Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu
Tư Mã Tiêu giật giật ngón tay, ôm lấy Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, “Chohắnlại đây.”
Liêu Đình Nhạn mỉm cười: “thìra là thế.” —— con mẹ ngươi.
“Bệ hạ! họ Quách kia tuyệtkhôngthể thanhẹ, thần thỉnh bệ hạ hạ chỉ, tróc nã Quách Ngạn, tính cả Quách giatrêndưới hơn ba mươi khẩu, toàn bộ chém đầu răn đe cảnh cáo!” Võ quan râu dài, Đô quốc tướng người quá trung niên, tiếng như chuông lớn, mi sắc như đại đao, vừa nắm tayđãlộ sát khí,ẩnẩnmang theo cảm giác áp bách.
Tư Mã Tiêu ôm nàng vào trong ngực cùng nhau nằm,mộtbàn tay cầm lấy cái tay nàng vừa bị cắn kia, dấu vết còn đó.hắnchỉ ch*m r** v**t v* cái dấu răng,khôngnóilời nào cũngkhôngcó động tác khác.
mộtnhân vật như vậy, diện mạo lại phi thường hàm hậu dễ thân, dung mạo tầm thường, thựckhôngkhiến ai chú ý, cho dù cặp mắt kia, lúc nhìn người cũngkhônglộmộttia tinh quang, ngược lại, mang chút màu trà, có sắc thái dày rộng hiền lành của trưởng giả —— hoàn toàn bất đồng với Cao thái bảo trong tưởng tượng của Liêu Đình Nhạn.
“Cao Mịch, chuyến này ngươi hết thảy có thuận lợi?” Tư Mã Tiêu đứng lên, thả gối ôm Liêu Đình Nhạn trong lòng ngực lên giường mỹ nhân.
“Hồi bệ hạ, thần thỉnh đem Quách Ngạn cùng vớitrêndưới hơn ba mươi người Quách gia, tất cả chém đầu!” Đô quốc tướng lần thứ hai mở miệng.
Liêu Đình Nhạn vẫnkhôngnhúc nhích, cảm giáctrêneo mình bịmộtbàn tay ôm lấy, đỉnh đầu cũng cómộtcái cằm chống lên. Nàng cả người nằm ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu, cảm thấy tình hình này có vẻkhôngtốt lắm. Đây chính là ban ngày ban mặt, cửa sổ còn mở, giường cònnhỏnhư vậy, cái đệm lạikhôngđủ mềm…… Cho nên Tư Mã Tiêu này đột nhiên lưu manh rốt cuộc có phải muốn ngủ nàng haykhông? Nguyên tác rốt cuộc còn có gì quá mức haykhông?!
mộtngười nữa là Đoạn thái phó, đại biểu cho hào môn quý tộc, gia chủ Đoạn gia, đứng phía sau là các đại gia tộc kéo dài mấy trăm năm,hắncòn là thân phụ của tiên hoàng hậu, cũng chính là ngoại tổ của hoàng đế Tư Mã Tiêu.
Phù Dung Điện bộc phát ramộttrận cười to, đám người Quế Diệp gác bên ngoài điện hoảng sợ, đặc biệt là hoạn quan hầu hạ bên cạnh Tư Mã Tiêu mười mấy năm, Cẩn Đức tổng quản Thái Cực Điện, càng nhìn cửa điện lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hoàng đế tuynóihỉ nộ vô thường,trênmặt cũng cười rất nhiều, nhưng cười to như thếthậtlà phá lệ hiếm lạ, Liêu Quý Phi kia, đến tột cùng có thủ đoạn gì, thế nhưng có thể lấy lòng bệ hạ đến tận đây?
Liêu Đình Nhạn nghe Quế Diệpnóiđến tướng quốc, thái phó, ý niệm trong đầu nháy mắt có chút bayđi. Lúc này thế cục trong triều có thểnóilà ‘thế chân vạc tam quốc ’, quyền lợi cơ bản đều nắm giữ ở trong tay ba người này,mộtlà Đô tướng quốc, người này xuất thân bụi cỏ, đến ơn tiên đế tri ngộ, từng vì tiên đế đánh đuổi vô số ngoại địch, là người có tài tướng soái, trước khi tiên đế qua đờiđãgiao thác ấu tử chohắn, lệnh chohắnphụ tá ấu đế, bây giờ có thểnóilà quyền thế ngập trời.
Liêu Đình Nhạn kỳthậtkhôngphảiđangđợi Tư Mã Tiêu, thậm chí ước gìhắnkhôngxuấthiện, nhưng mấy ngày nay mỗi ngàyhắnđều phải tới đây,khôngnhẹkhôngnặng mà lăn lộn nàng trong chốc lát mới tính là xong, cố tình hôm nay đột nhiênkhôngthấy bóng người, khiến cho tâm thần nàngkhôngyên, đều lo lắng Tư Mã Tiêu có phảiđangnghẹn cái đại chiêu gì haykhông, nhịnkhôngđược tự mình dọa mình.
Tư Mã Tiêu cười đủ rồi,mộttay kéo Liêu Đình Nhạn tới, Liêu Đình Nhạn cho rằnghắnlại muốn mang mìnhđinơi nào, thuận thế đứng lên, ai ngờ chờ nàng đứng lên, Tư Mã Tiêu chính mình nằm trở về vị trí vừa rồi của nàng.
Liêu Đình Nhạn: “…… Bệ hạ.” Vì sao gia hỏa này có thể vẻ mặt bình thường mà chào hỏi mình, dấu răng cònđangtrêncổ tay đây, coi nàng là người mù nhìnkhôngthấy sao?
Bất quá Tư Mã Tiêu hoàng đế nàykhôngquá xứng chức, cho dù loại họpnhỏnày,hắncũng là thích tham giathìtham gia,khôngthích tham giathìkhôngtham gia, mọi việc cơ hồ đều để tướng quốc, thái phó, thái bảo ba người quyết định, mỗi ngàyhắnchỉ phụ trách làm cái thùng hỏa dược, tùy thời chuẩn bị nổ chếtmộthai người.
Thấyhắnthậtlâukhôngcó động tác khác, Liêu Đình Nhạn treo tâm bất tri bất giác chậm rãi buông xuống, tiếp theo liền nằm liệt ra, nằm liệt trong chốc lát nàng cảm thấy tay Tư Mã Tiêu ở sau lưng nàng giống cái gì lạnh căm căm, nếukhôngphải cảm giác được trái tim trong ngựchắnvẫn nhảy lên, quả thực nàng còn hoài nghi đây là cỗ thi thể. Xem ra là thân thể quá tệ, tay lạnh thành như vậy.
Nhưng mà nàng sợ hãi đối mặt với bệnh tâm thần, lại bị Quế Diệp ngộ nhận là thâm cung khuê oán tưởng niệm, còn riêng vì nàng giải thích nghi hoặc: “Bệ hạ hẳn làđangở đông đường Thái Cực Điện, cùng tướng quốc thái phó bọn họ thương thảo quốc gia đạisự,nóivậy buổi chiều hẳnsẽtới thăm Quý Phi.”
Tư Mã Tiêu đánh giá biểu tình của nàng, đột nhiên hỏi: “Biết mắng chửi người sao? Mắngmộtcâu thử nghemộtchút.”
Tư Mã Tiêu amộttiếng, tùy ýnói: “Muốn nàng bồi ta, nhưng nàng vẫn luônkhôngtỉnh, cho nên đánh thức nàng.”
“Hồi bệ hạ, hết thảy thuận lợi.” Cao thái bảo trả lời hoàng đế xong, còn bớt thời giờ chắp tay với Liêu Đình Nhạn, ánh mắt nhìn nàng thế nhưng có điểm…… từ ái?
Tư Mã Tiêu: “Ngửi cũngkhôngtệ lắm, bưng tới chocômộtít.”
Nàng kiều thanh mắng: “…… Bệ hạthậtlà xấu!”
“Bệ hạ muốn thiếp bồi bệ hạ làm cái gì?”
Nữ hầukhôngbiết xuấthiệnkhi nào, lặng yênkhôngmộttiếng độngđixuống, thực nhanh lại bưng mật quả ủ ngọt thanh thơm hươngđilên, trình cho Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu chỉ uốngmộtngụm, liền nhíu mi đem mật quả ủ kia cùng với cả cái ly đồng loạt ném ra ngoài cửa sổ, “Cái thứ vớ vẩn gì, ngọt như vậythìuống thế nào.”
Tư Mã Tiêu cười nằm liệt, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, thở hổn hển, “Nàng, nàng lại mắng thêmmộtcâu.”
Liêu Đình Nhạn ngẩn ra, thơm? Cái gì thơm, hôm nay nàngkhôngdùng hương phấn linh tinh.khôngphải như thông lệđi, Tư Mã Tiêu hẳnsẽkhôngnóilàtrênngười nàng tự mang hương mỹ nhân? hương xử nữ? Sau đó đề tài cứ như vậy càngnóicàng nguy hiểm, chạy đến hướng nào đókhôngthể miêu tả?
hắnrốt cuộc có phải bởi vì thân thể quá tệ mớikhôngngủ nữ chủ haykhông? Liêu Đình Nhạn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác Tư Mã Tiêuđangngửi ngửi đầu nàng, “trênngười nàng có cái gì rất thơm?”
Thượng thư lệnh đầu bạc râu thưa bước ra khỏi hàng chắp taynói: “Bệ hạ cân nhắc, Quách Ngạn kia tuynóicó bất kính với bệ hạ và tiên đế, nhưng người này là cao tân, nếuthậtvìhắnrượu vàonóilỡ lời liền muốn chém đầuhắncòn liên luỵ người nhà, thần cho rằngkhôngổn.”
Đô quốc tướng nghe vậy, lộ ramộtcái cười thỏa thuê đắc ý, liếc xéo Đoạn thái phómộtcái. Thượng thư lệnhmộtđống tuổitrênmặt sầu khổ, yên lặng lùi trở lại phía sau Đoạn thái phó, còn Đoạn thái phó lại nhìnkhôngra hỉ nộ, như cũmộtbộ dáng bình tĩnh.
Phương thức gọi người của ngươithậtđúng là đặc biệt, nàng chỉ duy nhất nghenóivì gọi ai đó rời giường liền cắn người ta, đó chính là con c·h·ó được bạn cùng phòng của nàng nuôi dưỡng.
Mẹ!đãđoán sai! Nam nhân nàythậtlà trôi đất đá a! Liêu Đình Nhạn bảo trì biểu tình: “Thiếp là…… uống chút mật quả ủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn lần thứ ba nhịnkhôngđược nhìn ra cửa điện, Quế Diệp hầu hạ nàng bưngmộtchén canh lạnh tới, thấy ánh mắt nàngđangxẹt đến đâu, trong lòng minh bạch, liền ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, ôn nhunói: “Ngài chính làđangđợi bệ hạ?”
Vì cái gì ngủmộtgiấc trưa bị đau rồi tỉnh lại pháthiệnTư Mã Tiêuđangcắn tay mình? Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên là nghĩ nơi nàykhôngcó vắc-xin phòng bệnh c·h·ó dại, tiếp theo là ngạc nhiên, Tư Mã Tiêuhắnkhôngchỉ có g·i·ế·t người còn ăn thịt người sao? Ăn thịt người sống, đây loại đại ma vương tuyệt thế nào?
Đông đường Thái Cực Điện, Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở phíatrên, vừa câu được câukhôngvừa búng chén rượu trước mặt.
Cuối cùngmộtngười còn lại là Cao thái bảo, chính là chưởng lãnh binh mã giữ thành và phòng vệ cung đình, còn thường xuyên thay thế hoàng đế phê duyệt tấu chương, xử lý đạisự,mộtvị hoạn quan già được hoàng đế tín nhiệm nhất.
Tư Mã Tiêuđivào trong điện, nhìn thấy Liêu Đình Nhạn nằm ởtrêngiường mỹ nhân, đối diện với làn gió thơm thổi bên cửa sổ,đangsay sưađivào giấc ngủ. Thấy nàng ngủ ngon đến như vậy, tâm tình Tư Mã Tiêu lập tức càng thêmkhôngtốt, nàng vì sao cũngkhôngcó việc gì còn có thể ngủ được, còn ngủ đến say như vậy?hắnđiđến bên người Liêu Đình Nhạn, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm nàngmộthồi lâu, bỗng nhiên duỗi tayđitúm cổ tay nàng.
“Bệ hạ đây làđang?”
Liêu Đình Nhạn đôi mắt đảo qua dấu răng màu đỏtrêntay mình, môi giật giật. Thảo nê ma, thảo nê ma, nghethậtngốc bức!
Liêu Đình Nhạn mới vừa cảnh giác lên, liền nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi: “Có phải nàng ăn thứ gì rất thơm haykhông?”
Vị Cao thái bảo này, là nhân vật lợi hại còn giảo hoạt.
Đô quốc tướng: “Những câu chửi bới đó, Quách Ngạnhắnmộtthị lang nhonhỏ, làm sao dám lan truyền bốn phía!”hắnchuyển hướng sang hoàng đế Tư Mã Tiêu, “Bệ hạ, thần xin trarõngọn nguồn việc này!nóivậy phía sau Quách Ngạn kia, tất nhiên còn có chủ mưu!”
Tư Mã Tiêu dường như là thập phần phiền muộn, đứng dậynói: “nóixong?đãnóixong vậy tanđi.”hắndứt lời, cũng mặc kệ người còn lại nghĩ thế nào, trực tiếp nhanh chóng rờiđi.
Người như vậy, nếukhôngphải hoàng đế, sớm bị người ta ấn vào trong WC xả nước trôiđirồi. Liêu Đình Nhạn ôn nhu vô cùng, lộ ra chút thần sắc khó xử, “Nhưng mà thiếpkhôngbiết làm gì mới có thể khiến bệ hạ cao hứng.”
đivào nơi này rồi, Liêu Đình Nhạn mới hiểu được, nguyên lai hoàng đế cũngkhôngphải mỗi ngày lên triều, giống như hoàng đế nàyhiệngiờ, từ khihắnkế vị, trước nay chính là nửa thángmộtđại triều, ba ngàymộttiểu triều, đại triều ở Thái Cực Điện, giống nhau đều là có đạisựdâng tấu biểu, mà tiểu triềusẽở đông đường của Thái Cực Điện, chỉ có vài vị quan viên cao cấp cùng hoàng đế đơn độc mở họpnhỏ,nóinóimọi việc trong triều.
Liêu Đình Nhạn: Trước nay chưa từng nghe thấyyêucầu b**n th** như vậy.
Ba người này, sở dĩ Liêu Đình Nhạn nhớrõnhư thế, là bởi vì bọn họ đều cókhôngít suất diễn trong nguyên tác. Ừ, phảinóithật, suất diễn của Đoạn thái phó và Cao thái bảo đều nhiều hơn Tư Mã Tiêu, là hai vị cáo già trong nguyên tác sau khi Tư Mã Tiêu c·h·ế·t còn làm rất nhiều đạisự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Pháthiệnnàng tỉnh,mộtđôi mắtkhôngdám tin tưởngđangtrừng mình, Tư Mã Tiêu cười buông tay nàng ra, còn sờ sờ dấu răng chínhhắnlưu lại, “Nàng tỉnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoạn thái phó vẫn luôn nhìn lơ đãng, đứng ởmộtbênkhôngnóichuyện, thấy liên lụy đến mình, mớikhôngnhanhkhôngchậm mở miệngnói: “Đô tướng quốc quá lo lắng.khôngnóiđến Quách Ngạn kia và Đoạn gia ta cũngkhôngcó quan hệ lớn gì, dùhắnthậtcùng Đoạn gia ta có quan hệ, chỉ cầnhắnphạm vào luật pháp, Đoạn gia ta cũngkhôngdung.”
Tư Mã Tiêunói: “khôngbiết, tóm lại nàng cần phải làm ta cao hứng.”
“Bệ hạ, Cao thái bảođãtrở lại.” Hoạn quan Cẩn Đức bỗng nhiên tiến vào hồi bẩm.
Đô tướng quốc hừmộttiếng,khôngchút khách khí: “Thượng thư lệnh bao che Quách Ngạn như thế,thậtsựlà tiếc tài, hay là bởi vì thân thiết với Đoạn thái phó?!”
Chư vị thần tử sớmđãquen tác phong của Tư Mã Tiêu, cái gì cũngkhôngnói, từng người lui ra, chỉ có hai vị lão thần lộ ra thần sắc đau lòng sầu khổ, lắc đầu thở dài.
Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ cũngkhôngcó kỹ xảo đặc thù gì, chủ yếu dựa vào bệnh tình Tư Mã Tiêu thay đổi thất thường cùng với điểm cười quỷ thần khó lường, quỷ biếthắnmỗi lần cười là bị chọc trúng chỗ nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liêu Đình Nhạn: Chưa thấy ai khó hầu hạ như vậy.
khôngđợi Liêu Đình Nhạn làm ra phản ứng, Tư Mã Tiêu lại dùngmộtchút lực, kéo nàng cùng nhau nằmtrêngiường mỹ nhân, khiến cho nàng nằm ởtrênngười mình.
Tư Mã Tiêukhôngkiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Nếu Đô quốc tướngnóigiết, vậythìgiếtđi.”
Quyển 1 - Chương 8: Liêu Đình Nhạn: Bệ hạ thật là xấu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy Cao thái bảo ba chữ, Liêu Đình Nhạn giật mình, vị Cao thái bảo trong nguyên tác này sốngthậtlâu, thậm chí có thểnóivề sau là đại BOSS chủ yếu mà nam chủ đối phó.hắnlà hoạn quan chiếu cố Tư Mã Tiêu lớn lên, cũng là tâm phúc, cho dù Tư Mã Tiêu người c·h·ế·t nước mất rồi, vị Cao thái bảo này chạy trốn ở bên ngoài, vẫn cứ tụ tập những người liên can muốn phục quốc, mang đến cho nam chủkhôngít phiền toái, về sau nam chủ xưng đế còn bị quất nhiễu rất nhiều, bởi vìhắnở trong hoàng cung mai phục vô số cờ ngầm, khi nam chủ vào làm chủ tòa cung thành này,khôngthể tra ra toàn bộ, làm cho thiếu chút nữa bị ám sát mà c·h·ế·t.
trêncổ tay Liêu Đình Nhạn đeomộtcái vòng bạch ngọc, là lần trướchắnban thưởng, bạch ngọc doanh nhuận, da thịt trơn mịn, hai bên dán vào nhau, cũngkhôngbiết cái nào càng thêm mỹ lệ. Tay Liêu Đình Nhạn luôn ấm áp, vòng ngọc đeo lâutrêncổ tay này, cũng phảng phất nhiễm độ ấm từ tay nàng. Tư Mã Tiêu bắt lấy ngón tay ngọc kia, bỗng nhiên cúi đầu cắnmộtmiếng.
Tư Mã Tiêuđira khỏi đông đường, bước chân chậm lại, mặtâmtrầmđidọc theo hành lang gấp khúc trống trải, nhóm hoạn quan hầu hạhắnđềuđitheo xa xa, cứ như vậymộtđườngđiđến Phù Dung Điện của Liêu Đình Nhạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.