Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Nhất Độ Quân Hoa

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Bạc Dã Cảnh Hành say sưa rít thuốc: “Không biết, lần này là Khổ Liên Tửđi lấy, con người ông ta ngươi cũng biết rồi đấy, rắn mặt có tiếng, cólẽ quá trình cũng không được thân thiện lắm. Khụ khụ, lần sau lão phu sẽbảo ông ta chú ý.”

Còn Giang Thanh Lưu thì quả thực là đang…… phát điên. Nhưng suy cho cùnghắn cũng là minh chủ, nên vẫn còn tương đối khách khí: “Là vị cô nươngnày mua đồ.”

Giang Thanh Lưu có cảm giác đầu mình sưng to gấp đôi: “Vãn Thiền, đừng dẫn lão tặc này theo, hai chúng ta đi là được rồi.”

Có lão già kia ở đây, quả thật không thích hợp để nói chuyện yêu đươngchút nào. Trên đường phố rất náo nhiệt, Giang Thanh Lưu dẫn Đan VãnThiền bước vào một cửa hàng vàng. Tuy không nói ra miệng, nhưng vẫn sợlão tặc Bạc Dã Cảnh Hành này bị phơi nắng c·h·ế·t. Suy cho cùng nội lực củahắn vẫn còn ở trên người nàng ta.

“Phu quân……” Nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn giãy ra khỏi vòng tay hắn, “Thiếp hơi mệt, đi ngủ thôi.”

Chương 18

Buổi tối, Đan Vãn Thiền chuẩn bị đi ngủ, thì Giang Thanh Lưu gõ cửa bướcvào. Hắn cởi áo khoác, Đan Vãn Thiền liền hầu hắn thay y phục, GiangThanh Lưu nắm chặt lấy tay nàng: “Gần đây vất vả cho nàng rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bình thường thời gian hai người thân mật vốn dĩ không nhiều, giờ ngủcùng với nhau, Giang Thanh Lưu khó tránh khỏi có chút mong nhớ. Ánh nếnvừa tắt, hắn liền ôm lấy nàng. Những lúc thế này Đan Vãn Thiền của trướcđây tuy ngượng ngùng nhưng lại nồng nhiệt. Ấy vậy mà hôm nay khi hắnhôn nàng, Đan Vãn Thiền lại ngửa ra sau, lảng tránh hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đan Vãn Thiền ưng ý với khá nhiều món đồ trong cửa hàng, cũng không hẳnlà vì nàng quá thích những thứ trang sức vàng bạc đó, đang mải chọn lựa,thì đột nhiên Bạc Dã Cảnh Hành đi tới, trong tay cầm một ống điếu, thânđiếu làm bằng ngọc nạm vàng, miệng điếu chế tác từ ngọc phỉ thủy: “Lãophu muốn cái này!”.

Đan Vãn Thiền háo hức đáp: “Phu quân, chàng nói xem liệu tiểu Cảnh có thích màu của chiếc túi thêu này không?”.

Sau đó nàng quay người lại, nhắm mắt ngủ.

Giang Thanh Lưu nghe vậy đành phải nhận, suy cho cùng hắn cũng là minhchủ võ lâm, nên dựa theo giá tiền thanh toán sòng phẳng cho ông chủ cửahàng vàng. Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ đầu hắn với khuôn mặt vô cùng hiền từ:“Ôi, tinh thần hiệp nghĩa giả dối quá cơ, có một sự hại người không hềnhẹ đâu.”

Giang Thanh Lưu tiễn bạn tốt đi rồi, quay trở về phòng ngủ. Đan VãnThiền cũng vừa mới dậy, đang mặc quần áo. Nhìn thấy Giang Thanh Lưu bướcvào, nàng liền đi tới đằng sau tấm bình phong, rất nhanh đã quần áochỉnh tề bước ra. Giang Thanh Lưu coi như chưa từng xảy ra chuyện gìnói: “Lâu rồi không ra ngoài, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta rangoài đi dạo đi.”

Giang Thanh Lưu tức đến á khẩu nửa ngày, giằng lấy ống điếu, thiếu chútnữa là bị bỏng: “Có phải Giang gia giam cầm ngươi ba mươi năm, bao nhiêutiết tháo ngươi ăn sạch hết rồi phải không! Nếu ngươi muốn, sao khôngtự mình mua đi!”.

Nhưng Đan Vãn Thiền lại chẳng thấy phiền phức chút nào: “Tại sao phuquân lại gọi nàng ấy là lão tặc? Xong ngay bây giờ thôi mà.”

Sau một canh giờ, ở thị trấn Thất Túc.

Bạc Dã Cảnh Hành nheo nheo mắt, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ: “Đương nhiênlà sợ, nên lão phu mới bảo Xuyên Hoa Điệp đi ăn trộm về. Phận tiểu bốinhư hắn, chuyên làm mấy loại chuyện dụ dỗ con gái nhà lành, đi sẽ khôngthấy mất mặt đâu.”

……

Bạc Dã Cảnh Hành ăn uống xong xuôi, toan đi ra cửa. Những việc cần phảichú ý khi dẫn nàng ta ra ngoài vô cùng nhiều, đầu tiên là phải mang đủnước, tiếp nữa là không được quên mang theo những viên thuốc màu hồngnhạt bổ sung thể lực, bát ăn cơm, bát uống nước đương nhiên cũng phảimang đầy đủ. Giờ đang là tháng Sáu, ánh mặt trời đã gay gắt lắm rồi,nàng ta không chịu được nóng, nên trong xe ngựa còn phải đặt đá lạnh.

Đầu mày khóe mắt của Đan Vãn Thiền đều mang ý cười: “Phải, nàng ấy dùngđồ đạc kén chọn lắm, thiếp thêu tận bốn cái, mà chẳng cái nào nàng ấyưng cả.” Giang Thanh Lưu quả thực tức đến nổ phổi, sau đó Đan Vãn Thiềnchỉ vào bốn chiếc túi được thêu cực kỳ tinh tế khéo léo kia bảo, “Bốncái túi kia nàng ấy không thích, phu quân chọn một cái mà đeo.”

Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu dậy sớm theo thói quen, việc đầu tiên làđến hậu viện luyện kiếm. Tuy rằng nội lực vẫn chưa khôi phục lại được,nhưng hắn vẫn không bỏ thói quen luyện võ. Trong trang còn có việc nênTô Giải Ý phải đi giải quyết, Cung Tự Tại và Mai Ứng Tuyết cũng phải trởvề sư môn, báo cáo tình hình với các bậc trưởng bối, ăn xong bữa sánglà lên đường đi ngay.

Đại khái Giang Thanh Lưu cũng biết chưởng quầy cửa hàng vàng bị người talàm gì. Hắn chỉ vào Khổ Liên Tử và Bạc Dã Cảnh Hành, những nhân vậttừng là Đại boss trong trí tưởng tưởng thời thơ ấu của mình, nhưng lạilàm ra những loại chuyện mất hết tự trọng này. Giang minh chủ quả thựcđã tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói: “Ta nói các ngươi, cả hai người cácngươi, đều là tiền bối trong ma đạo, lẽ nào không muốn giữ chút thể diệnnào sao?! Chỉ vì cái ống điếu hơn ba trăm lượng, mà không ngại sử dụngđủ những chiêu trò bẩn thỉu! Thế thì có khác gì đám trộm cắp đầu đườngxó chợ hả?!”.

Trước đây khi nghe hắn nói những lời này, Đan Vãn Thiền nhất định sẽ cảmđộng vô cùng. Nhưng hôm nay nàng lại chẳng cảm nhận được chút nào: “VãnThiền không thấy vất vả gì cả.”

Hiển nhiên là Đan Vãn Thiền rất vui đáp: “Được, thiếp cũng đang muốn bảo Lãnh Âm đi lĩnh một ít tơ lụa.”

…….

Giang Thanh Lưu là người thế nào chứ, khả năng nhìn sắc mặt nghe giọngđiệu của hắn là lợi hại nhất, hắn đương nhiên nhận ra sự lạnh nhạt củaĐan Vãn Thiền, bất giác liền thở dài. Cả hai nằm xuống chiếc giườngthêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Thanh Lưu cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng Đan Vãn Thiền lạigiống như một chú bướm chạy đến tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Bạc DãCảnh Hành vẫn còn đang ngủ, Đan Vãn Thiền cũng mặc kệ, lay nàng dậy:“Đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.”

Chưởng quầy nghe xong, nhìn lại dáng vẻ của Bạc Dã Cảnh Hành —— Ngại thế, cứ tưởng cô gái này là người trả tiền chứ!

Mặt trời rải xuống những tia nắng tháng Sáu nóng bức, những tiểu thươngbên đường phe phẩy quạt, thỉnh thoảng những có những người bán hàng ronggồng gánh đi men theo vệ đường cất tiếng rao hàng. Mùi của thực vật,hoa quả, son phấn trong không khí hòa cùng tiếng ve sầu lượn lờ vấn vítgiữa ánh nắng chói chang ngày hè.

Gân xanh trên trán ơi, xem ra bọn mày cứ tiếp tục nhảy loạn xạ nữa đi!

Hiện giờ chuyện này đến đây coi như kết thúc, không cóchứng cứ trực tiếp chứng minh Bách Lí Thiên Hùng nhúng tay can dự vào.Giang Thanh Lưu cũng chỉ đành tạm thời gác lại, suy cho cùng Trầm Bíchsơn trang có thể coi là có vô số kẻ thù, thành thực mà nói, chuyện bịtấn công thế này là quá bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đang cùng cảm khái, thì thình lình từ phía sau mọc ra một cáiđầu, khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy vẻ coi thường nói: “Lần cuối lão phudạo phố như thế này, là từ hơn ba mươi năm trước cơ!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

…… Thôi bỏ đi, không thể nào tìm được tiếng nói chung. Giang Thanh Lưusai người lén mang trả lại ống điếu, nhưng sang đến ngày hôm sau ông chủcửa hàng vàng ngay lập tức chạy sấp chạy ngửa tới tặng, khóc lóc cầuxin Giang gia hãy nhận lại cái ống điếu ấy. Còn tuyên bố nếu Giang ThanhLưu không nhận, ông ta sẽ treo cổ c·h·ế·t ngay tại cửa Trầm Bích sơn trangcho xem.

Bạc Dã Cảnh Hành và Khổ Liên Tử đưa mắt nhìn nhau, Khổ Liên Tử khônghiểu gì đáp: “Điều khác biệt chính là, bọn ta hơn đám trộm cắp đầu đườngxó chợ ấy ở bản lĩnh.” Sau đó ông ta nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, “Cái chứcvõ lâm minh chủ của hắn là do bốc thăm mà có à? Sao ngay cả cái này cũngkhông hiểu?”.

Bạc Dã Cảnh Hành cũng không phải người không biết tự giác, lập tức đitheo vào trong. Bên trong cửa hàng có hòn giả sơn được đắp từ những khốithạch anh, bên trên có đài phun nước, xua bớt đi phần nào sự oi bức củamùa hè. Bạc Dã Cảnh Hành chắp tay sau lưng, đi dạo xung quanh với vẻhiếu kỳ, chưởng quầy vừa liếc nhìn một cái, liền lập tức trưng ra bộ mặtnghiêm túc đi theo nàng, dè dặt cẩn thận giới thiệu rất nhiều những móntrân phẩm, thậm chí so với Đan Vãn Thiền còn nhiệt tình hơn!

Tâm tình Đan Vãn Thiền cũng rất tốt: “Ừ, lần cuối ra ngoài cùng phu quân, là tết Nguyên tiêu năm ngoái.”

Giang Thanh Lưu nhấc tay ra sức bóp trán: “Nàng thêu túi, thơm, cho nàng ta?”.

Bạc Dã Cảnh Hành liếc nhìn đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân: “Lão phu đã bảo ngươi mua ngay từ đầu rồi còn gì nữa!”.

Giang Thanh Lưu nắm tay Đan Vãn Thiền, cố gắng muốn cải thiện quan hệphu thê: “Rất lâu rồi chúng ta không đi dạo phố thế này rồi nhỉ?”.

Giang Thanh Lưu chắp tay sau lưng, hít thở sâu mấy lần mới không bùngnổ: “Lão tặc kia, làm những loại chuyện như bắt gà trộm c·h·ó, ngươi khôngsợ mất mặt nhỉ?!”.

Chưởng quầy hớn hở đi tới định chém đẹp, thì nghe thấy Giang Thanh Lưu đang tức đến thiếu điều ngất luôn tại chỗ quát: “Cút!”.

Kết quả ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu đi tới tiểu viện của Bạc Dã CảnhHành, thấy trên tay nàng đang cầm một ống điếu ngọc nạm vàng, hút saysưa. Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách đứng ở hai bên trái phải, phụ tráchviệc nhồi sợi thuốc lá.

Giang Thanh Lưu đi thẳng tới tiểu viện của Đan Vãn Thiền, lúc bước vàophòng của nàng, gân xanh trên trán vẫn còn gồ lên nhảy loạn xạ.

Vừa hay Đan Vãn Thiền đang thêu túi thơm, ướm ướm thử thử trước gươngđồng. Giang Thanh ngồi trước bàn một lúc lâu, ngắm nụ cười tươi tắn nhưhoa nở của thê tử, cuối cùng mới tỉnh táo lại hỏi: “Đang làm gì vậy?”.

Bạc Dã Cảnh Hành bị nàng ta ồn ào không thể ngủ tiếp được nữa, đành phảidậy. Lúc Giang Thanh Lưu bước vào nàng đang thay y phục, cũng chẳngthấy kiêng dè gì, Đan Vãn Thiền hòa Yên Chi Lộ cho nàng uống xong xuôi,lại sai nha hoàn mang nước vào hầu nàng rửa mặt s·ú·c miệng.

Giang Thanh Lưu thiếu chút nữa là nện ngay cái ống điếu lên đầu nàng: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ông ta hả?”.

Giang Thanh Lưu đứng ở một bên, hoàn toàn có cảm giác mình là một bức tranh trên tường có công dụng làm nền.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18