Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Nhất Độ Quân Hoa

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Ấy vậy mà Bạc Dã Cảnh Hành cũng không hề có ý kiến, leo lên kiệu nhỏ, đi theo Chu thị và Đan Vãn Thiền lên chùa Phật nằm.

Khổ Liên Tử tập trung suy nghĩ: “Cốc chủ có biết vì sao suốt ba mươi năm nay dung nhan của người không hề già đi không?”.

Bạc Dã Cảnh Hành cẩn thận suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng được, chuyệnnày, cần phải tìm một người có năng lực tới làm mới được.”

Những câu rùng rợn dọa người như vậy, mà ông ta nói ra rất bình thản.Hồi lâu sau ánh mắt đen lay láy của Bạc Dã Cảnh Hành đột nhiên nhìn vềphía Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tử sững người, vội vàng lùi về sau mấy bước:“Cốc chủ……”

Bạc Dã Cảnh Hành nói bằng giọng bình tĩnh: “Ta bị Giang gia giam cầm bamươi năm, giữ được cái mạng này đã là khó lắm rồi, nhưng chuyện kháckhông cần phải tìm hiểu kỹ quá làm gì.”

Khổ Liên Tử bước lên một bước, cầm góc áo lau sạch tay phải của mình,sau đó cẩn thận dè dặt phủ một chiếc khăn lụa lên cổ tay phải của Bạc DãCảnh Hành, bắt mạch cho nàng. Sắc mặt của ông ta càng lúc càng nghiêmtrọng, Bạc Dã Cảnh Hành giả vờ như không thấy: “Xuyên Hoa Điệp đâu?”.

Sắc mặt Khổ Liên Tử trầm tĩnh như nước —— Việc này chẳng liên quan gìđến ông ta, chỉ cần đừng có động vào cái phòng này là được, còn đống thithể la liệt bên ngoài kia lúc ông ta đi ra nhiều nhất là cẩn thận đểkhông dẫm phải mấy cái xác đó là được.

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Bảo hắn vào đây.”

Bạc Dã Cảnh Hành lật tấm chăn mỏng ra: “Ngươi lại đây.”

Khổ Liên Tử trầm ngâm: “Ngũ Diệu Tâm Kinh là bí kíp tuyệt thế mà gianghồ vẫn luôn đồn đại, thuộc hạ cũng không biết công hiệu cụ thể của nó.Nhưng trong cơ thể của cốc chủ có một món bảo vật vô cùng đặc biệt, mónbảo vật ấy đã giúp cốc chủ giữ được sự hào hoa phong độ của năm xưa.”Ông ta biết Bạc Dã Cảnh Hành không thích những người nói chuyện lấp lửngthần thần bí bí, nên dứt khoát nói thẳng ra: “Món bảo vật này chính làNgũ Diệu Thần Châu trong truyền thuyết.”

Chương 16 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Dã Cảnh Hành không nói gì, rõ ràng là đang đợi ông ta nói tiếp. KhổLiên Tử hít sâu một hơi đáp: “Nếu là cốt nhục thân sinh của cốc chủ, thìsẽ có thể chất của người, thêm vào đó là dược lực của Ngũ Diệu ThầnChâu. Cốc chủ ăn thịt đứa trẻ này, không những khôi phục được thân thể,mà công lực nhất định cũng tăng tiến không ngừng!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Dã Cảnh Hành khoát tay: “Tình hình thì ta biết cả rồi, nói phương pháp chữa trị đi.”

Lúc ấy Khổ Liên Tử mới bước đến gần, luồng tử khí giống như lớp sương mùnặng nề trong con mắt phải của ông ta cuối cùng cũng tiêu tan đi nhiều:“Thật sự đúng là người ư? Ba mươi mấy năm không gặp, sao diện mạo củangười lại thành ra một đại cô nương thế này?”.

Khổ Liên Tử giữ chặt lấy Bạc Dã Cảnh Hành: “Bách Lí Thiên Hùng cũng làmột nhân vật không thể khinh thường, nếu ông ta phái người tới, thì chắcchắn đã chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ vẫn chưa chém g·i·ế·t tới hậu viện,chứng tỏ Giang Thanh Lưu sớm đã có đề phòng rồi. Người hà tất phải xôngvào nguy hiểm làm gì?”.

Lúc Chu thị hỏi đến, Đan Vãn Thiền cũng chỉ nói nàng ấy không phải là vợcả, không cần thiết phải tham gia mấy chuyện lễ lạt này. Chu thị tráilại còn lấy làm vui mừng: “Con bé này, thật là ngây thơ quá. Con phảibiết rằng thân phận địa vị không phải sinh ra là đã có, con không phòngbị, củng cố, sẽ bị người khác đoạt mất. Con nha đầu đó không dễ sốngchung đâu, Thanh Lưu lại quan tâm đến nó nhiều như vậy. Con thực sự phảiđể tâm nhiều vào.”

Bạc Dã Cảnh Hành không chút để tâm: “Lúc lão phu ăn không nghĩ đến những chuyện này.”

Một lúc sau, trong thiện phòng có thêm hai vị thiếu niên, một người mặc yphục trắng tiêu sái, nhưng dáng vẻ lại vô cùng thê thảm. Người còn lạimột thân y phục xanh, vẻ mặt ôn hòa đôn hậu. Người mặc áo trắng đươngnhiên là Xuyên Hoa Điệp, hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật ngọc thụ lâmphong, đáng tiếc gần đây quả thực có hơi mặt xám mày tro. Người mặc áoxanh chính là Thủy Quỷ Tiêu, hắn đi theo Khổ Liên Tử đã lâu, nên trênngười cũng mang theo mùi thuốc đắng của thảo dược.

Khổ Liên Tử gật đầu, giang hồ máu tanh tàn khốc, không gặp hoạn nạn thìkhông hiểu chân tình của nhau. Bao nhiêu lần quay đầu là trở thành libiệt, bao nhiêu con người đã từng là những trang thiếu niên, hôm nayuống no máu của kẻ này, ngày mai lại gục ngã dưới kiếm kẻ khác, vinh haynhục đều là những chuyện quá đỗi bình thường.

Đến khi tới được ngôi chùa, thì đã có tăng nhân sắp xếp thiện phòng xongxuôi. Chu thị và Đan Vãn Thiền niệm kinh lễ phật, tặng hương nhang dầutiền. Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì mệt mỏi quá, nên đi nghỉ ngơi trước.

Bạc Dã Cảnh Hành đón lấy bát Yên Chi Lộ trong tay nàng ta, Thủy Quỷ Tiêulập tức cung kính đút cho nàng. Cánh môi nàng đỏ hồng tươi tắn, khiếnThủy Quỷ Tiêu không dám nhìn thẳng. Còn Khổ Liên Tử thì ngồi ngay ngắnkhông nhúc nhích, Bạc Dã Cảnh Hành ra hiệu bảo Đan Vãn Thiền ngồi xuốngbên cạnh Khổ Liên Tử nói: “Bọn họ là thuộc hạ cũ của lão phu, tiểu tứcphụ không cần phải sợ. Ông ta là danh y mà mấy ngày trước lão phu đãnhắc đến, cô hãy để ông ta xem bệnh cho.”

Bạc Dã Cảnh Hành cau mày: “Tiểu tức phụ của Giang Thanh Lưu.”

Xuyên Hoa Điệp lỉnh ra ngoài, sử dụng tốc độ chạy đến sét đánh không kịp che tai.

Chu thị Thái nãi nãi vừa nghe xong, lại tranh luận với Giang Thanh Lưumột hồi. Cuối cùng hắn chẳng biết nên làm thế nào, đành phải theo ý bà.

Bước chân của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không dừng lại: “Đã là đám tiểu tặc tép riu, thì có gì nguy hiểm? Tránh ra.”

Cái đầu nhỏ nhắn của Đan Vãn Thiền gục xuống khe khẽ đáp vâng, Chu thịlại nắm lấy tay nàng ta, dẫn đi lễ Tống Tử Quan Âm. Thì ra con bé đồng ývới lý do đó để đuổi Bạc Dã Cảnh Hành đi, cũng là có dụng ý của nó.

Thế nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: “NgũDiệu Thần Châu? Thứ đó thì có liên quan gì đến Ngũ Diệu Tâm Kinh?”.

Việc đó đã gây chấn động đến giang hồ, nên ông ta có biết cũng không cógì là lạ. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Bách Lí Thiên Hùng chỉ có một ngườicon trai, lẽ nào lại cam tâm cho qua.”

Sắc mặt Khổ Liên Tử hơi tái: “Thất Túc kiếm phái? Là vì chuyện mấy ngày trước của Bách Lí Từ Sở sao?”.

Sau khi Bách Lí Thiên Hùng đi rồi, Thái nãi nãi Chu thị của Giang ThanhLưu liền trở nên bận rộn. Mỗi lần phàm là Giang gia liên quan đến nhữngviệc c·h·ế·t chóc, bà đều lên miếu dâng hương, bố thí, phóng sinh, để hóagiải oan nghiệt. Giang Thanh Lưu vốn không tin vào những việc này, nhưngnhững quy tắc ấy đều do tổ tiên truyền lại, nên cũng đành đi theo bà.

Đến lúc ấy Đan Vãn Thiền mới đi tới trước mặt Khổ Liên Tử, hơi nhún mình nói: “Làm phiền đại phu rồi.”

Khổ Liên Tử nhìn ngắm nàng, đột nhiên lùi lại hai bước, quỳ xuống nói: “Cốc chủ.”

Ngày hôm sau, Bách Lí Thiên Hùng dẫn theo người trongThất Túc kiếm phái từ biệt mọi người, khiêng quan tài trở về. GiangThanh Lưu và mọi người đi tiễn một đoạn rất xa. Tuy Bách Lí Từ Sở đã làmra loại chuyện táng tận lương tâm đó, nhưng vì hành động đại nghĩa diệtthân của Bách Lí Thiên Hùng, nên rốt cuộc cũng không liên lụy gì đếnThất Túc kiếm phái.

Trong thiện phòng, Bạc Dã Cảnh Hành mệt mỏi rã rời. Hiện giờ gân cốt củanàng không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi trên kiệu quả thực chẳngtài nào mà ngủ nổi. Vừa mới thiu thiu, thì bên ngoài đột nhiên có ngườigõ vào cửa sổ. Bạc Dã Cảnh Hành còn chẳng thèm mở mắt nói: “Vào đi.”

Khổ Liên Tử không mảy may biết thế nào là liêm sỉ nói lại chuyện vừa nãycho hắn nghe, Thủy Quỷ Tiêu quả nhiên không hổ là đúc ra từ một khuônvới sư phụ. Hắn xài chiêu gắp lửa bỏ tay người mà mày mặt không chút cảmxúc —— dù sao thì ta cũng không vào địa ngục đâu, ai thích thì ngườiđấy đi mà vào: “Bẩm cốc chủ, tiểu nhân đi theo Khổ Liên Tử sư phụ, sưphụ của tiểu nhân lại là thuộc hạ của người, vậy nghĩa là tiểu nhân làcháu của người. Người có thể ăn thịt cốt nhục của bản thân, ăn thịt tônnhi của chính mình sao?”.

Bạc Dã Cảnh Hành biết ông ta không bao giờ hỏi một câu vô duyên vô cớnhư thế, nên cũng trả lời rất thành thực: “Có lẽ là do tu luyện Ngũ DiệuTâm Kinh?”.

Bạc Dã Cảnh Hành chỉ biết cười chua chát: “Một lời khó nói hết được.”

Khuôn mặt của Khổ Liên Tử lại khôi phục cái vẻ âm u mịt mù của tử khínặng nề: “Mười mấy năm rồi, người cảm thấy ngại khi bắt người khác gọimình là thiếu chủ sao?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn theo bóng lưng của Bách Lí Thiên Hùng, mọi người đều cảm thấy thổnthức, đồng thời cũng mang theo ý tán thưởng đám người Giang Thanh Lưu vàCung Tự Tại. Tuy đối với họ cả ba người bọn hắn đều là đám tiểu bốisinh sau đẻ muộn, nhưng không thể không thừa nhận tre già măng mọc khôngphải là nói chơi.

Ngày thứ hai, Chu thị dẫn Đan Vãn Thiền đến chùa Phật nằm, vốn dĩ Chuthị cũng tính dẫn cả Bạc Dã Cảnh Hành đi cùng, suy cho cùng những việcnhư thế này, vợ cả và vợ bé đều có thể làm được cả. Nhưng sau khi nghenói hai người muốn đi chùa lễ Phật, Giang Thanh Lưu liền lập tức đưa ra ýkiến rằng thân thể của Bạc Dã Cảnh Hành không được khỏe, phải ở lạitrong sơn trang tĩnh dưỡng, không thể đi cùng mọi người.

Hai con người đã từng gây sóng tạo gió khuấy đảo chốn giang hồ, giờ khắcnày trên khuôn mặt lại nhuốm vẻ tang thương. Hồi lâu sau, Bạc Dã CảnhHành mới duỗi cổ tay trắng trẻo trơn mịn của mình ra: “Bắt mạch cho ta.”

Thủy Quỷ Tiêu đã đút xong Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hành, liền vânglệnh, lập tức kê đơn đi hái thảo dược. Đan Vãn Thiền cảm thấy áy náy,nói cảm ơn đến mấy lần. Vốn định sai nha hoàn đi sắc thuốc, nhưng ThủyQuỷ Tiêu là kiểu người tự lực cánh sinh, nên đã cầm đơn thuốc đi rangoài rồi.

Khổ Liên Tử thở hổn hển: “Chuyện này thì liên quan gì đến người?!”.

Sau một lúc lâu, lông mày Khổ Liên Tử nhăn tít cả lại: “Thân thể của cốc chủ……” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, đang định nói, thì đột nhiên thở hổn hển. KhổLiên Tử sững người, tuy rằng ông ta không am hiểu võ công, nhưng danhtiếng độc y cũng khiến người ta nghe đến tên là tái mặt. Tay phải ông tavê một viên thuốc khô màu đen trong tay, lưu ý cảnh giác nhìn Bạc DãCảnh Hành. Nhưng nàng lại chỉ lắc lắc đầu: “Người của Bách Lí ThiênHùng.”

Chùa Phật nằm cách Trầm Bích sơn trang hơn nửa ngày đường, xuất phát vàobuổi sáng, lúc đến nơi cũng đã giữa giờ Thân. Tinh thần của Bạc Dã CảnhHành không tốt, suốt cả đoạn đường cỗ kiệu nhỏ đi sau kiệu lớn của Chuthị và Đan Vãn Thiền, rèm xe không hề được vén lên một lần nào.

Người ở bên ngoài mở cửa nhảy vào, cả người mặc bộ y phục màu chàm, sắcmặt y hệt như quả mướp đắng nhìn trông rất già, không mảy may mang theo ýcười. Mắt bên trái của ông ta đã bị mù, được bịt bằng một tấm che mắtmàu đen, điều đó ngược lại càng khiến mắt bên phải trông có thần hơn.Ông ta nghiêm túc đứng nhìn về phía chiếc sập, hồi lâu sau mới nghi ngờhỏi: “Bạc Dã Cảnh Hành?”.

Xuyên Hoa Điệp nghe thấy mà đứng ngồi không yên từ lâu, lúc này độtnhiên cái khó ló cái khôn, hắn cũng bán luôn sư phụ mình: “Cốc…… cốcchủ, không không, Bạc Dã đại gia! Tiểu nhân đề cử một người thích hợpnhất! Chính là sư phụ của tiểu nhân Lan San Khách! Nếu sư phụ tiểu nhânbiết lão nhân gia người chính là Bạc Dã tiền bối danh chấn giang hồ,khiến cho bạch đạo nghe thấy tên là sợ mất mật, thì ông ấy nhất định sẽmừng đến phát điên! Huống hồ tài nghệ của ông ấy cao hơn tiểu nhân rấtnhiều, đảm bảo có thể một phát ăn ngay! Hoàn thành tâm nguyện của cốcchủ!”.

Bạc Dã Cảnh Hành chẳng thèm quay đầu lại, nàng sải bước đi tới một dãythiện phòng, may mà nơi ở của nữ quyến cách không xa đây lắm. Lần nàyChu thị dẫn theo hơn sáu mươi bà v·ú già, phu kiệu, hộ vệ cũng có tới sáubảy mươi người. Lúc này mọi người đã phát hiện ra điều kỳ lạ, trongkhông khí tràn ngập mùi máu tanh.

Khổ Liên Tử lắc đầu: “Chỉ vừa nghe đến tên thôi, là đã biết chắc có sựliên quan vô cùng lớn rồi. Nhưng mấy năm qua thuộc hạ đã hỏi thăm khắpnơi, cũng không thấy có kiến giải chính xác nào. Hiện giờ thể chất cốcchủ suy nhược, chỉ có mượn dược lực từ Ngũ Diệu Thần Châu, mới có thểhồi phục được.”

Một Khổ Liên Tử xưa nay dùng độc như thần, không sợ ma không sợ quỷ vậymà lại không dám nhúc nhích dù là nửa bước, ông ta trầm tư một lúc, mặtkhông đổi sắc bán đứng luôn đồ đệ của mình: “Đã ba mươi năm trôi qua,tuy cốc chủ vẫn tươi tắn trẻ trung, nhưng thuộc hạ thì đã già rồi. Thểlực không đủ, sợ rằng sẽ phụ lại sự ủy thác của cốc chủ. Nhưng thuộc hạcó một đồ đệ, tên là Thủy Quỷ Tiêu. Tuy y thuật không được gọi là caominh lắm, nhưng con người lại vô cùng chính trực. Vừa hay dâng lên chocốc chủ!”.

Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại đột nhiên đẩy cửa đi ra —— Bên ngoài sớm đãvang lên tiếng chém g·i·ế·t từ lâu, Khổ Liên Tử vội vàng ngăn nàng lại:“Người định làm gì?”.

Vậy mà Thủy Quỷ Tiêu vẫn không hề đổi sắc mặt: “Cốc chủ, tài nghệ dùngđộc của tôn nhi vẫn còn sơ thiển, quả thực không hiểu gì về chuyện đó.Vị đứng bên cạnh tôn nhi đây, thật sự là ôn nhã như lan, khí chất nhưngọc, lại là hảo thủ trong chốn hoa cỏ lùm cây, thiết nghĩ chắc chắn sởhữu tài nghệ không tầm thường. Tôn nhi cho rằng không có nhân tuyển nàothích hợp hơn vị ấy.”

Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy tấm chăn mỏng, hoàng hôn buông xuống, dù đã làđầu tháng Sáu, nhưng nhiệt độ trong núi đối với nàng mà nói vẫn còn lạnhlắm: “Một lần từ biệt mà đến hơn mười năm, giờ ngay cả lão phu ngươicũng không nhận ra sao?”.

Đợi đến khi hai người đã đi ra, Khổ Liên Tử mới cẩn thận ngửi ngửi mùitrong chiếc bát ngọc tím của Bạc Dã Cảnh Hành —— Trong đó vẫn còn sótlại nước Yên Chi Lộ. Ông ta lấy kim bạc khều một ít cỡ ngón tay vào mộtchiếc hộp ngọc: “Có thể dễ dàng thay đổi thể chất của cốc chủ thế này,lẽ nào người đó là Thương Thiên Lương?”.

Buổi tối, Đan Vãn Thiền đi vào pha chế Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hành.Vừa mới mở cửa phòng, nàng ta đã ngẩn người ra: “Hai vị này là?”.

Khuôn mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc: “Tên hái hoa tặc đó? Đang ởngoài, đồ đệ của thuộc hạ đang trông chừng hắn.” Bạc Dã Cảnh Hành gậtgật đầu, trong giọng nói của Khổ Liên Tử mang theo vài phần sát khí, “Kẻnào đã biến đổi thân thể cốc chủ thành ra thế này?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Hàn Âm cốc đã không còn tồn tại, thì còn cốc chủ gì nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16