Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
Nhất Độ Quân Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15
Đan Vãn Thiền không nhịn được cười: “Được được được, theo cô hết.”
Sau khi Bách Lí Thiên Hùng tới, Giang Thanh Lưu ngược lại thấy có chútkhó xử. Buổi tối lúc hắn tới chỗ Bạc Dã Cảnh Hành luyện công tinh thầncũng bồn chồn không yên. Bạc Dã Cảnh Hành là ai chứ, sao có thể khôngnhận ra hắn đang phiền não điều gì: “Không có nhân chứng buộc tội BáchLí Từ Sở hả?”.
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Cũng chỉ có đám người chính đạo các ngươi mớithích c** q**n đánh rắm, lằng nhà lằng nhằng. Các ngươi có chỗ nàokhông vui, nhìn ai không thuận mắt, cứ một đao mà chơi, tại sao cái khỉgì cho mệt ra!”.
Hắn bận rộn đến mức một ngày chỉ ngủ có một hai canh giờ, còn Bạc DãCảnh Hành ngược lại vô cùng thảnh thơi nhàn rỗi. Ngày nào cũng lượn qualượn lại khắp Trầm Bích sơn trang, hễ rảnh là Đan Vãn Thiền lại tới nóichuyện với nàng, thỉnh thoảng lại thấy trước khung cửa sổ, cảnh Đan VãnThiền thêu hoa, Bạc Dã Cảnh ngồi Hành uống rượu.
Đến cả đầu lưỡi của Xuyên Hoa Điệp cũng sưng: “Khổ…… Khổ Liên Tử…… hạ độc……”
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Lăn lộn trên giang hồ, vốn dĩ lưỡi đao phảil**m máu, thì sống đao mới sống được. Nổi tiếng trong võ lâm cũng được,hiểm họa trong ma đạo cũng xong, chẳng có ai trong chốn giang hồ nàychết mà đáng thương cả.”
Lúc những đồng đạo trong võ lâm lên tiếng chào hỏi, thần sắc của ông tavẫn vô cùng trầm ổn. Đối mặt với đám người Giang Thanh Lưu, vẫn giữ đượcphong phạm của bậc trưởng bối, không vì chuyện của Bách Lí Từ Sở màtrách móc làm khó mọi người. Giang Thanh Lưu cũng chỉ có thể theo phéplịch sự đón ông ta vào trong sơn trang.
Mọi người nghe vậy, không thể không ca ngợi phẩm chất cao thượng chính nghĩa của ông ta.
Đan Vãn Thiền cũng thật sự đồng cảm với Bách Li Thiên Hùng: “Bách Lí lãochưởng môn tuổi đã cao, giờ lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đángthương quá.”
Sau khi hắn đi khỏi, một mình Bạc Dã Cảnh Hành ngồi ngây người trêngiường, chuyện của Hàn Âm cốc năm đó vẫn như rõ ràng ngay trước mắt, vậymà loáng cái đã hơn ba mươi năm rồi. Nàng đang miên man chìm đắm trongquá khứ, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề. Xuyên HoaĐiệp tay ôm ngực, khuôn mặt xanh thẫm lao vào phòng, phun máu bắn lênkhắp đầu cổ Bạc Dã Cảnh Hành.
(Tranh đan thanh là tranh thường dùng hai màu đỏ chu sa và màu xanh để vẽ.)
Bạc Dã Cảnh Hành xách cổ hắn lên, dịu giọng nói: “Được rồi, không đi thìkhông đi, khóc cái gì chứ. Vậy ngươi đi tìm Kình Vân Đảo Ma lão lão đivậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng đuổi Giang Thanh Lưu xuống giường như đang xua ruổi, Giang ThanhLưu cũng chán chả thèm để ý tới nàng nữa —— Quả thực đã mấy ngày nay hắnkhông được ở bên Đan Vãn Thiền rồi.
Lúc Bách Lí Thiên Hùng đến Trầm Bích sơn trang, thì đã có vô số các bậctiền bối giang hồ đức cao vọng trọng tề tựu về đây cả rồi. Nghe nói BáchLí Thiên Hùngtuổi đã ngoài một trăm, xế chiều mới có được mụn contrai, nên trước giờ ông ta gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Bách Lí Từ Sở.Tấm lòng yêu thương con cái đương nhiên không nhất thiết phải dùng lờiđể biểu đạt.
Tất cả có mặt ở Tụ Hiền sảnh, còn Đan Vãn Thiền thì đang tưới cây trongtiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Hình dáng của hoa Yên Chi giống với hoachuối, cao lớn và có bộ rễ mập mạp, thiết nghĩ lúc nở hoa cũng sẽ vôcùng rực rỡ.
Giang Thanh Lưu vô cùng kinh ngạc: “Trước giờ chưa từng nghe nói ngươi còn có sáu sư huynh đệ!”.
Bạc Dã Cảnh Hành trợn mắt nhìn: “Ngươi đương nhiên là chưa từng nghethấy rồi, chẹp, lão phu kể chuyện này với ngươi cũng chẳng để làm cáiquái gì, ngươi cút đi tìm tiểu tức phụ của ngươi đi!”.
Xuyên Hoa Điệp thực sự khóc không ra nước mắt: “Nhưng người đâu có nói cho tiểu nhân biết tên……”
Cũng may là có Thương Thiên Lương ở đây, Bạc Dã Cảnh Hành xách cổ XuyênHoa Điệp tới đó. Thương Thiên Lương đầu vẫn còn quấn vải thuốc, đươngnhiên là không chịu chữa. Bạc Dã Cảnh Hàn lại còn không có tiền nữa chứ.Chỉ đến khi Bạc Dã Cảnh Hành tẩn cho ông ta một trận thừa sống thiếuchết, kề con dao bạc dùng để xẻ thịt lên cổ ông ta thì ông ta mới chịu.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo như băng.
Sắc mặt Bách Lí Thiên Hùng tái mét, nhưng từ đầu đến cuối đều không nóimột lời. G·i·ế·t người đền mạng, phái Thất Túc kiếm là danh môn chính phái,có muốn tránh cũng không thể tránh được. Bách Lí Thiên Hùng đã xác minhđến ba lần lai lịch của đứa bé, nhưng hồi đầu lúc Bạc Dã Cảnh Hành chọnngười, rõ ràng đã suy tính rất kỹ.
Nhưng lần này Xuyên Hoa Điệp nhất quyết không chịu: “Có c·h·ế·t tiểu nhân cũng không đi!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Lão phu là ai chứ, lẽ nào lại đi lừa gạt dạng tiểu bối cô chắc?”.
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ đầu: “Chẹp, lão phu lại quên nói với ngươi rồi!”
Mấy ngày nay Giang Thanh Lưu rất bận, chuyện Bách Lí TừSở bị bắt giam, quả thực vô cùng có ích cho một người coi trọng danhvọng như hắn. Thái độ của Giang Ẩn Thiên vẫn rất tích cực, ngày nào cũngthúc giục hắn giành thời gian luyện công, để sớm ngày khôi phục nộilực. Đương nhiên Giang Thanh Lưu cũng biết đây là chuyện quan trọngnhất, nên mỗi ngày đều luyện công một canh giờ với Bạc Dã Cảnh Hành.
Một luồng gió cực mạnh táp tới phía sau lưng, ông ta nghiêng người, giơtay lên đỡ chưởng lực. Chưởng phong lướt qua, nhưng lại chỉ chạm rụngmột chiếc lá. Tinh quang trong mắt ông ta trào lên nổ tung, nhưng ngẩngđầu nhìn lên mái nhà, lại là khoảng không trống rỗng.
Bạc Dã Cảnh Hành nhấc chân đạp hắn một phát: “Biến nhanh!”.
Là ai, lại dám thử võ công thâm sâu của ông ta? Thằng nhãi Giang Thanh Lưu sao?
Những lời này quá vô tình, Đan Vãn Thiền nhìn Bách Lí Thiên Hùng lặng lẽv**t v* cỗ quan tài: “Chốn giang hồ, tại sao nhất định cứ phải chémchém g·i·ế·t g·i·ế·t mới được? Ta thật sự không hiểu nổi.”
Đến tối, Giang Thanh Lưu vẫn chưa tới, chắc là bị mọi người quây khôngthoát ra được. Nên Đan Vãn Thiền hòa Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hànhxong xuôi, liền ở lại trong phòng của nàng lật xem sổ sách. Hai ngàytrước Giang Thanh Lưu đã dặn dò, mười vạn lượng vàng nợ Thương ThiênLương có lẽ phải trả cho ông ta thật. Nhưng hiện giờ trong nhà bọn họ,không có nhiều tiền đến vậy.
Hôm đó, một thằng bé sáu tuổi ra mặt làm chứng, nó kể vào ngày KinhPhong ổ bị diệt môn, nó đã lỉnh vào bếp định lấy trộm vài thứ, vừa haychứng kiến rất nhiều người bị g·i·ế·t. Do quá hoảng loạn, nên nó đã trốnsau tấm bảng hiệu, thành ra may mắn thoát c·h·ế·t. Sau đó chỉ ra Bách Lí TừSở chính là hung thủ trong vụ án diệt môn Kinh Phong ổ.
Lúc Giang Thanh Lưu quay lại, Bạc Dã Cảnh Hành đã đi ngủ. Dường như nàngvô cùng mệt mỏi, Giang Thanh Lưu cương quyết lôi nàng dậy, thấy trênngười nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tôn lên dáng người thon thả mềmmại. Hắn đành phải tìm một chiếc áo khoác phủ lên người nàng.
Tinh thần của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Giang ThanhLưu thấy vậy cũng hết cách, lại cho nàng uống thêm nửa bát Yên Chi Lộnữa, mới thấy nàng đỡ hơn.
“Lão phu có một người bạn lâu năm, tinh thông Kỳ Hoàng chi thuật,để hôm nào rảnh bảo nàng ta tới khám cho cô. Nói không chừng sang nămlà đã có thể bồng bế một thằng bé mũm mĩm rồi.” Nàng vẫn chăm chú quansát bàn cờ, còn Đan Vãn Thiền thì đỏ bừng cả mặt mũi, nhưng lại khôngkìm được hỏi: “Thật sự có người này sao?”.
Bách Lí Thiên Hùng tuy khó nén được bi thương, nhưng vẫn rất chính nghĩalẫm liệt nói: “Nghiệt tử làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, quảthực có c·h·ế·t cũng chưa hết tội. Danh dự của phái Thất Túc kiếm ta,không thể bị hủy trong tay một người như nó được. Lão dạy con khôngnghiêm, hại c·h·ế·t hơn hai trăm mạng người của Kinh Phong ổ, thực sự thấyđau đớn không nguôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành nổi giận: “Ngươi không nói tên của lão phu ra hả?”.
Kình Vân Đảo Ma lão lão, nghe đồn đã được trăm tuổi nhưng không hề già,sở trưởng là thái dương bổ âm, bình sinh thích nhất là những tên hái hoatặc.
Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy vẻ nghi ngờ: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”.
Bạc Dã Cảnh Hành tự mình đánh cờ với mình dưới tán cây mai, thỉnh thoảngĐan Vãn Thiền lại quay ra nhìn nàng. Hôm nay nàng mặc bộ y phục mùaxuân do đích thân Đan Vãn Thiền khâu, nàng muốn mặc đồ nam, nhưng ĐanVãn Thiền quả sự không thể khâu y phục nam cho nàng được. Nên đã cố gắnghết sức chọn những kiểu dáng đơn giản nhất. Cả người nàng vận đồ trắng,ngồi một mình dưới tán cây mai, toát lên vẻ tuấn lãng sắc bén khó gọitên.
“Tiểu tức phụ.” Bạc Dã Cảnh Hành không nhìn, nhưng hoàn toàn có thể cảmgiác được ánh mặt của nàng ta. Đan Vãn Thiền tiếp tục xới đất bón phâncho hoa Yên Chi: “Sao?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 15
Xuyên Hoa Điệp khóc lóc thê thảm đến mức ai nghe thấy người ấy thươngtâm, ai nhìn thấy người ấy rơi lệ: “Rốt cuộc tên của người là gì hả hảhả hả hả……”
Nàng cũng thực sự rất muốn có một đứa con.
Đứa bé này là ăn mày gần Kinh Phong ổ, thường xuyên đi trộm cắp vặt, mọingười đều biết cả. Thằng bé khăng khăng nói bản thân đã nhìn thấy, thìthật sự không ai có thể phủ nhận được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạc Dã Cảnh Hành thờ ơ không chút để tâm: “Không phải lão phu đã bắt về cho ngươi một thằng bé rồi sao?”.
Nhìn khuôn mặt xanh đen, khóe miệng chảy máu, chân tay sưng vù, khôngcòn ra hình người của hắn. Đan Vãn Thiền bị dọa cho giật, Bạc Dã CảnhHành liền bước tới vài bước, nhấc chân dẫm lên người hắn: “Làm saođây?”.
Giang Thanh Lưu cau mày: “Nhưng đó chỉ là mồi nhử để hắn mắc bẫy thôi……”Nói chưa dứt lời, hắn giống như tỉnh mộng, “Ý ngươi là…… vu cáo hãm hạihắn?”.
Bạc Dã Cảnh Hành giục nàng rời khỏi đây: “Đàn bà con gái như cô, vốn dĩ vĩnh viễn không cần phải hiểu.”
Giang Thanh Lưu để nội lực ấm áp dạt dào đi qua kinh mạch trong cơ thểmình, hồi lâu sau mới ừ một tiếng. Ừ xong, hắn đột nhiên hỏi một câu:“Có đề nghị gì hay không?”.
Cuối cùng, trong lúc đám người Giang Thanh Lưu đang truy hỏi lý do diệtmôn, thì đột nhiên Bách Lí Từ Sở tự đứt kinh mạch mà c·h·ế·t. Xuất phát từtình nghĩa đồng đạo, Trầm Bích sơn trang xuất ra một cỗ quan tài để nhậpniệm cho hắn, Bách Lí Thiên Hùng sau việc này dường như già thêm haichục tuổi.
Sau khi ôn dưỡng kinh mạch xong, thấy tinh thần nàng vẫn ổn, Giang Thanh Lưu không kìm được hỏi về những chuyện năm xưa.
Giang Thanh Lưu: ……
……
Buổi tối, Bách Lí Thiên Hùng đứng trong tiểu viện, Thất Túc kiếm pháivốn đã bày hương án —— nhưng sau khi bị ông ta đạp đổ, thì không ai dámbái tế nữa. Ánh trăng trắng muốt như sữa trông lại càng lạnh lẽo muônphần, ông ta lặng lẽ nhìn đăm đăm vào cỗ quan tài màu đen, con ngươidường như cũng đã bị nhuộm thành màu đen.
Bạc Dã Cảnh Hành xoa xoa đầu hắn: “Ngoan.”
(Đây mới là hình ảnh phu thê điển hình nè ^^)
Y thuật của Thương Thiên Lương không phải dạng vừa, thêm vào đó Khổ LiênTử cũng chẳng dùng loại độc kỳ lạ hiếm có gì. Nên mấy vết xanh đen trênmặt Xuyên Hoa Điệp biến mất rất nhanh. Bạc Dã Cảnh Hành lại lôi hắn đi,còn Thương Thiên Lương thì xoa xoa cổ, vẫn chưa nghĩ thông, lẩm bà lẩmbẩm: “Dược liệu của Yên Chi nữ vẫn còn mà, sao lại thất bại đến nước nàycơ chứ……”
“Hử?” Bạc Dã Cảnh Hành nghiêm túc suy nghĩ, “Lão phu quên mất rồi.”
Xuyên Hoa Điệp khóc đến nghẹn không thở nổi, hồi lâu sau mới chùi nướcmũi đứng dậy, nói bằng giọng nức nở: “Thôi tiểu nhân đi tìm Khổ Liên Tửvậy.”
Tối hôm đó, vì thương tâm quá mức, Bách Lí Thiên Hùng vẫn chưa rời khỏiTrầm Bích sơn trang vội. Quan tài của Bách Lí Từ Sở đặt ở trong tiểuviện ông ta ở. Người trong giang hồ, cũng không có quá nhiều kiêng kị.Thỉnh thoảng lại có những nhân vật tiếng tăm trong võ lâm tới thăm.
Khoản tiền lớn như thế, lại không tiện để gia tộc chi trả toàn bộ —— Sốtiền quả thực quá nhiều. Nàng chỉ còn cách cắt chỗ này giảm chỗ kia, xemthử xem trước mắt có thể cóp nhặt được bao nhiêu. Bạc Dã Cảnh Hành đanguống Yên Chi Lộ, thì bên ngoài đột nhiên có một người loạng chà loạngchoạng chạy tới, hóa ra là Xuyên Hoa Điệp.
Lúc tâm tình tốt nàng sẽ vẽ tranh chân dung cho Đan Vãn Thiền, lão tặc này vẽ tranh đan thanh cực giỏi, Đan Vãn Thiền đóng khung treo bức tranh nàng vẽ trong phòng, nhìn trông giống y như thật.
(Kỳ Hoàng chi thuật hay còn gọi là Hoàng ĐếNội Kinh, đây là cuốn sách ghi lại những thảo luận về y học của Hoàng Đếcùng các vị thần tử như Kỳ Bá và Lôi Công.)
“Rốt cuộc ngươi muốn điều tra chuyện gì xảy ra vào năm đó vậy?” Xử lýxong chuyện Bách Lí Từ Sở, có vẻ như Giang Thanh Lưu lại nhàn rỗi. BạcDã Cảnh Hành nheo nheo mắt, cẩn thận suy nghĩ: “Lão phu xuất thân từ HànÂm cốc, sư phụ là Hàn Âm công tử cốc chủ. Có một năm, đột nhiên toàn bộsư môn bị g·i·ế·t. Mà sáu ngươi sư huynh đệ của lão phu……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.