Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Vạn vật đổi thay

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Vạn vật đổi thay


Cô thích Nguyên Dã. Rất thích. Kiểu thích mà chưa từng trải qua.

Mọi thứ chẳng có gì bất thường.

Nguyên Dã:

Được.

Cười kiểu gì mà đẹp thế không biết, vừa nhẹ nhàng lại vừa ung dung, một nụ cười nhạt thôi cũng rực rỡ đến chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng… Xuân Tảo hơi né tránh ánh mắt anh, cảm thấy mình cần hít thở một chút mới dám nhìn lại, mà ánh mắt ấy vẫn cứ dừng trên mặt cô dường như chưa từng rời đi dù chỉ nửa giây.

Nguyên Dã:

“Cầu xin tao đê. Bình thường ngầu lắm mà?”

Hít một hơi thật sâu, khi lấy điện thoại ra lần nữa, cô thấy anh trả lời gần như ngay lập tức.

Cô chỉ có thể nói với anh, trong mắt cô anh là người đặc biệt, khác với bất kỳ ai, anh là duy nhất, là người không thể thay thế.

Ha, cuối cùng bây cũng có ngày này. Đồ Văn Vĩ cố tình trêu chọc, mông dính chặt vào ghế không chịu nhúc nhích.

Xuân Tảo nhìn màn hình suốt 5 phút, cuối cùng đầu bên kia cũng có động tĩnh.

Nguyên Dã:

Nguyên Dã trực tiếp hỏi: “Mày còn tham gia nhóm nào mà tao không biết à?”

Tiếp tục tám chuyện đi. Người trong cuộc là người thích nghe nhất.

Nguyên Dã đáp: “Nay không đạp.”

Cố gắng giữ vẻ bình thường cho đến khi chào tạm biệt Đồng Việt ở đầu hẻm, cô siết chặt tay, bước nhanh hơn tới điểm hẹn.

Xuân Tảo dịu dàng đáp: “Tớ biết không phải cậu.”

“Tại mày chơi giỏi á, nên thỉnh thoảng tao không muốn rủ mày vào chơi cùng.”

Đồng Việt hừ mũi: “Chính là cái loa phát thanh Đàm Tiếu đấy.”

Đồ Văn Vĩ che miệng, nheo nhéo cái giọng: “Ui ui được rồi, không phải yêu đương, chỉ sống chung thôi mà.”

Đều là việc tớ nên làm.

Hơn nữa, mặt cô nóng như có thể chiên trứng được luôn vậy. Nhịp tim cũng tăng vọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Với tình trạng luôn bị ràng buộc và sợ bóng sợ gió, cô có thể làm được không?

Đương nhiên Xuân Tảo cũng chẳng ngủ ngon được, nhưng không phải gần như thức trắng như anh bạn phòng bên, đến gần 2 giờ sáng, cô đành phải lên mạng tìm nhạc thiền cho dễ ngủ, cuối cùng mới có thể chìm vào mộng đẹp.

“Do mày cứ làm phức tạp mọi chuyện lên thì có, thừa nhận luôn có phải dễ dàng hơn không.”

“Sáng nay lúc tập thể d·ụ·c, tớ có nghe thấy mấy bạn nam…” La hét? Hùa theo? Gây náo loạn? Một cây viết xuất sắc như cô mà cũng có lúc bí từ, chẳng biết nên diễn đạt thế nào cho chính xác.

Sáng hôm đó, Xuân Tảo vẫn ăn sáng như mọi khi và Nguyên Dã vẫn ra ngoài như bình thường.

“Chốt deal.”

“Sao cậu đến nhanh vậy?” Đứng trước mặt anh, cô bỗng cảm giác như hai người quay trở lại như hồi mới quen, ngay cả câu mở đầu cũng khó khăn vô cớ.

Nguyên Dã đẩy vai trái cậu ta: “Tránh ra.”

Khi anh bước ra khỏi phòng đúng giờ, Xuân Sơ Trân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp nghe thấy tiếng cửa mở bèn quay lại, suýt thì giật mình vì dáng vẻ tươi tắn của chàng trai trước mặt.

Đồng ý vô điều kiện.

Hôm nay giáo viên tiếng Anh vào lớp trông tiết truy bài buổi sáng, giữa những tiếng đọc bài rõ to, Đồ Văn Vĩ tranh thủ ghé vào tai anh hỏi: “Tao đã bảo là tao có Hoả Nhãn Kim Tinh mà lại.”

Hơn nữa trong tiềm thức cô vẫn luôn có một toà thành vô hình, tựa như cô công chúa tóc mây sống trên tầng cao của tòa tháp chưa bao giờ mong đợi ai đó có thể trèo lên cứu mình mà cũng chẳng bao giờ nhảy xuống tự đẩy mình vào nguy hiểm.

Chàng trai chìa tay ra: “Đưa cặp đây.” Dù sao thì sau này việc nặng nhọc đều do anh đảm nhiệm hết.

“À…” Nguyên Dã đáp khẽ, hiếm khi không phản bác lại.

Xuân Tảo đọc từng câu từng chữ, mặt cô sắp cười đến nổ tung, nếu tiếp tục nói chuyện như thế này chắc chắn sẽ không ngủ được mất, chỉ có thể gắng sức bình tĩnh lại —— Được rồi, thực tế là không thể bình tĩnh nổi, cô đành phải nói tạm biệt sớm rồi cưỡng ép bản thân tắt máy, dừng lại những rung động đang xoay vần không ngừng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những lúc như vậy cô chỉ có thể cố gắng nhồi nhét những suy nghĩ ngọt ngào sánh đặc ấy vào trong một chiếc lọ, đậy nắp thật chặt rồi cưỡng ép bản thân niêm phong nó lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Tảo cười đến cong cả mắt, bổ sung thêm một câu:

Thôi vậy, không muốn hỏi nữa.

“Tớ biết rồi.” Nguyên Dã nhẹ nhàng tiếp nhận rồi đổi sang tay còn lại để nó không ngăn cách giữa hai người.

Cô gửi xong thì vội vàng giấu điện thoại vào chăn, không dám nhìn phản hồi của Nguyên Dã, cũng không dám đoán xem anh sẽ đồng ý hay từ chối.

Được.

Còn có thể làm gì nữa? Đành phải trả giá cho sự trẻ con và bốc đồng của mình thôi. Cứ yên phận nằm đó cho bọn họ trêu.

Xuân Tảo hắng giọng, nhượng bộ:

Nguyên Dã ngay lập tức đoán ra lý do mới sáng sớm mà bọn họ lại bất thường như vậy. Anh liếc qua vị trí của Triệu D·ụ·c Ninh nhưng không nói gì.

“Không lắp được yên sau thì giữ lại làm gì?” Giọng điệu ghét bỏ của anh khiến Xuân Tảo bật cười, cảm thấy mình phản ứng hơi quá, cô vội quay mặt đi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyên Dã mất ngủ. Quá nửa đêm nằm trên giường, thỉnh thoảng anh lại mở điện thoại ra nhìn một cái, xác nhận đây không phải ảo tưởng, cũng chẳng phải là giấc mơ.

Dù sao thì trong toàn bộ lớp A này, anh còn muốn xem ai dám đến gần Xuân Tảo nữa.

Xuân Tảo cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch cao. Lại hỏi: “Xe cậu đâu?”

“…” Nguyên Dã hỏi: “Tin nhắn như thế nào?”

Hihi hê hê hô hô :>

“Tiếp cái gì?”

Nguyên Dã:

Ngoài “được” ra, anh không thể nói câu gì khác sao?

“Gửi tao xem tin nhắn.”

Xuân Tảo hiếm khi nào có những khoảnh khắc trực tiếp đối mặt như thế này. Từ nhỏ cô đã rất hướng nội và dè dặt, thái độ đối với các mối quan hệ luôn là suy nghĩ trong lòng chiếm nhiều hơn biểu hiện ra bên ngoài.

Vì vậy khi trả lời tin nhắn này, cô đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy bản thân bị một cảm giác chua xót, đầy mâu thuẫn và không thể quay lại lấp đầy, cô không thể thẳng thắn nói ra rằng: Nguyên Dã, tớ thích cậu.

Vì vậy khi có ai đó đứng bên dưới gọi cô và cho cô thấy những đoá hoa và dâu tây của thế giới bên ngoài đẹp ra sao, lễ hội và những bài ca hay như thế nào, cô sẽ vui vẻ, sẽ vô thức bị thu hút, nhưng cũng sẽ do dự và ích kỷ, vẫn luôn nuôi hy vọng rằng chỉ cần không vi phạm lời nguyền của mụ phù thủy, cô vẫn sẽ nằm trong vòng an toàn và đỉnh tháp quen thuộc kia sẽ không rung lắc hay sụp đổ.

Màn hình trò chuyện im lặng một lúc lâu.

“Tao đọc tin nhắn trong nhóm chơi game kín đấy.”

“À…” Hình như giọng Nguyên Dã cũng có chút khó chịu, anh giải thích: “Đừng để ý bọn họ, toàn bọn thần kinh cả.”

Đối phương cũng thế.

Xuân Sơ Trân nhíu mày, sao có cảm giác câu trả lời này nghe quen lắm.

Anh vẫn chỉ đáp:

Chuông báo hiệu kết thúc tiết tự học buổi tối còn chưa vang lên, Nguyên Dã đã dọn xong cặp sách, cầm đồng hồ đeo tay bên cạnh hộp bút lên xem không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng ngay khoảnh khắc chuông reo anh mới cài dây đồng hồ lại, vừa thấy giáo viên bước ra khỏi cửa lớp, anh lập tức rút cặp đứng dậy luôn.

Xuân Tảo gập một bên gối lại, chôn mặt vào đó mà cười. Cười đủ rồi, cô lại muốn đả kích lòng tự tin của anh vì nó quá đỗi nổi bật:

Đêm nay sao mà dài đến thế.

***

.

Cũng rất thẳng thắn.

Bởi vì cứ mỗi khi lớp A chạy ngang qua lớp cô, hay nói chính xác hơn là khi chạy ngang qua cô, thì lại có mấy giọng nam cố tình hô lên mấy tiếng kỳ quái, không to nhưng chẳng thể ngó lơ. Trong đó giọng nói trong trẻo dễ nhận ra của Nguyên Dã cũng vang lên: “Im miệng dùm cái được không?”

Nguyên Dã: “…”

Nguyên Dã đuổi theo ánh mắt cô: “Cậu cười gì?”

Dưới ánh đèn chiều hôm, mái tóc đen của chàng trai tung bay, bóng dáng anh lướt nhanh qua những tán long não xanh mướt. Đương nhiên anh cũng chẳng cần ghé qua nhà xe để lấy xe đạp bởi vì hôm nay anh không đạp xe. Chiếc xe đạp leo núi 6000 tệ chính thức được cho về hưu sớm.

Nhưng cô không thể nói ra, nói ra thì sao nữa, hẹn hò ư?

Chàng trai và cô gái sóng vai đi về phía góc hẻm quen thuộc, bóng của họ in lên con đường lát gạch đôi khi lại hòa vào nhau. Trên bầu trời, ánh trăng cong cong như đôi mắt cười dịu dàng lặng lẽ dõi theo nhân gian.

Chương 36: Vạn vật đổi thay

Nguyên Dã:

Xuân Tảo lầm bầm: “Vì sao?”

Nhưng thực ra đã mất đi trật tự vốn có, hoặc có thể nói, câu chuyện đã bước sang một chương mới, vạn vật đổi thay.

Nguyên Dã cười khẽ: “Không dễ đánh giá đâu.”

Gần 5 giờ, bản năng sinh học cuối cùng đã đánh bại dopamine khiến anh bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ. Nguyên Dã cài báo thức nửa giờ sau, 5:30, Xuân Tảo thường dậy vào giờ đó.

Ngủ ngon nha, tớ đi ngủ đây.

“Tại mày nửa ngu nửa ngốc thôi.”

Về đến nhà thì lần lượt lên lầu nha, tớ sợ mẹ tớ lại hỏi.

Tới chương này là chính thức hẹn hò rồi nha, mặc dù không nói toẹt ra =)) Mạn lăn tăn khúc này có nên chuyển xưng hô thành anh – em cho hai bạn không cơ mà ngẫm thấy hai bạn vẫn còn đang đi học, phụ huynh thì chưa biết nên để xưng hô anh – em cứ bị cấn. Ban đầu Mạn để vậy mà thấy cấn quá nên hỏi ý kiến các chị em editor/dịch giả khác rồi mới chốt lại là tớ – cậu cho hồn nhiên hê hê. Sau này hai bạn nhỏ lớn rồi mình đổi lại sau ha =))))

Nguyên Dã nhìn cậu ta: “Tiếp đi.”

Không có ý kiến.

Xuân Tảo cũng đoán được phần nào. Thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, danh tiếng của Nguyên Dã trong trường rõ rành rành ra đó. Ngược lại, cô còn lo sẽ gây ảnh hưởng xấu khiến anh mất điểm trong mắt người khác. Dù sao so với Nguyên Dã, cô chỉ là một con mọt sách mờ nhạt đến mức chẳng ai thèm để ý đến.

Nguyên Dã bước xuống khỏi vỉa hè rồi tiến lại gần hơn, gần đến mức khiến cô bất giác nín thở: “Sao có thể để cậu phải chờ?”

Xuân Tảo mím môi: “Chỉ là… tự dưng thấy xe đạp của cậu hơi đáng thương thôi.”

Nguyên Dã lập tức ngưng lại: “Cảnh cáo mày, đừng nói bậy.”

Nguyên Dã:

Nguyên Dã liếc cậu ta một cái: “Cái gì?”

Cô không chắc liệu Nguyên Dã có nhìn thấy tin nhắn này ngay lập tức hay không, hay là câu trả lời quá đỗi thẳng thắn đã khiến anh bị sốc, anh không biết phải phản ứng thế nào.

Sau tiết tự học tối mai, tớ sẽ đến lớp cậu chờ cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồ Văn Vĩ quyết định cho anh giữ chút thể diện, không nói tiếp nữa mà bắt đầu đọc bài tiếng Anh.

Nhưng làm sao có thể vừa nói “ngủ ngon” xong lập tức buông điện thoại đi ngủ ngay được, Nguyên Dã ngồi bên bàn học, không biết đã kéo đọc lại tin nhắn trong cuộc trò chuyện tối nay biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng lại ở câu dặn dò nhẹ nhàng của Xuân Tảo,

Mọi thứ làm theo lời cậu.

Xuân Tảo hỏi: “Trước đây nếu cậu gặp chuyện như này, bọn họ cũng sẽ vậy à?”

Nguyên Dã: “Trước đây tớ sẽ phủ nhận.”

Thực sự không thể ngủ được, anh lại bò dậy lấy đề toán Olympic đã lâu không động đến ra làm, mỉm cười nhanh chóng giải xong nửa bài, mới 3 giờ sáng.

Đến tiết thể d·ụ·c buổi sáng Xuân Tảo mới nhận ra có gì đó không ổn.

Đồ Văn Vĩ để anh vào rồi ném một câu: “Không ngờ đấy anh Dã à, giấu kín ghê.”

“Ha ha, xem tao có tâm trạng không đã.”

Muốn trách chỉ có thể trách cuộc nói chuyện thẳng thắn tối qua.

Thật là biết cách làm khó người khác.

Làm sao mà nhận ngay được. Nguyên Dã cảm thấy khá là oan, nếu cô ấy không rõ ràng, liệu anh có dám công khai không? Chỉ là không ngờ tin tức lại lan nhanh như vậy, mới một đêm mà gần lớp đã biết hết. Anh nhíu mày: “Làm sao mày biết?”

Hứa Thụ Châu quay đầu lại, bày vẻ đau lòng: “Thôi tha cho nó đi, người ta còn bận đi đón bạn gái kìa.”

“Trưa tao mời mày uống nước.”

Xuân Tảo:

Xuân Tảo liếc anh: “Thương cậu làm gì?”

“Đưa đây.” Giọng điệu không cho phép thương lượng, như thể đang tuyên bố rằng anh sẽ không nói lần thứ hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không được.

Không vấn đề gì.

“Xuân Tảo?” Đồ Văn Vĩ tung ngay át chủ bài.

Nguyên Dã hừ khẽ: “Không nên thương tớ hơn hả?”

Đồ Văn Vĩ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đã che ảnh đại diện nên không biết người kia là ai trong lớp, chỉ biết là đang theo đuổi Xuân Tảo, tên đó kể với cái thằng mai mối là đụng phải ngõ cụt rồi, nói đối thủ cạnh tranh là mày, lại còn sống chung với nhau nữa. Ôi trời ơi quá sốc, tao đã định kể với mày từ tối qua cơ, mà nghĩ lại thấy hôm nay đến lớp cùng đám anh em cười vào mặt mày thì vui hơn nhiều.”

Nguyên Dã: “Cháu không ngủ được ạ.”

Ok.

Nguyên Dã:

Xuân Tảo sững người, lập tức hiểu ý anh, ngại ngùng đáp: “Không cần đâu —— cũng đâu có nặng…”

“Tao thua…” Đồ Văn Vĩ c·h·ế·t lặng nhìn bóng lưng anh biến mất khỏi cửa lớp, lẩm bẩm một câu.

Đồ Văn Vĩ xoa xoa vai: “Làm gì vậy, mát xa à.”

Kết quả anh lập tức đổi giọng nghiêm túc: “Cái gì mà ‘tin đồn tình cảm’? Đừng có gài bẫy tớ.”

?

Vì vậy cô đã hỏi:

Rõ ràng mọi người không định tha cho anh nhanh như vậy, Hứa Thụ Châu há miệng cười toe toét, bắt đầu rap: “Yo yo là ai, yo yo yêu đương rồi.”

Ngoài được ra, cậu có thể nói câu gì khác không?

Xuân Tảo không muốn tỏ ra khác lạ so với ngày thường, cũng không muốn bị bạn bè vạch trần ngay tại trận là “có bồ quên bạn” mặc dù suốt quãng thời gian đó lúc nào cô cũng bồn chồn không yên, tâm trí sớm đã bay xa đến cổng trường, con hẻm nhỏ và ngọn đèn đường thứ hai.

“Hôm nay cháu dậy sớm thế?”

“Lần trước nhìn bảng xếp hạng đó, mày nói xem tao đoán có chuẩn không? Trực giác của đàn ông đó.”

Chỉ một từ:

Xuân Tảo cao giọng, bất mãn vì bị vu oan ngay tại trận: “Ai gài bẫy cậu chứ?”

Đây là câu trả lời dũng cảm nhất mà cô có thể đưa ra vào lúc này.

Người bị từ chối:

Editor:

Xuân Tảo đứng lẫn trong hàng ngũ nào dám quay đầu xác nhận, chỉ có thể bất động, đến cả lông mi cũng không dám run rẩy.

Nguyên Dã liếc qua chiếc ghế trống của Hứa Thụ Châu ở hàng trước, dứt khoát chống tay lên bàn nhảy qua luôn. Tiếng “rầm” vang lên khiến mấy bạn học đang thu dọn sách vở xung quanh giật mình đứng hình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên Dã cực kỳ chắc chắn một điều, đây là đêm tuyệt vời nhất trong mấy năm qua của anh, cảm giác hạnh phúc ngập tràn đến mức có thể vỡ tung khỏi cửa sổ, ngoài “Được” ra, anh còn có thể nói gì khác nữa?

Nguyên Dã nhíu mày: “Ai yêu đương?”

Xuân Tảo lục lọi trong đầu một cách diễn đạt vừa phù hợp lại vừa không quá xấu hổ: “Bị đồn mấy cái ‘tin đồn tình cảm’ ấy?”

Nguyên Dã bình thản trả lời: “Trước đây không bao giờ như vậy.” Sau đó lại nhấn mạnh lần nữa: “Chưa từng có.”

“Chúng ta cùng về nhà”

Khi bước vào lớp, Nguyên Dã dừng lại vì bị bạn bè xung quanh đồng loạt nhìn chằm chằm: “Chúng mày làm sao vậy? Bị Parkinson à?”

Đầu ngõ nhà mình, chiếc đèn đường thứ hai, sau này tớ sẽ đến trước và chờ cậu ở đó, nếu cậu đến trước thì cậu đợi tớ, chúng ta cùng về nhà.

Cô thừa nhận tối nay mình có chút chậm chạp, chủ yếu là vì —— sự xuất hiện của Trần D·ụ·c Ninh không khiến cô nghĩ ngay đến mối quan hệ trên phương diện “nam nữ” nên cũng không kịp nhận ra và phản ứng kịp thời với những hành động và lời nói khác thường của Nguyên Dã.

Nguyên Dã: “Chuyện gì cơ?”

Tin đồn tình cảm lan nhanh trong lớp vẫn chưa ảnh hưởng đến những người không liên quan. Giờ phút này Xuân Tảo vẫn đang bình tĩnh học thuộc thơ cổ, chỉ có một thay đổi duy nhất đó là hễ rảnh ra cô lại nghĩ đến Nguyên Dã, tần suất ngày càng nhiều, xuất hiện một cách ngẫu nhiên và càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí còn vô thức cười ngốc rõ lâu.

“Không dễ đánh giá sao?”

Vừa trông thấy chàng trai đang đứng bên mép vỉa hè phía xa, gương mặt cô liền rạng rỡ.

Là một trong những “bà trùm tin tức” của cả khối, dĩ nhiên Đồng Việt không bao giờ bỏ qua quả dưa cỡ bự này, song vì không muốn làm khó cô bạn luôn khiêm tốn của mình nên cô ấy quyết định không chủ động nhắc đến.

Nguyên Dã đá vào chân ghế cậu ta một cái.

Nhìn bức tường trắng không có gì, cô đã ngủ chưa nhỉ? Chắc là đã ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học nữa, thiếu ngủ một mình anh gánh là được.

Nguyên Dã:

Ngủ ngon.

Thế mà vừa rồi bị đám khỉ đực lớp A quậy một phen, sợ Xuân Tảo nghi ngờ mình là nguồn tin nên vừa tan tiết thể d·ụ·c, Đồng Việt đã chộp lấy cô, hai tay giơ lên trời thề chắc như đinh đóng cột: “Không phải tớ! Chuyện của cậu với Nguyên Dã tớ thề không phải do tớ lan truyền!”

Xuân Tảo đành phải tháo cặp xuống đưa cho anh, còn dặn dò: “Đến cổng chung cư thì trả lại tớ.”

Đợi đến khi đội ngũ của lớp A hoàn toàn đi xa, cô mới len lén cong môi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Vạn vật đổi thay