Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Hoàng tử trà sữa
Trương Thần Hy vội vàng mở nắp chai nước, đưa thêm cả khăn mặt: “Ổn không người anh em?”
Xuân Tảo:
Nguyên Dã phũ phàng gõ đũa vào tay cậu ta.
Tôi biết cậu tặng sữa vì có ý tốt, nhưng thật sự không cần đâu, bạn bè và bạn cùng bàn cứ đoán tới đoán lui, cảm giác không hay lắm…
Chỉ tiếc là chụp không được đẹp.
Nguyên Dã: “…”
Xuân Tảo đỏ bừng mặt, chộp lấy hộp sữa nhét vào ngăn bàn như thể sợ chậm một giây là tim sẽ nhảy ngay ra ngoài.
Lục Cảnh Hành đỏ bừng mặt liếc hai cô nàng một cái, không nói thêm gì nữa.
Nguyên Dã ngước mắt: “Sao mày biết tao đang nói chuyện phiếm?”
Nói xong, cô gửi tấm hình chụp bóng dáng chàng trai mặc áo trắng đang chạy băng băng trên đường đua mà mình chọn lựa kỹ càng nhất sang để làm bằng chứng.
Đồ Văn Vĩ nhìn kỹ tấm ảnh thì càng tức hơn, giáng ngay một cú đấm vào vai anh.
Nguyên Dã không giải thích nhiều mà chỉ cười nhẹ: “Bài đã đọc rồi chắc cũng được tính vào danh sách chứ? Không tính là ảnh hưởng đến công việc của cậu đâu nhỉ?”
Nắng to thế này, không sợ hại mắt à?
Hai người thức thời buông tay, lùi về nửa bước, để bạn trai chính thức tiếp quản Đồng Việt: “Em ổn chứ?”
Nguyên Dã phủ nhận:
Cũng đang ở cùng một giao diện với cô không?
Nguyên Dã mở QQ, nhắn tin cho cô:
“Ối chà chà, ai mà chu đáo vậy nè?” Cô nàng cuối cùng cũng có cơ hội trả đũa: “Bạn thân ơi, vừa nãy cậu ‘Eo~’ với tớ, giờ tới lượt cậu rồi nhé.”
A ——
Anh đi lên khán đài, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Xuân Tảo cũng lẳng lặng tránh đi. Bầu không khí này cứ như máy phun kẹo đường vậy, làm cô bất giác mỉm cười. Yêu đương là như thế này sao? Dù có chật vật, mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, trong mắt người kia mình vẫn luôn là người đẹp nhất.
Trương Thần Hy nhịn không hỏi, thắc mắc đi theo.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Nguyên Dã.
Cô trả lời:
Nguyên Dã: “…”
Nguyên Dã có vẻ bất ngờ:
Anh định hỏi thêm vài câu về bài cổ vũ vừa rồi, nhưng suy nghĩ lại thì quyết định thôi. Lúc quay đầu, Xuân Tảo đã biến mất khỏi khán đài.
Không xem thi đấu nữa à?
“Không ăn hả?” Đồ Văn Vĩ lia đũa sang phần cơm của anh, tính gắp miếng thịt kho còn nguyên vẹn: “Không ăn thì để tao xử lý hộ cho.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị âm lượng to như đại bác làm cho nhức đầu, Nguyên Dã bất giác nảy sinh chút tâm lý hơn thua, quyết định khoe khoang một phen.
“Tao về khán đài đây.” Anh quay lưng, vẫy tay.
Người ngồi phía trước quay đầu lại: “Anh Nguyên đỉnh vãi! Không hổ là idol đường đua của tao!”
Anh khẽ nhướng mày, nhắn thêm tin nữa:
Chỉ là nói thật thôi, sao có thể gọi là khoe khoang được?
Nguyên Dã đứng trước bàn, liếc chồng bản thảo đủ kích cỡ xếp chồng lên nhau: “Tôi có thể xem bài cổ vũ của lớp tôi hôm nay không?”
Bị cô nàng khoác tay, Xuân Tảo nghiêng đầu: “Cậu không đi ăn trưa với bé cún nhà cậu à?”
Đồng Việt thở dài uể oải: “Chiều còn bao nhiêu việc, chúng ta cứ ăn đại trong lớp đi.”
Xuân Tảo gửi tin nhắn tới:
Nguyên Dã cầm lên, lật từng tờ.
Trương Thần Hy nhanh chóng đuổi theo vị công thần của lớp: “Yên tâm đi, tao để dành chỗ đẹp nhất cho mày rồi.”
Nguyên Dã đang đi ăn cùng Đồ Văn Vĩ, vừa thấy tin nhắn liền đặt đũa xuống.
Xuân Tảo hít sâu:
Ngay giữa bàn học của cô, quả nhiên có một hộp sữa giấy. Vốn bị sách vở che khuất nên cô không để ý, nhưng khi tới gần thì không thể coi như không thấy được. Đặc biệt là vỏ hộp giống hệt loại cô đã từng mua cho Nguyên Dã vào đêm mưa Quốc Khánh, ngay cả vị sữa nguyên kem cũng không khác gì.
Đồng Việt tai thính, nghe vậy liền quay lại, radar hóng chuyện xoay tít: “Hả? Cái gì? Tớ nghe thấy gì thế này?”
Lúc này người kia mới sực nhớ ra, hai tay lục túi quần, cùng lúc móc ra hai chiếc điện thoại: “Nó đi thi nhảy cao rồi, còn nhờ tao đưa điện thoại cho mày.”
Xuân Tảo:
Anh mở khóa điện thoại, xoay màn hình lại cho cậu bạn đang tức đến nghiến răng nghiến lợi xem: “Không sao, tao có là được rồi. Hai đứa mình cần gì phải phân biệt ai với ai, của tao cũng là của mày mà.”
Xuân Tảo:
Đồ Văn Vĩ xòe tay: “Video nhảy cao của anh đây đâu?”
Khi chàng trai cao lớn xuất hiện ở phòng phát thanh, hai bạn phát thanh viên cùng khối có phần ngạc nhiên. Nam sinh trong số họ lên tiếng hỏi anh có chuyện gì không.
Đường ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, Trương Thần Hy vốn định dẫn anh băng ngang sân vận động để đến khu vực khán đài của lớp mình, thế nhưng Nguyên Dã như không nghe thấy, cứ thế men theo mép cỏ đi vòng qua.
Nam sinh lập tức tắt màn hình, nghiêm túc nhìn sang: “Gì?”
Chẳng mấy chốc anh đã xác định được mục tiêu, rút một tờ ra: “Tôi lấy tờ này được không?”
Chẳng có lý do gì đặc biệt.
Có khi nào…
“Ai đó” lập tức nhướng mày, mỉm cười ẩn ý:
Viết bản tin. Môn sở trường của lớp tôi bị “ai đó” cướp mất giải nhất, chỉ có thể gỡ điểm bằng phần thi văn hóa thôi.
Một phút trôi qua, không có phản hồi.
Đồ Văn Vĩ lập tức bùng nổ: “Tao chịu mày rồi! Tao đã dặn đi dặn lại đến như thế! Mày có biết vừa rồi tao vượt xà đẹp trai cỡ nào không hả?!”
Thế nhưng sau khi mở ảnh ra, khóe môi Nguyên Dã lập tức nhếch lên. Anh phóng to rồi thu nhỏ, sau đó lưu bức ảnh mờ đến mức khó nhận diện này vào điện thoại.
Tránh ăn thêm vài cú đấm nữa, Nguyên Dã nhanh chân rời khỏi khán đài.
Nguyên Dã dừng một giây, đáp: “Quên mất.” Sau đó trả lại chiếc điện thoại chưa từng mở ra cho cậu ta: “Xin lỗi nhé.”
Nguyên Dã đáp:
Xuân Tảo và Đinh Nhược Vi quay lại, thấy Lục Cảnh Hành đang chạy tới.
… Hơn nữa, hộp sữa vẫn còn ấm.
Ngoài cậu ra thì còn ai nữa.
Đây là bức ảnh chụp anh xuất sắc nhất trong mấy năm gần đây mà anh nhận được.
Cậu đang khoe khoang đấy hả?
Nhận được tin nhắn, Xuân Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc về phía khán đài lớp 11A. Không biết Nguyên Dã đã quay lại từ khi nào, mái tóc đen rối bù, hai chân dài gập lại chen chúc trong lối đi chật hẹp, bên cạnh còn đặt một chai nước khoáng.
Thu hoạch này thật sự vượt ngoài ý muốn, lúc tặng sữa anh không hề nghĩ tới việc dùng cách này để thăm dò.
Đồ Văn Vĩ cạn lời, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Điện thoại của Xuân Tảo là dòng đời cũ, chức năng chụp ảnh động cũng lạc hậu nên chất lượng tấm hình khá bình thường, chỉ có thể vớt vát được tấm nào hay tấm đó.
Đợi một lúc, thấy cô không trả lời nữa, Nguyên Dã uống một ngụm nước, đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không biết làm gì. Anh lại mở bức ảnh ra xem, khóe môi không kìm được khẽ nhếch lên, cứ thế tự tận hưởng niềm vui nho nhỏ cho đến khi Đồ Văn Vĩ lấm tấm mồ hôi chạy về.
Sữa ấy.
Sao lại không hay?
Nói chung là đừng làm thế nữa.
Anh cũng đang cầm điện thoại bằng một tay, không nhúc nhích.
Đồng Việt liếc cậu chàng một cái: “Anh thấy em trông giống ổn lắm hả? Mặt phơi nắng đỏ như đít khỉ đây này.”
“Bọn tôi chưa phân loại xong.” Hai người đều nhận ra anh, cô bạn phụ trách phát thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ đẩy một xấp giấy qua: “Các lớp từ 11A đến 11E đều ở đây.”
Không ngoài dự đoán, Nguyên Dã về nhất. Vừa mới vượt qua vạch đích, cả lớp lập tức ào đến như thủy triều, xúm lại vây chặt lấy anh, đồng loạt hò reo.
Eo~
Đâu có nhìn lâu đâu, chỉ là đang xem lại ảnh vừa mới chụp thôi.
Anh rút lấy hai chiếc điện thoại, chồng lên nhau cầm trong tay: “Ok tao biết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuân Tảo chắc chắn anh đang giả ngây:
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Đồng Việt về chỗ, Lư Tân Nguyệt ra căn tin mua cơm, thần kinh căng như dây đàn của Xuân Tảo mới dần thả lỏng. Cô thở dài, mở ngăn bàn, rút điện thoại nhắn tin tìm Nguyên Dã hỏi tội.
Xuân Tảo bật cười vì suy nghĩ của chính mình rồi trả lời:
“Ê.”
Nguyên Dã liếc nhìn cậu ta: “Tô Văn Vĩ đâu? Điện thoại của tao vẫn đang ở chỗ nó.”
Xuân Tảo gật đầu đồng ý. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô cũng muốn viết thêm vài bài, phấn đấu cả về chất và lượng.
Nguyên Dã:
Chương 28: Hoàng tử trà sữa
Dù, sao, cũng, đừng, gửi, nữa, nha.
Đinh Nhược Vi và Xuân Tảo đồng loạt rùng mình, ra sức xoa cánh tay.
Đồng Việt nhận lấy, ngắm nghía một hồi dưới ánh nắng, cuối cùng tự mãn: “Đẹp thật nha, ôi em đúng là mỹ nữ, anh yêu nói đúng.”
Anh đặt điện thoại xuống bàn, ba giây sau, màn hình sáng lên, anh lại cầm lên xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đâu có.
Đồ Văn Vĩ ngượng ngùng thu tay về: “Sáng chạy xong không đói hả? Không ăn mà còn nói chuyện phiếm?”
Im lặng là cách phòng vệ tốt nhất.
Lên kế hoạch xong, cô đứng bên bàn đợi Lư Tân Nguyệt đang ngồi thu dọn.
Đột nhiên, một sticker mèo cam xù lông hiện ra:【Bớt quản tôi đi!!!】
Hồi sáng còn tung tăng như chú nai nhỏ trong bộ đồ màu xanh lá, giờ đây Đồng Việt héo rũ như nhúm rong khô. Cô nàng mệt đến mức không đứng thẳng nổi, bị Xuân Tảo và Đinh Nhược Vi một trái một phải xốc nách kéo về lớp.
Không ngờ chỉ có mình anh là kẻ tình nghi duy nhất.
Là cậu đúng không?
Buổi sáng thi đấu xong, sân vận động và con đường chính trong trường nhanh chóng trở nên vắng vẻ.
Nhìn bốn chữ đó, Xuân Tảo cứng họng, nhìn chằm chằm màn hình phát sáng mà tim rối bời. Nghĩ hồi lâu, cô xác định bản thân không biết nên trả lời thế nào, lòng tràn ngập mâu thuẫn và hồi hộp. Cuối cùng đành châm chước từ ngữ, chậm rãi gõ từng chữ:
Dễ đoán vậy à?
Việc gì?
Xuân Tảo đứng lại, theo hướng tay cô ấy mà nhìn sang.
Khoảng hai phút sau, anh mới trả lời:
Lư Tân Nguyệt đứng dậy, mỉm cười với cô: “Cậu vất vả rồi.” Rồi chỉ tay về hướng mặt bàn: “Xuân Tảo, trên bàn cậu có hộp sữa kìa, rõ ràng sáng nay tớ không thấy nó ở đó.”
Đinh Nhược Vi ngước nhìn trời, vội vã rời khỏi hiện trường phát sóng trực tiếp tình yêu đầy tính sát thương này.
Sau đó bổ sung: “À còn nữa, nó bảo mày nhớ quay lại cảnh nhảy cao hoành tráng của nó để còn đăng lên vòng bạn bè đấy.”
Lư Tân Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ, che miệng cười khẽ: “Chắc bạn nam nào đó lén đặt vào từ cửa sổ rồi chạy mất nhỉ?”
Sắp vào lớp, Đồng Việt bỗng nhảy chân sáo đuổi theo, như thể chỉ trong một giây đã nạp đầy năng lượng, tràn đầy sức sống.
Lục Cảnh Hành rất có thành ý, lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi quần ra: “Em tự xem đi, anh có lừa em bao giờ đâu.”
Nói xong lại quay đầu quan sát, phát hiện Xuân Tảo đã ngồi xuống, điện thoại vẫn chưa rời tay, ánh mắt như bị dính chặt vào đó.
Nhắn xong, cô cảm thấy chữ “nha” kia hơi giống làm nũng, vội đỏ mặt xóa đi, đổi thành câu nghiêm túc hơn:
Gì cơ?
Lỗi của tôi, tại tôi chạy nhanh quá.
Cô bạn cầm lên xem, có vẻ hơi do dự.
Tin nhắn gửi đi.
Rốt cuộc đang xem gì mà chăm chú thế?
Giữa trưa nắng chói chang, Nguyên Dã hơi nheo mắt lại, tìm thấy Xuân Tảo trên cao. Cô gái vẫn đứng ở đó nhưng không còn nhìn về phía đường đua nữa mà đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Xuân Tảo: “…”
Nguyên Dã:
Ừ, vậy cố lên nhé.
Người bị hại hôm qua: Tống Kim An.
Tác giả có lời muốn nói:
***
Vừa bước vào bóng râm của dãy phòng học, phía sau chợt vang lên một giọng nam trẻ trung.
Đồng Việt chống tay lên bàn, trao đổi ánh mắt với cô rồi nhếch môi cười: “Tớ nghĩ, tớ biết cậu bạn đó là ai rồi.”
“Không biết ai để đấy, tớ chưa dám động vào.”
Không, tôi phải đi làm việc đây.
Đồng Việt thấy thế liền bảo vệ cậu bạn trai dễ xấu hổ của mình: “Hai cậu làm gì đấy ——” Rồi lại bình thản đón nhận lời khen của cậu chàng: “Thật á?”
Xuân Tảo nhắn:
Đồ Văn Vĩ: “Mày vừa nhắn tin vừa cười như được mùa thế không biết mới là lạ, tao đoán trúng chứ gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn nụ cười chói lóa của anh, cô gái khó lòng từ chối, đành nhượng bộ: “Ờm… cũng đúng. Được rồi, cậu cứ lấy đi.”
Nguyên Dã vò mái tóc ướt sũng hai cái, thở d ốc không nói nổi lời nào, sau đó nhận lấy chai nước khoáng, ngửa đầu uống một ngụm rồi tách khỏi đám đông.
Người bị hại hôm nay: Đồ Văn Vĩ.
Xuân Tảo không dám cãi lại.
Lư Tân Nguyệt như chú chồn nhỏ nhảy nhót quanh vườn dưa, sốt ruột hỏi Đồng Việt: “Ai thế? Nói đi mà, tớ tò mò quá.”
“Làm gì có.” Ánh mắt cậu khóa chặt trên gương mặt cô: “Còn đẹp hơn lớp makeup hôm cuối tuần nữa, má hồng tự nhiên luôn.”
Xuân Tảo trừng mắt lườm cô nàng một cái, ánh mắt sắc bén như muốn cắt cô nhóc thành từng lát sashimi.
Đồng Việt lập tức quay đầu đi, mím môi nhịn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là như thế sẽ đi ngang qua khán đài của lớp 11C.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.