Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Bệnh tâm thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Bệnh tâm thần


ÁNamtrởmìnhtiếptụcngủ,BìDậpAnthởphàonhẹnhõm,độtnhiên cảm thấy bản thân mình sao lại giống với yêu đương vụng trộm vậy?

Hắnđãthayquầnáo,làloạiáoliềnmũihoodieđơngiản,bêndướimũ áo còn đeo một cái vành nón lưỡi trai ép rất thấp, che đậy mặt hắn kín mít, nhưng Bì Dập An vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Cơmhộpbịcôthuậntaynémvàothùngrác,BìDậpAnthậmchíkhông thèm xem trong đó đựng cái gì.

Câunàycũngkhôngphảilànịnhnọt,CốDuyênchínhlàthủkhoalúcthi đầu vào, mấy năm sau đó tuy rằng cũng vừa đi học vừa làm nghề nhưng thành tích chưa từng bị thụt lùi, năm nào cũng đều là hạng nhất, huống chi hắn còn được đề cử Nam chính Giải Kim Tượng.

“Đừng...đừngnhìntôi.Tôikhôngbiếtdiễnxuất.”BìDậpAnbịmộttá đôi mắt sáng lấp lánh làm cho sợ đến mức lùi về sau một bước.

Làmộtsốlạ,nhưngtừphongcáchnóichuyệnmàxem,thìchỉcầnliếc mắt một cái đã có thể biết được chủ nhân của nó là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi các khách mời lên máy bay thì đã không phải là phạm vi công táccủatổbiêntậpnữa,thừadịprảnhrỗi,cómấyngườichạyđitranhthủ ăn cơm.

thìsaochứ?Ýhắnmuốnnóichocôbiết,hắnđãtừnggặpquacômất mặt thế nào à?

BìDậpAnănkhôngvônữa,qualoamộtlátsauđólậptứctrởlạilàm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bì Dập An cứng đờ chôn trong lòng Cố Duyên, nằm trên giường hắn, quanhmìnhtấtcảđềumùicủahắn,vìhắnmặcáomỏng,chonêngương mặt Bì Dập An dán vào trên ngực hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể hắn.

Giống như đã thực sự đặt mình trong hoàng cung tráng lệ huy hoàng, nhìnTrầnHoàngHậuAKiềuđốidiệntấmgươngđồng,duỗitaylấycây lược khắc hoa mẫu đơn, thấp giọng nói: “A tỷ lúc nào cũng minh diễm động lòng người như vậy.”

Hôm sau là sẽ đến địa điểm quay cuối cùng - Nhật Bản, bộ phận hậu cần tốinaysẽđitrướcmộtbướcđểchuẩnbị,côngviệccủaBìDậpAnchính là giải thích kịch bản và chăm sóc khách mời, đương nhiên là vẫn phải luôn đi theo Ngôn Tinh Đồ.

NgônTinhĐồlậptứcngồidậy,ánhmắtsángquắcnhìnCốDuyênnói: “Anh Duyên, làm sao mà anh biết vậy?”

Bì Dập An ngăn không được run run, thật sự dựa vào gần quá.

BìDậpAnchânmàyxoắnchặt,côcảmthấytoànthânđềukhóchịu, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu, “Cố Duyên, anh có ý gì?”

“ChịAn,thậtrahômnaychịkhôngcầnphảicùngnhảythửvớichúng tôi.” Giang Sơn nói.

Mấyngườitrongtổbiêntậpđềukhôngnhịnđượccười,BìDậpAnnhìn hộp khoai tây nghiền thở dài, nói: “Nếu có cơm thì tốt rồi”.

Bì Dập An cúi đầu cười cười, nhỏ giọng vui đùa nói: “Có lẽ lúc Nữ Oa sángtạoraconngười,hắnlàđượcnặnmộtcáchnắnnót,cònanhlàlấy một cục bùn gắn vào.”

NgônTinhĐồhaimắtsánglên,cậutavốndĩcũngkhôngtrôngcậyvào việc Cố Duyên có thể đáp ứng ngay, cho nên hưng phấn nói: “Vậy ‘Kế thừa Đế nghiệp’ đi, đoạn quyết liệt với hoàng hậu đó, được không,em đã xem rất nhiều lần!”

CốDuyênngẩngđầunhìncômộtcáithậtsâu,rồikhôngnóitiếngnàobỏ đi mất.

SauđóxoayngườinóivớiNgônTinhĐồ:“Cậutrởvềlàphảiquayngay Cẩm Y Vệ đúng không?”

Cố Duyên cười cười, nói: “Được chứ, cậu muốn xem tôi diễn đoạn nào?”

LưuTriệtvénsợitócrasautaichonàngcẩnthận,nghevậykhôngcần nghĩ ngợi đáp: “Nhạc tỳ mà thôi, sao có thể so sánh với A tỷ được.”

NgônTinhĐồnhảyxuốnggiườngtúmlấycôđẩyratrướcmáyquay, chắp tay trước ngực cầu xin: “Chị An, xin chị giúp đỡ!”

Bì Dập An sửng sốt, hỏi: “Đây là Cố Duyên mời?”

ĐiềuđángnóilàNgôn TinhĐồởcùngmột gianphòngvớiCố Duyên.

Vốn dĩ chỉ là một căn phòng không quá lớn, bây giờ không khí ái muội trong nháy mắt càng làm nó nhỏ bé hơn, rõ ràng hai người vẫn quần áo hoànchỉnh,nhưngnhânviênquayphimlàmsaocũngcảmthấyrằngbọn họ lập tức có thể c** s*ch rồi làm nhau luôn vậy.

BìDậpAncảkinhlậptứctừtrêngiườngngồidậy,lúcquyếtđịnhlàmbộ không nhận được, tiếp tục đi ngủ thì lại thấy một tin nhắn mới tiếp tục đến: xuống dưới.

“Nhưngítnhấtlúcđótốtxấugìcũngcócơmăn,cáilầnmàănmìgói với nước lạnh mới là ấn tượng đó!” Tiểu A phản bác.

Bì Dập An và Đông ca đều ở phía sau máy quay xem xét, Đông ca thở dàinói:“Cùngmộtthànhphầnxuấtthân,saocậutacóthểtrưởngthành thành như vậy nhỉ?”

Cố Duyên cũng không biết bản thân mình là làm sao nữa, đột nhiên nổi điênchạyđếnđâytìmcô,rõràngbiếtcóbaonhiêunguyhiểm,nhưnglà hắn thật sự không nhịn nổi.

LúcnàyNgônTinhĐồnằmtrêngiường,CốDuyênvừarửamặtđira khỏiphòngtắm,tócướthếtmộtnửa,khuônmặtđẹpkỳlạvớimớtóc dính lên mặt.

Bốn chữ hết sức ngắn gọn, giống y như bản thân hắn.

“Cũngkhôngphảikhôngđược,nhưngmàphảicóngườidiễnphụ,ởđây làm gì có ai đóng vai hoàng hậu cho cậu chứ?” Cố Duyên nhẹ nhàng quăng ra một câu.

Ngôn Tinh Đồ và Đông ca cũng xem đến choáng váng, chỉ là một chươngtrìnhtruyềnhìnhthựctế,CốDuyêncòncóthểdiễnxuấtchuyên nghiệp thân mật đến mức như vậy với Bì Dập An, không xem bọn họ ra gì, thật sự là làm người ta líu lưỡi.

“Nhớ,vậythìsao?”BìDậpAnkhôngrõhắncóýgì,đốivớicôlúcnóng lúc lạnh, lúc không vui thì có thể trước mặt mọi người chỉ trích thái độ làm việc của cô không tốt, lúc vui thì có thể mời cả tổ ăn cơm chỉ vì một câu muốn ăn của cô.

ChodùlàởgiữamộtđámngườiphươngTâycaoráo,thìCốDuyênvẫn rất nổi bật, chân dài eo thon, vai rộng khuôn mặt nhỏ, bất cứ lúc nào cũng lấp lánh như một viên kim cương sáng nhất.

Bạn ở vừa nói chuyện vừa phải chuẩn bị các bước quan trọng để tiến hànhquaycảnhcuốicùng-nhảydùtrênkhôngchocáckháchmời,Bì DậpAntránhphíasaumáyquay,viếtthêmmộtsốlờithoạichoNgôn Tinh Đồ xem.

Trongtayhắncòncầmtheomộtcáihộpcơmbằnggiấy,trựctiếpnhét vào tay Bì Dập An.

NgônTinhĐồngầmhiểu,lậptứcnóivớiCốDuyên:“AnhDuyên,thật raemvẫnrấtlolắng,nghenóiđạodiễnTàorấtnghiêmkhắc.Anhdiễn tốt như vậy có thể thị phạm một chút cho em rút kinh nghiệm không?”

BìDậpAnđươngnhiênnhớrõ,khôngphảitronglúcquaykhihắnnóira câu nói đó, thì cô đã nhớ lại trong nháy mắt còn gì? Nhưng mà như vậy

BìDậpAnchỉmộtchútnữalàđậpđiệnthoại,côcẩnthậnsuynghĩmột lát rồi vẫn quyết định đi xuống lầu. Cô muốn biết rốt cuộc là Cố Duyên muốn gì.

Cố Duyên dùng dư quang nhìn lướt qua Bì Dập An cuối cùng cũng im lặng,vừalòngcườicười,nóivớiNgônTinhĐồ:“Tôisaolạikhôngbiết chứ, đạo diễn Tào cũng khá thân thiện.”

ÁNamtrợnmắtliếccômộtcái,“Cònmơtưởngcáigìhả?Cóănlàđược rồi.”

BìDậpAnvộivàngviếtlênbảngnhắcthoạibốnchữ‘thỉnhgiáokỹ thuật diễn’ cho Ngôn Tinh Đồ xem.

Đông ca đúng lúc cũng đến ăn cơm, nghe vậy trừng mắt nhìn Á Nam mộtcái,nóinhưđùa:“ÁNamcậurốtcụctốtnghiệpởtrườngnàovậy hả, bốn chữ thành ngữ đó không dùng được. Cái này phải gọi là tâm tưởng sự thành.”

Lúcđượcmộtcáikhuỷutayônnhubếlên,nhữnggìBìDậpAnbịnghẹn trong phút chốc sắp hét ra miệng, cô nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thẳng vào Cố Duyên.

ÁnhmắtcủamọingườiđềudồnvềphíaBìDậpAn,trongphòngnàychỉ cómộtmìnhcôlànữ,TiểuHoavàThanhYđềuđãđingủrồi,khôngthể gọi người ta dậy được.

CũngmayCốDuyêncònbiếttìmmộtchỗkínđáotronglúcchờđợi,Bì Dập An tìm được hắn trong một chỗ rẽ tăm tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếudùngcâunhưanhnói,thìcónghĩalàcóngườicốýư.”ÁNamlập tức cãi lại, còn nói thêm: “Nhưng mà con người Cố Duyên coi như cũng chấp nhận được, thế mà cũng biết mời toàn bộ tổ văn nghệ tổng hợp ăn một bữa, cuối cùng là anh ta kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ!”

CảnhquaycuốicùngởAustraliachínhlàcảnhnhảydùtrênkhông,trước khi cho khách mời quay thì đã thử trước qua một lần, trong đó có một cô gái chiều cao đáng nể, khóc lóc nữa giờ rồi mới nhảy, công việc này chính là như vậy, nếu bọn họ không nếm trải, thì mọi người mãi mãi cũng sẽ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, không thể biết các thí sinh khách mời có thể làm được hay không.

CốDuyênnhìnvàotấmgươngthấyBìDậpAnnóiđùavớingườikhác, đáy mắt chiều hôm càng tối tăm, thầm nghĩ cô ấy đến đây làm việc hay đến đây đùa giỡn.

Cảnh kế tiếp chính là Lưu Triệt ôm A Kiều qua giường triền miên, ôn tồnnhắcnhởnhữngchuyệnnămxưa,BìDậpAnngồiởtrênghếchờCố Duyên ôm, vừa xấu hổ, vừa khẩn trương, cả phòng đều nhìn chăm chú vào cô, còn có cái máy quay phim nữa, Bì Dập An lại cắt sâu một cảm nhận, diễn viên không phải là công việc dành cho người làm.

Bệnh tâm thần hả! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

BìDậpAnthuậnmiệngđáp:“Nhảydùtrênkhôngmiễnphí,vìsaotôilại không chơi chứ.”

Đông ca ho khan một tiếng, có chút chột dạ nói: “Đúng vậy.”

BìDậpAnđợinửangàycũngkhôngthấyhắnnóichuyện,cóchútnóng nảy, cất cao giọng: “Anh nói chuyện đi chứ.”

Giang Sơn run lên, cảm thán một tiếng, nói: “Chị thật sự b**n th** ···”

“TưởngĐôngnóitốihômnaycôkhôngcóănnhiều.”CốDuyênngữkhí vẫn bình bình đạm đạm, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài cũng không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng thái độ thì cứ giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm của Bì Dập An, hỏi: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Sao lại không ăn nhiều một chút.”

“Cóthểcắtchưa?”BìDậpAncuốicùngcũngkhôngchịunổinữa, nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi Cố Duyên.

Đêmđó,lúcBìDậpAnnằmtrằntrọctrêngiườngởkháchsạnthìnhận được một tin nhắn.

Khôngngờbữacơmtốihômđóthậtsựlàcócơmtrắng,màcòncóquả cherry tráng miệng nữa.

ÁNammúcmộtmuỗngcơmtrắngđầyvunnhétvàomiệng,cảmthán nói: “Bì Dập An cậu đúng là nói một câu thành sấm truyền đó.”

Tiếng tim đập rộn ràng, Cố Duyên không hề giống với biểu hiện dương dươngtựđắcbìnhthườngcủahắn,BìDậpAntrongnháymắtđộtnhiên cảm thấy hắn còn khẩn trương hơn so với mình.

CốDuyênởbêncạnh,khóemiệnglặnglẽnhếchlênmộtđộcongsung sướng. Hắn...

NhiệtđộởAustralialúcnàycũngkhôngphảilàquácao,trungbìnhlà 20°, mấy hộp cơm để chồng chất ở dưới đất cũng không sao.

Bộ dạng ngoan ngoãn của cô nằm trong lồng ngực hẳn đã thiêu đốt hắn đếnmứccảngườikhóchịukhônóng,chonênchỉmuốntớinhìncômột cái.

— — — —

Bì Dập An bị hắn đặt trên giường, sau đó thấy hắn nằm nghiêng qua cánhtaygốidướiđầucô,mộttaykhácnhẹnhàngvuốtvelưngcô,Cố Duyên nhỏ nhẹ ôn tồn thì thầm bên tai cô.

Dù sao cô cũng không quan tâm.

Hai khách mời trò chuyện biên kịch tự nhiên là phải theo sát.

Bì Dập An trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, mắng một câu, mẹ kiếp.

Chương 14: Bệnh tâm thần

Tinnhắnchỉnóimộtcâu:tôiởdướilầu.

“Atỷ,cònnhớkhicònbé,cômẫuhỏitrẫm,nếucướiAKiềulàmvợthì cóthíchkhông...”CốDuyênmặtdántrênđỉnhđầuBìDậpAn,thầnsắc si mê, đôi mắt lại mang theo một tia oán hận, ngũ vị tạp trần.

CốDuyênkhôngnóilờinào,haitayđúttúi,mũichânphảidídímặtđất, không muốn nhìn thẳng Bì Dập An, nơi đó sẽ không kiên nhẫn thể hiện rất rõ ràng, nếu hắn nhìn nhiều sẽ càng sốt ruột hơn thôi.

CốDuyênlướttayvuốtquamáitóccômộtcái,rồidùngâmthanhchỉcó bọn họ nghe được với nhau nói: “Là do cô đi nhầm phòng, cô bạn sinh viên chuyển trường ạ.”

LúcthayquầnáokhôngcẩnthậnđãđánhthứcÁNam,côấymơmơ màngmànghỏicôlàmgìđó,BìDậpAnđànhphảinóiđóibụngngủ không được, đi tìm đồ ăn.

Trần A Kiều nhìn nam tử đầu đội thập nhị lưu miện qua tấm gương đồng,cườicười,nhẹgiọnghỏi:“Triệtđệ,ATỷsovớiVệthịkiathì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ở trong mắt cô, hắn nhất định là một kẻ không đàng hoàng.

Lúc Tinh Tinh mở hộp cơm ra thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa đưa miếngcàchuavàomiệngvừacảmthánnói:“Cònnhớlầntrướcchúngta đến sa mạc quay không, vất vả lắm mới có được 15 phút để ăn cơm thì cơm đã bị thiu rồi.”

Nghĩvậyhắncóchútbựcbộiđèthấpvànhnón,rũmắtnhìnmũichân cô, nặng nề nói: “Cô không còn nhớ tôi sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Bệnh tâm thần