Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Hoa hồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Hoa hồng


Mộ Cẩm Canhẹnhàng v**t v* cái đầu tròn của nó, dịu dàngnói: “Trong lòng có chuyện buồn, màyđitìm Hầu Ngạn Lâm đểnói, chuyện nàykhôngsao cả, taokhôngtrách mày, là do taokhôngcho mày cảm giác an toàn.”

Chậc--

khôngnghĩ tới là, đối phương phá lệ trả lời lại rất nhanh.

Nghe xong lời này, Rượu trắng rùng cả mình,khôngthểkhônghạ chân xuống, chậm rãi nhưmộtbóng mađivào trong phòng.

Nhưng tại sao Tĩnh ca ca giống nhưkhôngmuốn cùnganhbước sang giai đoạn hẹn hò vậy?

Hầu Ngạn Lâm: Ngườianhem, có đókhông?

Nghecônóivậy, Rượu trắng ngước mặt lên, ngây ngốc nhìncô.

“Vậy em…” Hầu Ngạn Lâm mím môinói, “… có thể choanhômmộtcáikhông?”

Hầu Ngạn Lâm: Tôi chỉ là muốn tham khảo

Sau khi trở về nhà trọ, Hầu Ngạn Lâm nằmtrênsô pha, bắt đầu ngẫm nghĩ về nhân sinh của mình.

Hầu Ngạn Lâm: [đáng thương] Lương Hi Hi,côcó thể cho tôi biết, lúc đó Sào Văn làm sao theo đuổicôkhông?

Tặng hoa?

Mộ Cẩm Canhẹnhàng vuốt đầu nó,nói: “Ngoan, dù mày có kêu đến rách cả họng, cũngkhôngcó người đến cứu mày đâu.”

Chương 48: Hoa hồng

Nều là trước đây, Hầu Ngạn Lâm nhất định chọc ghẹo vài câu, nhưnghiệntại,anhchỉ cảm thấy hâm mộ và ghen tị mà thôi.

Vị khách thấyanhkhôngtrả lời, lại kêu thêmmộttiếng: “Ông chủ?”

"......"

Chuông điện thoại báo có tin nanh đến kịp thời kéo đầu ócanhtrở về.

Làmộtdân FA chính hiệu,anhVũ cảm thấy giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, tức giận phất khăn lau rờiđi.

Hầu Ngạn Lâm vẫn làkhôngcó trả lời nó.

Mộ Cẩm Ca ăn ngaynóithẳng: “anhtakhôngcó giúp mày gánh tội nha, rất nhanh bán đứng mày a.”

anhbảo Tiểu Sơn tạm thời thay thế vị trí mình, sau đó cũngđivào phòng bếp.

Đối diện với Hầu Ngạn Lâmđangbước ra, Rượu trắngnhỏgiọng hỏi: “Này, Đại ma đầu, chuyện sao rồi?”

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Sào Văn: Tham khảo? A, chính làcôgáimàanhnóimuốn theo đuổi khi ở Tam Á đó hả?

đangdọn dẹp cách đókhôngxa, Tiểu Sơn kéo tay áo của đồng nghiệp, có chút lo lắngnói: “anhVũ, ông chủ chúng ta bị đứt dây thần kinh nào hả? Bình thường chỉ cần khách trả thiếu 2 maoanhấyđãkhôngbuông tha, sao hôm nay lại hào phóng như vậy, giống như là thay đổi thànhmộtngười khác vậy?”

Mộ Cẩm Ca đẩy cửa ra,trênmiệng vẫn còn treo nụ cười nhưmộtnụ hoa chớm nở, nhưng cũng chỉ chốc thoáng chốc,cônhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt lãnh đạm như ngày thường,côdời ánh mắt mình khỏi người Hầu Ngạn Lâm, nhìn xuống Rượu trắng ngồi cách đókhôngxa.

Sào Văn: Hầu thiếu, tôi là Lương Hi, Sào Vănđangtắm,anhtìmanhấy có chuyện gìkhông?

Hầu Ngạn Lâm nhìn thấycôchớp mắt, chỉ thấy lòng mìnhkhôngnặngkhôngnhẽ bị gãi ngứa, hai lỗ tai nhất thời đỏ lên.anhcẩn thậnnóimộtcâu: “Cẩm Ca,anhthích em.”

Hầu Ngạn Lâm nhìn chằm chằm câu đótrênmàn hình, nhịnkhôngđược nở nụ cười.

Hầu Ngạn Lâm đột nhiên lớn gan, lạiđiđến bên cạnhcôthổi khí, thấp giọng hỏi: “anhcó thể hôn emmộtchútkhông?”

Ai, khi nàothìđến thời điểm có người tìmanh, Tĩnh ca ca có thể dùng điện thoại củaanhmà trả lời “Tôi là Mộ Cẩm Ca, người đàn ông của tôiđangtắm,anhtìmanhấy có chuyện gìkhông?” A…

Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca bước ra với vẻ mặt lạnh nhạt, theo sau là Rượu trắng vui vẻđira.

khôngđợi Mộ Cẩm Ca mở miệng, Rượu trắngđãnhanh chóng tìm kiếm trong hệ thống của mình những mẫu kiểm điểm nhận sai, chủ động nghiêm trangnói: “Sau khi nhìn lạisựviệc, ta nhận thức bản thânđãphạm phải sai lầm nghiêm trọng, đối với chuyện này ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, ta thựckhôngnên vi phạm nội quy trường học… nội quy nhà hàng, làmmộtngười…mộtcon mèo nên hoàn toàn tuân thủ quy định của nhà hàng, mà lần này tađãkhôngcoi trọng, tathậtsựcảm thấy có lỗi, ta hy vọng nhà trường và thầycôcó thể tha thứ cho sai lầm của ta, ta thiệt tâm hối cải.”

Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm người nào đó đau lòng tự trách cả ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưnghiệntại,anhgiống nhưmộtcậu thanh niên lần đầu biếtyêu.

"Lại đây." Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói, "Đừng tưởng taokhôngthấy mày."

Rượu trắng nhìn thấy ngày càng đến gần phòng nghỉ, nókhôngngừng quơ tay quơ chân gửi tín hiệu cầu cứu đến cho đồng bọn duy nhất của mình: “anhLâm! Ba Lâm! Ông nội Lâm! Cứu ta!”

"Đúng."

Hầu Ngạn Lâm có chút buồn bực.

- ngay cả người luônkhôngsợ trước mưa to gió lớn như Hầu Ngạn Lâm mà còn trầm mặckhôngnóilờinói, vậythìsau khi nóđivào phòngsẽcó kết cuộc tốt đẹp sao?!

anhrón rénđiđến gần Mộ Cẩm Ca, rất có mắt nhìn có thể đưa nguyên liệu cần thiết cho đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ vài giây ngắn ngủi,khôngkhí chung quanh bỗng trở nên khẩn trương hơn, giống nhưđangám chỉ chủ nhân sắp công báo số phận bi thảm đến mình vậy, chuẩn bịmộtchuyện xưa đầy bi thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trì......

“A, được.” Rốt cuộc Hầu Ngạn Lâm cũng hồi thần, tiếp nhận hóa đơn và tiền, sau đó tìm tiền lẻ thối lại.

“Tiểu Cổ, lấy giúp tôi miếng băng cá nhân.”nóixong, Mộ Cẩm Ca dời mắt nhìn đến người gây nên tai họa,nói: “anhlập tứcđingoài, hôm naykhôngcho phép đến gần em.”

Cửa phòng nghỉ giống như có kết nối người nào đó, cửa vừa mở ra, Hầu Ngạn Lâm liền quay đầu nhìn qua –

Mộ Cẩm Ca: "Nhà trường và thầycô?"

"Tĩnh ca ca..." Rượu trắng xúc động đến hai mắt đều ươn ướt, nhưng nghĩ lại thấy có gìkhôngđúng, “Có phải Đại ma đầu nhận hết lỗi giùm ta, nêncôkhôngmắng takhông? Ta thấy lúcanhta rời khỏi đây như mất hồn mất vía, mọi chuyện lần này đều là do ta, là ta gọi điện thoại choanhta, còn thêm mắm dặm muối… Tĩnh ca ca, ta thấy Đại ma đầu rất để ýcô,côkhôngcần tức giận vớianhta.”

Sào Văn: Hầu thiếu?

Mộ Cẩm Cathậtsựnghekhôngnổi nữa: "Được rồi, đừng có nơi nơi đạo vănđi, toàn chọn những câukhôngthích hợp."

Mà trong lúc này, câu chuyện ở phòng nghỉ vẫnđangdiễn ra –

Tuy rấtkhôngmuốn chủ động tiếp xúc với Hầu Ngạn Lâm, nhưnganhVũ vẫn lo lắng khi nghe Tiểu Sơnnói, vì thế vẫn là cầm khăn lau bàn đến hỏi thăm, “Ông chủ,anhlàm sao vậy?”

khôngnóiđến hai cuộc tình kết thúc trong buồn cười trước đây, sau khi về nước hai ba năm nay, phụ nữ mà người bên cạnh muốn nhét choanhcó thể đứng đầy mười cái Kỳ Ngộ Phường luôn,trênvấn đề xử lý mấy chuyện đào hoa,anhthừa nhận mình rất thành thạo, có rất nhiều tâm đắc, thậm chí trong giới giải trí mấy nam minh tinh có quan hệkhôngtồi vớianhcòn hỏianhkinh nghiệm đó.

Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác?

thìra là dùng cái kế cũ rích đó? Vậy mà Lương Hikhôngchê sao?

"......" A, bị nhìn ra.

sựvụng về nàythậttệ hại,thậtgiống nhưmộtngười giỏinóilại bị tê đầu lưỡi,mộtngười múa giỏi lại bị trói cả hai chân,mộtchiến sĩ đánhmộttrận chiến màkhôngđược tuốt gươm ra khỏi vỏ…

Hầu Ngạn Lâm tiếp tục buồn bãnói: "Ầy, quênđi, nghĩ lại, cậu cũngkhôngcó cơ hội hiểu được cảm giác đó."

Mộ Cẩm Ca vẫn cúi đầu, nhìn khoai tâytrênthớt, thản nhiênnói: “Em biết.”

Lần nàyanhbắt được cơ hội cười nhạo Sào Văn trong ba mươi năm tới!

Tay Mộ Cẩm Ca run lên, đao pháp mau chuẩn củacôđãphạm phải sai lầm cơ bản nhất, cắt trúng tay.

Người này làm sao vậy hả!

Y, nghĩ lạithìcó chút ngượng ngùng mà.

Quá khứ huy hoàng cũng như khinh nghiệm thực tế vẫn luôn ở trong đầu, nhưng tại sao lúc này như đống sắt vụn,khôngcó tác dụng gì cả. Tự cho là kiêu ngạo, nhưng khi đứng trước người kia lập tức thua trận, tàn nhẫn quănganhquamộtbên.

Nhưng đau lòng nhất là, khianhhậnkhôngthể đem cả lý trí và sức lực dồn vào trận tình cảm này,thìđối phương lại giống nhưkhôngcùng muốnanhnóichuyệnyêuthương!

“… Được lắm, coi như lúc nãy ta chưanóigì hết.”

Mộ Cẩm Ca gật gật đầu: "Uhm, đúng là vậy."

Cũng may vết thươngkhôngsâu, mặt ngoài vết thương cũngnhỏ, máu chảy rakhôngnhiều lắm.

Nhưng mà nókhôngcó cơ hội bỏ trốn, bởi vì Mộ Cẩm Ca tự mình bế nó lên.

Hầu Ngạn Lâm nhíu màynói: "Tĩnh ca ca,anhgiúp em xử lý vết thương, hôm nay em về nghỉđi,anhgọi Vấn Hào đến làm.”

Chỉ cần Tĩnh ca ca muốn cùnganhhẹn hò là được! Sợ gì màkhôngthể tự kiềm chế! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối với người khác giới, phải luôn bộc lộmộtmặt mê người của bản thân, luôn giữ khoảng cách nhất định để bảo đảm tính thần bí, đạo lý nàyanhrất am hiểu. Ngoài ra,anhcòn biếtrõthế làm những hành động ám muộimộtcách tinh tế tự nhiên nhất, làm sao để uyển chuyển từ chối đổi thành bất đắt dĩ, làm sao để ở trong tìnhyêucuồng nhiệt nhất cũng giữ được bản thân thanh tỉnh, bảo đảm chu toàn cho mình…

Hầu Ngạn Lâm gật gật đầu, vô cùng chân thànhnói: "Chúc mừng năm mới."

Hầu Ngạn Lâm: "......"

“…” Chào bạn,hiệntại tôikhôngthể nghe mày, vui lòng gọi lại sau.

“A.”côhítmộthơi, lập tức lấy tay chận miệng vết thương, giúp cầm máu.

“Nhưng nhìn theomộtcách khác, tao thích A Tuyết giống như thích đứanhỏcủa nhà người ta.” Mộ Cẩm Ca kiên nhẫnnói, “Dù saođinữathìđứanhỏnhà người ta cũngkhôngcó khả năng như đứanhỏnhà mình.”

Sau khi chấm dứt cuộcnóichuyện trong hòa bình, cũng đến thời điểm chuẩn bị cho bữa tối.

hiệntại nghĩ đến tất cả đều là chuyện cười --

Mộ Cẩm Ca nhìn nó, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười: "Mày sai chỗ nào?"

Sau khi tự hỏikhôngtìm được kết quả,anhlấy di động ra, thái độkhôngngại học hỏi hỏi, gửiđitin nhắn đến ngườiđãlâukhôngnhắn tin.

Câu này càng làm cho hai lỗ tai Rượu trắng rũ xuống.

Lúc Hầu Ngạn Lâm bước ra khỏi phòng nghỉ, cả người đều hoảng hốt.

Rượu trắng ngày càng sợ hãi.

"......"

Vẻ mặt Rượu trắng đau đớn kịch liệt,nói: “khôngnên cấu kết với thế lực hắc ám, sắp xếp đàn áp người dân lương thiện.”

Mộ Cẩm Ca lạnh lùngnói: "anhtránh ra."

“Tiểu Vũ Vũ!” Hầu Ngạn Lâmmộttay chống cằm, sâu kín thở dài, “Cậu có hiểu cảm giác tâm linh tương thôngkhông, người mình thích cũng thích mìnhkhông?”

Sào Văn:......

anhVũ: “…”

*

Hầu Ngạn Lâm nhìncôthái đồ ăn,nhẹgiọng hỏi: “Em cũng thíchanhsao?”

Mộ Cẩm Cakhôngchút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tránh ra."

Sau đó,côxoay ngườiđivào phòng bếp.

mộtvị khách vừa dùng xong trà chiều muốn tính tiền rờiđi, cầm hóa đơn đến quầy thu ngân,nóivớianh: “Ông chủ, tính tiền.”

Hầu Ngạn Lâm cứ như mất hồn mất vía quay lại chỗ quầy thu ngân, hai mắt nhìn xa xăm, ngay cả đồng phục của quán cũngkhôngđiđổi.

Cái gì mà giữ lại cho mình, cái gì mà chôn giấu bẫy rập, cái gì mà bảo trì cảm giác thần bí, cái gì mà chỉ lo cho mình…

mộtcâu trúng tâm, Rượu trắng cúi đầu, buồn buồnnói: “Lúc trướckhôngphảicôđãnóisao?côthích c·h·ó,khôngthích mèo.”

nóilà bước trượt dài trong đời cũngkhôngquáđi!

“Nhưnganhấy làm từ thiện cũng quá bất ngờđi.” Tiểu Sơn vẫn cảm thấy kỳ quái, vội lôi kéoanhVũ, “anhnhìn xemđi, hôm nay nếu chùng takhôngbù vào, bà chủ biết được nhất địnhsẽtức giận.”

Vị khách: “…” Chẳng lẽ phát bao lì xì sớm vậy sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vị khách có chút buồn cười khi nhìn thấy tờ tiền màu đỏanhtrả lại cho mình,nói: “Tôi đưaanh50, saoanhlại trả lại tôi tờ 100?”

Takhôngnghe, takhôngnghe, takhôngnghe, takhôngnghe!

Vấn đề này khiếnanhphiền não vô cùng.

Nó nghe được giọng Mộ Cẩm Ca vang lên, giống như là Diêm Vương thông báo cái c·h·ế·t tàn khốcđãđến, “Tiếp theo, Rượu trắng!”

Tiểu Cổ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Bốn mươi phút sau, Hầu Ngạn Lâm chạy xe đến dưới lầu nhà Mộ Cẩm Ca, bước xuống xetrêntay còn ômmộtbó hồng rực rỡ.

Ai thèm quản sống c·h·ế·t củaanhta! Cầu trời choanhta táng gia bại sản luônđi! Tốt nhất là bị bà chủ đánh c·h·ế·t!

Mỗimộtbướcđiđềukhôngphải là do ý thức, mà là do bản năng và trí nhớ của bản thân.

côấykhôngthấy ta,côấykhôngthấy ta,côấykhôngthấy ta,côấykhôngthấy ta!

"Kỳ Ngộ Phường và Tĩnh ca ca," Rượu trắng cố gắng duy trì bình tĩnh, "nóinhầm."

anhVũ liếc nhìn về phía quầy thu ngânmộtcái, lơ đễnhnói: “Người ta giàu có, có tiêu xàimộtchút cũng là bình thường,hiệntạikhôngphải người có tiền đều thích làm từ thiện sao?”

Sào Văn: Uhm… Lúc còn ở nhóm kịchanhấy tặng hoa cho tôi

Chân tay Rượu trắng đồng thời dừng lại, cứ như vậy bị ôm vào phòng nghỉ, sau đó trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại.

Tiểu Cổ yên lặng thái đồ ăn bên cạnh, trong lòng lẩm bẩm.

Rượu trắng phát giác có cái gìkhôngđúng, vì thế cố hết sức ngước đầu lên, nhưng với độ cao của nó chỉ nhìn thấy tới cằm và mũi của đối phương,khôngthể nào thấyrõsắc mặt của đối phương. Nó lại gọimộtlần nữa: “Đại ma đầu?”

Sau khianhthổ lộ, Mộ Cẩm Ca cũngnóithíchanh, đây là đáp ứnganhđúngkhông, dựa theo bình thường, sau khi nam nữ hiểurõtâm ý của nhau, nên tự nhiên chuyển sang giai đoạn hẹn hò, như keo như sơn, ngọt ngào như mật…

“…” Chào bạn,hiệntại tôikhôngthể trả lời bạn, vui lòng gọi lại sau.

anhcó nên vui mừngkhôngkhi đối phươngkhôngcó trực tiếpnóichữ “cút” vớianh?

Lúc này Rượu trắng cố gắng thu mình lại trốn dưới gầm bàn, hai chân trước ôm lấy đầu trốn dưới gầm bàn, đáng tiếc sức lực có hạn, giấu được phía trướcthìkhôngquản được sau lưng, cái đuôi dài mượt mà lộ ra hếtmộtnửa ngoài chân ghế.

anhVũ: "......"

Nghĩ nghĩmộthồi, Mộ Cẩm Ca hỏi: “khôngphải mày thấy ra tao thích A Tuyết hơn sao?”

Mộ Cẩm Ca ngước đầu liếc nhìnanhmộtcái.

Hầu Ngạn Lâm: Đúng rồi

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe…

mộtđời thanh danh, bị hủyđitrong chốc mắt!

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt củaanh, Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìnanhmộtcái, nhưng cũng chỉ làmộtcái liếc nhanh qua, giống như ngày thường.

Sao lại thế này?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Hoa hồng