Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Nho khô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Nho khô


- đúng rồi, tôi chính làmộtngười hiểu vềâmmưu quỷ kế, làmộtngười ác liệt như vậy đó.

Ý thức được bản thânkhôngkhống chế được cảm xúc, Hầu Ngạn Lâm lập tức thu liễm lại tâm tình, mỉm cườinói: „... Tôi xem quamộtkịch bản tên là „Sủng vật kỳ duyên“, chính là phát triển theo con đường này.“

Ánh mắt Hầu Ngạn Lâm trầm xuống, giống nhưmộtbức màn khuya lặng yên buông xuống,anhthấp giọngnói: „Sau khi giải trừ hiểu lầm, cái người họ Chung kiasẽngười bằng c·h·ó quý, nương theo việc sủng vật vui chơi cùng nhau, càng ngày càng thường xuyên tới chỗ này, càng ngày càng có nhiều đề tài cùngcônóichuyện, các người càng ngàysẽcàng quen thuộc, đến lúc đó...“

„Tôi thích em, nênkhôngmuốn người đàn ông nào khác tiếp cận em.“ Hai tay Hầu Ngạn Lâm nắm lại thành quyền trong túi quần,anhcó chút phiền chán, hítmộthơithậtsâu, để mình bình tĩnh lại rồi thẳng tanhnói: „Cho nên tôi nghĩ hết mọi cách để em bên cạnh mình, khiến cho bọn người có ý với emkhôngcòn cơ hội nào cả, để cho họ biết khó mà lui.“

Đơn giản? Thànhthật?khôngcó tâm nhãn gì?

Lại nhìn đối phương, người mà mình xem là đối thủmộtlần nữa --

Nghe xong lời này, trong lòng Hầu Ngạn Lâm dâng lênmộtnỗi... phiền chán

Haiz,nóithế nàothìTĩnh ca ca cũng chỉ làmộtcôgáitrẻ hơn hai mươi tuổi, rất dễ bị hấp dẫn bởi loại người dùng giấy bút văn chương thanh nhã, điều này có thể giải thích được.

Mộ Cẩm Ca đem tay đặttrêncửa, khóe miệng giơ lênmộtnụ cười ôn nhu: "Lỗ tai củaanhbị dấm chua làm hỏng rồi sao?"

Mộ Cẩm Ca chưa bao giờ thấy qua cáchanhnóichuyện như vậy, sửng sốtmộthồi, nhíu màynói: „Khi nàothìanhlại rành vềâmmưu quỷ kế như vậy?“

Tốt lắm, bọnanhchênh lệch nhau gần 40 phân.

Hầu Ngạn Lâm đối đáp trôi chảy, thập phần tự nhiên: "Muốn chocômộtniềm vui bất ngờ đó mà."

Mộ Cẩm Ca cảm thấykhônghiểu gì cả: "Nó có cái gì khổ? Nókhôngphải cùng A Tuyết chơi đùa rất vui vẻ sao?"

Người kiêu ngạo nhưanh,đãquen với việckhôngai bì nỗi, lòng tự tin tràn đầy, thậm chí có thểnóilà tự luyến, nhưng trong lúc tuyệt vọng này, lại pháthiệncả người đều là tật xấu,khôngthể che giấu, chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa.

anhôm Rượu trắng chặt thêm về phần, cũngkhôngcó trực tiếp trả lời vấn đề đối phương hỏi, mà là khiêm tốnnói: “Chúng ta nên có qua có lại chứ, tôiđãtự mình giới thiệu rồi, xin hỏianhhọ gì ah?”

Chung Miện sửng sốt đáp: "Á, Mộ tiểu thư,côấyđãnói......"

Chú c·h·ó này lông trắng như tuyết, hình thể tuyệt đẹp, mỉm cười ôn hòa, đôi mắt to tròn…

****

"A..." Chung Miện do dự gật gật đầu, "Tôi biết, chỉ là nơi đó chỉ nhận khách VIP trong dịp năm mới… Tôi biết nơi đó thiết bị tốt lắm, nhưng phí rất cao, cho nên đừngnóiVIP, tôi chỉ có thểđinhìn quamộtlần."

Hai mươi phút trước, Mộ Cẩm Ca nhận được điện thoại của Cao Dương kêuđira ngoài,nóilà Hầu Ngạn Lâm có quà tặng từ đảo Tam Á chocô, nhờanhchuyển giúp.

... A, đây là trình diễn màn quan đóng cửa bắt người sao.

"......"

Hầu Ngạn Lâm ngẩn ngơ.

Vài giây sau,anhmới phản ứng lại, kinh ngạc mà mở to mắt, khó có thể tin mà mở miệng: "Emnóicái gì?"

Mộ Cẩm Ca nhìn về phíaanh, chậm rãinói: "Choanhmộtcơ hộinóithật, bằngkhôngtôi mở camera theo dõi trong quán ra xem."

Quá vài giây, Mộ Cẩm Canói: "A Tuyết rất nghe lời, chơi đùa với Rượu trắng cũng rất tốt, ở chungmộtthời giansẽgiải quyết được hiểu lầm thôi."

Hầu Ngạn Lâm di chuyển tầm mắt,trênmặt vẫn bảo trì nụ cười, ánh mắt dừng lạitrênngười Asimov Tchaikovsky, thầm nghĩkhôngổn.

Chung Miện cầm lấy tấm thẻ VIP màu đen, quay đầu nhìn chú c·h·ó cưng của mình, bốn mắt nhìn nhau.

Chứng minh được suy đoán của mình, Mộ Cẩm Ca giật mình: „thìra hôm qua nó muốn tôi gọi điện choanhlà đểnóicái này.“

Những lời này làm Rượu trắng bị dọakhôngnhẹ, khiến cặp kính râmtrênmặt rơi xuống đất vang lênmộttiếng „cách cách“, lộ ramộtđôi mắt to tròn đầy hoảng sợ.

Mộ Cẩm Ca cười lạnhmộttiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao lạiđitìm Chung Miệnnóichuyện phiếm?"

"Emnói, em cũng thíchanh."

Hầu Ngạn Lâm cườinói: "Chung tiên sinh tự mìnhnói."

"......" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Cẩm Ca hỏi: "Vậy saoanhcòn nhờ Cao trợ lý chuyển quà giùm?"

Hầu Ngạn Lâm ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí khoa trươngnói: "Á, sư phụ,khôngphảicôăn dấm chua với cả đàn ông chứ? Tôi chính làmộtngười đàn ông chân chính a, điểm ấycôcứ yên tâm!"

Nhưng màsựtìnhkhôngphát triển theo dự đoán củaanh, Mộ Cẩm Ca quay đầu, nhìnanhtrong chốc lát,khôngnhanhkhôngchậmnói: „Bởi vì tôiđãđem cơ hội đó chomộtngười họ Hầu tên là Tên Ngốc.“

Nhưng nghĩ lại,khôngchừng tên ngốc kia muốn chocômộtniềm vui ngạc nhiên, người mớiyêunhư con thiêu thân mà, cho nên dù trong lòngcôcó hoài nghi, nhưng vẫn mặc áo khoác nhungđira cửa.

Hầu Ngạn Lâm cười khổ, nghĩ thầm,sẽnghe đượcmộtlời kịch hay diễn.

Mộ Cẩm Ca nhìn nhìnanh,khôngnóigì, mà là xoay ngườiđiđến cạnh cửa.

Tinanhmới có quỷ!

Hầu Ngạn Lâm nghiêm trangnói: "Bình thường mànói, hoàng hậu thất sủng đều rất thân mật với quý phi đắc sủng, mở miệng đóng miệng đều là tỷ tỷ muội muội, thoạt nhìn ở chung hòa hợp,trênthực tế trong lòng đều hậnkhôngthể g·i·ế·t được đối phương."

Hầu Ngạn Lâm giống như thấysựthua kém ngày càng giảmđi.

- khôngnghĩ tớikhôngcó quà tặng gây niềm vui bất ngờ gì, nhưng khi trở về lại thấy,thìra „niềm vui bất ngờ“ kiađangở trong này chờcô.

Muốn tiếp cậncô, nên vắt óc suy nghĩ bày ra nhiều kế, giống nhưmộtthợ săn giảo hoạt, dựa vào những bậy rập hoàn mỹ, cònkhôngngừng chủ động,mộtlần lạimộtlầnhiệnthân dụ con mồi vào bẫy, vì muốn có con mồi mà hết lòng hết sức.

Ngay cả việcnóira lời tâm tình cũng là ba hoa chích chòe,khônggiống như tên nhà văn kia, chỉ cần viết vài câuthìđều là thi từ ca phú.

anhđãlàm cái gì thế này... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hầu Ngạn Lâm trầm mặcmộtlúc lâu, đột nhiênnói: "Tôi thích em."

Nhìn thấy cửa đóng chặt trước mặt mình, Rượu trắng nghiêm túc suy nghĩ có nên áp dụng 36 kế chạy là thượng sáchkhông, trước nên tìmmộtchỗ trốn, tránh bãomộtthời gian.

Cho tới bây giờ,anhchưa bao bao giờ làm được bộ dáng thànhthậttự nhiên.

Vốnkhôngchút để ý gì, Hầu Nhị thiếu đột nhiên quỳ xuống.

"Sư phụ, đây là docôkhôngđúng." Hầu Ngạn Lâm giả vờ thở dài, "Tuy rằng chú c·h·ó Samoyed kia rất được, nhưngcôcũngkhôngcó thể chỉ thấy người mới cười màkhôngnghe thấy người cũ khóc a, nó đều kể khổ với tôi trong điện thoại đó."

Hầu Ngạn Lâm rất khéo hiểu lòng người mànói: „Tôi có cổ phần ở nơi đó, nhưng mỗi lần tôiđicông tácthìRượu trắng luôn được Cẩm Ca chăm sóc, cho nên thẻ này đối với tôi là vô dụng, thay vì bỏ phí,khôngbằng đưa cho ngườithậtsựcần, phát huy giá trị lớn nhất của nó.“

Mộ Cẩm Ca nhìn về phíaanh: "Cái gì?"

Hầu Ngạn Lâm lại hỏi: "Sau đóthìsao?"

Hầu Ngạn Lâm có chút đăm chiêu, hơi hơi vuốt cằm.

Kế tiếp, diễn viên chínhsẽvì tra nam mànóichuyệnđi,nóicái gì „anhấykhôngphải nhưanhnghĩ,anhấykhôngphải là người như vậy...“, biện hộ linh tinh gì đó.

Điều nàythậtsựkhônggiốnganh.

„Tôi là Chung Miện,“ Chung Miện nhớ đến đối phươngkhôngchỉ giới thiệu tên mà còn cả chức vụ, thân phận, vì thế sau khi suy nghĩmộtchút,thìnhẹnhàng bổ sung thêmmộtcâu, „Là, làmộttác giả.“

côcảm thấy có chút ký quái, nghĩ thầm, tại sao Cao Dươngkhôngtrực tiếp đem món đồ đó vào trong nhà hàng cho mình, mà phải bắt mìnhđira ngoài lấy.

Chương 47: Nho khô

Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên: "anhtrở về khi nào?"

Như vậyanhcó khác nào những tên vai phụ có dụng tâm ác độc đâu chứ?

"Kế, kế hoạch?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Càng nghethìtrong lòng Hầu Ngạn Lâm càng khó chịu,trênmặt lộ ra vài phần đùa cợt,anhkhôngkhôngchế được cảm xúc mànóira lời ác ý: „Sư phụ,côkhôngbiết sao, những người thànhthậtthường rất giỏi lợi dụng bộ dáng thànhthậtcủa họ, làm chuyện xấu màkhôngai hay biết.“

Chung Miện trừng lớn ánh mắt, vội hỏi: "Này, tôi làm saokhôngbiết xấu hổ mà nhận chứ!"

- điều này làm choanhnóng nảy, đồng thời cũng có kích động.

Hầu Ngạn Lâm mỉm cườinói: "Tôi nghenói, Chung tiên sinh phải về quêmộtchuyến,khôngtìm được người chăm sóc con Samoyed này."

Vẻ mặt Chung Miện ngơ ngác, có cảm giác như bản thânđangtrongmộtphim hành động của Hongkong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cùng với tên họ Chung kia khác nhau hoàn toàn,anhkhôngthànhthật,khôngđơn giản, tâm nhãn còn nhiều hơn cả lông của Rượu trắng, giấu mình rất sâu, ít chân thành, đầu óc thương nhân, cả người th* t*c.

Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng đánh gãy lờianhta: „Chung tiên sinh, tôi biếtmộtnơi chuyên nhận chăm sóc thú cưng rất tốt, sang năm mới cũngkhôngngừng làm việc, nằm ngay ở khu phố phía trước,anhcũng là người nuôi thú cưng, chắc là cũng biếtđi.“

Nhưng thựcthậtcó lỗi, người có thể cùng Tĩnh ca ca trong tương lai, chỉ có thể làanh.

Trái timcôcũngđitheoanhta luôn.

"Được rồi," Hầu Ngạn Lâm nhún vai, rất nhanh bán đứng đồng đội, "Kỳthậtlà Rượu trắngnóicho tôi biết."

Mộ Cẩm Ca xoay người, lấy ramộtvòng đeo cổ bằng vỏ sò mà Cao Dương mới đưa cho mình, mặtkhôngchút thay đổi hỏi: „Cái này là sao?“

Mộ Cẩm Ca ếmộtchút: "... Tại saoanhbiết Chung Miện nhờ tôi chăm sóc c·h·ó cưng củaanhấy? "

khôngchỉ đem kế hoạch làm rối loạn, mà còn đem mọi thứ làm hỏng.

Sau khi tiễn Chung Miện và Asimovđi, Mộ Cẩm Ca quay đầu, mặtkhôngchút thay đổi nhìn thấy tổ hợp diễn vô cùng chuyên nghiệp, trầm giọngnói: „anhtheo tôi vào phòng nghỉ, chúng ta cầnnóichuyện.“

Nhìn từ đầu tới chân, chắc cao khoảng cao 1,60mđi.

Ngay lúc này,mộtgiọngnóilạnh lùng vang lên từ phía sau Hầu Ngạn Lâm -

"Hầu Ngạn Lâm,anhlàm gì ở đây?"

Người này, rất thànhthật.

- - người làm nghệ thuật.

Hầu Ngạn Lâm ngước mặt, đôi mắt hoa đào tựa như cười màkhôngcười, lặng lẽ ngồi đánh giá người đàn ông đối diện – a, bộ dạngkhôngquá đẹp trai, tính khíkhôngquá tốt, khung xươngkhôngrộng, ăn mặc cũng bình thường, giọng cũngkhôngdễ nghe, khí thế đàn ông cũngkhôngquá mạnh.

anhsợ mìnhkhôngthể duy trì nụ cười ngụy trang kia,khôngkhống chế được nỗi ghen tị và bất an đánh thẳng trong lòng mình,sẽlộ nguyên hình trước mặt người này,âmhiểm xảo trá,khôngnơiẩnnấp,côsẽthấy được bộ mặt tà ác tham lam củaanh.

Ngoài cửa, con mèo mặt dẹt đầy ưu sầu, phía trong Hầu Nhị thiếu lại tươi cười vui vẻ, đem nội tâm khẩn trương của bản thân che giấu rất tốt.

Nhìn thấy Mộ Cẩm Ca đóng cửa lại, Hầu Ngạn Lâm nhướng mày cườinói: „Sư phụ, tôi biết làcôrất nhớ tôi, nhưng màcômãnh liệtyêucầumộtmình ở cùng với tôi,thậtsựsẽkhiến tôi hiểu sai à.“

„Để Rượu trắng xuống.“ Mộ Cẩm Canóivớianh, „Tôinóichuyện với từng ngườimột.“

Nhưng điều này cũngkhôngảnh hưởng đến gương mắt tươi cười củaanh,anhlấy ramộtphong bì, từ trong đó lấy ramộtthẻ VIP của cửa hàng nhận chăm sóc thú cưng, đặt ởtrênbàn,nóivới đối phương: „Thẻ này, tôi tặnganh. Người ở đó khi thấy thẻ này,sẽmiễn phí chăm sóc thú cưnganhgửi đến.“

Mộ Cẩm Ca thấyanhkhôngnóigì, thản nhiên hỏi: „Rốt cuộcanhmuốn làm gì?“

Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Hầu Ngạn Lâm xuấthiệncảm giác chán ghét bản thân.

khôngchỉ thất vọng với phản ứng của người đối diện, mà càng thất vọng với hành vi mất khống chế của mình hơn.

Thẳng thắngsẽđược khoan hồng, kháng cựsẽbị nghiêm trị, Hầu Ngạn Lâm bị bắt tại trận,khôngdám phản kháng, mà rất nghe lời ôm Rượu trắng đứng lênđivào phòng nghỉ.

Hầu Ngạn Lâm cảm thấy được thực thất vọng.

Hầu Ngạn Lâm trừng mắt nhìn: "Máy bay vừa hạ cánh sáng nay, là tôi đến đây ngay." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vì con Samoyed nàysẽkhiến thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ!

Hầu Ngạn Lâm cười a anói: "Ngàn dặm tặng lông ngỗng*, lễnhẹnhưng nặng tình ý." (*: ý chỉ những món đồ vậtnhẹ)

Mộ Cẩm Ca tựa hồ hiểu được cái gì, nhưng vẫn lãnh đạmnói: „Chung Miệnkhôngcó ý đồ đó với tôi,anhấy làmộtngười thànhthật, đơn giản,khôngcó tâm nhãn gì, chúng tôi chỉ là quen biết bình thường mà thôi.“

Ngay lúcanhhối hậnkhôngthôi, Mộ Cẩm Ca đứng ở cửa, lạnh nhạtnói: „Hầu Ngạn Lâm,anhsuy nghĩ nhiều rồi.“

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Nho khô