Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14 : Lãnh thổ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14 : Lãnh thổ


Điều tốt là người nhiễm bệnh giảm mạnh, nhờ đó mà việc thu thập vật tư và không gian sống trở nên an toàn hơn hoặc... ít nhất tại ban ngày.

Chương 14 : Lãnh thổ

Hiện tại hoàn toàn có thể sử dụng được nhưng thế thì khá phí. Nuốt nước bọt cố nhịn rời đi, tôi tin mình có thể kiên nhẫn được.

Mang khoan điện và các thứ đồ trong bộ dụng cụ sữa chữa, nhờ vào âm thanh mưa lớn mà giờ đây có thể không cần lo đến động tĩnh phát ra.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hít thật sâu kiểm tra lần lượt các lối ra vào lẫn khung cửa gỗ vừa gia cố, đảm bảo không vấn đề gì tôi liền trở về phòng ngủ khóa thật chặt cửa, thậm chí còn chẹn cửa bằng chiếc ghế phòng ngừa trường hợp có thứ tiến vào...

Rõ ràng đã lau khô tóc nhưng vẫn có nước chảy dọc theo mí mắt xuống cằm.

Dù chưa thực sự làm gì nhiều nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ để tôi đổ mồ hôi ướt đẫm áo. Cố nén cảm giác khó chịu và muốn đi tắm ngay, tôi tiếp tục quá trình đo đạc, cắt xẻ, ghép nối chúng lại với nhau thành một bức tường lớn đủ để bịt kín cửa kính phòng khách nhìn ra thành phố.

Việc người nhiễm bệnh bị kẻ săn đêm g·iết c·hết chứng tỏ chúng không cho phép kẻ khác trong lãnh thổ của mình. Nhớ lại việc hình ảnh trinh sát thể hiện số lượng người nhiễm bệnh quanh khu vực này thực sự giảm mạnh càng củng cố suy đoán của tôi.

Thời tiết ngày hôm nay vừa mới thức dậy liền đã mưa lớn, may thay tôi đã kịp sạc đầy các thiết bị cần thiết.

"Tí Tách"

Trong lúc dọn dẹp để tâm trí bản thân bớt bị ảnh hưởng bởi điều ghê tởm mình đang làm, tôi liền để suy nghĩ vẩn vơ chiếm lấy tâm trí.

Tôi có nửa ngày an toàn và nửa ngày nguy hiểm, nếu tận dụng tốt điều này thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Ít nhất cho đến tận bây giờ nguy cơ mà tôi cảm nhận vẫn chưa đến mức phải bỏ nhà ra đi.

Tôi tiếp tục kiểm tra các tầng tiếp theo, không có ngoại lệ nào cả, toàn bộ người nhiễm bệnh trong tòa nhà đều bị tiêu diệt. Cảnh tượng khinh hoàng nhất phải kể đến tầng trệt, nơi mà có số lượng người nhiễm bệnh đông đảo nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giữa giấc ngủ say nồng, tôi b·ị đ·ánh thức bởi động tĩnh dồn dập bên trong tòa nhà. Có điều gì đó hiện tại đang diễn ra nhưng tôi không biết đó đó gì. Căn hộ có tính cách âm rất tốt nên thứ tôi nghe được chỉ là những âm thanh gào rú nhỏ bé, âm thanh của thứ gì đó rơi vỡ, sự chuyển động hàng loạt.

Khung cảnh nhà tắm ngổn ngang thùng chứa nước đã không còn nữa khi mà giờ đây tôi đang sử dụng nước như thường.

Xác c·hết người nhiễm bệnh nằm nghiêng ngả khắp hành lang, không có một cái xác nào là còn nguyên vẹn, cứ như chúng đã chiến đấu với dã thú vậy.

...

Tại sao? Câu hỏi này khiến tôi băn khoăn. Dù không biết chính xác nhưng tôi có những phỏng đoán cho bản thân mình, phải chẳng chúng có...lãnh thổ?

"Ừ-ừm?"

Nhìn trong gương đôi mắt quầng thâm mệt mỏi, tôi thở dài rời khỏi giường. Trang bị đầy đủ dụng cụ, tôi cần điều tra xem chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Mặc áo mưa lên sân thượng thăm thú vườn rau dại. Trừ các loại cây mang tính chất ra trái ăn quả như cà chua cần phát triển lâu dài thì các loài cây ăn lá phổ thông đã cao lớn bằng phân nửa cây rau thường thấy.

Hành lang...an toàn.

Âm thanh chậu cậy vỡ khi v·a c·hạm mặt đất cực kì rõ ràng nhưng hành lang đẫm máu vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Lấy hết sự can đảm bước vào trong, tôi đi từng bước đến gần xác c·hết gần nhất.

Tôi tiếp tục đi khắp các phòng ở tầng của mình, tháo dỡ bất kì mặt phẳng nào đủ cứng cáp để làm tường như bàn, tủ, giường...rồi kéo lê về phòng của mình, tất cả chất đầy thành cả đống lớn.

[Nguyên tắc sinh tồn thứ 9: Người nhiễm bệnh sẽ luôn phản ứng nếu bị tác động, nếu không phản ứng thì người nhiễm bệnh đó chắc chắn đ·ã c·hết]

Dùng xẻng xúc thịt vụn lẫn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vào bao tải mà cơ thể cứ cảm thấy ớn lạnh, điều này căn bản đã gần chạm đến ngưỡng tâm lí tối đa của tôi rồi. Nếu có thứ gì đó khinh khủng hơn chút tác động thì chỉ sợ tôi thật sự nôn mất.

Tôi có gia cố bằng vài tấm ván gỗ tìm thấy trước kia, có điều chuyện này chỉ mang yếu tố tâm lí là chính, chẳng thể nào an toàn che dấu được trước kẻ săn đêm.

Đây vừa là phúc, nhưng đồng thời cũng là mối họa khôn lường.

Khốn thật, kết cục cuối cùng vẫn là chẳng thể chợp mắt chút nào...

"C-cái?!" Tôi buộc miệng thốt ra trước cảnh tượng trước mắt.

Không có gì, đúng vậy, không có gì.

Lén lút kiểm tra cẩn thận từng ngõ ngách, quả thật toàn bộ người nhiễm bệnh trong tầng này đã bị kẻ săn đêm dọn sạch sẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quỳ gối gần sát xác c·hết, một mùi hương h·ôi t·hối kèm tanh tưởi bốc lên nồng nặc khiến tôi cau mày bịt mũi. Đánh giá tổng quan sát c·hết chịu nhiều v·ết t·hương kiểu loại sắc bén, mất chi cùng một nửa phần trên đầu.

Căng thẳng nhặt chậu hoa nhỏ, tôi ném nó thẳng vào trong thật xa, bản thân thì nép vào cạnh tường bên ngoài.

..

Nơi đây có thể xem là vị trí yếu ớt nhất của căn hộ, chỉ cần phá kính liền có thể đi vào. Về căn bản các kĩ sư chẳng ai có thể ngờ được lại có kẻ sẽ đột nhập theo đường đó cả.

...

Kẻ săn đêm.

Xem não trắng phơi ra ngoài lớp vỏ mà lòng tôi cứ có cảm giác nao nao như thể sẽ nôn bất cứ lúc nào. Có lẽ nhờ đại dịch mà giờ đây tôi được học tiết học giải phẫu y học nhiều hơn bất kì môn học nào khác.

Lau tóc khô ráo đi ra phòng khách, cảm giác lạ lẫm lẫn hoài niệm trước ánh đèn sáng sủa khiến tôi nhớ về những ngày sưa cũ trong quá khứ. Những ngày vô âu vô lo với nỗi buồn phiền chỉ từ vấn đề học hành, những ngày bạn bè hò hẹn nhau vui vẻ, những ngày cha mẹ đến thăm nhà và cằn nhằn đủ thứ...

Đứng suy ngẫm giây lát, tôi dường như đã biết được h·ung t·hủ tạo ra tất cả điều này.

Thật đáng hổ thẹn, tôi lại thế nữa rồi...

Toàn bộ tầng trệt hiện ra như lò mổ của s·át n·hân với t·hi t·hể xác c·hết chất thành đống lớn, tay chân chi cụt đứt lìa đầy đất, tường nhà gần như bị nhuộm thành màu đỏ. Nơi này có bao nhiêu? Vài chục? Trăm? Số lượng xác c·hết thật sự nhiều lắm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Leo xuống thang sắt thoát hiểm khẩn cấp, tôi tò mò nhìn lén vào tầng lầu ngay dưới.

Rời xác c·hết tôi tiếp tục tiến lên xem xét tình trạng xác c·hết khác, hầu hết chúng đều chịu v·ết t·hương tương tự nhau, đều là loại sát thương sắc bén chí mạng. Vài căn hộ cửa mở hoặc bị phá cửa có xác c·hết người nhiễm bệnh tương tự các cái xác bên ngoài.

Vì căn phòng đã được bịt kín toàn bộ nên giờ đây có thể sử dụng đèn điện dùng từ nguồn cấp pin được sạc đầy.

Tôi từng nghĩ rằng tất cả những người nhiễm bệnh đều cùng phe với nhau nhưng xem ra suy nghĩ đấy thật sai lầm. Xét đến việc kẻ săn đêm vượt trội toàn diện trên mặt sinh học thì phải chăng có hệ thống giai cấp ngầm?

Tất cả các khóa van ở các tầng khác đều được khóa chặt, giờ đây toàn bộ nguồn nước sẽ chỉ cung cấp cho duy nhất tầng của tôi.

Tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng, nỗi sợ đã in sâu vào tiềm thức đến mức chỉ cần vậy đã khiến thân thể bất giác run rẩy. Có thể tôi là một kẻ hèn nhát yếu đuối, nhưng tin tôi đi, chỉ những người đã từng sống sót qua màn đêm và được ghé thăm bởi tử thần mới còn cơ hội để sợ hãi.

..

Tôi bước qua các xác c·hết về tầng lấy dây thừng, găng tay và một số vật dụng để dọn dẹp đống xác c·hết khủng bố. Tuy cực kì không muốn chạm vào nhưng tôi biết bản thân không còn cách nào, tôi chẳng để mặc kệ đống xác này và để nó mặc kệ phân hủy được.

Chúng giống như những cỗ máy được thiết lập theo khuôn khổ hoạt động nhất định, sẽ không có khái niệm lí trí kiểu như giả vờ chờ đợi con mồi tiếp cận.

Công cuộc lắp đặt tháo dỡ cứ vậy tiếp tục, cho đến tận giữa trưa mới thành công đóng ván kín hoàn toàn toàn bộ các cửa sổ, giờ đây căn phòng tôi đã vô cùng kín đáo, có thể thắp đèn mà không lo ánh sáng lọt ra ngoài.

Trong hành lang như là bãi chiến trường hỗn loạn, nhưng thay vì nói đó là cuộc chiến giữa hai bên thì nó lại giống đơn phương đồ sát hơn.

Được tắm rửa dưới vòi hoa sen vẫn là điều gì đó quen thuộc, cảm giác thỏa mãn dâng trào. Nhờ đó mà tình trạng vệ sinh cá nhân của tôi về cơ bản đạt mức độ sạch sẽ tuyệt đối.

Hành lang dài phủ lên một màu máu tung tóe cực kì kinh dị.

Làm sao đây...

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều xấu là tôi cũng được xem như kẻ ngoại lai, chính xác hơn là con mồi vẫn đang sống ngay trên chính lãnh thổ của chúng, của lũ quái vật đáng sợ nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14 : Lãnh thổ