiếng nước có thểdễnghenhưvậy,lengkalengkeng,giốngnhưtiếnghạtchâurơitrên mâm ngọc.

LúcBìDậpAntừphòngtắmratớithìbịGiảnChiếuNamdọanhảy dựng, chớp chớp mắt nói: “Anh đứng ở đây làm gì?”

GiảnChiếuNamvénmớtóccònướtsũngnướctrêntráncô,khôngtrả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao không sấy tóc?”

“Sợ làm gãy tóc, tóc tôi vốn dĩ đã không khỏe lắm.” Bì Dập An nói.

Giản Chiếu Nam thuận tay lấy khăn lông giúp cô lau nước trên tóc, hắn là bác sĩ, rất biết cách khống chế lực tay, hầu hạ người ta cực kỳ dễ chịu, BìDậpAnthoảimáithìđầuóctrởnênngốcnghếch,hồnnhiênkhônghề phát giác bản thân đã nhảy vào một cái bẫy sập dịu dàng.

“Nằmđi,tôigiúpcôxoabópmộtchút.”GiảnChiếuNamnóicâunày với giọng điệu của một người bác sĩ, khiến người ta không thể tự chủ được mà phải làm theo.

Nóithật,BìDậpAnđặcbiệtthíchloạigiọngđiệugiảvờđứngđắnnày, có một loại cảm giác k*ch th*ch giống như đang sắm vai nhân vật, nữ bệnh nhân để trần nửa thân trên cùng anh bác sĩ ăn mặc đường hoàng, trong lúc có tiếp xúc thân thể thì lau s·ú·n·g cướp cò.

Chỉ là ảo tưởng một chút Bì Dập An đã có chút khó nhịn, cô cũng ăn chaynửathángrồi,bâygiờbácsĩGiảnvẻmặtđẹptraichínhkhíđứngở trước mặt, Adrenalin trong người cô kịch liệt nhảy vọt.

Nàng lười biếng dựa trên sô pha ngửa mặt nhìn Giản Chiếu Nam, nhìn nhìnhaimắthắngiốngmặthồgợnsóng,giốngnhưcóhàngvạnánhsao trời, câu môi cười, giọng điệu quyến rũ hỏi: “Bác sĩ Giản, vậy tôi cởi áo ra nhé.”

Giản Chiếu Nam gương mặt đột nhiên sưng đỏ, từ khi Bì Dập An đi từ trong phòng tắm ra ngoài thì hắn đã rất khó khăn mới nhẫn nhịn được, lúcgiúpcôlautóchắncóthểngửiđượcmùihươngdịudàngtrênngười cô, thêm vào cả một chút hơi thở mềm mại quyến rũ.

Bây giờ cô nói muốn cởi áo.

GiảnChiếuNamyếthầucothắt,rấtlâusauđó,hắnnghethấymìnhphát ra một chữ “Được.”

BìDậpAnvừanhìnGiảnChiếuNamvừacởi,độngtácchậmrìrì,lộra từng chút một, eo nhỏ như dương liễu, bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn lại hơi nhô về phía trước, b* ng*c đầy đặn xuất hiện nữa vòng cung trong không khí, hai đóa hồng anh xinh xắn mềm mại ửng đỏ.

GiảnChiếuNamcảmthấyvòngeotêdại,hắnmuốnnhìn,lạicóchút khiếp đảm, nhưng không thắng nổi sự khát vọng trong lòng.

Bì Dập An cười khẽ, đặt quần áo lên lưng sofa, rồi dùng tay che lại hai điểmtrướcngực,cốýnói:“BácsĩGiản,anhrốtcuộclàmuốnmassage cho tôi hay là còn muốn gì khác?”

GiảnChiếuNamhốthoảng,buổiquayđầuquamộtbên,bốirốinói: “Cô... Cô nằm sấp lại, tôi đi lấy tinh dầu!”

BìDậpAncườiratiếngkhôngchútngạingùng,côrấtthíchnhìnGiản Chiếu Nam bị mình chọc ghẹo đến cởi giáp quy hàng.

Cái bình đựng tinh dầu massage bằng thủy tinh nhỏ màu nâu, dưới ánh đèn trần chiếu rọi lại hiện ra màu vàng nhạt, Giản Chiếu Nam lấy một ít ralòngbàntaycọxát,chođếnkhibàntayhơinónglên,hắnnắmlấychỗ cổ vai của Bì Dập An, dùng đốt ngón tay ấn lên các cơ bắp căng cứng của cô.

Bì Dập An chỗ cổ vai vẫn luôn không thoải mái, bây giờ bị người ta dùnglựcấnmộtcái,tứckhắccảmthấyđaunhứcvôcùng,nhưngsaukhi sự đau nhức đó qua đi, thì chính là một cảm giác tê tê dại dại, thoải mái vô cùng, cô phát ra tiếng r*n r* nhỏ vụn, giống như mèo kêu.

GiảnChiếuNamgiọngnóidịudàngdỗdành:“Rángchịumộtchút,đau một lát là sẽ thoải mái thôi, chỗ này của cô căng cứng quá.”

Câunàynghekỹthìgiốngnhưcòncómộthàmnghĩakhác,BìDậpAn bây giờ đầu óc chỉ còn là phế liệu, thuận miệng liền nói: “Bác sĩ Giản, tôi không chỉ có chỗ đó căng đâu.”

GiảnChiếuNamkhôngđểýtớilờinóihàmhồcủacô,hắntrảlời: “Không sao, lát nữa tôi sẽ giúp cô thả lỏng.”

NgượclạikhiếnBìDậpAnhơisửngsốt,cônhẹgiọngcườicười,cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.

ThủphápmassagecủaGiảnChiếuNamquảnhiênlàrấtchuyênnghiệp, chỉ mới mười phút đồng hồ là đã làm cho Bì Dập An nhũn ra, toàn thân thoải mái, vô cùng buồn ngủ.

Cứ như vậy thì không được rồi, Bì Dập An nghĩ, cô đến đây là để ngủ vớihắn,chứkhôngphảilàđểhưởngthụmassagemiễnphí,cườngthân kiện thể.

“Cóchútđau.”BìDậpAnnũngnịunói. Giản Chiếu Nam vội hỏi: “Đau ở đâu?”

Bì Dập An nói: “Nằm sấp cho nên ép xuống ngực bị đau.”

GiảnChiếuNamđộngtáctrêntaycứngđờlại,hắnhámiệngthởdốc muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

ChođếnkhiBìDậpAnthẳngeolên,duỗitaykéoGiảnChiếuNamngồi xuống sô pha, nàng uốn gối ngồi lên hai đùi hắn, b* ng*c mượt mà chốnglênáosơmi,toànbộphầnthântrêndánsátvàongườiGiảnChiếu Nam, nhu nhược không xương dựa vào hắn.

GiảnChiếuNambịtreolênngườimộtbáuvậtvừamềmvừathơmnhư thế, hai tay khẩn trương đặt thẳng trên sô pha không dám lộn xộn, Bì DậpAncònliềumạngcọcọtronglònghắn,thanthở:“Tronglònganh có một mùi thơm rất dễ chịu.”

Lúcnóichuyện,BìDậpAngiơtaycởibỏhaicúcáotrênsơmicủaGiản Chiếu Nam, xương quai xanh và hơn phân nửa cơ ngực lộ ra ngoài, vô cùng quyến rũ.

GiảnChiếuNamkhôngdámcửđộngcứđểmặcchoBìDậpAnmuốn làm gì thì làm.

BìDậpAnlướtquacằmGiảnChiếuNamrồibắtđầuhônmôi,khẽcắn, chậmchậml**mláp,côcốýmuốnnhìnmộtchútđànôngnghiêmtrang đứng đắn, lúc nhuốm màu t*nh d*c, muốn ngừng mà không được.

“...Ưm...”GiảnChiếuNamngửamặtthởgấpgáp,lắpbắpgọitênngười trong lồng ngực: “... Dập... Dập An.”

Bì Dập An chui đầu vào cơ ngực hắn, l**m tới l**m lui, m*t ra từng mảnhvệtđỏ,tiếngnướcmiếngtrongphòngkháchyêntĩnhvôcùngrõ ràng, tay cô cũng không rãnh rỗi, liền túm lấy áo sơ mi của hắn kéo ra khỏi quần, từ dưới vói lên dọc theo eo s* s**ng, ý muốn khơi gợi tính d·ụ·c hết sức rõ ràng.

Giản Chiếu Nam sớm đã nổi phản ứng sinh lý, hắn đè tay Bì Dập An đanglàmbậykhắpnơi,cắnrăngnóivớicô:“Emngoanmộtchút,nếucứ tiếp tục như vậy tôi sẽ không nhịn được nữa.”

BìDậpAnkéotayhắnđặtlênchỗngựcmình,câumôicười,nói:“Ai muốn anh nhịn chứ, em muốn anh làm em.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Khúc biến tấu