Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7 : Hạt giống
Chương 7 : Hạt giống
Thật ra mà nói siêu thị trước mặt tôi không lớn lắm, chỉ là một siêu thị phổ thông tiêu chuẩn phục vụ cho số lượng ít khách hàng. Nhưng dù thế nơi đây tụ tập một số lượng người nhiễm bệnh lớn đến đáng sợ, ít nhất trước đây là vậy.
Xem ra thần may mắn đã đến với tôi vào tối hôm qua, sáng nay khi thức dậy như một thói quen nhìn qua cửa sổ xem khung cảnh bên ngoài, từ đây tôi phát hiện số lượng người nhiễm bệnh trở nên vô cùng ít.
Khi tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn, tất nhiên siêu thị trở thành mục tiêu cho các đối tượng xấu lẫn người bình thường nhân cơ hội c·ướp phá. Có điều các mặt hàng c·ướp phá không bao gồm các quầy hàng ít giá trị như hạt giống.
Người nhiễm bệnh trung niên chợt quay đầu lại, khung cảnh vẫn vậy chẳng có gì... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi chưa kiểm tra kĩ nhưng chỉ cần nhìn sơ qua thì chúng vẫn còn khá tốt.
Hiện tại đã đến mùa mưa, việc đổ đầy nước cho 4 thùng lớn không phải việc khó, cái khó chính là ở việc phải khóa hết van nước ở 14 tầng còn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An toàn trở về nhà, tôi kiểm tra số hạt giống mình mang về. Hơn bảy phần trong số đó đã hư hỏng, hai phần còn dùng được nhưng thuộc những loại cây có tính chất nuôi trồng tương đối khó khăn mà tôi chỉ đành cất đi.
Tim gần như rời khỏi lồng ngực, tôi rón rén bò ra ngoài chạy qua kệ hàng.
Tiện tay bỏ nhiều món đồ hữu dụng khác vào balo như mì gói, tôi quyết định trở về khi chiếc túi đã không thể nhét thêm.
Lén lún v·út nhanh vào thẳng trong cửa hàng và núp sau kệ hàng hóa, tôi ngó nhìn ngược xuôi.
Người nhiễm bệnh bước đến chỗ giao thoa cạnh kệ hàng, nghiêng đầu nhìn qua. Nó hít hà như đang cố ngửi thấy gì đó, cứ vậy loay hoay tại chỗ lúc lâu. Động tác cứng đờ ngừng đôi chút, nó sải bước đi qua kệ hàng tiến đến nơi xa. Hai người nhiễm bệnh thẫn thờ bên kia hơi nhìn qua bóng dáng đồng bạn rồi lại nhìn về, tiếp tục trạng thái thẫn thờ.
Nhớ lại tối hôm qua, khả năng cao âm thanh v·ụ n·ổ đã thu hút số lượng lớn người nhiễm bệnh tiến về hướng đằng xa. Điều đó không có nghĩa hoàn toàn không có người nhiễm bệnh, nhưng cũng đồng nghĩa sự nguy hiểm mà tôi gặp phải đã giảm bớt rất nhiều.
Có 2 đường ống nước lên và xuống, đường ống đi lên cung cấp nước cho 4 bể chứa trong khi đường ống đi xuống cung cấp cho chung cư. Nếu tôi nhớ không nhầm thì có van khóa ở mỗi tầng, điều đó có nghĩa nếu tôi đổ đầy bốn thùng chứa nước lớn ở đây và khóa hết van của các tầng khác phòng rò rỉ nước thì vấn đề nước sinh hoạt sẽ được giải quyết.
Từ cuối dãy có người nhiễm bệnh xuất hiện, tôi ngay tức thì đứng nép mình ở cạnh bên kệ hàng.
Trong bụi cây, tôi nhẹ ló đầu xác nhận mối nguy hiểm đã đi xa.
"Rừ?"
... Chúng đi đâu?
"Rừ..."
Bị chặn đường tôi có ý định rẽ sang hướng bên nhưng dừng ngay động tác vì bên này thậm chí còn tệ hơn khi có một người nhiễm bệnh đang nằm dưới sàn và một đang đứng thẫn thờ.
Nhưng mùi nặng nề của chiếc áo choàng đã lấn át cứu mạng tôi trong gang tấc.
Xe nhẹ đường quen luồn lách qua khoảng trống giữa tuyến đường người nhiễm bệnh di chuyển, tôi thành công rời khỏi siêu thị.
Không có thứ gì tự nhiên sinh ra, và cũng không có thứ gì tự nhiên mất đi, áp dụng quy luật này vào nhiều trường hợp cho ra kết quả. Những kẻ săn đêm xuất hiện đông đảo khi ánh mặt trời biến mất, săn lùng mọi sinh vật sống để lấp đầy cái dạ dày không đáy của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể tôi đã lo lắng quá mức và trong đấy là cả một kho báu, nhưng mà, người ta thường nói rằng các quy tắc được lập ra bởi sai lầm của người đi trước và cái sai lầm của tôi có thể phải trả bằng máu.
Tôi là một con chuột, là một con gián, tôi sẽ không dễ dàng gì để bắt lấy! Tự nhẩm điều này trong đầu, tôi hết sức cẩn thận lướt nhanh qua các kệ hàng như bóng ma.
Kế tiếp đó tôi dành phần lớn thời gian ở trên sân thượng bố trí khu vực trồng cây phù hợp, đập vụn để khiến cho đất tơi xốp rồi bỏ vào ba mươi chậu cây riêng biệt. Mỗi chậu cây được cho vào một số lượng hạt giống nhất định c·hôn v·ùi trong đất.
[ Nguyên tắc sinh tồn thứ 8: Tuyệt đối không đến những nơi ánh sáng không thể chạm đến! ]
Hiện tại tôi đã tạo dựng cơ bản được nền tảng trồng cây cung cấp thực phẩm cho tương lai, tôi mong đợi cái ngày được ăn thực phẩm do mình trồng ra.
"Tí tách"
Mang khuôn mặt trắng bệch bụi bặm, hàm dưới gần lìa khỏi hàm trên, người nhiễm bệnh trung niên quay đầu nhìn về bụi cỏ. Dừng lại khoảng 2 giây không thấy gì nó lại quay mặt đi, lết bộ đi chậm sang hướng khác.
Đây rồi...
Câu hỏi hiện tại là vì sao tôi lại vào siêu thị tìm kiếm hạt giống? Câu trả lời liên quan đến quầy các thực phẩm hạt.
Điều này khá nguy hiểm vì bên trong tòa chung cư này có không ít người nhiễm bệnh, chỉ có tầng của tôi là đã an toàn tuyệt đối mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
"Rừ...?"
Thực ra nếu được thì tôi muốn lấy thêm vài món nữa ở đằng xa, có điều mỗi khi tôi nhìn về cánh cửa nhỏ sau đang mở đều cảm thấy sợ hãi. Mỗi siêu thị cũng như cửa hàng tiện lợi lúc trước đều sở hữu phòng kho chứa hàng hóa cất trữ.
Mừng rỡ thay các người nhiễm bệnh có lẽ đã rời đi gần hết, hiện tại tôi chỉ xác định được vị trí của toàn bộ người nhiễm bệnh trong siêu thị. Mất thêm một lúc lâu dựa trên lỗ hổng của tuyến đường di chuyển người nhiễm bệnh, tôi thành công đến được kệ hàng hạt giống.
Bắt đầu có từng hạt mưa trút xuống từ bầu trời, ngắm nhìn các chậu đất dần trở nên ẩm ướt giây lát, tôi liền rời đi
C·hết tiệt, nó đang hướng ra đây.
Còn lại chút thời gian cho đến tối, tôi tiến hành nghiên cứu tổng quát hệ thống cấp thoát nước trên tầng thượng. Nếu tôi có thể cải tạo hệ thống này thì vấn đề nước sinh hoạt sẽ không còn có thể làm khó tôi được nữa.
Đây là thời điểm thích hợp nhất tìm kiếm cây trồng!
Nếu muốn hãy làm người chứng minh nguyên tắc của tôi là sai, còn tôi thì thôi đi, an toàn trên hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khác với phòng kho cửa hàng tiện lợi không lớn, phòng kho của siêu thị khá rộng và cực kì tối tăm. Điều đó đồng nghĩa với việc...
Nhìn những bọc túi kín hút chân không chứa đầy hạt, tôi vội vàng mang chúng bỏ vào balo. Tạm không đề cập đến việc liệu chúng có còn sử dụng hay nảy mầm được hay không, trước mắt cứ mang về trước đã.
Vậy một câu hỏi được đặt ra là khi màn đêm kết thúc và ánh mặt trời soi rọi trên mảnh đất này...
Tôi co cụm người trốn bên dưới kệ hàng quầy thực phẩm tươi sống, nép mình trong chiếc áo choàng bốc mùi. Nó đã ở đây, đứng ngay sát cạnh tôi chưa đến một mét, cố ngửi mùi hương người sống mà tôi để lại trong không khí.
Trời lần nữa cũng lại sắp mưa nên tôi quyết định bỏ qua công đoạn tưới nước.
Bên trong tuy không có đèn điện nhưng vì hiện tại đang ban ngày nên vẫn có thể thấy rõ bên trong. Có điều vì chiều cao hạn chế mà tôi không thể nhìn qua các kệ hàng từ cao, có điều tôi chắc chắn rằng đâu đó trong đây có người nhiễm bệnh.
Nhìn trên trần nhà treo bảng khu vực các mặt hàng, quầy đồ chuyên về các loại hạt nằm ở phía cuối dãy đối diện tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi rón rén lướt qua nhanh khoảng trống giữa các kệ hàng.
Mang theo chiếc áo choàng bốc mùi, tôi ngay lập tức rời khỏi nhà đi tìm cây trồng. Tôi biết rằng cơ hội này không tồn tại được lâu vì sớm muộn gì những người nhiễm bệnh sẽ dần dàn trải ra trong một khu vực rộng lớn sau khi đã tập hợp cùng nhau.
Cầm trên tay bốn túi hạt duy nhất có thể sử dụng khiến tôi vui mừng khôn xiết. Đừng nói là bốn túi, chỉ cần một túi thôi cũng đã quá đủ chỉ tiêu rồi.
Trước mặt tôi là một nơi mà trước kia b·ị đ·ánh dấu màu đỏ đầu lâu trên bản đồ - siêu thị.
Người nhiễm bệnh phát ra âm thanh quái dị tựa bệnh dại từng bước hướng về phía tôi, mỗi giây trôi qua khoảng cách lại thu hẹp dần...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.