Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Nhất Độ Quân Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19
Quả nhiên, tuy Giang Thanh Lưu cố tình để lộ sơ hở, nhưng chỉ với mộtđòn nhanh mạnh chuẩn, đã kết liễu được một tên áo đen. Sau đó vừa thuchiêu thức lại xong, đã lại quay ra chống trả đòn tấn công hợp lại củabốn người còn lại. Bốn gã thích khách dường như cũng có chút không dámtin vào mắt mình, chiêu thức đang từ dốc toàn lực lúc đầu để tấn côngg**t ch*t đối phương dần dần bắt đầu chuyển sang phòng thủ. Bên ngoàivang lên một loạt những tiếng gừ gừ a a —— Võ sư bảo vệ tiểu viện ép tớicàng lúc càng gần rồi. Xem ra lực lượng lần này của đám thích khách vẫnkhông thể phá vỡ được sức phòng ngự của Trầm Bích sơn trang.
Bạc Dã Cảnh Hành đứng ở bên ngoài quan sát, vẫn có chút chần chừ: “Tướngcông nhà cô vẫn thừa sức đối phó với đám người đó, cần gì lão phu ratay giúp?”.
Nàng quét ánh mắt về phía Xuyên Hoa Điệp, hai mắt Xuyên Hoa Điệp rưngrưng lệ, ra sức lắc đầu, Lan San Khách nghĩa khí đứng ra: “Nam thần, đithôi!”.
Chiêu thức của Giang Thanh Lưu đa phần là phòng thủ, cũng là vì có ý kéodài thời gian. Trong lúc đánh nhau nghe thấy giọng nói của Đan VãnThiền, hắn liền liếc nhìn về phía tiểu viện, nhìn xong suýt thì tứcchết. Chỉ thấy Bạc Dã Cảnh Hành sai Xuyên Hoa Điệp kê cái ghế nằm ởtrong tiểu viện ra trước cửa. Giờ đang uống rượu, ăn hoa quả sấy, rítthuốc sịt sịt bằng cái ống điếu phỉ thúy, Xuyên Hoa Điệp bên trái nhồisợi thuốc, Thủy Quỷ Tiêu bên phải phe phẩy quạt cho —— Dáng vẻ của mộtlão địa chủ giàu có đích thực.
Trong khi bên ngoài đang là một trận hỗn chiến, thì Đan Vãn Thiền vội vãchạy ra khỏi phòng, tránh những chỗ có người, đi tìm Bạc Dã Cảnh Hành.Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn đang ngủ, nàng ta đẩy cửa chạy vào, ra sức laynàng dậy: “Tiểu Cảnh!”.
“Vậy sao?” Lan San Khách hết sức bất ngờ, “Vậy tại sao vi sư luôn cảm thấy chả khác gì nhau nhỉ?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một Giang Thanh Lưu trước giờ có hàm dưỡng cực tốt cũng thật sự khôngmuốn dính dáng gì tới những người này —— Mẹ nó chứ còn đám người nào nguhơn,không đáng tin hơn đám người này nữa không?!
Giang Thanh Lưu đương nhiên biết không ổn, hung thủ hiển nhiên là vôcùng giảo hoạt, thích khách lần trước đã thất bại, khiến cho toàn bộTrầm Bích sơn trang cứ cách ba bốn bước là lại có người đứng gác. Võ sưbảo vệ cho những tiểu viện tăng lên gấp đôi. Những hảo hữu của GiangThanh Lưu cũng tới giúp đỡ rất đông, quãng thời gian sóng yên biển lặngtrước đó, cộng việc với sau khi đám người Mai Ứng Tuyết rời đi xong,trong sơn trang vẫn bình yên vô sự. Hôm nay Cung Tự Tại lại đến lần nữa,thoạt nhìn có vẻ rất an toàn, nên tất cả mọi người đều thả lỏng nhiều.Ai ngờ hung thủ lại chọn chính lúc này để ra tay!
Bạc Dã Cảnh Hành khoát tay, dặn dò Xuyên Hoa Điệp: “Vậy chuyện tiếp theongươi xử lý cho cẩn thận vào!” Sau đó cưỡi lên người Lan San Khách,nhanh chóng đuổi theo.
Giang Thanh Lưu ra sức bóp trán: “Một lời khó nói hết.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói lạc hồn của vị quản gia: “Minh…… minhchủ, bên ngoài…… ư ư…… bên ngoài có khách tới xin…… a a…… gặp mặt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tự mình tiến cử không thành công, Bạc Dã Cảnh Hành đương nhiên sẽ phảinghĩ cách khác. Cách của nàng xưa nay vốn đơn giản và đầy thô bạo: “Buổitối hắn sẽ phải đến tìm lão phu để luyện công, đến lúc ấy hai người cácngươi, một người giữ đầu, một người giữ chân, Thủy Quỷ Tiêu chịu tráchnhiệm lột quần áo của hắn. Nếu không được nữa, thì Xuyên Hoa Điệp sẽ phụtrách bôi dầu thần Ấn Độ……”
Cung Tự Tại thiếu chút nữa là ngã bổ chửng, hắn chắp tay: “Hiền đệ, vậy một tháng nữa ngu huynh sẽ tới giúp, giờ thì cáo từ!”.
Cung Tự Tại có sư phụ truyền dạy, nhưng không có môn phái, công việccũng không nhiều, nên bình thường toàn coi bốn bể là nhà, xách kiếm ngaodu khắp chốn giang hồ. Lần này về kể lại đầu đuôi sự việc của Bách LíTừ Sở cho sư phụ xong, nghĩ tới công lực của Giang Thanh Lưu vẫn chưađược khôi phục, nên lại vội vàng chạy tới đây.
Mọi người đều tưởng rằng có tên thất đức nào đó hạ độc báo thù, chỉ cómình Giang Thanh Lưu biết đã có chuyện gì xảy ra! Vị minh chủ võ lâmkinh qua biết bao sóng gió, thành danh lúc còn niên thiếu giờ tức giậnđến nỗi chân tay run rẩy: “Các ngươi…… đám bại não các ngươi! Chẳngtrách toàn bộ chính đạo không tiêu diệt được các ngươi thì ăn không ngonngủ không yên! Đầu óc toàn bã đậu mà cứ tưởng bản thân độc tôn một cõiđấy chắc! Năm đó Hàn Âm cốc bị diệt môn, sao không mang đám các ngươidiệt luôn đi!!”.
Hắn nghiến răng, phá vỡ cửa sổ lao vọt ra! Bên ngoài tiếng binh khí vavào nhau lập tức vang lên, tất nhiên sẽ kinh động đến những võ sư canhgác.
Những người còn lại nhất loạt đồng tình.
Người tới là Cung Tự Tại, lúc này sắc mặt của quản gia đỏ bừng, nhìn mọivật không rõ, ngay cả người cũng không nhận ra ai với ai.
Kẻ bịt mặt kẹp hắn dưới nách, cơ thể nhẹ nhàng nhún một cái, đã bậtngười lên trên nóc nhà. Bạc Dã Cảnh Hành đứng bật dậy, đang định đuổitheo, nghĩ thế nào lại tự nói với mình: “Không được, phải tìm thứ đểngồi.”
Trong lòng Gianh Thanh Lưu phân tích rất nhanh đám người này, có sự nhẫnnại, ra tay dứt khoát, e là sát thủ thứ thiệt rồi. Bên ngoài không hềcó tiếng động, có vẻ như chưa kinh động tới đám v·ú già. Giang Thanh Lưuvừa mừng lại vừa lo. Mừng là vì, nếu đám hung thủ này không muốn kinhđộng đến đám đàn bà con gái, thì tất nhiên sẽ không g·i·ế·t hại họ trước.Tuy rằng các võ sư đã lơ là mất cảnh giác, nhưng số lượng lại rất nhiều,nếu đã động thủ, không có lý nào lại yên tĩnh thế này. Lo là vì, hiệngiờ công lực của hắn đã mất hết, sao có thể bảo toàn tính mạng cho cảhai vợ chồng được?
Thanh kiếm trong tay hắn múa lên không chút kẽ hở, chặn được đợt côngkích đầu tiên, nhưng không biết bên ngoài có bao nhiêu người mà ám khícứ liên tiếp gào thét sượt qua hai má. Trong bóng tối hắn có thể ngửiđược trong luồng gió tanh mang theo mùi chất kịch độc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thầm cả kinh, chỉ cảm thấy cần cổ đau nhói, cơ thể càng lúc càng têdại, cử động rất khó khăn: “Bách Lí……” Đầu lưỡi cũng không thể nhúcnhích được, hắn nhìn chằm chằm vào kẻ bịt mặt với thân hình cao lớn đứngtrước mặt.
Đan Vãn Thiền hai tay ôm đầu, không dám động đậy. Giang Thanh Lưu cũngchẳng có cách nào để quan tâm đến nàng, toàn bộ tâm trí hắn tập trungvào việc ngăn chặn số ám khí đang xé gió lao đến kia. Nhưng như vậy cũngkhông phải cách, đám người bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ xông vào.
Nhưng đối phương đã dự liệu được nên nghiêng người tránh đi, đáng tiếcGiang minh chủ lại không tránh nổi! Nắm cát độc này trúng thẳng vào đầucổ mặt mũi hắn. Giang Thanh Lưu quả thực lúc này đang nổi sát tâm muốnb*p ch*t ông ta. Khổ Liên Tử cũng có chút xấu hổ: “Khụ khụ, nhất thờiném không chuẩn.”
Khổ Liên Tử nói đúng trọng tâm hơn một tí: “Cốt cách của hắn thanh tânkì diệu, là cơ sở rất tốt cho việc luyện võ. Nếu như nội lực vẫn còn,thì bốn năm người cũng không làm gì được hắn. Ấy ấy…… không xong rồi!”.
Giang Thanh Lưu vốn dĩ là người vô cùng tỉnh ngủ, lập tức vươn tay cầmkiếm, nghe tiếng gió đoán vị trí, chỉ trong nháy mắt đã đánh chặn đượcmấy ám khí của kẻ địch. Trong bóng đêm chỉ có tiếng động cực khẽ vanglên, Đan Vãn Thiền cố gắng hết sức thu mình vào trong góc giường, khônggây ảnh hưởng gì tới hắn.
Võ sư thì đang bị mấy tên sát thủ khác cầm chân, còn nội lực của GiangThanh Lưu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ dựa vào những chiêu kiếmnhanh và kinh nghiệm lọc lõi để chống lại bốn năm tên sát thủ. Đó làquãng thời gian đỡ trái hở phải vô cùng chật vật của hắn. Bạc Dã CảnhHành đứng ở trước cửa tiểu viện, chắp tay sau lưng quan sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đan Vãn Thiền cuống lên: “Cái gì chứ, nhanh ra cứu người đi!”.
Tuy Đan Vãn Thiền có chút bằng mặt nhưng không bằng lòng với Giang ThanhLưu, nhưng cũng không muốn thấy hắn bị người ta g**t ch*t. Nàng kéo kéotay áo Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành nhón một miếng hoa quả sấy từcái đĩa Xuyên Hoa Điệp dâng lên bỏ tọt vào miệng nói: “Không vội khôngvội, hắn ta chưa c·h·ế·t được đâu.”
Sau khi cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, Giang minh chủ quả thực là đau đớnđến không muốn sống nữa —— Đám người ngu xuẩn này chính là những kẻ màvõ lâm chính đạo truy đuổi suốt mười mấy năm cũng không tài nào bắt nổiđây ư! Chiêu thức của hắn dần dần không còn linh hoạt nữa, công lực củangười trước mặt, cho dù hắn có ở vào thời kỳ nội lực sung mãn nhất, cũngchưa chắc đã nắm được phần thắng.
Nhìn thấy bầu không khí “sôi nổi” trong Trầm Bích sơn trang, hắn cũng bị dọa cho không hề nhẹ: “Thanh Lưu, thế này……”
Giang Thanh Lưu phát điên đây, hắn vừa cùng Đan Vãn Thiền đến thăm mẹ vợmột chuyến, lúc quay về nhìn thấy tình cảnh xung quanh vô cùng hỗnloạn. Hắn xông vào tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, phía sau là một đámgia đinh, v·ú già tiêu điều xơ xác như cây trước bão. Ngay cả người trướcgiờ vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn như Giang Ẩn Thiên và Chu thị gần đâycũng phải đóng cửa không dám bước ra ngoài một bước, thiết nghĩ chắc làsợ tổn hại đến thanh danh, nên ở trong phòng ngồi luận đạo cũng nên!
Xuyên Hoa Điệp vừa dâng hạt hướng dương, hoa quả sấy lên cho sư phụ, vừacứu vớt tôn nghiêm của ông ta: “Chẹp…… sư phụ à, thực ra chức minh chủvà bao cỏ, không hề có tính đương đồng.”
Gần đây Giang Thanh Lưu đang cực kỳ cố gắng cải thiện mốiquan hệ vợ chồng của bản thân, còn Bạc Dã Cảnh Hành thì lại cực kỳ cốgắng tiến cử bản thân trở thành mẹ của con trai hắn. Chỉ đến khi GiangThanh Lưu nổi điên cắt luôn khẩu phần ăn trong hai ngày của nàng, thìcuối cùng nàng mới chịu thôi.
Lan San Khách, Khổ Liên Tử cũng dẫn đồ đệ đứng ở ngoài xem, thỉnh thoảngcòn bình luận chỉ trỏ: “Tuy Giang Thanh Lưu là một minh chủ, nhưng cũngkhông phải là một bao cỏ vô dụng.”
Chương 19
Sau đó Khổ Liên Tử pha chế ra một liều thuốc, nhưng Giang Thanh Lưu sốngchết không chịu uống —— Thế này chẳng phải vô lý lắm sao, hắn có bịbệnh đâu mà đi uống thuốc do Khổ Liên Tử điều chế. Từ đầu đến cuối TrầmBích sơn trang là địa bàn của hắn, mấy gã này sẽ không dám làm trò xằngbậy đâu. Cuối cùng Khổ Liên Tử đã nghĩ ra một “diệu kế”, bỏ thuốc vàotrong giếng nước.
Bạc Dã Cảnh Hành vốn dĩ rất ghét bị tiếng động ồn ào bên ngoài làm chotỉnh giấc, nên đã nhét bấc đèn vào tai. Lúc này nhìn thấy hốc mắt ĐanVãn Thiền đỏ hoe, nàng liền lấy bấc đèn ra nói: “Chẹp, khóc cái gì màkhóc, trời không sập đâu mà lo.”
Nói xong hắn lẩn nhanh như chớp.
……
Mấy gã đàn ông toát mồ hôi hột, cuối cùng Lan San Khách chấm chấm mồ hôitrên trán nói: “Nam thần ơi, tuy rằng bọn ta không phải là chính đạo,nhưng tốt xấu gì cũng là những nhân vật có chút tiếng tăm. Làm như vậy……sẽ bị những tên ma đầu khác coi thường mất!”.
Giang Thanh Lưu đau khổ xua tay nói: “Đã nhờ xem rồi, cô nương ấy nói, dược tính sẽ kéo dài đến tận một tháng.”
Buổi tối, cả Trầm Bích sơn trang lâm vào tình cảnh gà bay c·h·ó sủa, đắmmình trong bầu không khí đầy tăng động của “mùa vạn vật sinh sôi nảynở”. Giang Thanh Lưu và Đan Vãn Thiền cũng hoàn toán bó tay, ăn cơm tốixong, hai người đang chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên một trận gió kỳ quáithổi tắt hết những cây nến trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
……
Đan Vãn Thiền đẩy đẩy nàng: “Còn không mau ra đó giúp một tay đi!”.
Cách của Khổ Liên Tử chuyên nghiệp hơn nhiều: “Thuộc hạ có thể phối mộtliều Vạn ật hồi xuân tán, hiện giờ tên họ Giang kia đã mất hết nội lực,muốn đối phó với hẳn chẳng phải chỉ là chuyện dưa cà vớ vẩn thôi sao?!”.
Hắn còn đang mải mặc niệm, thì đột nhiên trước mắt vụt qua một bóngngười, lại có thêm một gã mặc áo đen nữa gia nhập cuộc chiến. Sắc mặtKhổ Liên Tử và Lan San Khách lập tức nghiêm túc hẳn lên. Giang Thanh Lưuchỉ cảm thấy áp lực tăng lên gấp đôi, chỉ trong vòng hai chiêu đã bắtđầu cảm thấy khó cầm cự tiếp rồi! Bạc Dã Cả Hành hơi ra hiệu, Khổ LiênTử không chút chần chừ tham gia vào cuộc chiến, tay phải vung lên, némra một nắm cát độc.
Lan San Khách nhìn khuôn mặt Giang minh chủ đã bị cát độc làm cho tímlịm —— Số cát này đúng là không lãng phí dù chỉ là một hạt, tất cả đềuđang giơ tay vẫy gọi, liền vỗ vỗ vào vai ông ta: “Không hề, không hề,thực sự là bách phát bách trúng đấy chứ.”
Lời còn chưa dứt, thì kiếm của một tên thích khách đã đâm vào thắt lưngGiang Thanh Lưu, lập tức cả một mảng eo của hắn bị nhuộm đỏ.
Từ sau vụ Trầm Bích sơn trang bị tập kích, nơi này vẫn luôn duy trì chếđộ đề phòng nghiêm ngặt. Và không ngoa khi nói sự xuất hiện của Cung TựTại, đã khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối,Giang Thanh Lưu cùng Cung Tự Tại ăn tối trong tiếng r*n r* “ư ư a a” củađám gia đinh. Cung Tự Tại cũng phải nghẹn lời: “Hay là tìm Thương Tâmcô nương nhờ xem bệnh giúp cho?”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.