Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Chocolate của anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chocolate của anh


Xuân Tảo dụi mắt: “Anh để nó ở đó từ bao giờ?”

Động tác này như một câu thần chú giữ chân khiến Xuân Tảo đứng khựng tại chỗ.

Căn hộ không lớn lắm, kiểu nhà “phi cơ” điển hình với bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, tuy nhiên lại có nguyên một mặt tường hướng Nam là cửa kính sát đất, ánh mặt trời buổi chiều xuyên thẳng vào, rửa trôi mọi thứ khiến nó trở nên mềm mại và sáng sủa hơn.

“Anh đấy,” Xuân Tảo dừng một chút, “Cầu kỳ ghê.”

Nguyên Dã nghẹn họng hết cãi.

Nguyên Dã đứng nhìn cô từ trên cao: “Cái đó đơn giản, anh tự lắp được.”

Xuân Tảo: “Em đây.”

***

“Học kỳ trước, sau khi chúng mình xa nhau. Anh nghĩ một ngày nào đó em sẽ nhìn thấy.”

Xuân Tảo khựng lại, hít sâu một hơi rồi báo số phòng của Nguyên Dã: “1006.”

Dốc cả tiền tiết kiệm vào siêu thị đầu khu để mua ít đồ dùng sinh hoạt với vài món ăn vặt, Xuân Tảo xách theo túi lớn túi nhỏ băng qua vạch sang đường đến khu chung cư mới của Nguyên Dã.

Hạnh phúc, mãn nguyện, may mắn, vui vẻ, ngọt ngào… tất cả những mỹ từ đẹp đẽ nhất dường như đều dành cho khoảnh khắc này.

Sau khi cúp máy, Xuân Tảo vốn định dựa theo địa chỉ Nguyên Dã gửi qua WeChat để đến thẳng chỗ anh, nhưng đối phương lại viện cớ đang dọn dẹp nên phòng hơi bừa bãi, bảo cô đợi anh dọn xong rồi hẵng qua.

Nguyên Dã bị lời buộc tội vô căn cứ của cô chặn họng mấy giây: “Một năm em ra ngoài được mấy lần mà nói vậy? Trước khi về ở chung, anh chỉ tình cờ gặp em ở ngoài hai lần thôi.”

Xuân Tảo cố tình đối đầu, thì thầm: “Dù sao em cũng đâu có… thường xuyên qua đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tóm lại là cứ để tôi viết! Để tôi viết——!! Ai thích thì đọc, ai không thích thì bỏ qua, đọc truyện vui vẻ là được.

“Chỉ là nghĩ trước thôi mà, làm sao, phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

Quả nhiên ——

Rất có thể tôi sẽ kết thúc phần chính truyện ở đoạn “ngắm biển”.

“Hửm?”


Xuân Tảo đẩy vai anh hai cái, tất nhiên là vô ích.

Ai ngờ bị vạch trần ngay lập tức.

Xuân Tảo khẽ đáp: “Ước chừng một chút.”

Xuân Tảo cúi đầu nhìn, trên tay anh chẳng có gì cả, cô ngơ ngác hỏi: “Gì cơ?”

“Nghe không rõ.” Giọng anh rõ ràng đang cười, cố tình trêu cô.

Trong đầu cô chợt lóe lên cụm từ này.

“Không được.”

Sợ có bạn đọc không hiểu chữ cái cuối cùng nên giải thích một chút nhé.

“Anh nói là mỗi lần thì chính là mỗi lần.”

Cạch, khóa cửa mở.

Xuân Tảo khẽ cười, “ồ” một tiếng, như viên kẹo nổ màu hồng rơi xuống mép tim anh rồi nổ tung.

Cánh tay còn lại thuận thế ôm chặt cô vào lòng, làm sao đây, cô gái này như thạch dừa ngọt vừa đủ, ôm một vạn lần cũng không thấy chán: “Còn có cả anh nữa.”

Cô bèn nói: “Em đâu có yếu ớt đến mức ấy?”

“Hả?” Chàng trai lập tức nhíu mày, giọng đầy uy h**p: “Cho em nói lại lần nữa?”

Ở khoảng cách gần thế này, hàng mi, vầng trán cùng sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhàn nhạt đỏ của anh, rõ ràng vẫn là con người ấy nhưng từ sau khi tỏ rõ lòng mình cách đây một tiếng, dường như chúng đã trở nên khác biệt.

Xuân Tảo cố kiềm chế lại, lên giường ngủ trưa như thường lệ, nhưng lật qua lật lại mãi mà không sao ngủ nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô lập tức quay đầu rồi bật dậy: “Em đi cất đồ đã.”

Xuân Tảo nhìn quanh: “Thợ lắp đặt đi rồi à anh?”

Cô cố nhịn cười, bàn tay đặt trước ngực anh cũng chậm rãi trượt xuống ôm lấy eo anh.

Nguyên Dã kéo cô ra một chút, cúi đầu lau đi giọt nước bên khóe mắt cô: “Điều đó anh mong muốn đâu.”

Vừa bước vào nhà, cô liền hiểu vì sao lúc nãy anh không muốn cô đến. Quả thật sàn phòng khách vẫn còn mấy linh kiện nội thất chưa lắp đặt xong đang nằm lộn xà lộn xộn, muốn đặt chân xuống mà cứ như băng qua bãi đá ngầm giữa dòng nước xiết.

Xuân Tảo cố tình bóp mũi để giả giọng: “Chào anh, tôi là chủ hộ của tòa này. Tôi quên mang chìa khóa cổng, phiền anh mở giúp.”

Tương thông.

Nguyên Dã tiếp lời: “Vậy anh vào Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.”

Và đôi mắt anh sâu như lớp chocolate đen đang tan chảy, chậm rãi lan rộng rồi bao bọc lấy cô.

Xuân Tảo cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Bạn gái!”

“Khoảng 640 đến 650 điểm.”

Hả?

Xuân Tảo cào cào tóc, do dự: “Như này hình như không ổn lắm…” Ý cô là chuyện có thể tùy tiện ra vào nhà anh, không chừa cho anh chút không gian riêng tư nào.

Nguyên Dã cất giọng điềm nhiên: “Vì ai chứ?”

Anh lấy hai chiếc chìa khóa một lớn một nhỏ móc chung thành một chùm từ túi quần ra giơ lên trước mặt cô: “Cái nhỏ là cửa dưới tầng, cái lớn là cửa nhà.”

“Em giữ hết đi.”

Sau đó phần ngoại truyện sẽ kể về cuộc sống đại học, công việc và giai đoạn lập gia đình của họ.

Sau đó anh giơ tay phải lên, lòng bàn tay xoay ngang đặt trước mặt cô, nghiêm túc đồng ý: “Ừm đúng vậy, em có muốn không?”

Xuân Tảo đáp: “Nóng.” Cô uống một ngụm lớn, chỉ tay ra phòng khách: “Đống kia họ không lắp sao?”

Xuân Tảo khẽ “ừm” một tiếng: “Thấy xong em khóc quá trời.” Giờ nhắc lại cô vẫn cảm thấy mắt cay cay, như những hạt mưa li ti tụ lại bên cửa sổ.

Nguyên Dã hỏi: “Em thì sao?”

Vừa nói anh vừa thản nhiên kéo cô lại gần hơn một chút. Khoảng cách giữa hai người không cần nói cũng hiểu.

“Em đánh anh bây giờ.” Cô hờn dỗi.

Nguyên Dã thản nhiên cầm lấy túi đồ nặng trịch trong tay cô: “Nặng không?”

Điện thoại rơi vào yên lặng, cả hai đều im lặng mặc nhiên hưởng thụ bầu không khí ấy.

Cuối cùng vành tai Xuân Tảo cũng đỏ bừng như hạt lựu chín, cô lườm anh: “Anh có thể đừng nhìn nữa không?”

Bỗng không biết nên nói gì.

Hối hận cũng muộn rồi. Trời nóng thế này mà còn thả tóc, đúng là tự rước khổ vào thân.

Nguyên Dã cũng bật cười theo: “Trời ơi, anh vui quá.”

Nguyên Dã chống tay ra sau, ngồi xuống bên cạnh cô: “Có vài món cũ quá rồi, anh bảo họ dọn đi.”

Cô làm bộ né tránh vài cái nhưng sao anh có thể để cô tránh thoát.

Xuân Tảo nhíu mày, im lặng mà đối phương cũng chẳng hề có ý định giải thích, cô bỗng chợt hiểu ra.

Nguyên Dã thoáng sững sờ, có vẻ bất ngờ: “Thật á?”

Chương 50: Chocolate của anh

Trong nhà chẳng có ai, ngoài cửa sổ, những tán cây xanh rì dập dìu như những gợn sóng màu lục thẫm. Cô dứt khoát ngồi dậy tắt điều hòa, rút điện thoại đang sạc, khoác thêm áo chống nắng rồi ra khỏi nhà.

Có nhiệt độ, có hơi thở, nhịp đập bên trong dồn dập như đoàn tàu lao nhanh qua trạm, không ngừng chạy qua lòng bàn tay cô.

“Còn có cả đầu nữa.”

Lúc đầu Nguyên Dã đứng vững như núi, mặc cho cô đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Năm giây sau anh mới nheo mắt cười khẽ, cố ý lui về sau một bước.

Xuân Tảo khẽ nói: “Tháng trước em…”

Hình như tín hiệu ở đầu dây bên kia không tốt: “Alo?”

Giống như chiếc bánh kem tinh xảo vừa được gỡ bỏ lớp bọc trong suốt.

Tất cả các giác quan từ thị giác, vị giác đến cảm giác đều trở nên mãnh liệt hơn.

“Có hai lần mà cũng gọi là ‘mỗi lần’ á?”

Tóm lại đây là một câu chuyện đậm chất thanh xuân vườn trường.

Nguyên Dã nhướn mày: “Anh á? Anh dễ tính lắm.”

“Không sao cả, em cứ nghĩ đi.”

Sau khi sắp xếp đồ đạc và giúp Nguyên Dã lắp ghép sofa và bàn trà xong, Xuân Tảo canh đúng giờ chuẩn bị về trước khi mặt trời lặn. Kết quả thi còn chưa biết, cô không dám quá đà để mẹ có lý do trách mắng.

Cô cũng không để Nguyên Dã đưa xuống, thậm chí còn không cho anh ra khỏi nhà.

“Hả? Cô nói gì, tôi nghe không rõ.”

Xuân Tảo bước lại gần, giơ hai tay đẩy anh ra ngoài: “Anh… anh rảnh quá hả? Rảnh thì ra phòng khách lắp mấy đồ nội thất kia đi.”

Xuân Tảo cầm lấy, hàng mi khẽ run: “Anh không cần dùng à?”

Nguyên Dã dựa vào cửa trượt bất động và cũng chẳng đáp lại.

Nguyên Dã bật cười: “Em tính xa thật đấy. Thư giãn vài ngày được không?”

Nhưng anh không vội mở cửa, chỉ hỏi: “Cô ở tầng mấy, có giấy tờ chứng minh không? Vì lý do an toàn nên tôi không thể tùy tiện mở cửa được.”

Đến chân tòa nhà số 6, mặt Xuân Tảo đã đỏ bừng. Khu này chủ yếu là nhà cao tầng, cô tìm đúng số phòng của Nguyên Dã rồi bấm chuông hai lần.

Trường T: Thanh Hoa

Anh cũng thấy lạ: “Không hiểu sao nhưng mỗi lần ra ngoài là anh lại gặp em.”

Xuân Tảo theo quán tính chúi người về phía trước, ngay lập tức bị kéo vào lồ ng ngực anh.

“Thôi.” Chiến thần 700+ điểm như anh có gì phải lo, Xuân Tảo mím môi, tiếp tục chia sẻ dự định: “Em xem qua điểm trúng tuyển các năm trước của trường em thích rồi. Nếu không đủ điểm vào khoa Luật hoặc Ngôn ngữ học, em có thể chọn một ngoại ngữ ít người học.”

“Được rồi.” Nguyên Dã miễn cưỡng đồng ý, nhưng trước khi cô mở cửa lại gọi cô lại: “Đợi đã.”

Xuân Tảo nghĩ bụng, bãi chiến trường đó chắc mất ít nhất một hai ngày mới dọn xong, trong lòng vẫn hơi lo lắng: “Chủ nhà không để lại cho anh tí đồ nào à?”

Mái tóc đen nhánh hẵng còn mang theo hơi nóng chạm vào gáy và vai cô, chẳng dễ chịu chút nào.

“Tay anh.”

Nguyên Dã để cô ngồi xuống mép giường trong phòng ngủ sạch sẽ sau đó đi đến tủ lạnh lấy một lon soda lạnh ra, bật nắp rồi đưa cho cô: “Ừ, em nóng không?”

Bác bảo vệ chỉ cho cô tòa số 6, cô nói lời cảm ơn rồi kéo vành mũ xuống thấp hơn một chút.

Xuân Tảo lảng tránh ánh mắt anh, cô đi lướt qua, quyết định “trả thù” cái trò trẻ con khi nãy của anh bằng cách giả vờ như không quen biết.

Cuộc gọi đã hẹn trước khi chia tay được kết nối đúng giờ, cô nằm trong không gian nửa tối nửa sáng, chuẩn bị toàn tâm toàn ý trò chuyện.

Nguyên Dã hỏi: “Dù sao thì vào Bắc Kinh chắc chắn không thành vấn đề đúng không?”

Trước cửa, vì bị từ chối hết lần này đến lần khác, Nguyên Dã giữ chặt lấy cô, không vui ra mặt: “Em quá đáng thật đấy.”

Nguyên Dã im lặng hai giây, nghiêm túc đáp: “Anh muốn vào trường Z.”

“Bạn học Xuân Tảo, hình như em hơi tự luyến thì phải?”

Anh cười: “Em biết phòng 1006 ở đâu không mà chạy?”

“Vậy mua lắm thế làm gì, đâu phải lần đầu anh dọn ra ở riêng.” Anh xách đồ lên, liếc nhìn cuối hành lang: “Nhà anh thiếu gì đâu.”

Xuân Tảo bật chế độ chống ồn, cộng thêm không gian kín của chăn, hơi thở của chàng trai vang lên ngay bên tai, gần gũi đến mức như có thể chạm vào.

Nguyên Dã chúc mừng trước: “Vậy chúc mừng em nhé.”

“Vậy anh bỏ tay ra đi, không cho ôm nữa.”

Xuân Tảo giơ điện thoại lên kiểm tra: “Hả? Không nghe thấy à?”

Nguyên Dã bật cười khẽ hai tiếng.

Nguyên Dã chỉ vào phòng: “Vẫn còn chìa dự phòng.”

“Ơ… Quên mất rồi.” Xuân Tảo giả vờ mất trí nhớ ngước lên nhìn trần nhà. Nhưng vừa cúi xuống đã bắt gặp gương mặt không mấy hài lòng của Nguyên Dã.

“Thế này có ổn hơn không… Ôm nhiều hơn một chút, ôm lâu hơn một chút để mau chóng quen với mối quan hệ mới của tụi mình.”

(*) “飞机房” (fēijī fáng) là một thuật ngữ trong bất động sản Trung Quốc, dùng để chỉ những căn hộ có thiết kế dài và hẹp, giống như khoang máy bay. Kiểu bố cục này thường có hành lang dài, các phòng bố trí dọc theo hành lang, diện tích không lớn và không có quá nhiều không gian mở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô giật mình, theo phản xạ đặt tay lên nơi gần nhất để chống đỡ. Nguyên Dã cũng nhanh tay ôm lấy cô, lòng bàn tay đặt ngay giữa bả vai cô kéo cô sát lại, triệt để xóa sạch khoảng cách giữa hai người.

Nguyên Dã chống một tay đứng dậy theo, theo sát không rời.

Không còn nữa đâu, từ giờ trở đi toàn là đường ngọt xen kẽ với những phân đoạn về gia đình của nam nữ chính.

Nó đang phập phồng.

Mùa hè năm nay ở thành phố Nghi đến sớm hơn mọi năm, mới đầu tháng Sáu mà không khí như phủ đầy hơi ẩm dinh dính, con người cũng vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

“Có phải anh thích thầm em từ lâu rồi không?”

Xuân Tảo hiểu ra, lập tức giơ tay định đẩy ra nhưng giữa chừng lại bị Nguyên Dã chặn lại, nắm chặt lấy rồi kéo cô vào lòng. Anh cúi đầu, cằm đặt lên hõm vai cô, hơi thở nóng rực phả bên tai:

Nhịp tim của Xuân Tảo cũng rối loạn theo.

Cơ thể anh là nơi trú ẩn tốt nhất, cũng là chiếc bình chứa an toàn nhất.

Hầu hết các tình tiết sẽ diễn ra trong mùa hè rực lửa này. Vẫn còn một số thứ cần viết tiếp.

Anh hỏi: “Muốn anh tính không? Nếu em muốn anh sẽ tính thử.”

Xuân Tảo khẽ hừ một tiếng, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Vậy anh định vào trường T hay trường P?”

“Alo?”

Nguyên Dã nheo mắt, đổi cách nói khác: “Coi như giúp anh giữ một bộ đi. Lỡ anh đánh mất còn có thể tìm em lấy lại.”

Người bên trên nhanh chóng bắt máy: “Alo, ai đấy?”

Chỉ có thể ôm chặt lấy anh hơn nữa.

Xuân Tảo lườm anh một cái.

Nhưng vì đẹp, cô nhịn.

Cô cũng rất vui.

Nguyên Dã lười chơi chữ với cô: “Rất đơn giản. Trường đại học mà Xuân Tảo theo học mới xứng đáng trở thành trường đại học của anh.”

Cô mỉm cười, lông mi còn vương chút ướt át: “Em nghĩ thời điểm em nhìn thấy nó là vừa đúng lúc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hừ.

Hôm qua thấy có người hỏi liệu còn cảnh ngược nào không.

Nguyên Dã giữ lấy tay cô: “Em chạy gì?”

Trường P: Bắc Đại

“Đừng cử động. Thật ra anh…” Cằm Nguyên Dã khẽ cọ lên thái dương cô hai cái, giọng nói mang theo chút ngập ngừng: “Thật ra… anh cũng không biết phải làm sao nữa.”

Xuân Tảo lạnh giọng: “Anh tính chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xuân Tảo cũng vậy.

“Hả?” Anh còn phối hợp diễn tiếp: “Chẳng phải đấy là nhà tôi sao? Cô là ai ở phòng 1006?”

Bao lâu nay, số lần hai người gọi điện thoại với nhau không nhiều.

Nguyên Dã nói: “Còn sớm hơn anh tưởng.”

Khi cảm xúc dâng trào, phải chẳng con người ta đều muốn rơi nước mắt?

Những ngón tay ấm nóng của chàng trai nhanh chóng lướt qua cổ tay cô, trong tích tắc, từ chạm nhẹ biến thành đan chặt lấy nhau.

Xưng hô “bạn gái” khiến cô ngại đến mức nói lí nha lí nhí như nuốt luôn vào bụng, tốc độ nói nhanh đến mức chỉ như lướt qua đầu lưỡi, chưa kịp qua dây thanh quản.

Nhịp thở của Xuân Tảo khẽ rối loạn.

Như một thác nước lấp lánh tuôn trào xối xả.

Cửa thang máy vừa mở, Xuân Tảo lập tức trợn tròn mắt, cô không ngờ Nguyên Dã đã đứng sẵn bên ngoài chờ. Khi cánh cửa thang máy càng mở rộng, nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng lớn.

Hai cánh tay chạm vào nhau trong tích tắc, Xuân Tảo muốn né ra nhưng Nguyên Dã lại kéo cô về, nhất quyết không để cô rời khỏi mình quá 5cm.

Nguyên Dã đáp: “Chưa.” Kết quả đã định rồi, chuyện còn lại chỉ là chờ đợi mà thôi.

Tôi thật sự rất thích viết những khoảnh khắc ngọt ngào trong tình yêu, đặc biệt là kiểu tình cảm của đôi bạn trẻ này, rất trong sáng, rất thuần khiết, như một tờ giấy trắng vậy. Trước đây tôi thường viết các cặp đôi có sự chênh lệch tuổi tác hoặc ngang tài ngang sức, luôn có một bên dẫn dắt hoặc cả hai đều là “cao thủ” trong chuyện tình cảm. Vì vậy, lần này tôi muốn thử thách bản thân với quá trình họ cùng nhau khám phá và tiến xa hơn trong mối quan hệ này.

Xuân Tảo cười lạnh trong lòng, trong đầu liên tục nhảy ra mấy tính từ miêu tả kiểu như “đồ trẻ con”. Cô bước vào thang máy, cởi mũ trùm của áo chống nắng ra, quạt quạt tay cho mát, sau đó nghiêm túc chỉnh lại tóc mái, dùng ngón tay vuốt dọc theo mái tóc dài.

“Đã đến quán cà phê đó… và thấy tấm bưu thiếp của anh.”

Anh đột nhiên tin rằng vì có duyên với nhau nên giờ phút này bọn họ mới có thể ở bên nhau.

Hoàn toàn không thể làm ngơ được.

Vì ba mẹ còn đang xem TV ngoài phòng khách, tiếng nhân vật trong phim mơ hồ vọng vào nên cô chỉ có thể hạ giọng: “Còn đùa nữa là em cúp máy đấy.”

Xuân Tảo tò mò: “Trước đây anh đã gặp em bao nhiêu lần rồi? Có phải anh hay theo dõi em không đấy?”

“Không được.” Nguyên Dã lập tức “nghiêm túc” lại.

Trong một khoảnh khắc, cô cười đến mức nóng bừng cả mặt nhưng vẫn cố giả vờ không biết: “Đây là viết tắt của trường nào thế? Em chẳng hiểu gì cả.”

Về đến nhà, ăn cơm tắm rửa xong, Xuân Tảo lén lút khóa cửa phòng, đeo tai nghe rồi chui vào chăn.

Kết quả cô gái trước mặt lại rất biết cách giả vờ giả vịt, vừa muốn vừa làm bộ không cần, được voi đòi tiên: “Em là kho chứa đồ của anh à? Quỹ Ngắm Biển lần trước cũng vậy, chuyện gì cũng đẩy sang chỗ em.”

Tiếng cười khẽ từ bộ đàm vang lên, trầm thấp và ngắn gọn, mang theo cảm giác mát lạnh.

Tim cô bất giác đập nhanh hơn, vội tìm chủ đề để xua tan cảm giác nóng rực đó: “Anh tính điểm chưa?”

Xuân Tảo lý lẽ đầy mình: “Việc nhỏ không nhịn được thì khó làm nên việc lớn,” rồi hứa hẹn: “Mai em lại tới thăm anh.”

Xuân Tảo cứng họng, liếc xéo anh một cái: “Tất nhiên để anh ở cho thoải mái chứ còn gì.”

Chỉ nghe thấy giọng Nguyên Dã, cảm giác ngọt ngào như những cành lá vươn dài lan ra khắp mặt.

Cô mới dọn được nửa túi đồ mà đã bị ánh mắt đó liên tục quấy phá đến nỗi không chịu nổi.

Như một phản xạ, cô bật chế độ nũng nịu: “Siêu siêu nặng.”

Cuối cùng anh đặt vào tay cô: “Em giữ lấy.”

Trường Z: ZAO (Tảo)

“Sao rồi?”

Trong năm giác quan của cô, chỉ còn cảm nhận được một thứ duy nhất đó là lồ ng ngực rắn chắc của anh.

Xuân Tảo: “Ừm.”

Xuân Tảo siết chặt nắm tay, gằn từng chữ một: “Bạn gái của chủ nhà 1——0——0——6——”

Nguyên Dã vừa kéo cô đi vừa dùng chân đá mấy thứ linh tinh sang một bên để mở đường cho cô.

Bỗng nhiên anh tự phủ định ngay: “À không, có thiếu một thứ.”

Mặc dù, thật ra hai bạn này cũng rất “giỏi” đấy chứ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Chocolate của anh