Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Tháp cao không còn tồn tại nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Tháp cao không còn tồn tại nữa


Nguyên Dã, em thích anh, anh có thể làm người yêu em không? Em hứa với anh sẽ luôn đối xử tốt với anh, không bao giờ rời xa anh nữa.

Rồi nhắn:

Tiếc là đồng hồ sinh học chẳng thể thay đổi ngay trong một thời gian ngắn, 5 giờ sáng, cô mở mắt ra. Cô vô thức nhìn trần nhà một lúc rồi đeo tai nghe vào, sau đó bật nhạc, kéo lại lịch sử tin nhắn trong nhóm lớp.

Chân mày anh khẽ nhíu lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, gương mặt lập tức phóng đại lên vài phần.

Một ngày mới vẫn sẽ đến và xé toạc tầng mây, rọi xuống thứ ánh sáng rực rỡ bao trùm vạn vật.

Sau khi tắt video call, Xuân Tảo tiếp tục nhắn tin với Nguyên Dã đến gần một giờ sáng rồi mới lưu luyến đặt điện thoại xuống ngủ.

Cái tên thông minh này thế mà lại đoán được thứ gì đang che mất tầm nhìn của mình.

Mấy thầy cô chủ nhiệm lâu lâu mới tham gia vào khi có ai nhắc đến việc tính điểm, còn lại đều ngầm cho qua hết.

Cô cũng có thể không chút bận lòng trở thành bạn gái của anh rồi đúng không?

Xuân Tảo mở tủ lạnh lấy hộp sữa chua, sau khi đóng cửa phòng, cô ngồi lại vào bàn, mở nắp, li3m sạch phần sữa chua dính trên nắp rồi nhắn tin hỏi thăm Nguyên Dã:

Dù chẳng phải lần đầu nhìn gương mặt này của Nguyên Dã nhưng khi nó được nén lại trong không gian bé xíu của màn hình điện thoại, cảm giác vẫn khác hẳn, khiến cô chẳng biết phải làm sao.

“Anh nhìn thì sao?”

Trái tim Xuân Tảo cũng an yên đến lạ.

Cô vừa lập một tài khoản WeChat mới, danh sách bạn bè chỉ có Đồng Việt và Nguyên Dã. Sau khi cúp máy, hai người chia sẻ vị trí cho nhau.

“Ồ.” Lúc này Nguyên Dã mới nhớ ra trọng tâm cuộc trò chuyện, hoặc có khi từ đầu đến cuối đây vốn chẳng phải là trọng tâm. Anh giơ cao điện thoại, khẽ lắc, một góc tường trong phòng ngủ lóe qua màn hình rồi nhanh chóng trở về với giao diện gương mặt điển trai ở góc nhìn hơi thấp: “Thấy chưa?”

Anh về nhà chưa?

Xuân Tảo lấy tay ôm gương mặt nóng bừng, khẽ nói: “Em vừa mới tắm xong…”

Nguyên Dã hừ nhẹ một tiếng, lười biếng tiếp lời: “Thần cảm kích vô cùng.”

Thật không?

Tòa tháp đã sụp đổ, lời nguyền đã được hóa giải, có thể công chúa tóc dài đã quyết định leo qua hàng rào, cũng có thể là chàng trai dũng cảm đã trèo đến trước mặt cô.

“Trông anh cũng…” Nguyên Dã trầm ngâm vài giây, sau đó chậm rãi bổ sung: “Trông cũng đâu đến mức nuốt không trôi nhỉ?”

Cô hỏi qua điện thoại: “Cần em giúp gì không?”

Sến quá.

Nguyên Dã gửi tin nhắn thoại, giọng điệu nghiêm túc: “

Nguyên Dã nghẹn họng, biểu cảm phức tạp mà sống động, sau đó anh nghiêng điện thoại về phía mình: “Còn anh thì phải, anh chính là diễn viên xiếc.”

“Chẳng sao cả.” Anh khẽ hít thở, giọng điệu phảng phất ý cười lại mang chút ướt át không giống tiếng khóc giả vừa rồi: “Chỉ là… hai anh thợ đang lắp đặt nội thất mới nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quặc.”

Xuân Tảo nghe mà bật cười, nhưng cũng vì sự chân thật của giây phút này mà sống mũi cay cay. Dù cách nhau qua điện thoại, cô vẫn cảm nhận được.

“Ơ, người đâu rồi?” Giọng anh nhẹ nhàng mà lười biếng. Ánh mắt đen láy vừa khó hiểu vừa có vẻ không vui.

Nhân viên môi giới cũng thấy lạ, càng nhiệt tình giới thiệu cho anh những khu vực có vị trí đẹp hơn, căn hộ tốt hơn, thái độ anh lại càng lạnh nhạt, chỉ nói một câu: “Không cần xem chỗ khác, tôi chỉ chọn khu này.”

Xuân Tảo: …

Kỳ thi đại học đã kết thúc, thời gian vốn bị nén chặt bỗng dưng trở nên thảnh thơi, cô cũng vì thế mà rảnh rỗi hơn. Tóc chưa kịp sấy vẫn ướt nhẹp bám trên vai, bộ đồ ngủ là chiếc áo phông rộng thùng thình của chị gái để lại, chắc chắn trông cô rất nhếch nhác.

Vạn vật tĩnh lặng.

Sau đó cô lén lưu lại bức ảnh chụp chung kia, được lợi còn giả bộ vô tội, nhắn tin tìm Đồng Việt tính sổ:

Đồng Việt:

“Đừng tắt, cứ để anh nhìn đi.”

Cuối cùng hoàn toàn yên lặng. Anh trực tiếp gọi điện, Xuân Tảo bắt máy.

Cô ho nhẹ một tiếng, giọng nói mềm nhũn ra theo bản năng: “Em sợ mình xấu…”

Không phải, đi mà nói chuyện với bạn trai cậu á.

Nguyên Dã: “Thế em ăn đi, anh ở bên này đâu có ảnh hưởng đến em.”

Do thúc giục liên tục và thêm tiền hoa hồng cho môi giới, Nguyên Dã nhanh chóng tìm được căn hộ ưng ý.

Xong đâu vào đấy rồi mới vỗ ngực, bấm nút chấp nhận.

Nguyên Dã đáp: “Không có gì nhiều, anh gọi công ty chuyển nhà rồi, nhanh lắm.”

“Tóc còn chưa khô…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô hơi nghi ngờ, sợ anh còn đang lang thang bên ngoài một mình, vì không muốn cô lo lắng nên mới nói thế:

Ngày thứ ba sau kỳ thi đại học, Xuân Tảo nhận được điện thoại của Nguyên Dã, anh thông báo sắp chuyển nhà, giọng điệu vui vẻ thấy rõ.

Xuân Tảo nghe mà cười không ngừng, cô replay cả chục lần, nghe mãi không chán.

Nhưng ngoài miệng vẫn mạnh miệng:

“Ăn luôn bây giờ không được à?”

Thật không, tớ cũng đâu có như ai kia giả vờ đau khổ vì chia tay cả năm trời để lừa lấy sự đồng cảm của tớ rồi vừa thi đại học xong là ngay lập tức “gương vỡ lại lành” với người ta, lao vào yêu đương nồng nhiệt bỏ mặc tớ ở đây theo đuổi lại người yêu cũ muốn tụt quần.

Cô từng nghe Đồng Việt nói khi gọi video mặt sẽ bị lật ngược làm giảm nhan sắc. Nhưng ngũ quan của Nguyên Dã vốn đã cân đối nên chẳng khác gì so với ngày thường, thậm chí vì hiệu ứng làm mịn da nên còn đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đặc biệt là khi anh phát hiện khung hình của cô chỉ có một màu trắng xóa.

Nhìn chằm chằm mấy chữ cuối cùng kia, Xuân Tảo cười lăn cười bò trên giường.

Nguyên Dã thản nhiên:

“Anh thề, trừ khi một ngày nào đó em chán anh, nếu không cả đời này anh sẽ không bao giờ đi đâu hết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Làm gì có ai có thể trụ vững quá năm giây trước ánh mắt dịu dàng và đầy tình cảm thế này chứ?

Xuân Tảo cuống quýt tìm lý do, cô lắp bắp giơ cao hộp sữa chua trước mặt lên: “Em còn phải ăn sữa chua, sấy tóc, nhiều việc lắm, rất là bận luôn.”

Anh ho nhẹ một tiếng, che nửa sống mũi, bắt đầu giả giọng mấy loài động vật kỳ quặc rồi kết lại: “Xem anh diễn đi, chắc sẽ giúp em ăn ngon miệng hơn.”

***

Suốt một năm chia xa và ôn thi vừa qua, cô thường xuyên gặp ác mộng hoặc vô cớ giật mình tỉnh dậy giữa đêm.

Cô cảm thấy não mình lúc này như ấm nước sắp sôi vậy.

Nguyên Dã lập tức bắt chước cô:

Hở?

Vì vậy nhân lúc này, cô lấy hết can đảm tìm đáp án của toàn bộ các môn thi đại học, tự ước chừng điểm số.

Xuân Tảo cười: “Thấy rồi.”

Khuôn mặt gần như không có chỗ chê của anh xuất hiện ngay trên màn hình.

Nguyên Dã: “Đợi một lát không được sao em?”

“Xin em đó, gửi lại một lần nữa đi.”

“Anh là bi3n thái à?”

“Xuân Tảo.” Anh nghiêm túc gọi tên cô, từng chữ từng chữ rõ ràng. “Anh cũng thích em. Thích nhiều lắm, rất rất rất rất rất…….. nhiều.”

Biểu cảm biến hóa khôn lường của Nguyên Dã lập tức đông cứng, từ GIF thành JPG, anh mỉm cười nhàn nhạt chờ đợi.

Đồng Việt kêu oan:

Nguyên Dã tỏ vẻ khó xử, chớp chớp mắt: “Thế anh phải nhìn gì?”

Anh bật cười khe khẽ: “Những lời này hình như nên để anh nói mới đúng chứ?”

Khi thật sự chạm mắt nhau, Xuân Tảo đã xấu hổ đến mức ngoảnh đi hướng khác, lấy tay che nửa mặt.

Ngoài cửa sổ, chim sẻ hót vang. Mưa rồi sẽ tạnh, đêm tối rồi sẽ qua.

Cô chầm chậm từng chút một kéo “tấm che giấy ăn” ra khỏi camera.

Tay săn ảnh họ Đồng nào đó thừa nhận ngay lập tức, chẳng hề áy náy chút nào:

Mà cậu vẫn còn rảnh rỗi đi nói chuyện với tớ à?

Cứ để dì mắng, dù sao thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với con gái dì ấy.

Thế này thì gần quá còn gì? Mà tên khu này quen quen… Hình như là khu đối diện nhà em thì phải.

“Không được, anh còn đang nhìn mà.”

Xuân Tảo nhấn mạnh:

Sao mà thỏa mãn được chứ.

Hai người nhìn nhau cười, hiểu ngầm mà không cần nói ra.

Đồng Việt giận dữ gõ chữ:

Vậy là gần lắm rồi! Cẩn thận mẹ em lại như lần trước, nhìn thấy anh rồi lấy anh ra trút giận đấy.

Xuân Tảo vẫn kiên quyết: “Anh gửi địa chỉ cho em đi.”

Xuân Tảo rũ mắt, hít sâu một hơi đấu tranh tâm lý xong thì mạnh dạn nhìn thẳng vào anh, giả vờ rộng lượng: “Thôi được rồi, cho anh thêm năm phút nữa để chiêm ngưỡng công chúa xinh đẹp này đấy.”

Xuân Tảo lấy lại bình tĩnh, chậm rãi gõ chữ:

Nguyên Dã:

Anh sai, thật sự sai rồi. Không sến, không sến chút nào, đọc xong cảm động suýt khóc đây này.”

Cứ như bị bỏ quên tại giao điểm giữa không gian và thời gian, quay về con ngõ nhỏ chật hẹp dưới ánh trăng sao đêm nào, chỉ có một mình cô bình thản và tự tại.

Anh về rồi.

Rồi còn giả vờ nghẹn ngào sụt sịt mũi:

“Đợi anh chút.” Có vẻ như Nguyên Dã đã đi ra ban công, tiếng vọng xa hơn một chút.

Vậy… Nguyên Dã chính thức trở thành bạn trai của cô thật sao?

Cô sững sờ, nhịp tim rối loạn, vô thức liếc nhìn cửa phòng rồi lại nhìn chằm chằm hai nút đỏ – xanh trên màn hình, nhất thời không biết phải làm sao.

Cô bèn kêu lên, làm bộ nghiêm túc giả vờ cảnh cáo: “Anh đừng cứ nhìn em mãi thế!”

Xuân Tảo không kìm được cảm thán:

Thật.

4 giờ sáng vẫn có người thức để tám chuyện rôm rả, bàn nhau xem nên đi du lịch ở đâu.

Cuộc gọi kết nối.

Lúc nói câu này, Nguyên Dã không nhìn thẳng vào màn hình.

Ok rồi, em chụp đi.

Chàng trai lập tức dịu giọng:

Thế nhưng cuộc gọi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, dù cô chậm chạp không bắt máy, đối phương cũng như thể quyết tâm phải thấy mặt cô bằng được.

Bỗng nhiên Đồng Việt chợt nhớ ra gì đó:

Xuân Tảo siết chặt ngón tay, cô rút một tờ khăn giấy trên bàn, gấp đôi lại rồi che camera trước.

Xuân Tảo nghiến răng, vội vàng thu hồi câu “Em cũng sẽ đối tốt với anh.”

Từ bể kính nhảy vào khe suối mùa xuân rồi cuối cùng cũng sẽ hòa vào biển rộng.

Lộ liễu quá, lỡ ba mẹ tớ thấy thì không hay lắm.

Xuân Tảo mở album ra xem đi xem lại rồi thành thật thừa nhận:

Trời ạ, sao anh có thể vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu thế này, khiến người ta không tài nào chống đỡ nổi, cứ liên tục làm trái tim cô nhảy nhót không ngừng.

“Thế thì sao?”

Ừ, vẫn hơi xa một chút. Tiếc là khu nhà em hết phòng trống rồi.

Một đứa lowkey như cô đã bao giờ được “quan tâm” nhiều như thế này?

“Xấu chỗ nào?” Nguyên Dã chống khuỷu tay lên bàn, nhướn mày: “Em bỏ giấy ăn ra đi.”

Anh khẽ khàng thốt ra năm chữ: “Anh hơi nhớ em rồi.”

Một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ loa điện thoại, chạm vào màng nhĩ cô gây ngứa ngáy.

Em cũng vậy

Xuân Tảo nhịn cười đến mức cơ mặt căng chặt: “Bớt tự luyến giùm em.”

Hai chữ này khiến Xuân Tảo phấn khích không thôi, khóe mắt cong lên như vầng trăng lấp lánh.

Nguyên Dã:

Cô chọc Đồng Việt thêm mấy câu, đối phương bơ luôn, chắc lại chạy đi dốc sức theo đuổi cậu người yêu cũ rồi.

Xuân Tảo phì cười:

Cô quyết định chấm dứt hình thức video call đầy ngại ngùng này: “Em cúp đây.”

Trong khung chat, dòng chữ “Đối phương đang nhập” hiện lên rồi biến mất.

Bởi vì hành động “chấn động địa cầu” không hề báo trước của Đồng Việt, vừa về nhà tắm rửa xong, khung chat của Xuân Tảo đã bị bạn bè cùng lớp spam đến nỗi sập luôn. Nhóm lớp cũng thế, ai nấy bàn tán rôm rả, vừa trêu chọc vừa ghen tị, nội dung toàn xoay quanh bức ảnh có bố cục tuyệt đối điện ảnh và thần thái siêu cuốn hút kia.

“Được rồi, ăn sữa chua đi.”

Kết quả là khung chat đột ngột tối xuống, một lời mời gọi video được gửi tới.

Nguyên Dã: “Rồi sao?”

Xuân Tảo xác nhận lần cuối:

Đã chụp màn hình, lúc nào đấy sẽ gửi cho mẹ xem.

Lời thật lòng thì sao gọi là sến?

Nhưng khác với trước đây, hiện giờ cô không cần phải trốn tránh, không cần bó buộc bản thân nữa.

Xuân Tảo đe doạ:

Đầu hơi nghiêng đi một chút, vành tai đỏ ửng thấy rõ, vì có chiếc tai nghe không dây trắng tinh làm nền nên càng nổi bật hơn.

Khung chat im lặng vài giây.

Thế nhưng ý cười vẫn len lỏi nơi đuôi mắt không giấu đi đâu được.

Xuân Tảo nhíu mày:

Xuân Tảo do dự vài giây, rốt cuộc cũng chịu thua.

***

Gần đến mức tim Xuân Tảo lỡ một nhịp, thình thịch, thình thịch đập dữ dội vô cùng.

Nghe thấy vậy, thiếu niên trên chiếc ghế công thái học màu đen khẽ ngả người ra sau cười rộ lên, hàm răng trắng đến chói mắt xen chút bất đắc dĩ: “Đâu có phải lần đầu tiên thấy mặt em, gánh nặng hình tượng nặng vậy sao?”

Xuân Tảo dở khóc dở cười lướt hết đống tin nhắn vẫn đang ting ting liên tục, chọn vài cái rồi trả lời qua loa.

Kệ dì ấy.

Nhưng đêm nay, giấc mơ của cô nhuộm màu ánh vàng và thoang thoảng mùi hoa, cô ngủ một giấc yên bình đến sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gì đấy, tốt nghiệp xong là muốn tuyệt giao với tớ luôn hả?

Xuân Tảo nói: “Em chỉ muốn xác nhận xem anh đã về đến nhà chưa thôi mà?”

Chị gái à, chị cứ quẩy lên, bùng cháy lên giúp em! Thi đại học xong rồi còn sợ gì nữa!

Xuân Tảo do dự:

Cuối cùng cô thở ra một hơi dài, mỉm cười thả lỏng lồ ng ngực.

Thật hả thật hả?

Nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy trên màn hình, Xuân Tảo nghĩ, giữa họ vẫn còn thiếu một nghi thức, một lời hẹn ước chưa hoàn chỉnh.

Xuân Tảo cố tình phớt lờ anh.

“Tắt video call rồi ăn.”

Bạn trai…

Xuân Tảo cắn môi: “Em đâu phải diễn viên xiếc.”

May mà ba mẹ đã ra ngoài đánh bài rồi, Xuân Tảo có thể thoải mái lớn tiếng đáp lại: “Con gái nói thì sao?”

Em cũng sẽ đối xử tốt với anh. Mãi mãi đối xử tốt với anh.

Xuân Tảo quay lại, thấy anh đang chăm chú nhìn mình, hai tay khoanh trước ngực, hơi nghiêng người tới, không chớp mắt.

“Anh cũng xin hứa với em rằng, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, không bao giờ rời xa nữa.”


Xuân Tảo lầm bầm trong lòng: “Đây là lần đầu tiên trong đời em gọi video với người khác đó!”

Thậm chí còn có bạn chẳng biết sợ là gì, quăng luôn đường link đấu xếp hạng năm người trong game vào nhóm, rủ rê nhau cày xuyên đêm.

Cô muốn nói ra những lời đêm đó chưa thể thốt ra thành lời, một cách trọn vẹn và đầy đủ nhất:

Đừng mà.

Nguyên Dã thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Thật đấy. Cho anh nhìn thêm chút nữa đi, cả buổi chiều mới nhìn được có mười phút thôi.”

Cậu chụp trộm đúng không?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sến thật đấy.

Nguyên Dã:

“Thấy kỳ kỳ ấy… Thôi, sắp hết năm phút rồi, em tắt đây.”

Cũng vậy là sao?

Giọng chàng trai như cơn gió mát lướt qua tai cô: “Xin em đó…”

Nhiệt độ cơ thể người có giới hạn không?

Đúng vậy, sao, không đẹp à?

Quả nhiên bên kia cuống lên: Em đừng có thu hồi!

Xuân Tảo vừa khóc vừa cười, rốt cuộc anh định nói bao nhiêu chữ “rất” đây? Dài vô tận như số pi sao? Không có hồi kết à?

Cuối cùng Nguyên Dã dừng lại, giọng điệu trịnh trọng:

Xuân Tảo định gõ lại dòng tin nhắn vừa thu hồi, nhưng khi sắp gửi đi, cô lại xóa hết.

Vậy nên, trước khi bước vào khu vườn rực rỡ này…

Chương 49: Tháp cao không còn tồn tại nữa

Cô đã có đủ niềm tin và dũng khí để đối diện với tất cả.

Nguyên Dã bật chế độ “không sợ trời, không sợ đất”:

Tớ đâu có như ai kia, vừa thấy trai đẹp là quên bạn liền.

Đồng Việt:

Cũng đẹp đấy.

Trên bản đồ, hai chấm nhỏ gần như chồng lên nhau, phải phóng to mới thấy khoảng cách.

Cô hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm túc nhấn gửi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế còn không mau đặt làm màn hình khóa đi? Không thì sao xứng với tấm lòng khổ cực của tớ?

Anh phản ứng cực nhanh, thu hồi tin nhắn “Kệ dì ấy” vừa nãy rồi gõ lại một tin nhắn mới:

.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Tháp cao không còn tồn tại nữa