Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Bẫy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Bẫy


Xuân Tảo nghẹn một giây:

Hơi thở của anh hơi nặng hơn một chút.

Ai mới nên biết rõ ở đây?

Cô ở đây hết suy đoán lại lo lắng, kết quả anh thì chuồn êm.

Kết quả Nguyên Dã hỏi lại:

Nguyên Dã:

Sữa tôi uống rồi, bọn họ đi chỗ khác là tôi uống luôn. Còn nóng nên uống ngon lắm, cậu biết chọn đấy.

Bẫy tiền quả nhiên hiệu quả, 20 phút sau, tin nhắn của cô gái hiện lên:

Nguyên Dã lấy hai tờ một trăm gấp đôi từ túi áo hoodie ra đưa cho cô.

Xuân Tảo:

Anh đeo ba lô màu xám, chùm chìa khóa lủng lẳng trên tay, dáng vẻ thư thái.

“Úi, sao lại bóp nhàu thế này?” Diễn xuất là sở trường của cô, quay đầu bỏ trốn cũng vậy: “Để tôi đi đổi hai tờ khác.”

Không được, tôi không liên kết với ngân hàng, không rút được, có tiện đưa tôi tiền mặt được không?

Không trả lời thì thôi, chẳng lẽ cô lại vì chuyện bé tí này mà bứt rứt khó ngủ ư?

Cậu nói xem, công chúa.

Nguyên Dã:

Nhưng Nguyên Dã không phản hồi tin nhắn này.

Đợi mẹ ngủ rồi tôi ra ngoài lấy.

Xuân Tảo xác nhận lại: “Hả? Chỉ có hai môn thôi sao?”

Người chỉ dám lén lút tặng sữa cũng được coi là vua hả?

Chương 29: Bẫy

Câu trả lời là, có.

Giọng trầm của chàng trai mang theo chút từ tính khiến lỗ tai người nghe ngưa ngứa: “Đừng đổi nữa, cái này cũng được.”

Cô cuộn chúng thành hình ống giấy nhỏ, vừa định đưa ra, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vặn tay nắm cửa.

Xuân Tảo: “Dạ!”

Xuân Tảo đưa tay, nhỏ nhẹ nói ba chữ: “Đưa tôi đi.”

“Chúc ngủ ngon.” Nguyên Dã nói.

Cậu định không bỏ qua chuyện này hả???

Do anh đang ngẩng đầu dựa vào tường, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là yết hầu sắc nét của chàng trai, nổi lên như ngọn núi tuyết trên cần cổ thon dài.

Xuân Tảo cũng nhận ra, vội vàng cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng, khẩn trương tìm cớ, cuối cùng khóa chặt vào hai tờ 20 tệ bị nắm chặt như giấy vụn.

Xuân Tảo:

Tối thứ Sáu tan học về đến nhà, Xuân Tảo ngồi trong phòng khách ăn canh cà chua đậu phụ, ăn gần hết thì cánh cửa mở ra, Nguyên Dã bước vào.

Sao lại không tiện.

Xuân Tảo đờ đẫn đi về phía bàn rồi chậm rãi ngồi xuống, toàn bộ quá trình như mở tốc độ 0.5.

Bên kia tường vang lên tiếng bước chân, Xuân Tảo cũng đã sớm dựa vào cửa quan sát, hé một khe hở, thấy phòng khách tối om bỗng sáng lên rồi tắt ngay, Nguyên Dã đã ra ngoài, cô vội kéo cánh cửa để tiếp đón, chuẩn bị hoàn thành việc chia chác nhanh nhất có thể.

Nguyên Dã nghe thấy, không hiểu sao lại cúi mắt tìm nguồn phát ra âm thanh.

Không có gì.

Tưởng mỗi anh biết dùng thôi chắc.

Sau đó rút một cuốn sách, ngồi xuống, thư thái chờ đợi.

Cả hai đều cứng đờ.

Boomerang.

Không quên bắt chước cách nói chuyện trẻ trâu của anh trước đó để châm chọc:

Mãi mới đợi được đến khi Xuân Sơ Trân trở về phòng —— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyên Dã trả lời:

Cậu biết rõ mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chủ yếu là có thời gian, ít nhất không bận rộn đến mức uống sữa cũng phải tranh thủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế mai mẹ không nấu canh nữa,” Xuân Sơ Trân ngáp một cái rất to rồi đi về phía phòng tắm: “Ngủ sớm đi, đã mấy giờ rồi!”

“Ngủ…” Ngon?

Vậy nên gọi là gì?

Cô đỡ lấy vùng bụng đau âm ỉ, ngẩng đầu tìm Nguyên Dã.

“Hình như cậu có thể ra ngoài được rồi đó.”

Cơ mà cảm ơn cậu đã tặng sữa nhé, lát nữa rảnh tôi sẽ uống.

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ, không có việc gì nên đi thư viện thành phố học bài.

“Không được cười.” Lời đe dọa của Xuân Tảo phát ra từ kẽ răng, như chú mèo con đang hù dọa, chỉ thiếu điều cong lưng.

Cái này gọi là tự đào hố chôn mình đúng không?

Nguyên Dã:

Nguyên Dã khẽ gật đầu trong im lặng.

– Gọi là hiệp sĩ.

Người phụ nữ dừng bước nhìn về phía cửa phòng con gái đã đóng, thử gọi: “Xuân Tảo? Vẫn chưa ngủ à?”

Anh khẽ mỉm cười đi vào phòng, ném chùm chìa khóa lên bàn, sau đó mở điện thoại ra, chụp màn hình giao diện giao dịch trên ứng dụng, nhấn vào bạn bè đã ghim rồi gửi đi.

Nguyên Dã nói:

Tò mò anh đã lén lút đi đâu hai ngày qua, Xuân Tảo cân nhắc từ ngữ, vòng vo hỏi:

Cô cũng đã bóng gió hỏi thăm Tống Kim An về lịch thi đấu của Nguyên Dã, tiếc là anh chỉ đăng ký hai môn thi và đã hoàn thành tất cả vào buổi sáng đầu tiên của hôm hội thao.

Báo động dừng lại, cơ thể cứng đờ của Xuân Tảo cũng buông lỏng, nhịp tim lúc nãy có lẽ đã lên đến hai trăm, căng thẳng đến mức dạ dày bắt đầu có phản ứng.

“À,” Xuân Tảo dừng lại, lúng túng mở cửa cho cậu: “Đúng vậy, có thể ra ngoài rồi.”

Nguyên Dã:

Xuân Tảo âm thầm cười nhạo.

Nhưng độ cong khóe miệng không tài nào giấu được, rõ ràng đang nhịn cười.

Trước khi đi ngủ cô đã xoã tóc, có vẻ đây là lần đầu tiên anh thấy Xuân Tảo xõa tóc, mái tóc cô mềm mại chảy xuống vai, hai bên gài ra sau tai khiến vành tai và d ái tai của cô càng thêm thanh tú trắng ngần.

Rồi khoanh tay nhìn lên đèn trần trên trần nhà, khép chặt môi, hạn chế tầm nhìn của mình, không được nhìn lung tung phòng con gái.

Được chưa? Thưa bệ hạ?

Xuân Tảo:

“Con vừa đi vệ sinh,” Xuân Tảo lớn tiếng đáp: “Tối nay uống nhiều canh quá.”

“Vậy để tôi trả lại cho cậu.”

Có bài học hộp sữa trước đó, lần này cô quyết định truyền đạt một cách nhẹ nhàng, không thể chạm vào kíp nổ của anh nữa.

Tống Kim An: “Cậu học lớp A hở?”

Xuân Tảo nhìn chằm chằm vào sticker trên màn hình với vẻ mặt hoang mang rồi kéo lên xem lại tin nhắn của mình.

Cổ áo phía sau bị kéo lại rồi buông ra: “Quay lại.”

Xuân Tảo bị ép quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt anh: “Làm gì…”

Nguyên Dã:

Xuân Tảo quen tay sờ góc tờ tiền, lông mày hơi nhíu: “Sao lại là 200?”

Xuân Tảo:

Sao cũng được.

Xuân Tảo không còn lời nào để nói.

Lời chào dở dang bị chặn lại trong cổ họng vì chàng trai đã nhanh chóng lách ra khỏi phòng, biến mất trong chớp mắt.

Xuân Tảo ngập ngừng: “Chỉ là tò mò thôi, vì cậu ấy chạy… nhanh thế mà…”

Hai người lên tiếng gần như đồng thời, hơi thở hòa vào nhau.

Cô gái đã đứng dậy về phòng, tiếng đóng cửa lớn hơn mọi khi.

Nguyên Dã trả lời ba chữ:

Đại hội Thể thao lần này cậu chỉ đăng ký hai môn thi thôi à? Sau đó tôi không thấy cậu trên sân nữa.

Nguyên Dã muốn nói “thôi” nhưng cô gái đã quyết đoán quay lại bàn lấy chiếc hộp tiết kiệm handmade trong ngăn kéo ra, rút hai tờ 20 tệ rồi quay lại.

Tờ giấy trong tay hoàn toàn nhàu nát, đốt ngón tay cũng nắm chặt đến mức trắng bệch.

Giọng điệu có hung hăng và lạnh lùng quá không, cô nghĩ, cuối cùng đổi giọng, nhẹ nhàng cứu vãn:

Trong lúc ấy không khỏi quan sát cô thêm vài lần.

Dù rất muốn nhìn.

Tống Kim An sốc: “Cậu còn muốn cậu ấy đăng ký nhiều hơn á?”

Cậu.

Lật qua lật lại tờ 200, cô cúi đầu cười khẽ một lúc, lại xấu hổ che mặt, đợi tâm trạng ổn định xong, cô mới gấp chúng lại, không trực tiếp cất vào ví như những đồng tiền lẻ khác mà lục lọi tìm một phong bì màu xanh lam, nhét vào sau đó ép chặt miệng. Rồi dùng bút dạ màu hồng vẽ một ký tự “〇” ở góc dưới bên phải phong bì, nhưng không quá hài lòng, bèn vẽ thêm khung trái tim nhỏ, tô đầy, rồi đặt vào hộp sắt.

Không ngờ anh lại đột nhiên ngừng chiến, Xuân Tảo ngơ ra, cũng hạ vũ khí xuống, cuối cùng cô thành thật và không quên nói hươu nói vượn:

Nghĩ một lúc, cô lại đánh dấu những vật phẩm liên quan đến Nguyên Dã bằng “dấu ấn” tương tự, phân biệt với những món đồ lặt vặt khác của mình.

Đưa cho cậu bằng cách nào?

Xuân Tảo: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu thật biết cách sắp xếp thời gian.

Hai người nhìn nhau.

Cô xác định, Nguyên Dã cực kỳ hẹp hòi, có khi 3-4 năm nữa chuyện này vẫn bị nhắc lại cũng nên.

Xuân Tảo rũ mắt, lập tức nâng bát lên đẩy nhanh tốc độ ăn, đũa gõ vào thành bát lách cách.

Tiếng đóng cửa gấp gáp khiến Xuân Sơ Trân mở mắt mơ màng.

Trước khi ngủ, Xuân Tảo cảm ơn anh về khoản thu nhập từ sổ ghi chép.

Được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xuân Tảo mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đặt tiền lên bàn tay anh.

Xuân Tảo: “…Làm phiền rồi.”

Xuân Tảo tạm dừng nhạc, tháo tai nghe, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Xuân Tảo châm chọc:

Nguyên Dã:

“Bây giờ ra ngoài được chưa?”

Nguyên Dã dừng động tác cởi giày, liếc nhìn cô một cái.

Nguyên Dã lập tức lấy ba lô trên móc treo cạnh bàn, mở khóa kéo, lấy một xấp tiền mặt ra, rút hai tờ màu hồng rồi trả lời:

Đầu ngón tay ấm áp của cô gái như đuôi chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay anh, hầu như không cảm nhận được, nhưng gợn sóng đã lan ra như đá ném vào hồ. Nguyên Dã nắm lấy tờ tiền, thu tay về bên người.

Hai ngày tiếp theo, Xuân Tảo cứ bị phân tâm khi viết bài, cũng thường xuyên đi dạo dưới hàng cây xanh và khu khán đài để tìm kiếm bóng dáng Nguyên Dã, nhưng dường như anh không xuất hiện nữa.

Chuyện gì?

Tiếng nuốt nước bọt của cô gái vang lên rõ ràng.

Bao gồm cả cô trong không gian này.

Cô nhịn, cố gắng phối hợp với anh:

Bàn tay anh mở ra trước mắt cô.

Cô vỗ ngực thở d ốc, lúc này mới có tâm trí quan sát Nguyên Dã bên cạnh cửa. Anh đang dựa vào tường trắng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy bỡn cợt, thấy cô nhìn lại, anh quay mặt đi.

“Máy không rút được tiền lẻ,” Nguyên Dã đáp: “Mà tôi hầu như không dùng tiền mặt.”

Ra đi.

Cô cũng biết ok?

Ừ, chia tiền. Bán được mười bản tổng cộng là 200, cậu 160. Tôi chuyển qua QQ cho cậu nhé?

Nắm chặt mép chăn đợi khoảng 10 phút, xác nhận Xuân Sơ Trân đã ngủ say, cô gửi tín hiệu cho Nguyên Dã:

Đã đoán trước được rồi.

Nguyên Dã lập tức muốn quay đầu rời đi. Kết quả cánh tay đột nhiên bị một lực kéo lại, vốn đang đứng thảnh thơi nên anh dễ dàng bị kéo vào khung cửa. Cơn gió lướt qua, cô gái nhanh chóng đưa tay chống cửa, động tác có thể nói là vô cùng mượt mà lưu loát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Bẫy