Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Nhất Độ Quân Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Khổ Liên Tử vẫn không bước vào, khuôn mặt trầm tĩnh như nước: “GiangThanh Lưu, cho dù có bị giam cầm trong địa lao của Giang gia ba mươinăm, ba trăm năm, hay ba nghìn năm, thì Bạc Dã Cảnh Hành, mãi mãi vẫn làBạc Dã Cảnh Hành.”
Đan Vãn Thiền òa khóc hu hu, nỗi sợ hãi bị kìm nén cuối cùng đã hoàntoàn bộc phát. Nàng vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi: “Ngươi có đau không……”
Thủy Quỷ Tiêu xoa xoa đầu nàng, cô gái này hiền lành lương thiện biếtbao. Chỉ một vết thương nhỏ thế này, mà trong mắt nàng ấy, lại như trờilong đất lở. Cũng chính vì hiền lành lương thiện như vậy, nên lại càngđẹp hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã đàn ông cầm kéo vẫn sán lại gần Đan Vãn Thiền, nhấc bàn tay nhỏ nhắnnhư những cọng hành của nàng lên. Bàn tay của Đan Vãn Thiền bình sinh đãrất đẹp, móng tay được cắt sửa móng nào móng nấy đều rất sạch sẽ. Trênngón út còn đeo một chiếc nhẫn ngọc, tôn lên làn da trắng mịn trongsuốt.
Gã đàn ông chẹp chẹp vài tiếng, cầm kéo lên nói với ngón tay út bàn taytrái của nàng: “Mang thứ đồ nho nhỏ này đi, để tôn phu và phu nhân đượcgặp nhau.”
Giang Thanh Lưu nhìn Bạc Dã Cảnh Hành l**m Yên chi lộ: “Khẩu vị vẫn ổn.”
Xuyên Hoa Điệp gật đầu, móc từ trong người ra một con chim bồ câu lớn,ghi lại những lời Bạc Dã Cảnh Hành vừa nói bằng mật ngữ, rồi tung conchim vào không khí. Bạc Dã Cảnh Hành chép chép miệng, có vẻ như đang nhớmón chim bồ câu non nướng.
Chuyện này khiến giang hồ kinh sợ dậy sóng, mấy môn phái lớn đều hỏi vềchuyện này, bắt đầu thanh tra những vấn đề khả nghi xảy ra trong mấy nămgần đây của môn phái. Giang Thanh Lưu không nghi ngờ gì lại thu hoạchthêm được vô số những lời khen tặng, có không ít những môn phái đều cónhững vấn đề đáng nghi nan giải muốn mời hắn tới hiệp trợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện này liên quan đến danh tiết của Đan Vãn Thiền, nên hắn cũng khôngtiện nhờ các thế lực khác tìm kiếm giúp, chỉ có dựa vào sức lực của bảnthân mà thôi. Ngược lại bên phía trại Phi Ưng lại truyền tin đến, NgôĐại Đầu đã khai nhận toàn bộ, đồng thời liệt kê danh sách tiền bạc củacải suốt mấy năm qua trại Phi Ưng giao cho Âm Dương đạo.
Đứng trước mặt là hai gã đàn ông to lớn c** tr*n, cơ thể như một tòatháp bằng sắt, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng trong ánh mắt thỉnhthoáng lại lóe lên những tia sáng lạnh lẽo âm hiểm. Sau khi hai gã tiếnvào, cũng không đề phòng hai người bên trong chạy trốn, mà đi tới vứtluôn hai cái bánh bao xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành không hề ngạc nhiên: “Giám sát gã, chú ý mọi cử chỉ hành động hàng ngày, rồi ghi chép lại cẩn thận.”
Bạc Dã Cảnh Hành cãi chày cãi cối: “Sao lại không phải là lỗi của hắn,ngay cả vợ hắn cũng đâu có mang thai được! Không được, lão phu phải tìmngười khác thử xem, không thể treo cổ c·h·ế·t trên cây mai già nhà hắnđược!”.
Các môn phái trên giang hồ, chịu để cho người khác nhúng tay vào việcnội bộ của mình, điều đó chứng tỏ sự tín nhiệm tuyệt đối. Giang Ẩn Thiênchọn ra ba việc được người ta nhờ, hy vọng Giang Thanh Lưu giúp mộttay. Ba việc được đề cập ấy đều là từ những đại môn phái danh tiếng,điều này sẽ giúp nâng cao danh tiếng cho Giang gia.
Lúc này ông ta đứng ở ngoài cửa, căn bản không định bước vào phòng.Giang Thanh Lưu đút cho Bạc Dã Cảnh Hành ăn, thấy vậy thắc mắc: “Ôngđứng ngoài đó làm gì?”.
Nền đất cũng không biết đã bao lâu rồi chưa có người quét dọn, tích mộtlớp bụi đen sì, Thủy Quỷ Tiêu thì thôi không nói, nhưng Đan Vãn Thiền làcô gái ăn sung mặc sướng, sao có thể nuốt được thứ ấy?
Thủy Quỷ Tiêu ngược lại bật cười: “Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ta còn quay về trước cả cô đấy.”
Sắc đêm dần trở nên tối hơn, đèn đuốc trong Trầm Bích sơn trang đượcthắp sáng như thể đang là ban ngày, nhưng ở một nơi khác thì duỗi cả bàntay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón. Đan Vãn Thiền chợt bừngtỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thì chỉ thấy một mảng tối đen như mực, tronglòng nàng thầm run rẩy kinh hãi: “Linh Âm?” Nói xong được một lúc, mớinhớ ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Bên cạnh vang lên một tiếng độngcực khẽ, nàng lập tức cuộn tròn người lại.
Trong màn đêm, Thủy Quỷ Tiêu thở phào một hơi, cả người buông thõng.Trong bóng tối hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, rồi đột nhiên có mộtbàn tay khác lần đến, chạm vào đầu vai hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích,bàn tay cũng không rụt về như những lần trước. Tiếng quần áo sột soạt masát vào nhau vang lên, Đan Vãn Thiền s* s**ng ngồi xuống bên cạnh hắn,mùi máu tanh tràn ngập căn phòng nhỏ, nàng xé một góc áo lót của mìnhra, băng bó vết thương cho hắn.
Bên ngoài có tiếng khóa cửa lạch cạch, và chỉ thoáng chốc, đèn đuốc sángrực chiếu sáng cả căn phòng, Thủy Quỷ Tiêu và Đan Vãn Thiền bị luồngánh sáng đột ngột làm cho chói mắt, bất giác lấy tay lên che, phải mấtmột lúc lâu mới nhìn rõ được người đến.
“Đợi đã.” Có tiếng người vang lên, gã đàn ông quay đầu lại, chỉ thấyThủy Quỷ Tiêu đã đứng dậy, thân trên không mảnh vải che thân, th*n d***chỉ cuốn tạm bằng một chiếc váy lót của phụ nữ, hiển nhiên là trông rấtbuồn cười. Nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc: “Hai vị rõ ràng biếtnàng ta là Giang phu nhân mà vẫn ung dung bình tĩnh, chứng tỏ không phảilà nhân vật tầm thường. Tuy nhốt hai người bọn ta ở chỗ này nhưng khônghề nhục mạ, có thể thấy cũng là những người coi khinh hành động của kẻtiểu nhân. Hai ngưởi chẳng qua chỉ muốn có tín vật để khiến Giang giatin rằng nàng ta đang ở trong tay các người mà thôi. Nếu lấy ngón tay,thì lấy của tại hạ cũng thế cả, hà tất phải làm khó một cô gái?”.
Một thoáng trầm mặc, ánh mắt của hai người b*n r* những tia lửa chiếntranh của năm tháng đan xen. Cuối cùng vẫn là Khổ Liên Tử mở miệngtrước: “Khẩu vị của người thế nào?”.
Thấy hai người không có phản ứng gì, hai gã đàn ông hừ lạnh một tiếng,tên bên trái nói khá to nói: “Người ta chê không ăn mấy thứ này kìa, tađã nói là không cần mang tới, ngươi lại cứ không nghe.”
Bạc Dã Cảnh Hành tiếp tục sải bước: “Biết thế.”
Bạc Dã Cảnh Hành ngủ suốt một ngày, đến lúc chạng vạng, mặt trời lặn dầnvề phía Tây, tinh thần nàng mới khá lên đôi chút, nên quyết định rangoài đi dạo một vòng. Khổ Liên Tử vẫn đang mải vùi đầu trong đống thảodược, Thủy Quỷ Tiêu không có ở đây, nên tự ông ta phải nghiền vụn thảodược, bận rộn đến nỗi mồ hôi đầy trán. Cuối cùng khi thấy Bạc Dã CảnhHành bước bào, ông ta mới thôi vùi đầu vào đống thảo dược nghiền, duỗitay ra.
Hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Thủy Quỷ Tiêu tiến lên một bước, đầutiên tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay út của Đan Vãn Thiền ra, sau đótiện tay cầm lấy cây kéo sáng bóng kia, không mảy may do dự, nhét ngóntay út trên bàn tay trái của mình vào giữa hai lưỡi kéo, hơi dùng sức.Chỉ nghe thấy một âm thanh rất khẽ vang lên, ngón tay út thon dài đã rơixuống sàn nhà bụi bặm.
Chiếc bánh bao đã nguội ngắt, bên trên còn dính máu của Thủy Quỷ Tiêu,mùi vị tanh ngọt. Cuối cùng Đan Vãn Thiền cũng không kìm được bật khóc.Thủy Quỷ Tiêu bẻ cái bánh ra đút cho nàng: “Đừng khóc, ngày mai nếu bọnchúng muốn tay muốn chân của cô, ta cũng sẽ lấy chân lấy tay của mình rathay cho cô. Cho dù muốn phanh thây cũng sẽ phanh thây của ta đưa vềtrước.” Đan Vãn Thiền ngậm miếng bánh trọng miệng, không sao ngăn đượcnước mắt ngừng rơi.
Thủy Quỷ Tiêu khẽ thờ dài: “Khóc gì chứ, bọn chúng hành động sớm mộtchút ngược lại còn là chuyện tốt, có lẽ ngày mai Giang gia sẽ có ngườitới đây cứu cô. Nào, ăn chút đồ ăn đi.”
Chỗ ngón tay bị cắt, máu lập tức tuôn ra đầm đìa.
Hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Khổ Liên Tử, cuối cùng trong lời nóivà hành động đã xuất hiện phong thái của một bậc minh chủ võ lâm: “Chodù nàng ta có là Bạc Dã Cảnh Hành, thì giang hồ này, đã không còn làgiang hồ của nàng ta nữa rồi. Ông đừng đặt thêm kỳ vọng vào nàng ta nữa,có lẽ nàng ta đã không còn gánh vác được nó từ lâu rồi.”
Vẻ mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc, cứ như thể tranh chấp lúc vừa nãychưa từng tồn tại, nhấc chân rời đi: “Chịu ăn thì không còn vấn đề gìlớn nữa, cho ăn xong rồi ngươi cũng rời đi đi, đừng làm phiền người nghỉngơi.” Dứt lời, ông ta đã bước ra sân. Giang Thanh Lưu thật sự khôngthể hiểu được những người này, hắn cũng có thể coi là kẻ thức thời. LanSan Khách sùng bái Bạc Dã Cảnh Hành một cách mù quáng đã đành, nhưng KhổLiên Tử cũng là một gã nô bộc trung thành cúc cung tận tụy. Ông ta lolắng hơn bất kỳ một ai, nhưng ngay cả việc bước vào để nhìn một cái cũngkhông muốn.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi dưới cây mai trong tiểu viện, toàn bộ hoa yên chi (1)trong sân nào hồng phấn, trắng tuyết, xanh khói, xanh thẫm, đỏ rực đềuđã bung nở khoe sắc. Nhưng bông hoa rất to, cành lá dày dặn mọng nước,cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp rất đẹp, nh** h** ở chính giữa nụ tươinon thon dài, đoạn cuối còn hơn uốn cong. Ở trong tiểu viện, hiển nhiênlà càng sống động rực rỡ.
Toàn bộ Trầm Bích sơn trang tuyệt đối không nhắc nhỏm gì đến chuyện củaĐan Vãn Thiền, suy nghĩ của Giang Ẩn Thiên, chính là túc trực ở trongsơn trang, nếu đối phương đã bắt người, thì sớm muộn gì cũng sẽ tới tìmđể ra điều kiện. Tuy nói vậy, nhưng bảo Giang Thanh Lưu yên tâm làm saođược, nửa tháng rồi mà vẫn chưa có chút thông tin nào.
Thủy Quỷ Tiêu cũng không nói gì, miệng vết thương ở chỗ ngón tay bị cắtvẫn không ngừng chảy máu, không có dược thảo, nên hắn chỉ có thể nhẹnhàng xoa một vài huyệt đạo ở gần đó để cầm máu. Đột nhiên, vài giọtnước rơi xuống tay hắn, sau khi vỡ vụn, vẫn còn nóng hôi hổi.
Bạc Dã Cảnh Hành gật gật đầu, xoay người định đi, thì đột nhiên Khổ LiênTử nói tiếp: “Sau khi Hàn Âm cốc gặp họa diệt môn, không phát thiện rathi thể của Tố Tố và công tử Hàn Âm.”
Gã đàn ông đó cũng không quan tâm đến hắn nữa, chỉ là ánh mắt nhìn vềphía Đan Vãn Thiền đang ở trên giường: “Ăn đi, ăn nói rồi huynh đệ bọnta mới tiện động thủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã còn lại không nói gì, nhấc chân định giẫm lên hai cái bánh trên đất.Thủy Quỷ Tiêu nhanh tay nhanh mắt, thoắt cái đã nhặt hai cái bánh baolên: “Ai nói bọn ta chê?”.
Hắn từ từ bước lại gần, tuy Đan Vãn Thiền rất sợ, nhưng cũng nghiến răngkhông mở miệng cầu xin. Thủy Quỷ Tiêu bò lên từ dưới đất, lê vài bướcmuốn chắn trước mặt Đan Vãn Thiền: “Các ngươi muốn làm gì?”.
Xuyên Hoa Điệp đứng cạnh một bông yên chi, toàn bộ tiểu viện tràn ngậphương rượu nhàn nhạt: “Cốc chủ, gã Diệp Hòa đó có vẻ chỉ là một đườngchủ thôi, gã không trốn về lại tổng bộ.”
Hắn cũng là người có suy nghĩ nhạy bén, sao lại không biết, kẻ xấu càngkhông bận tâm đến bọn họ, thì nguyên nhân sẽ càng lớn. Trong lúc haingười đang trầm mặc, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.Lúc này lại đột nhiên có người tới, chắc chắn không phải chuyện gì tốtđẹp. Đan Vãn Thiền lo lắng đến ngừng thở, Thủy Quỷ Tiêu không biết vôtình hay cố ý đứng chắn trước mặt nàng.
Giang Thanh Lưu không hiểu gì, Khổ Liên Tử đứng thẳng tắp trước cửa,giọng nói vẫn cứng nhắc không mảy may có chút cảm xúc nào: “Người khôngmuốn ta nhìn thấy tình trạng lúc này của người đâu.” Giang Thanh Lưuthấy Bạc Dã Cảnh Hành đang ra sức l**m cái bát, liền cho nàng thêm mộtviên Yên chi hoàn: “Ông đừng dắt vàng lên mặt nàng ta nữa, chỉ với cáida mặt này, còn sợ người khác nhìn thấy mình phát bệnh chắc?”.
Đan Vãn Thiền làm gì còn tâm trạng nào mà ăn với uống, Thủy Quỷ Tiêu dứtkhoát lột lớp vỏ ngoài của chiếc bánh bao ra, cũng không quan tâm cóbẩn hay sạch, nhét phần vỏ ngoài đó vào miệng. Sau đó đưa phần bánh baosạch sẽ còn lại cho Đan Vãn Thiền: “Ăn đi, đừng sợ. Thế này vẫn còn tốtchán, ta nghĩ bọn chúng sợ phải động chân động lắm.”
Còn trong gia tộc, đối mặt với các vị trưởng lão, cuối cùng Giang ThanhLưu cũng nhắc đến điểm đáng ngờ: “Nếu như cháu tiếp nhận những việc này,vậy chuyện của Đan Vãn Thiền sẽ tính sao?!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Ẩn Thiên không mảy may né tránh ánh mắt hắn: “Con bé cũng là con dâu của Giang gia.”
Hắn vừa dứt lời, gã đàn ông bên trái liền không chút bận tâm đạp cho hắnmột cái. Lực đạo cực lớn, Thủy Quỷ Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực mình nhưbị giáng một cú rất mạnh, khí huyết cuộn trào. Đan Vãn Thiền hoảng sợthét lên, sao còn ăn được nữa. Gã bên trái không dài dòng, móc từ trongngười ra một cái hộp gỗ nhỏ, tay phải lấy ra một cây kéo sáng loáng:“Giang phu nhân, xin lỗi nhé.”
Lúc nói đến câu này, trên khuôn mặt độc dược lạnh lùng hung tàn có mộtloại biểu cảm kiêu ngạo không cần nói cũng khiến người ta cảm nhận được,ngay cả con mắt độc nhất cũng phát ra thứ ánh sáng kỳ dị. Giang ThanhLưu không tài nào hiểu được kiểu vinh quang ấy, cho dù hắn cũng là nhânvật đứng trên đỉnh của giang hồ, được vô số người ngưỡng mộ tán tụng.Nhưng Giang Thanh Lưu vẫn có điểm khó chịu, Bạc Dã Cảnh Hành giống GiangThiếu Tang, là đại diện cho giang hồ của thời đại đó. Cho dù là mộtchính một tà, nhưng có ai trong võ lâm dám coi thường chứ?
Hai gã đàn ông có hơi do dự, nhưng cũng không nói nhiều nữa, đặt ngóntay vừa bị cắt của hắn và chiếc nhẫn của Đan Vãn Thiền vào trong hộp,xoay người đi ra khỏi phòng, rồi lại khóa chặt cửa lại.
Ngày thứ hai, Giang Thanh Lưu đặc biệt tăng thêm liềulượng bữa sáng cho nàng, lại phái người đi tìm Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tửvẫn đang vùi đầu trong đống sách, ước chừng đã một tháng không gặp, râutóc ông ta đã mọc dài đến mức không còn ra hình người, khuôn mặt đen cáubẩn thỉu, không biết đã bao lâu rồi chưa rửa mặt.
Khuôn mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc: “Lúc người phát bệnh ta có tới một lần.”
“Xem ra vẫn không có ai rảnh rỗi để ý tới chúng ta.” Giọng nói quenthuộc của một người đàn ông vang lên ngay bên cạnh, cuối cùng Đan VãnThiền cũng bình tĩnh lại được đôi chút: “Thủy Quỷ Tiêu.” Nàng vươn tayvề phía phát ra giọng nói, sờ thấy cơ bắp đàn ông tuy thô cứng nhưng lạivô cùng cường tráng, liền vội vàng rụt tay lại. Thủy Quỷ Tiêu ngồixuống bên cạnh nàng, lúc Đan Vãn Thiền ngủ, hắn đã xem xét xung quanhmấy bận rồi, bốn bề tuy rằng không phải tường đồng vách sắt gì, nhưnggiờ hắn tay không tấc sắt, cho dù có làm gì cũng không thể thoát rađược.
Hiện giờ giang hồ rộng lớn đâu đâu cũng có nhân tài, người mới sẽ thaythế người cũ. Những thiếu niên quần là áo lượt, giống như hí văn theocách nói cũ, đã bị gác sang một bên. Giang Thiếu Tang một đời hào hiệpra đi khi tuổi đời còn trẻ, ma đầu trong tà đạo Bạc Dã Cảnh Hành khôngđược nhìn thấy ánh mặt trời sống tạm bợ cho qua ngày suốt hơn ba mươinăm, biến thành một cô gái yếu ớt gió thổi là bay.
Sống lưng Bạc Dã Cảnh Hành chợt cứng đờ, Khổ Liên Tử cúi đầu, tiếp tụcnghiền thảo dược: “Một số phương thức điều chế độc dược của Âm Dương đạorất giống với Thiên ky tán, và Thần tiên thủy của ta, ta nghi ngờ Tố Tốđang ở Âm Dương đạo.”
Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhấc tay lên để ông ta bắt mạch cho, qua một lúclâu, rốt cuộc ông ta vẫn lắc đầu. Bạc Dã Cảnh Hành tức giận: “Cái tênGiang Thanh Lưu này làm ăn kiểu gì vậy, sao vẫn chưa mang thai!”.
Giang Ẩn Thiên nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Thái gia gia, nàng ấy là thê tử của cháu.”
Đan Vãn Thiền co người lùi vào trong góc giường, Thủy Quỷ Tiêu mắng thầmmột tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Dám hỏi hai vị đây mangbọn ta tới nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Đối với vấn đề hắn vừa hỏi, hiển nhiên Giang Ẩn Thiên rất ngạc nhiên:“Nếu hung thủ đến đưa ra yêu cầu, chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ cách ứngcứu, cháu ở lại trong sơn trang cũng đâu giúp được gì.”
Chương 28
Đan Vãn Thiền nào đã gặp phải tình huống này bao giờ, nên bị dọa cho mặtcắt không còn giọt máu. Thấy cây kéo to đùng sáng loáng sắp sửa cắt đứttay mình, nàng nhắm chặt mắt. Cuối cùng cũng thấy xuất hiện một giọt lệnhư trân châu vương trên khóe mắt.
Khổ Liên Tử trợn mắt khinh thường: “Tỉnh rồi thì nhanh nhanh chóng chónglôi cổ Thủy Quỷ Tiêu về đi, thảo dược quá nhiều, mà không có trợ thủ.”
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn hơi sợ lạnh, thời nóng nực thế này nhưng cánh môinàng trắng bệch. Giang Thanh Lưu bón cho nàng ăn đến bốn viên Yên chihoàn, rồi mới kéo chăn lên đắp cho nàng. Vừa đặt lưng xuống giường là đãco lại thành một đóng, cuốn chặt chăn quanh người như một cái há cảo.Giang Thanh Lưu nghĩ ngợi, rồi lại đặt lên bàn một bình rượu lâu năm chonàng, dặn dò Thôi Tuyết thỉnh thoảng tới xem.
Khổ Liên Tử hừ lạnh: “Chuyện này lỗi cũng không phải ở một mình hắn ta!”.
Thủy Quỷ Tiêu không màng gì đến việc cầm máu vết thương, hắn cúi ngườinhặt ngón tay út từ dưới đất lên, ghép với chiếc nhẫn ngọc của Đan VãnThiền rồi đưa tới trước: “Các vị không biết chứ, con người củaGiangminh chủ lấy được một người vợ cũng không dễ dàng gì?! Nếu thật sự tổnhại đến sự hoàn chỉnh của Giang phu nhân, sợ rằng dưới sự tức giận củangài ấy, sẽ bỏ vợ cũ lấy vợ mới, trái lại sẽ làm chậm trễ đại sự của cácvị đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.