Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Sứ giả hộ hoa
Xuân Tảo cũng nhìn theo, cô chau mày rồi khẽ “chậc” một tiếng.
Đầu óc Xuân Tảo hơi đơ ra, lớp A à, vậy là bạn cùng lớp với Nguyên Dã sao?
Cô quay đầu.
Xuân Tảo thoáng dừng lại: “Đồng Việt có việc nên đi trước rồi.”
Giữ nguyên tư thế đó đến 10 phút, anh mới chịu đứng dậy. Lúc thì lăn lên giường nằm thở dài, lúc thì mở cửa hóng gió, lúc lại đứng tựa vào tường nghe động tĩnh bên ngoài.
(*) Nguyên văn là 长江三角洲 (Trường Giang Tam Giác Châu) có nghĩa là Vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang hay còn gọi là Đồng bằng sông Dương Tử. Đây là khu vực kinh tế phát triển nhất Trung Quốc, bao gồm các tỉnh và thành phố lớn như Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy.
Xuân Tảo chỉ muốn tự đào hố chôn mình ngay lập tức.
Mùa xuân và mùa thu ở vùng đồng bằng sông Dương Tử trôi qua nhanh như một cơn lốc vậy. Bước vào tháng Mười Hai, nhiệt độ ở thành phố Nghi đột ngột giảm xuống chạm mức đóng băng. Học sinh lần lượt khoác thêm áo chần bông hoặc áo lông vũ bên ngoài đồng phục.
Nguyên Dã cũng dừng lại ngay sau cô một bậc thang, tầm mắt hai người vô tình ngang hàng với nhau, khoảng cách bỗng cực gần. Dưới ánh đèn cảm ứng trên hàng lang, đôi mắt chàng trai như vật nhọn vừa được mài sắc, tàn nhẫn lôi cô vào trong, cái nhìn chăm chú ấy khiến lòng cô rối bời.
Xuân Tảo quay đầu, phát hiện người đó là bạn cùng lớp mình – Đàm Tiếu.
Xuân Tảo gật đầu, khó khăn kéo khóe môi lên nở một nụ cười cứng nhắc. Bất cứ cuộc gặp gỡ xã giao đột ngột nào cũng có thể khiến cô hoang mang, huống hồ đối phương còn gọi thẳng tên cô một cách trôi chảy như vậy.
Thấy việc không liên quan đến mình là chuồn mất, không thể cứu cô khỏi vũng lầy xã giao này một phen sao?!
Xuân Tảo ngạc nhiên dừng bước, quay đầu cãi lại: “Cậu hết chuyện để gây sự hả? Tôi từ chối cậu bao giờ?”
Xuân Tảo im lặng vài giây, không muốn lãng phí thêm thời gian nên gật đầu đồng ý.
Về đến phòng, Nguyên Dã ném phịch cặp lên bàn rồi thả người xuống ghế. Anh ngẩn người nhìn trần nhà một lúc lâu, hơi thở hỗn loạn dần ổn định.
Xuân Tảo quay đầu nhìn anh, định hỏi tội chuyện bị phớt lờ lúc nãy, nhưng còn chưa mở miệng, Nguyên Dã đã cất tiếng trước, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ngoài kia là vệ sĩ hộ tống của cậu à?”
Làm sao có thể mang thù đến cỡ này cơ chứ?
Ráng vắt óc tìm đường khác vậy…
Cậu ấy là một trong số ít nam sinh trong lớp, tuy nhiên hai người cũng chẳng thân thiết gì, chỉ dừng ở mức quen biết sơ sơ. Bị cậu ấy gọi lại vô cớ, cô không khỏi bất ngờ và bối rối.
Vừa hết tiết Đồng Việt đã mất hút, cô nàng lao vèo sang tòa nhà đối diện chặn bạn trai lại. Nguyên nhân là hai hôm trước cô ấy xin thông tin liên lạc của Lý Vụ – nam sinh mới chuyển đến lớp 10 và bị người quen mách lẻo với Lục Cảnh Hằng. Cậu bạn trai giận đến bốc khói, cãi nhau mấy câu xong bơ tin nhắn của cô ấy luôn.
Xuân Tảo cứng họng.
“Cũng tại tớ không giỏi Văn.”
Nhắc đến chuyện học tập, Xuân Tảo mới thấy bầu không khí ngột ngạt này cuối cùng cũng có chút oxy: “130 điểm cũng giỏi lắm rồi mà.”
Đột nhiên chẳng muốn tranh cãi nữa, Xuân Tảo bình tĩnh lại, hỏi: “Nói rõ xem, rốt cuộc cậu đang bực chuyện gì vậy?”
Triệu D·ụ·c Ninh liền bịa ra một lý do hợp lý: “Tớ hay thấy cậu tới văn phòng giáo viên. Chắc cậu giỏi tiếng Anh lắm nhỉ?”
“Cậu có vào không?”
Vừa rồi là tôi không tốt.
Trong lòng cô như có cả đống mèo đang cào loạn, nghĩ thầm phải về hỏi Đồng Việt xem nên xử lý tình huống này thế nào cho ổn thỏa. Dù sao thì… cũng chỉ có một buổi tối thôi mà.
Bạn nam kia đeo cặp kính gọng nửa viền, trông khá thư sinh và nho nhã. Cậu ta có vẻ hơi rụt rè, khi tự giới thiệu ánh mắt hướng về Xuân Tảo nhưng chẳng dám nhìn cô quá ba giây: “Xuân Tảo, chào cậu, tớ là Triệu D·ụ·c Ninh.”
Anh tựa đầu lên tay, đặt điện thoại xuống nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ mỗi lần nó tắt là lại bật lên.
Xuân Tảo đáp: “Trường Thực Nghiệm.”
Sau khi bùng nổ cảm xúc, lý trí chợt tỉnh lại.
Cũng không nên can thiệp vào việc tự do kết bạn của cậu.
Triệu D·ụ·c Ninh ngẩng lên, Nguyên Dã vẫn đang đứng tựa vào cửa, ánh mắt lơ đãng.
Tiết trước Đồng Việt còn giả vờ khóc lóc kể khổ với Xuân Tảo: “Tên đó bảo tớ phản bội, nhưng tớ chỉ muốn danh sách bạn bè có thêm một soái ca thôi mà? Điều đó cũng sai hở? Với lại… tớ còn chẳng xin được nữa.”
Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên nói chuyện kiểu vậy.
Xuân Tảo nhớ đến vị trí của hai ngôi trường: “Ừ ha.”
Những lời này tựa như một cây kéo đâm thủng bầu không khí vi diệu lúc này. Ánh mắt cố chấp đối diện cô cũng từ từ hạ xuống.
Không chỉ một lần mà kéo dài liên tục, gắt gỏng, sốt ruột như có một bầy chim ác là đang đánh nhau.
Triệu D·ụ·c Ninh nói: “Tớ học D·ụ·c Tài, cùng khu phố với trường cậu đó.”
Xuân Tảo hít sâu một hơi: “Cậu ấy cứ khăng khăng muốn đưa về, tôi biết nói gì đây?”
Nhưng mà… hai người bọn họ đều là bạn của anh, vậy mà anh lại không buồn chào hỏi lấy một câu ư?
Xuân Tảo chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng reo mừng rỡ của Triệu D·ụ·c Ninh: “Nguyên Dã?” Rồi ngước lên nhìn tòa nhà trước mặt: “Cậu cũng ở đây à?”
Mày vừa làm cái gì thế này?
Xuân Tảo chẳng biết nên nhận xét hành động này thế nào, chỉ đáp: “Miễn cậu vui là được.”
Cô cắn răng, lần thứ hai nói lời tạm biệt: “Muộn rồi, tớ lên trước đây. Cảm ơn cậu đã đưa về.” Dứt lời, cô nhanh chóng bước qua Nguyên Dã, đi vào trong.
Lối đi im lặng vài giây. Ngay sau đó, Nguyên Dã dời mắt sang hướng khác, chẳng nói thêm lời nào mà lách qua cô đi thẳng lên lầu, bóng lưng cứng đờ biến mất nơi góc cầu thang.
Triệu D·ụ·c Ninh cứng đờ, ánh mắt qua lại giữa hai người họ lộ vẻ khó tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên Dã nhanh chóng mở ra xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Với những người không thân thiết, việc từ chối một cách khéo léo vốn không phải là một chuyện dễ dàng.
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.
Từ lúc cậu ấy xuất hiện đột ngột cho đến việc thao thao bất tuyệt, tiến trình và diễn biến này thực sự làm cô không kịp trở tay. Cô chỉ có thể siết chặt tay trong túi áo, cố gắng để bầu không khí bớt gượng gạo: “Chỉ là không học cùng lớp thôi.”
Năm chữ cũng đủ khiến hotboy trường mất ngủ cả đêm vì tôi.
Xuân Tảo nghe ra giọng điệu châm biếm của cậu, nhất thời cứng họng.
Đứng ngồi không yên.
Triệu D·ụ·c Ninh ngừng lại một giây: “Cậu viết văn rất hay, giáo viên Ngữ văn lớp tớ từng phát bài của cậu cho cả lớp đọc chung.” Sau đó hạ giọng bổ sung: “Từ hồi lớp 10 tớ đã đọc rồi.”
Triệu D·ụ·c Ninh vừa bừng tỉnh khỏi cuộc gặp gỡ bất ngờ với “ông trùm” cùng lớp, vội gọi Xuân Tảo lại.
“Cậu có bí quyết gì không?”
Ngược lại Xuân Tảo cảm giác như mình vừa đi hết một thế kỷ vậy. Nhìn thấy tấm biển hiệu quen thuộc của quán mỳ ven đường, cô chỉ muốn đập đầu xuống đất. Mới đi được nửa đường thôi sao?!
Giọng anh trầm thấp, đến câu cuối cùng thì chẳng thèm che giấu ý trách móc nữa.
Cuối cùng, Triệu D·ụ·c Ninh cũng tung ra “chiêu” lớn nhất và mục đích của chuyến đi này: “Để tớ đưa cậu về nhé, nhà cậu ở đâu?”
Đôi mắt Nguyên Dã khẽ rung động, anh hất cằm, chỉ về phía cô gái bên cạnh cậu: “Tôi không nói cậu, tôi hỏi cô ấy.”
Sau tiết tự học buổi tối, Xuân Tảo khoác áo lông cừu, đeo cặp lên vai rồi một mình rời khỏi lớp.
Triệu D·ụ·c Ninh: “Con gái đi qua hẻm tối một mình không thấy sợ à?”
Triệu D·ụ·c Ninh thầm hối hận. Rõ ràng cậu đã để ý đến cô gái này suốt một năm nay vậy mà lại chẳng biết gì về cô cả. Ngoại trừ mấy “thông tin bề nổi” như “khuôn mặt thanh thuần, sạch sẽ”, “thành tích học tập xuất sắc”, “đại diện môn tiếng Anh của lớp”, “chưa từng có người yêu”, “có một cô bạn thân như hình với bóng, khó tiếp cận”, thì gần như chẳng có nổi điểm đột phá nào khác.
Thật là nhàm chán. Thật là cạn lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhưng đúng lúc sắp tới nơi, một bóng người cao ráo đã đứng sẵn dưới bậc thềm. Thấy hai người đi đến, người đó dừng tay, thôi không xoay chùm chìa khóa nữa, khuôn mặt trắng trẻo hơi nghiêng sang, đôi mắt bình thản khó đoán.
Xuân Tảo hoàn hồn: “À.”
“Tòa đó kìa.” Cô chỉ vào cánh cổng có ghi số 1 rồi bước nhanh về phía đó.
“Chưa bao giờ ư?” Anh thôi không ám chỉ nữa mà nói thẳng: “Người khác vừa mới quen đã có thể quang minh chính đại đưa cậu về tới tận nhà mà tôi cứ đến gần trường là phải duy trì khoảng cách, lén đưa sữa cho cậu cũng bị giấu đi, rốt cuộc là tôi không giống người khác hay cậu ta mới là người đặc biệt đối với cậu?”
Đôi mắt hơi nheo lại.
Xuân Tảo: “Ừ.”
Cứu với, Xuân Tảo hoàn toàn không biết nên trả lời câu này thế nào.
Cô bức xúc: “Vệ sĩ gì chứ! Tan học tình cờ gặp bạn cùng lớp rồi bị đẩy cho một người lạ không quen, thế thôi.”
Sau này sẽ không như vậy nữa.
“À… ừ.” Triệu D·ụ·c Ninh vẫn còn đang nghĩ cách xin liên lạc, hơi ngẩn ra một lúc rồi lẽo đẽo theo sau.
Xuân Tảo ngẩn người, chớp mắt hai lần không hiểu ý cậu ấy.
Chuẩn bị kỹ lưỡng mà cũng như không!
Hiếm khi được yên tĩnh thong thả dạo bước trên con đường lớn trong trường, Xuân Tảo đút tay vào túi áo, khe khẽ ngân nga giai điệu một bài hát. Đột nhiên có người gọi tên cô.
Cái nhìn đó như một phiến băng áp lên sau gáy khiến Xuân Tảo khẽ rụt cổ, tim cũng nhảy dựng lên. Cô vội nói với Triệu D·ụ·c Ninh: “Tớ lên trước đây nhé.”
Là tin nhắn từ cô gái phòng bên, cô không nhận lời xin lỗi của anh, cũng chẳng mảy may nhắc đến vụ cãi vã khi nãy.
“Không sao, tớ quen rồi, tự đi được.”
Cậu ấy học lớp nào ấy nhỉ?
Ngoài việc thấy khó hiểu, Xuân Tảo cũng hơi bực bội.
Đi qua vạch kẻ đường, Triệu D·ụ·c Ninh lại tìm chủ đề để bắt chuyện: “Hồi cấp hai cậu học trường nào thế?”
Xuân Tảo khiêm tốn đáp: “Cũng bình thường thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“À.” Đàm Tiếu gật gù, kéo một nam sinh từ phía sau ra rồi vào thẳng vấn đề: “Đây là… bạn tớ, lớp A.”
Bực bội vò đầu, Nguyên Dã với điện thoại, ngồi thẳng dậy gõ vài chữ vào khung chat rồi lại xóa sạch, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn độn của mình.
Cậu ta hiểu nhầm, tưởng người nổi tiếng có nhân duyên tốt như Nguyên Dã đang rủ mình vào nhà chơi nên vui vẻ từ chối: “Muộn rồi, để hôm khác nhé. Chơi game hay luyện đề tùy cậu chọn!”
“Thế tớ đi trước nhé.” Đàm Tiếu huých khuỷu tay vào Triệu D·ụ·c Ninh một cái, trêu ghẹo: “Phần còn lại trông chờ vào cậu đấy.”
Cô trầm tư, im lặng không nói gì. Thấy vậy, Triệu D·ụ·c Ninh chủ động lên tiếng: “Chúng ta cứ đứng thế này mãi à…?”
“Gì vậy trời? Ý thức kém thế?” Cậu nhíu mày, nhìn theo bóng dáng người kia phóng đi xa tít, nói với vẻ không vui: “Đường hẹp thế này mà chạy nhanh như vậy, không sợ tông trúng người khác à?”
Cạch! Cánh cửa sắt tự động khép lại sau lưng.
Cái người này bắt trọng điểm lệch quá rồi đấy?!
“Biết rồi.” Triệu D·ụ·c Ninh hơi mất tự nhiên, đẩy cậu bạn mình ra rồi lại lén lút nhìn Xuân Tảo.
Xuân Tảo cau mày: “Cậu đang châm chọc tôi đấy à?”
Triệu D·ụ·c Ninh đi phía ngoài nghe thấy liền né sang một bên. Một chiếc xe đạp leo núi màu đen lao vút qua như bay. Nếu không tránh kịp, chắc chắn cậu sẽ bị quệt vào cánh tay.
Cuối cùng sau bao nhiêu lần mở khóa rồi lại tắt màn hình, điện thoại cũng sáng lên một tin nhắn mới.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra, không còn do dự nữa: “Hay là… chúng ta kết bạn…”
Anh định tính sổ món nợ cũ kia tới khi nào.
Triệu D·ụ·c Ninh mỉm cười: “Tớ toàn bị kẹt ở tầm 130 điểm, mãi không lên nổi.”
Triệu D·ụ·c Ninh nhìn theo hướng cô chỉ: “Ngày nào cậu cũng đi về qua con hẻm này sao?”
Hiếm khi thấy Nguyên Dã giận dữ như lúc này: “Cậu không biết từ chối hả?” Giọng điệu lập tức trầm xuống, kết luận: “À, làm gì có chuyện không biết, bao lần từ chối tôi rồi cơ mà.”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp chói tai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên Dã hờ hững “ừ” một tiếng, ánh mắt lướt qua Xuân Tảo chẳng rõ vui buồn, rồi xoay người mở cửa toà nhà.
Chỉ có năm chữ.
Xuân Tảo nhìn cậu ấy: “Cậu đến hỏi kinh nghiệm học của tớ à?”
Xuân Tảo khẽ “ừ” một tiếng.
Ba phút sau đi vào khu chung cư, Xuân Tảo như được đại xá, bước chân vô thức nhanh hơn. May mà tòa nhà cô thuê nằm ngay gần cổng chính, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể thoát thân.
Đàm Tiếu vốn có khả năng giao tiếp chẳng kém gì Đồng Việt, cậu ấy mỉm cười đầy tự nhiên rồi vẫy tay chào cô: “Hi, sao hôm nay cậu đi một mình thế?”
Cậu chàng sốt ruột nhưng chỉ đành im lặng tiếp tục hộ tống cô về.
Chỉ bốn câu, nhưng cảm giác như đã vắt kiệt hết sức lực của anh.
Nghĩ vậy, Triệu D·ụ·c Ninh thấy nhẹ nhõm hơn, bước chân cũng thoải mái hơn một chút.
Hai người cùng nhau bước về phía cổng trường.
“Cậu không giống người khác.”
Sau đó là tiếng bước chân chậm rãi đuổi theo từ phía sau.
Triệu D·ụ·c Ninh nghẹn lời, dưới ánh đèn đường lờ mờ trong con hẻm nhỏ, vành tai cậu ấy đỏ ửng lên thấy rõ: “Cũng có thể mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuân Tảo đút tay vào túi áo sau đó dừng lại trước vạch đèn đỏ: “Sao cậu biết tên tớ?”
Chờ đến khi tới dưới nhà cô, trước lúc tạm biệt, cậu có thể lấy cớ “xin kinh nghiệm học tiếng Anh” để xin phương thức liên lạc.
Xuân Tảo nghiêng đầu chỉ về cuối con hẻm: “Nhưng bây giờ chắc không được đâu, tớ phải về nhà rồi.”
Chương 35: Sứ giả hộ hoa
Đáp lại câu hỏi cuối cùng của anh lúc ở cầu thang:
Xuân Tảo trợn mắt. Ai trách cậu ấy đâu chứ?
Nhận ra thái độ lạnh nhạt của cô cuối cùng cũng có chút biến chuyển, Triệu D·ụ·c Ninh lập tức lấy hết những thông tin thu thập được ra để bắt chuyện: “Cậu là đại diện môn tiếng Anh của lớp đúng không?”
Cả suy nghĩ cũng vậy.
Hai người tiếp tục bước đi. Chỉ là khi con hẻm nhỏ tối dần, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Cả đời này, à không, ít nhất là đến kỳ thi đại học, anh sẽ không sao quên được câu thành ngữ đó. Đây là tâm trạng anh lúc này.
Không muốn nói cho cậu biết, người đó chính là bạn cùng lớp cậu đấy.
Rõ ràng người chịu khổ là cô mà, vậy mà giờ lại thành lỗi của cô luôn à?! Người này thì hay rồi, còn nhắm vào cô nữa.
“Chỉ cách nhau 300 mét thôi, hồi đó tan học đạp xe về, lúc nào tớ cũng đi ngang qua trường cậu. Không ngờ bây giờ lại thi vào cùng một trường cấp ba.”
Trong ánh hoàng hôn, Đàm Tiếu chạy xa dần, để lại hai người xa lạ đứng đối diện nhau không biết nói gì.
Nguyên Dã nhún vai: “Có đâu, tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”
“Vậy à.” Xuân Tảo gật gù.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.