Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
Cao thái bảo cười gật đầu: “Xácthậtlà nữ tửkhôngtồi, tâm tưkhôngnhiều lắm, nếu bệ hạ thích,khôngbằng ban đêm lệnh nàng thị tẩm?”
Tư Mã Tiêu vừa nghe, cảm thấy còn rất mới mẻ, chống đầu nằm bên cạnh nàng, “Hátđi.”
……
Nhìn chằm chằm hơn nửa đêm, cái gì cũngkhônglàm.
Cẩn Đức dẫn theo tâm, nhìn thấy bệ hạ chuyển ánh mắt đến Quý Phi bên cạnh. Lúchắnnâng cái tay đầy gân xanh kia lên, duỗi đến cổ Quý Phi, Cẩn Đức cơ hồ hô ra tiếng.
Hoạn quan kia kinh ngạc lại sợ hãi: “Này! Nếu để bệ hạ biết được……”
Liêu Đình Nhạn đợi trong chốc lát,hắntựa hồthậtsựkhôngcó việc gì, lúc này mới hồ nghi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ, chờ nàng lại mơ mơ màng màng ngủ rồi, thân mình lại bị người ta loạng choạng lắc tỉnh.
……
Tư Mã Tiêu vẫn giống xưa naykhôngngủ được, nhưng nghe Liêu Đình Nhạn bên cạnh hô hấp chậm rãi vững vàng xuống,hắnnhịnkhôngđược ngồi dậy, đẩy tỉnh Liêu Đình Nhạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn: “Nhóm nữ hầu chuẩn bị.” Làmrõnha, nàng cũngkhôngmuốn mặc, cònkhôngphải cho rằng đây làhắnyêuthích đặc biệt phân phó, mới chịu đựng thẹn thùng, căng da đầu mặc vào!
Tư Mã Tiêu v**t v*mộtchút mộc châutrêncổ tay, ừmộttiếng, “Vương Lăng Dư kia, ta muốn cắt đầuhắn, đưa lên bàn Tần Nam Vương.”
Hai người nằm ởtrênmộtcái giường, Tư Mã Tiêu căn bảnkhôngcó ý tứ ngủ nàng, Liêu Đình Nhạn khẩn trương rồi khẩn trương, tới giờ bình thườngđingủ, buồn ngủ tự nhiên mà nhảy đến, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Bất tri bất giác quađihơn mười năm, năm đó hài đồng kia đầy người máu tươi ngồi ở bên biển lửa,đãdần trưởng thành, thànhmộtvị…… quân vương đáng sợ.
Tư Mã Tiêu nghe xong lời này, lại trầm mặt xuống, nếukhôngphải Cao thái bảonóilời này, đổi là người khác, chỉ sợ lúc nàyđãbịhắncho người kéo xuống.
Liêu Đình Nhạn thanh thanh giọng, bắt đầu hát,nóithậtgiọng nàng là tiêu chuẩn nữ chủ, hát rất dễ nghe, Liêu Đình Nhạn tự mình nghe còn cảm giác thập phần vừa lòng, nhưng Tư Mã Tiêu càng nghe càng có tinh thần, thậm chí đột phát kỳ tưởng, muốn triệu mấy nhạc sư tới đệm nhạc.
Tư Mã Tiêu: “Sao lại mặc thành như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng trong mơ hồ cảm giác cổ ngứa, hình như có thứ gìđangcọ, duỗi tay giữ chặt rồi xoanhẹvài cái, miệng hàm hồnói: “Nào, Đại bảo bối đừng nháo.”
Ngoài Phù Dung Điện cómộtao nước trong, bậc đá cẩm thạch trắng dẫn vào trong nước, lan can khắc hoa phù dung vây quanh hơn phân nửa Phù Dung Điện. Tư Mã Tiêu phất qua những bạch ngọc phù dung đó, nghe Cao thái bảo bên cạnhnóiviệc Hưng Châu.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, “khôngcó việc gì, nàng tiếp tục ngủ.”
Tác giả có lời muốnnói: ban đêm nguy hiểm …… Cũngkhônggặp phải nguy hiểm.
Liêu Đình Nhạn từ khi nghe thấy tin tức này rồi vẫn luôn ở trong trạng thái hoài nghi, hoài nghi nguyên tác có phải có độc haykhông, tại sao chỗ nào cũngkhôngthích hợp; hoài nghi Tư Mã Tiêu có phải có độc haykhông, sao lạikhôngđiđường bình thường; hoài nghi mình có độc, thay đổi tim mới đưa đến hoàng đế thế nhưng muốn ngủ nàng.
Cao thái bảo sửng sốt, ở trong lòng lắc đầu cười than, nếuthậtgiết nàng,thìlàm sao lạisẽphiền não việc này? Xem ra,nóikhôngchừng bệ hạthậtsựsắp có chuyển cơ.hắnngữ khí càng thêm hòa ái, “Bệ hạkhôngcần lo lắng, nô bảo đảmsẽkhôngcó việc gì.”
Nhưng mà ngay sau đó, Cẩn Đức chậm rãi há to miệng, ngạc nhiên nhìntrêngiường.
Tư Mã Tiêu quấn vòng quanhmộtsợi tóc dài trước ngực nàng,khônghề có vẻ buồn ngủ, “Ừm, ngủkhôngđược, nàng ngủ như thế nào? Lập tứckhôngchú ý nàng liền ngủ rồi.”
“Cao Mịch, ngươi biết,côkhôngmuốn lưu lại huyết mạch.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị ngủ là chuyệnnhỏ, bị g·i·ế·t là chuyện lớn.
“Vâng, bệ hạ.” Cao thái bảo vẫn cứ mỉm cười.
Liêu Đình Nhạn cả kinh, tỉnh lại, “Bệ hạ, làm sao vậy?”
Tư Mã Tiêu bất mãnnói: “Nàng dỗ tiểu hài tử sao, nào dễ dàng ngủ như vậy.”
Tư Mã Tiêu vươn cánh tay tái nhợt, chậm rãi vuốtmộtchút đầu tóc bị xoa loạn, lại dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt mình, thần sắc cổ quái mà nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn vẫn ngủ như c·h·ế·t rồi.
Trai đơngáichiếc ở chungmộtphòng, còn là vợ chồng hợp pháp, nhàgáilớn lên dung mạo như thiên tiên, ăn mặc mát mẻ động lòng người, nhưng Tư Mã Tiêu thế nhưngkhôngcó ý tứ muốn ngủ nàng, ngồi ở mép giường ánh mắt nhìn nàng còn có điểm ghét bỏ.
Trong lòng phát điênmộttrận, Liêu Đình Nhạn uể oải ngồi dậy, chuẩn bị liều mình bồi bạo quân thức đêm.đãbao lâukhôngthức đêm thế nênkhôngquen, nàng ngáp hai cái, “Bệ hạ muốn nghe khúc, vậy gọi nhạc sư đến đâyđi, thiếp bồi ngài nghe.”
Mặt cũng ngứa, như có lông tóc gì cọ lên, Liêu Đình Nhạn lại thuận tay chà xát lông ‘ Đại bảo bối ’, hôn hai cái, “Ngoan, đừng nháo ta ngủ.”
Quyển 1 - Chương 9: Ban đêm nguy hiểm
“Nôđãđiều tra xong, thái thú Vương Lăng Dư xácthậtcùng với Tần Nam Vương ngầm có lui tới, Vương Lăng Dư kia còn lợi dụng quan hệ gia tộc, chế tạo binh khí cho Tần Nam Vương, xưởng đặt ở Lộ quận, Hưng Châu. Trừ Vương Lăng Dư, còn có mấy quan viên cũng có tiếp xúc với Tần Nam Vương, địa hạt của Tần Nam Vương cơ hồ càng có vẻđãthànhmộtquốc gia độc lập …… Bệ hạ, chuẩn bị xử trí thế nào?”
trênđườngđitẩm điện hoàng đế, Liêu Đình Nhạn vẫn luôn mắng chửi ở trong lòng. Lúc trước nàng mới vừa tiến cungđãtính đến chuyện tệ nhất này, khi đó Tư Mã Tiêu cũngkhôngngủ nàng, cố tình chờ tới bây giờ nàngđãthả lỏng lại cảm thấy mìnhsẽkhôngphải bối rối về phương diện này, Tư Mã Tiêu lại đột nhiên tuyên bố muốn ngủ nàng, người nàythậtsựcó bệnh. Hơn nữa bây giờ nàng lo lắng nhấtmộtchuyện, kỳthậtlà Tư Mã Tiêu rốt cuộc đượckhông, vạn nhấthắnbây giờ bốc lên hứng thú, nhưngthậtsựlên xe, chạy đượcmộtnửathìtắt máy,hắnsẽkhôngnổi trận lôi đình, thẹn quá thành giận, muốn g·i·ế·t nàngđi?
Thực nhanh, Tư Mã Tiêu lại lần nữa dùng hành độngnóicho Liêu Đình Nhạn, nghĩ quá nhiều căn bản vô dụng, bởi vì nàng vĩnh viễn cũngkhôngthể tưởng đượchắnsẽlàm cái gì.
Cao thái bảo liếchắnmộtcái, “Cho nên phải tìm kiếm cơ hội, hơn nữa ngươi cũngkhôngcần làm quá nhiều, chỉ cần vào lúc thích hợpnhẹnhàng đẩymộtlần là được rồi. Bệ hạ tuy rằng nhìn như đần độn, kỳthậttrong lòng thanh minh, trong ngoài cung đình, thậm chí thiên hạ to lớn này, đều ở trong lònghắn, bất luận ai cũngkhôngthể tính kếhắnmà có thể toàn thân lui ra.”
Liêu Đình Nhạn miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “…… Bệ hạ?”
Trùng hợpđiqua Thái Cực Điện, Cao thái bảo nhịnkhôngđược dừng bước chân, nhìn về phía cung điện to lớn kia. Cho đến ngày nay,hắncòn có thể nhớrõràng, mười mấy năm trước làmộtmảnh lửa hừng hực thiêu đốt, cùng tiếng cười to điên cuồng trong ngọn lửa. Máu tươi dọc theo thềm bạch ngọc uốn lượn chảy xuống, thi thể vương khắp nơi và cung điện hoa mỹ cùng rơi vào biển lửa, đốt thành tro tàn.
hắnnóithậtnhẹnhàng, phảng phấtkhôngphải muốn g·i·ế·t rất nhiều quan viên mấy châu quận, mà người nghe cũngkhôngcó chút nào kinh ngạc, Cao thái bảo biểu tìnhkhôngthay đổi, chỉ mỉm cười gật gật đầu: “Nô minh bạch, chỉ là có mấy người có thể trắng trợn trực tiếp giếtđi, có mấy người lạikhôngđược, nôsẽcẩn thận an bài xuống.”
“Chúc mừng Quý Phi, tối nay bệ hạ triệu ngài thị tẩm.”
“Bệ hạ mới vừa rồi truyền ý chỉ tới, để Quý Phi tối nayđithị tẩm.”
Tư Mã Tiêu chớp chớp mắt, “Nhưng ban đêm ta luôn đau đầu, vạn nhất ngày nào đókhôngcao hứng g·i·ế·t nàngthìlàm sao bây giờ?”
Mặc dù thấy mấy lần, Cẩn Đức nhìn bệ hạ dáng vẻ này, trong lòng đềusẽtheo bản năng nổi lên sợ hãi. Bệ hạ mỗi lần phát bệnh đềusẽkhắc chếkhôngđược d*c v*ng g·i·ế·t người, nếu tình huốngkhôngnghiêm trọng còn tốt, nghỉ ngơimộtngày cũngthìkhôngcó việc gì, nếu tình huống nghiêm trọng,mộtđôi mắt kia cơ hồ đều biến thành màu đỏ, người bên cạnh liền bị xui xẻo…… Quý Phi còn ngủ ở kiakhôngcó cảm giác đâu.
Tư Mã Tiêu liếc thần sắc của nàng, bỗng nhiênnói: “khôngmuốn nghe, hay là ngủđi.”
Tư Mã Tiêu ác liệt bứt lên khóe miệng, hai mắt đen nhánh phảng phất như giếng sâukhôngđáy, “Nếu đều đầu phục Tần Nam Vương, còn giữ làm gì, tất cả đều giếtđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn: Ghét bỏ cái đầu a!khôngphải ngươi đòi ta tới thị tẩm sao!
Tư Mã Tiêu nghehắnnóiđến Liêu Đình Nhạn, biểu tình hơi hòa hoãn, “Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy nàng, thế nào, xácthậtlà mỹ nhânđi, ta từ Hà Hạ đưa về đó.” Ngữ khí có chút giống tiểu hài tử đắc ý khoe ra với trưởng bối.
Liêu Đình Nhạn: “Bệ hạkhôngbằng nằm xuống trước, nhắm mắt lại,mộtlát là có thể ngủ rồi.”
Nghehắnkhôngdùng ‘ ta ’, mà tự xưng là ‘cô’, Cao thái bảo liền biết trong lònghắncựckhôngcao hứng, tuy là như thếhắnvẫnnóira. Trong lòng thở dài, Cao thái bảo ngữ khí ôn hòa: “Bệ hạ,khôngmuốn lưu huyết mạch,khônglưu là được, nhưng ban đêm bệ hạ ngủkhôngan ổn, thường xuyênkhôngthể ngủ, nô nghĩ, nếu để Quý Phi làm bạn, có lẽ bệ hạ có thể cao hứngmộtchút,nóikhôngchừng cũng có thể ngủ tốt hơn.”
Tư Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nàng, “khôngcó việc gì, nàng ngủ a.”
Liêu Đình Nhạn: “khôngbằng thiếp hátmộttiếu khúc yên giấc cho bệ hạ?” Vì có thể an tâm ngủmộtgiấc, Liêu Đình Nhạn đành làm bất cứ giá nào.
hắnmặc áo ngủ màu đen, đầu tóc cũng đen như mực rũ ở bên gương mặt, càng nổi lên sắc mặt tái nhợt, hai mắt che kín tơ máu phảng phất giống ác quỷ địa ngục đỏ máu g·i·ế·t chóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá,trêngiường cũngđãsớmkhôngcó thân ảnh Tư Mã Tiêu. Người này ngủ cũngkhôngngủ, ăn cũngkhôngăn, mỗi ngày từ đâu ra nhiều tinh thần làm trò như vậy? Liêu Đình Nhạnthậtsựkhônghiểu được.
“…… Ngươi lặp lại lần nữa?”
Tự trách mình mị lực quá lớn? Liêu Đình Nhạn cuối cùng hoài nghi đến nhân sinh. Lúc trước ngày ngàyđilàm mệt thành cẩu, nàng làm sao nghĩ đến, cómộtngày, chính mình thế nhưng cần phảiđingủ hoàng đế.
Liêu Đình Nhạnđãkhôngtin cái đại móng heo này, ha hả cười hai tiếng, nằm ở kia chờhắntiếp tục làm trò. Nhưng vừa ngủ là đến bình minh, từtrêngiường Tư Mã Tiêu tỉnh lại, Liêu Đình Nhạn mới pháthiệntối hôm qua Tư Mã Tiêuthậtsựkhôngquấy rầy nàng nữa.
Liêu Đình Nhạnđangnằm mơ, mơ thấy con c·h·ó ngốc của bạn cùng phòng của mình kia, con c·h·ó ngốc kia gọi là Đại bảo bối,thậtsựlàm ầm ĩ, sáng sớmđãthích nhảy lên giường chủ nhân, vừa cọ lại l**m, ngẫu nhiên cửa phòng nàng bên nàykhôngcó khóa, Đại bảo bối còn biết tự mình mở cửa chạy vào gọi nàng rời giường, vì thế Liêu Đình Nhạnkhôngbiếtđãkháng nghị mấy lần với bạn cùng phòng, nhưng cuối cùng đều thua vì biểu tình đáng thương hề hề của con c·h·ó ngốc đó.
Rời khỏi Phù Dung Điện, Cao thái bảo triệumộtvị hoạn quan tới, phân phó vài câu.
Hôm nay nửa đêm, Tư Mã Tiêu từ trong ác mộng bừng tỉnh, đồng thời đầu truyền đến cơn đau đớn quen thuộc.hắnmở đôi mắt mang theo tơ máu, ngồi dậy táo bạo dùng sức xoa ấn cái trán co rút đau đớn. Nghe thấy động tĩnh bên trong, hoạn quan Cẩn Đứcnhỏgiọngđivào trong điện, có chút kinh hãi nhìn Tư Mã Tiêutrêngiường.
“Bệ hạ, đây làkhôngngủ được sao?” Liêu Đình Nhạn nghiến răng nghiến lợi bài trừ ra những lời này.
Hai ngườiđiđến trước thềm ngọc, Cao thái bảo bỗng nhiên mở miệngnói: “Lần này trở về, tâm tình bệ hạ dường như tốt hơn rất nhiều, nghenóiđều là công lao của vị Liêu Quý Phi kia?”
Lần thứ ba bị đẩy tỉnh, Liêu Đình Nhạnđãkhôngbày ra nổi gương mặt tươi cười, nàng bị làm tỉnhthậtsựrất tức giận, hơn nữa năm lần bảy lượt bị người đẩy tỉnh như vậy, nếukhôngphải còn có chút lý trí biết bên cạnh là Tư Mã Tiêu, biếthắnnhìn như tiểu bạch kiểm kỳthậtlà con cá mập trắng, nàng lúc nàyđãkhắc chếkhôngđược động thủ đập lên đầu c·h·ó củahắn.
“Bất quá, ta cũngkhôngphải tính kế bệ hạ, chỉ là nhìn bệ hạ lớn lên cũng nên đến lúc này, vẫn phải giúphắnmới được.” Cao thái bảo cườirõràng hơn, thanhâmbỗng nhiên trở nên thấp đếnkhôngnghe thấy, “Thiên hạ này to như vậy, sao có thểkhôngcó người kế nhiệm. Huyết mạch…… Cho dù là…… huyết mạch của điện hạ cũng cần phải kéo dài.”
Tư Mã Tiêu nhìn người này từ khihắnsinh ra vẫn luôn làm bạn cùng, phảng phất giống như phụ thân, nhìn kỹhắnsaumộtlúc, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, “Vậy cứ như thếđi.”
Mẹ! Dùng sai kỹ năng. Liêu Đình Nhạnhiệngiờ cái gì cũngkhôngmuốn, chỉ muốn ngủ, nàng thậm chí sinh ra can đảm, muốn ngủ cái đồ phiền nhân này đếnkhôngcòn sức lực lăn lộn, quảnhắnrốt cuộc là thận mệt hay là đầu óc có bệnh, may mắn lý trí còn sót lại ngăn trở nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.