Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Nhất Độ Quân Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29
Chu thị hít vào một hơi thật sâu, bàn tay nhăn nheo của người già quệtvội lệ vương trên khóe mắt, ánh mắt mờ đục: “Mộc Hương, ngươi nói xemThanh Lưu mãi chưa có con, có phải vì đó là báo ứng của Giang gia chúngta không?”.
Giang Thanh Lưu cố gắng kìm nén: “Rốt cuộc Đan Vãn Thiền đang ở đâu?”.
Chu thị quay đầu đi hướng khác, lại phất tay. Sau lưng bà, có một ngườiphụ nữ hơn sáu mươi tuổi bước đến, thuần thục dùng một lá vàng dát mỏngbịt kín mũi miệng của Đan Vãn Thiền lại. Bên ngoài lập tức có ngườikhiêng một cỗ quan tài đi vào. Chu thị đứng ở trước cửa sổ, từ đầu đếncuối tuyệt nhiên không hề quay đầu lại nhìn.
Trong cái thôn này thì ngôi nhày ấy có thể coi là khá bề thế, chỉ đángtiếc là hiện giờ bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng khắp nơi. Bạc Dã CảnhHành và Khổ Liên Tử là hai cao nhân to gan lớn mật, nên trực tiếp xôngthẳng vào từ cửa lớn.
Giang Thanh Lưu đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy lồng ngực như đã bịđông cứng, luồng không khí hắn hít vào như ngàn mũi kim, từng mũi từngmũi đâm vào trái tim hắn. Giang Ẩn Thiên vỗ vỗ vai hắn: “Nam tử hán đạitrượng phu, sợ gì không lấy được vợ? Rồi cuối cùng sẽ có một ngày cháutrưởng thành, ta và thái nãi nãi của cháu không còn sống được bao lâunữa, anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, cháu như thế này, sao có thể gánh vác được cả gia tộc.”
Bạc Dã Cảnh Hành không mấy bận tâm: “Tề Đại biết tối qua ngón tay đóđược đưa tới vào lúc nào, tuy thằng nhóc ăn xin không biết thân phận củahung thủ, nhưng chí ít cũng biết hướng đi tới của kẻ đó. Trong móng taycủa ngón tay bị chặt có khá nhiều dấu tích của bùn đen, mạng nhện. Lớpbụi này cực kỳ nhỏ mịn. Vì thế nơi giam giữ Thủy Quỷ Tiêu và nàng dâutrẻ kia, nhất định là đã lâu rồi không có người ở, nên mới có một lớpbụi nhỏ mịn như thế.”
Đan Vãn Thiền không có tâm cơ gì, nên thay đồ xong cũng đi ra ngay. Sauđó toàn bộ bầu không khí trong Trầm Bích sơn trang trở nên ngột ngạt –Sắc mặt của Chu thị cũng không có vẻ gì là vui mừng, lúc Đan Vãn Thiềnquay về, chỉ mặc có mỗi váy ngoài, sợ rằng khó giữ được trinh tiết rồi.”
Ngay từ lần đầu tiên gửi thư hung thủ đã gửi kèm thêm một ngón tay, cóthể thấy đây nhất định là một kẻ hung ác đến cực điểm, Trầm Bích sơntrang có thể nói là kẻ thù vô số. Lý thị lập tức đi tìm Chu thị, haingười bàn bạc cả nửa ngày trời, cảm thấy không thể vì một nàng dâu màđánh đổi con trai được.
Lúc Chu thị bước vào phòng của Đan Vãn Thiền, Đan Vãn Thiền vừa mới tắmgội xong. Chu thị vẫy tay, một bà v·ú già tay nghề rất khá bưng một báttrà sâm tới: “Uống đi, để ổn định tinh thần.”
Nhận được thư, người của Giang gia đều vô cùng do dự, tình hình hiện giờcủa Giang Thanh Lưu, cả Chu thị, Giang Ẩn Thiên và cha hắn Giang LăngHà đều rất rõ. Giang Lăng Hà và phu nhân là Lý thị cực kỳ lo lắng cho sựan nguy của con trai, suy cho cùng hiện giờ võ công của hắn đã mất hết,một mình đi gặp mặt, đồng nghĩa với việc để mặc cho kẻ khác chém g·i·ế·t.
Xuyên Hoa Điệp cười khan: “Cốc chủ nói thế, thì nhất định sẽ là như thế.”
Bên trong cũng toàn là bụi bặm, cỏ dại mọc um tùm, không hề có dấu chân.Xuyên Hoa Điệp không cần phải phán đoán nhiều, cứ đi theo dấu chân phíatrước, rất nhanh đã tìm được đến trước một gian phòng ngủ.
Bạc Dã Cảnh thoáng tư lự: “Lúc sáng lão phu đã quan sát ngón tay bị chặtđó rồi, gân mạch trên đó vẫn chưa co rút, có thể thấy nơi hai người đóbị nhốt, nhất định cách đây không xa.”
Tay phải của Giang Thanh Lưu vung lên, nện một quyền xuống mặt bàn bằnggỗ lim. Cho dù nội lực vẫn chưa được khôi phục, nhưng cũng khiến mạt gỗbay tung tóe. Giang Ẩn Thiên và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, đây là lầnđầu tiên hắn không chịu nhượng bộ dù chỉ là một tấc: “Cháu hỏi ngườinàng ấy đang ở đâu”
Xuyên Hoa Điệp hiểu ý, liền né hai gã đàn ông đó, đi vào từ phía sau củangôi nhà. Hai gã đàn ông đương nhiên lao về phía Khổ Liên Tử. Khổ LiênTử liền rút ra một cái khăn, phẩy một cái đón gió, hai gã liền trợntrừng mắt, rồi nằm lăn ra đất.
Khổ Liên Tử hừ lạnh: “Còn sợ chưa đủ mất mặt à?!”.
Cửa chính được khóa chặt, cửa sổ cũng bị đóng dát gỗ c·h·ế·t cứng. Bạc DãCảnh Hành nhảy từ trên cổ hắn xuống, đứng bất động. Bẻ khóa mở cửa vốndĩ là sở trường của Xuyên Hoa Điệp, nên hắn bước tới dùng một sợi dâyvàng mảnh giấu trong tóc chọc ngoáy vài cái, khóa cửa được mở ra dễdàng.
Bọn chúng cũng có thể coi là những hảo thủ dùng đao, vung múa tít mù thanh đao chín khuyên vàng (1) uy dũng đầy mình. Nhưng khi thanh đao bố xuống chỉ còn cách người của Bạc Dã Cảnh Hành tầm hai thấc, thì đột nhiên gãy nứt.
Bạc Dã Cảnh Hành cười như không cười: “Thì ra ngay cả một chút xíu lòng tin này với lão phu ngươi cũng cũng không có.”
Tuy nói là vậy, nhưng ông ta cũng không nói thêm nữa.
Hai gã mặt biến sắc, nhìn thật kỹ lại, mới phát hiện ra có một sợi tơmàu đỏ tươi mảnh nhỏ như một sợi tóc – Chỉ một món đồ đó thôi, không cầntốn nhiều sức lực đã cắt đứt được cả đao thép?!
Ánh mắt Giang Ẩn Thiên sắc nhọn: “Nếu hung thủ đã mất nhân tính như vậy,thì chị dâu cháu rơi vào tay bọn chúng, liệu có còn đường sốngkhông?!”.
Bà v·ú già tên Mộc Hương nghe vậy, vội vàng dìu bà bước ra: “Thái phunhân đừng nghĩ thế, cơ nghiệp trăm năm của Giang gia, vốn dĩ là đóng gópcủa con cháu. Nếu như trời xanh có mắt, thì sẽ nhìn đến những hy sinhvà tâm huyết của cả gia tộc.”
Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì: “Nếu lão phu là bọn chúng, thì sẽ khôngchặt ngón tay. Vì bất kể là chặt ngón tay hay c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, thì cái giá phảitrả đều như nhau.”
Con dâu của Giang gia, không còn trinh bạch như vậy, thì còn ra thể thống gì nữa?!
Sau đó ông ta liền dắt Xuyên Hoa Điệp tới.
Ngày thứ hai, Trầm Bích sơn trang.
Bốn người bắt đầu quay lại, Xuyên Hoa Điệp nửa tin nửa ngờ: “Thằng bé này liệu có đáng tin không đấy!”.
Đan Vãn Thiền hành lễ tạ ơn, rồi bưng trà sâm lên từ từ uống cạn. Độtnhiên Chu thị thở dài một hơi nói: “Cháu ngoan, thân già này biết cháu ởGiang gia không vui vẻ gì. Nhưng suốt hơn trai trăm năm nay, trong cáigia tộc này làm gì có ai dám vui vẻ.”
Quay về sơn trang, đại bộ phận người trong trang đều đã đi theo GiangThanh Lưu tới miếu Dược Vương, Giang Ẩn Thiên nhìn thấy Đan Vãn Thiền,sắc mặt lại có vẻ không vui lắm. Cuối cùng vẫn là Chu thị đưa Đan VãnThiền về phòng thay quần áo.
Nàng ta giúp hắn gỡ miếng vải băng bó trên tay trái xuống, máu trênmiệng vết thương đã đông lại, nên rất khó dính thuốc bột. Đan Vãn Thiềndường như không suy nghĩ gì nhiều, cánh môi hông hơi mở ra, khẽ khàngngậm miệng vết thương vào.
Vào lúc ấy, Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi dưới cây mai trong tiểu viện, KhổLiên Tử đang bắt mạch cho nàng. Thị nữ Linh Âm đi tới thu thập phấnhoa, nên đã nói hết những chuyện xảy ra trong sơn trang cho nàng nghe.Khổ Liên Tử phẫn nộ cực kỳ nói: “Tên Giang Ẩn Thiên làm vậy là muốn đẩycô gái đó vào chỗ c·h·ế·t rồi còn gì! Giang Thanh Lưu nhất định đã nhìn rađược dụng tâm của ông ta, nên mới một mình đi trước. Nhưng võ công củahắn đã bị phế, đơn thương độc mã đi như thế thì có tác dụng cái khỉ mẹgì!”.
Nhưng thằng nhóc ăn xin hiển nhiên chỉ là nhận bạc rồi làm việc chongười ta. Đối mặt với sắc mặt xanh lét của Giang Thanh Lưu, thằng nhócsợ đến run lẩy bẩy, nói năng lắp ba lắp bắp. Nó chỉ biết người tìm mìnhnhờ đưa thư hộ là một người đàn ông cao lớn, còn lại thì không biết gìhơn.
Khổ Liên Tử gượng đứng dậy: “Vậy chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn, để mặc chúng ức h**p xỉ nhục sao?”.
Giang Thanh Lưu cũng không làm khó thằng nhóc ấy thêm, xua xua tay thảcho đi. Đợi đến chiều, cuối cùng lại có thêm một thằng nhóc ăn xin nữađến đưa thư, yêu cầu Giang Thanh Lưu phải một mình đến miếu Dược Vương ởthành Tây gặp mặt. Trên thư còn đặc biệt ghi rất rõ ràng, không đượccho người khác đi theo.
Đan Vãn Thiền không hiểu tại sao bà lại đột nhiên nói vậy, đang địnhhỏi, thì đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề. “Thái nãi nãi……”nàng vươn tay về phía Chu thị, nhưng đột nhiên ngã ngất lên bàn.
(Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường: ýchỉ những người đàn ông bi lụy, quá coi trọng tình cảm mà đánh mất hết ýchí, bản lĩnh, tham vọng của bản thân.) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Giang Thanh Nhiên cứng đờ, Giang Ẩn Thiên lại nói tiếp: “Lầntrước chuyện tên hái hoa tặc kia lẻn vào trong Trầm Bích sơn trang bắtcóc phụ nữ, đã khiến cả sơn trang phải muối mặt. Giờ…… Thanh Lưu hay mềmlòng, cháu nên chia sẻ bớt ưu phiền với nó.”
“Eo……” Xuyên Hoa Điệp lượn lờ xung quanh hắn mấy vòng liền, y hệt nhưmột chú c·h·ó nhìn thấy bánh bao, “đây là kiểu ăn vận mới mẻ gì thếnày?!”.
Chu thị trầm mặc. Giang Ẩn Thiên lại nói tiếp: “Thanh Lưu trẻ người nondạ, không hiểu đại cục đã đành. Lẽ nào bà cũng hồ đồ như thế? Đi đi,đuổi con bé về lại nhà mẹ đẻ đi.”
Hắn cũng là người dày dạn kinh nghiêm, sau khi vào được trong thôn, liềnđi men theo những dấu chân ở trên đường – Nơi này có rất ít người luitới, vì thế những dấu chân này đương nhiên không phải tự dưng mà xuấthiện. Chẳng bao lâu cả ba đã tới trước cửa một ngôi nhà lớn bỏ hoang.
Sắc mặt Khổ Liên Tử thoáng rét lạnh, lại sốt ruột nói: “Người đừng vòngvo lấp lửng nữa, lòng dạ ta chẳng quanh co vòng vèo đến vậy đâu.”
Vì cả Đan Vãn Thiền và Thủy Quỷ Tiêu đều không biết võ công, nên ở đâychỉ có hai gã đàn ông trông chừng. Hai gã đó đang mải mê chơi trò némxúc xắc. Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì đứng trước cửa nói: “Đừng dừng lại,cứ chơi xong đi rồi nói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành cho thằng bé ăn xin đi, Khổ Liên Tử đưa cho mỗi ngườimột viên thuốc: “Ngậm cái này trong mồm, khử độc.” Khinh công của XuyênHoa Điệp vốn không phải dạng vừa, nên vừa thồ Bạc Dã Cảnh Hành, vừa giơtay kéo Khổ Liên Tử, mà vẫn lên xuống rất linh hoạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng ta, trong phòng Thủy Quỷ Tiêuđang ngồi bệt dưới đất không hề nhúc nhích – Trên người hắn vẫn đangquấn cái váy lót của Đan Vãn Thiền, cử động một cái là để lộ cặp môngtròn xoe ngay.
Hai mắt Khổ Liên Tử sáng lên, Bạc Dã Cảnh Hành thấy thế cười khẽ: “Chúngta biết lộ trình, biết phương hướng, biết nơi ở của bọn họ có rất nhiềubụi bặm. Tóm lại không phải là nhắm mắt tìm bừa.”
Bạc Dã Cảnh Hành hơi hơi gật đầu: “Gần đây có căn nhà bỏ hoang nào, nhiều năm rồi không có người thường xuyên lui tới không?”.
Qua một lúc lâu, người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi ấy cuối cùng lại bước vào lần nữa: “Thái phu nhân, đã xử lý ổn thỏa rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khổ Liên Tử lại ngồi lại, ra hiệu bảo Linh Âm lui xuống trước, sau đórót cho Bạc Dã Cảnh Hành nửa ly rượu: “Xin nghe theo sự dặn dò của cốcchủ.”
Xuyên Hoa Điệp rất nhanh đã nhìn ra được manh mối, nên nào có chịu cởiquần áo ra cho hắn mặc. Hai người tranh cãi ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng KhổLiên Tử nhìn ngứa mắt, bèn cởi áo choàng ngoài ra ném cho hắn. Thủy QuỷTiêu mặc vào như hỏa tốc, sau đó mới đứng dậy: “Sư phu, cốc chủ.”
Đợi khi vết thương được xử lý sạch sẽ rồi, mới mở nắp bình thuốc nhỏ ra,rắc thuốc lên trên, sau đó lại băng lại cẩn thận. Ba người đứng bêncạnh đều là những kẻ có con mắt tinh đời, nên bầu không khí nhất thờitrở nên có chút vi diệu.
Thủy Quỷ Tiêu không dám nói nhiều, vội vàng đứng nghiêm sang một bên.Tuy Khổ Liên Tử không nói ra miệng, nhưng nhìn thấy vết thương trên bàntay hắn, vẫn vứt một lọ thuốc nhỏ cho. Thủy Quỷ Tiêu vừa cầm lấy cáibình, thì Đan Vãn Thiền đã bước tới.
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ tay trầm ngâm: “Thằng nhãi Giang Thanh Lưu này,không phải là kẻ l* m*ng bốc đồng. Hắn nhất quyết đi, chứng có đã cóphương án dự phòng.”
Khổ Liên Tử lập tức đứng bật dậy: “Thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngựa cho cốc chủ!”.
Khuôn mặt Chu thị không chút thiện cảm, nói chuyện này với Giang ẨnThiên, ông ta sa sầm mặt, hồi lâu mới đột nhiên vứt ra một câu lạnh lùngnhư băng: “Giang gia không thể có thứ con dâu thất tiết đó được.”
Lúc mọi người đã bàn bạc xong xuôi, đến thư phòng tìm Giang Thanh Lưu,thì phát hiện trong phòng không một bóng người – Ngay cả Thôi Tuyết thịhầu theo bên cạnh cũng không biết hắn đã rời đi lúc nào.
Suy cho cùng Chu thị cũng có chút cảm tình với Đan Vãn Thiền, tuy rằnghiểu ý tứ trong lời nói, nhưng rất lâu cũng không thấy có phản ứng gì.Giang Ẩn Thiên quay sang nhìn bà: “Ta nói không đúng sao?”.
Hai gã đàn ông không chút nể tình, rút đao ra hét lên một tiếng, rồi lao tới.
Thằng bé ăn mày tuy quần áo tả tơi, nhưng lại rất nhanh nhẹn hoạt bát:“Gia gia, đây là ngã ba đường. Cứ đi thẳng về phía trước, chính là trấnHạ Gia. Bên trái là con đường nhỏ dẫn lên núi Thất Túc. Bên phải là môtkhoảnh ruộng rất rộng, cứ đi thẳng sẽ là con đường dẫn đến Lạc Dương.”
Bạc Dã Cảnh Hành cưỡi lên lưng Xuyên Hoa Điệp. Buổi sáng Xuyên Hoa Điệpđã vâng lệnh điều tra nơi ở của thằng nhóc ăn xin, và hướng đi của kẻnhờ thằng nhóc ấy đưa thư. Nên lúc ba người lên đường, cũng không coi làkhông có đầu mối nào. Lúc gần ra đến cửa, Khổ Liên Tử vẫn còn có phầnkhông yên tâm: “Có cần mời lão già Phong Ảnh Kiếm Ma kia tới giúp mộttay không?”.
Mấy người đi chưa được bao lâu, thì thằng nhóc ăn xin dừng lại, chỉ vềphía một cái nóc nhà màu xám nằm thấp thoáng giữa rừng cây xanh nói:“Gia gia, chính là ở kia!”.
Thằng nhóc ăn mày đứng ở trước sơn môn, trong tay còn cầm một xiên kẹohồ lô – Xuyên Hoa Điệp sợ thằng bé không đợi nổi, nên đặc biệt dỗ dànhcái miệng của nó. Thằng bé dẫn ba người đến chỗ đã gặp người đàn ông nọ,chỉ rõ phương hướng.
Thằng nhóc ăn xin ăn kẹo hồ lô đáp: “Cái thôn đó đã không có người ở từlâu rồi. Mấy năm trước người trong thôn mắc chứng bệnh lạ, người thìchết, người thì bỏ trốn. Tiếc thật bao nhiêu là nhà mà lại để không.Bình thường ma quỷ náo loạn kinh lắm, nên không ai dám tới ở.”
Khổ Liên Tử cũng có chút nghi ngờ: “Không phải nói không thể nhốt trong một thôn làng nào đó sao?”.
Sắc mặt Giang Ẩn Thiên hờ hững: “Hạ nhân không nói với cháu sao? Giờ ngọsau khi trở về nhà, con bé đã tuẫn tiết ở trong phòng. Nữ tử trinh tiếtnhư vậy, mới không hổ là cháu dâu của Giang gia ta.”
Chỉ một lúc sau, Tề Đại đã nhanh chóng tóm về một thằng nhóc – GiangThanh Lưu đoán rằng sẽ có người tới đưa thư, lên đã ngầm ra lệnh cho hắnlưu ý từ trước. Tối hôm đó Tề Đại đã âm thầm giám sát ngay trước cửasơn trang, lúc thằng nhóc ăn xin đó đến, hắn đã mai phục được đến nửađêm.
Đêm hôm ấy, lúc Giang Thanh Lưu trở về, chỉ biết được một tin rằng – ĐanVãn Thiền tuẫn tiết tự sát. Bàn tay phải của hắn siết chặt thành nắm,sải bước xông thẳng đến chỗ ở của Giang Ẩn Thiên. Giang Ẩn Thiên đangnghị sự cùng các vị trưởng lão khác, thấy hắn bước vào, cũng chỉ thảnnhiên hỏi: “Có việc gì mà hành sự l* m*ng như vậy hả?”.
Khổ Liên Tử hừ lạnh một tiếng: “Là ta sợ cái dáng vẻ mong manh bánh bèo này của người, ngay cả cầm binh khí cũng không xong.”
Chương 29
Đan Vãn Thiền gật đầu.
Linh Âm vốn là một cô nhóc thông minh, sao lại không biết suy tính củaGiang Ẩn Thiên. Nàng ta là nha hoàn của hồi môn của Đan Vãn Thiền, đươngnhiên sẽ lo nghĩ cho Đan Vãn Thiền hơn. Biết được ngày thường Đan VãnThiền có mối quan hệ rất tốt với vị Cảnh cô nương này, nên giờ mới nóibóng gió xa xôi xin được giúp đỡ. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn điềm nhiên ngồidưới gốc cây, Khổ Liên Tử cáu tiết nói: “Người còn ngồi đờ ra đấy à! Mấychục năm trước, chúng ta không đi ức h**p ai thì kẻ khác đã phải cám tạtrời đất rồi! Vậy mà giờ lại bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ!”.
Thủy Quỷ Tiêu rụt tay lại: “Quay về trước đã, Giang gia nhất định đã sốt ruột lắm rồi.”
Giang Ẩn Thiên cũng thương lượng với các trưởng lão trong tộc rất lâu,tuy võ công của Giang Thanh Lưu đã mất hết, nhưng biểu hiện gần đây vẫnkhiến người ta vô cùng hài lòng. Trong gia tộc đương nhiên không muốn đểhắn mạo hiểm.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, mặt gã nào gã này đều vô cùng kinh hãi. Lậptức rút dao nhỏ ra, lại một lần nữa xông tới. Bạc Dã Cảnh Hành hưng phấnbừng bừng: “Thanh kiếm vô ảnh của bổn tọa, há lại chỉ đề dùng để phanhthịt cừu mổ bụng dê thôi sao.”
Vì thằng bé nắm rất rõ địa thế khu vực gần đây, nên vẫn đi trước dẫnđường. Bốn người đi cùng nhau, lúc đã đi được gần một canh giờ, Bạc DãCảnh Hành ra lệnh cho thằng bé dừng lại. Nàng không vội, vẫn giữ vẻ mặtôn hòa hỏi: “Bé con, đây là đâu?”.
Thủy Quỷ Tiêu tức giận trừng mắt lườm hắn: “c** q**n áo ra cho ta!”.
Người hầu đang quét tước trước cửa sơn trang thì phát hiện ra một chiếchộp gỗ rất tinh xảo, vừa mở ra xem xong liền cuống quýt báo với gia chủ.Sắc mặt Giang Ẩn Thiên và Giang Thanh Lưu đều vô cùng khó coi – Bêntrong chiếc hộp là một ngón tay và một chiếc nhẫn. Ngón tay đã c·h·ế·t cứngđờ nhợt nhạt, không một ai lên tiếng, kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c to gan đến mức này làđiều nằm ngoài dự đoán của mọi người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành chắp hai tay sau lưng, thong thả chậm rãi bước vào. ĐanVãn Thiền vốn dĩ đang nhìn ra cửa với vẻ mặt đầy phòng bị, giờ phút nàynhìn thấy người bước vào là bọn họ, còn tưởng bản thân đang nằm mơ. Quamột lúc lâu sau, nàng ta mới sực tỉnh lao bổ tới, ôm chặt lấy Bạc DãCảnh Hành: “Tiểu Cảnh…..”
Đôi mắt đen lay láy của thằng nhóc ăn xin sáng lấp lánh: “Gia gia, vậychúng ta đi tới chỗ này, cháu biết một nơi, đi theo cháu.”
Giang Ẩn Thiên khoát khoát tay, ra hiệu cho các vị trưởng lão khác luixuống. Đợi cho đến khi tất cả đều đã rời đi rồi, cuối cùng ông ta mớiđứng dậy: “Bất luận con bé đang ở đâu, thì cũng đều đã thành một cái xácrồi. Cháu định sẽ thế nào? G·i·ế·t ta và thái nãi nãi của cháu, báo thùcho con bé?”.
Giang Ẩn Thiên không nhiều lời, lập tức phái em trai của Giang Thanh Lưulà Giang Thanh Nhiên dẫn người đuổi theo đến miếu Dược Vương. GiangThanh Nhiên tuy không được ổn trọng bằng anh trai mình, nhưng tình thếhiện giờ cũng hiểu được đại khái: “Thái nãi nãi, hung thủ rõ ràng muốnhuynh trưởng đơn thương độc mã đi. Nếu chúng ta dẫn người đuổi theo, sợrằng sẽ bất lợi với chị dâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.