Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 87: Căng thẳng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 87: Căng thẳng


Đương nhiên, cũng không phải là sẽ ăn thần phạt do tiết độc, nếu không hẳn thần phạt đã diễn ra liên tục chớp mắt là thấy, khí lượng của Nham Thần đại nhân cũng không nhỏ nhen như vậy, mà là nếu luận về hư hư ảo ảo khí vận với mệnh cách phong thủy mà nói, nói lời như vậy ở ngay trên lãnh thổ Nham quốc không khác gì tự mình nguyền rủa bản thân, nếu đánh nhau thật tuyệt đối sẽ có bất lợi.

Chỉ là bốn mắt đối nhau, hắn bỗng cảm thấy một mảnh hốt nhiên.

Thiếu niên đứng đấy, huyền bào không gió mà bay lộ ra thanh y, trên thân uy áp bức người, tay phải cầm Huyền Ngân kiếm duỗi xuống, vừa vặn là tư thế sẵn sàng.

Thiếu niên thấy vậy cũng không vội, phảng phất kiểm tra kỹ lưỡng một hồi ngắn, sau đó cũng gật đầu, chuyển thân rời đi.

Phải, tên nam tử mặt sẹo kia chính là một tên Tiểu Thừa Võ Giả, khí tức thậm chí cũng không phổ thông. Dù là chưa khai Thiên Nhãn hay Pháp Nhãn, Đặng Trần An vẫn nhận ra tên này sở hữu khí huyết mạnh tới có chút quá đáng, so với Tạ tốt trưởng dường như còn hơn mấy phần, lại tràn ngập một loại cảm giác cương phương.

Thứ này nhiều người có thể không tin, thậm chí coi như thuyết pháp truyền miệng đùa nghịch, nhưng bọn hắn thân làm nghề mạo hiểm, đối với những thứ mờ mờ mịt mịt U Minh này vẫn thà tin có còn hơn không, bởi vậy mới dẫn đến tục lệ trước khi đi một chuyến Mạo Hiểm lớn đều sẽ đi dâng nhang cúng Nham Thần ở quốc gia này, chủ yếu cầu bình an.

Ngôn từ đao to búa lớn đem một sự tình vốn cũng không tới mức lập tức thăng quy mô mấy bậc lập tức làm cả tiểu đội Mạo Hiểm gia này giật mình, nam tử vừa nãy vừa uy h·iếp đang định mở miệng nói lời gì phản bác lập tức bị nữ tử kia một ánh mắt bãi bình, trở nên xám xịt.

“Các hạ, đây là ý gì?” Nam tử mặt sẹo này hơi nheo mắt, cũng không manh động, ngữ khí trầm thấp chất vấn.

Đặng Trần An nói thầm coi như khảo nghiệm tâm cảnh, lại bắt đầu minh tưởng ba tấm họa đồ kia, hơi thở dần trở nên thanh tĩnh, trong lòng lại không nhiễu ngoại sự, quỹ tích mộc kiếm không ngờ thế mà dần có mấy tia ý vị vô danh.

“Hầu tử ở đâu ra thế này, quan sát nãy giờ đã đủ chưa?”

Đặng Trần An nghe vậy gật đầu, lại hỏi:

Chỉ là không ngoài dự đoán, lời này lại không được thiếu niên tán thành, chỉ thấy hắn lắc đầu hừ lạnh một tiếng:

Hắn đương nhiên là nghe lời, tiêu tốn chút thời gian đưa nam hài trở về sau đó lại đi tìm thiếu niên theo dấu vết được để lại, cuối cùng khi phát hiện liền dừng bước ở khoảng cách một trăm mười bảy trượng tính từ vị trí của đối phương, cũng đồng thời hiểu được vì sao lại là khoảng cách này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thông thường giống như hai người tiên định trước, khi thiếu niên gặp phải việc gì mang tính “giang hồ” nam hài đều sẽ đi xem để học hỏi kinh nghiệm, lần này thế mà không ngờ lại để hắn không đi theo.

Khí tràng giương cung bạt kiếm mười phần.

Tất nhiên, tay vẫn còn cầm kiếm lật ngửa, phảng phất mang theo hàm ý rất rõ ràng cho những kẻ muốn nhân cơ hội người xoay mình đánh lén.

Trước khi đi, thiếu niên cũng không quên cho nam hài ở phía xa một ánh mắt, thứ làm cho nam hài có chút khó hiểu, bởi vì, ánh mắt này hàm ý là để cho hắn quay trở lại chỗ thuyền.

Cuối cùng sau một hồi, dường như giải thích mà cũng như nói chuyện phiếm tán gẫu, sắc mặt thiếu niên đã tốt hơn, giơ một tay lên định coi như tạm biệt, lại bị thôn dân kia một lời làm cho sững sờ.

Đặng Trần An thấy thái độ đối phương như thế liền biết chuyện cũng đã yên, liền cũng tươi cười nhảy xuống từ trên cành cây chạy tới bên người đối phương:

Thiếu niên cũng cùng lúc rời đi tiến về một phương hướng, trước đó còn không quên bảo hắn lấy ra một tấm phù lục có tên gọi Viễn Thị, năng lực như tên chính là để nhìn xa, Chân Khí quán chú kích hoạt phù lục đưa cho hắn dặn là nếu thấy được thì tuyệt đối không được bước chân vào khuôn viên trăm trượng xung quanh.

Nguyên do nhân quả của tình huống này là gì, nam hài không rõ ràng, chỉ biết là ngay tại gần nửa canh giờ trước thiếu niên cùng hắn hai người đã cứu được một đứa bé khỏi một bầy Slime trong rừng.

Thiếu niên ngửa mặt nhìn thương khung, đạo tâm thanh minh trước sau như một.

Một tên nam tử khác dường như là thuộc cấp của nam tử mặt sẹo, nói nhỏ phảng phất đang bàn luận kế sách, lại không dùng Chân Khí truyền âm, rõ ràng là tỏ ý uy h·iếp.

Hắn thấy được vị Lý đại ca kia tiến tới gần khu đất đã vây c·hết Hoa Lừa Dối, nét mắt dần trở nên nghiêm trọng có thể thấy rõ, nâng một tay lên.

Bất quá dường như thiếu niên cũng không có vì đấy mà hài lòng, hoặc nói đúng hơn, sắc mặt đối phương nghiêm trọng là vì điều khác. Thu hồi mật hoa vào trong một cái lọ thủy tinh, hắn thấy được đối phương quay sang dường như trao đổi mấy lời với thôn dân nọ, dường như để xác nhận một điều gì đó, gật đầu hai ba lần.

“Chiến chiến đấu đấu...!” Thổ khí một hơi, thiếu niên lắc đầu, nói:

Khi đó, dù là Tiểu Thừa cảnh Võ Giả, cũng sẽ không thể phát hiện được khí tức của một người đang chăm chú quan sát hắn từ xa, kể cả khi người này không có bất kỳ pháp môn nào che lấp.

“Hỏi ta? Ý gì các ngươi vốn hẳn đã rõ ràng, sao lại vẫn cần phải hỏi lại?” Thiếu niên một mặt trầm thấp, ngữ khí nghiêm túc tuy không có sát khí lại vẫn còn có vẻ quyết tuyệt.

“Lão tứ ngươi cũng không cần phải nhiều lời, đội trưởng tự có quyết sách!” Nữ tử duy nhất trong nhóm bỗng lên tiếng, phảng phất là đang răn đe, lại ngay lập tức ngữ khí nhất chuyển:

Theo như ký ức truyền thừa lấy được tư liệu, vị Lý đại ca này thế mà khá may mắn, Hoa Lừa Dối nào đương nhiên cũng đều có mật, bất quá liều lượng vẫn có phân chia nhiều ít, đối với một bông Nhị giai mà nói, tầm gần trăm tích như kia đã là nhiều, còn là Cao phẩm.

Cứ thế lại nửa nén hương trôi qua, gió lạnh đìu hiu, mặt trời đã xuống núi, thiên địa đã hoàn toàn chuyển sắc quang ám.

Quyển 2 Chương 87: Căng thẳng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại không biết lời của thôn dân kia là gì, thiếu niên nghe xong dường như định khuyên nhủ mấy câu, cuối cùng không ngờ lại trở thành bất đắc dĩ gật đầu, sau đó hai người này cùng rảo bước đi về hướng Bắc, hướng trái ngược với nơi thuyền của Đặng Trần An đậu.

Nam tử mặt sẹo bỗng lại ngẩng đầu lên, trong mắt có tinh mâu ngưng tụ, khí thần sắc bén, dường như đã hạ quyết tâm.

Sau khi tiêu diệt xong lũ Slime kia, hắn thấy được lông mày của thiếu niên hơi nhíu lại, thần thái không phải rất tốt, lại ra lệnh cho hắn đưa nam hài chỉ kém hắn gần hai tuổi này về thôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà cho đến cuối, hắn vẫn kiềm nén được, không có hỏi. Tò mò không được thỏa mãn, không còn cách nào khác hơn là áp chế nó.

“Bất quá vị bằng hữu đây thật đúng là có chút quá đáng. Vốn là chuyện không liên quan lại cứ thích đâm đầu vào, lại cũng không phải thứ gì to tát. Vậy đi, chúng ta đi dương quan đạo còn ngươi đi ngươi độc mộc kiều, lại coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sau này gặp lại vẫn còn mặt mũi nhìn nhau, vậy là vẹn đường cả đôi bên, đúng chứ?”

Mặc dù điều này tuy có trướng thế quân địch hạ uy quân ta nhưng nàng không thể không làm vậy, bởi nàng rất rõ ràng mồm miệng của lão tứ, chửi nhau tuy vẫn coi là xuất sắc lại không thể khống chế lại, bị đối phương dẫn đạo kia lỡ một hai từ xúc phạm đến Khế Ước hay Nham Vương gia thì khi đó tình huống tuyệt đối sẽ không tốt.

Mật của Hoa Lừa Dối!

“Hừ, lại không phải cũng chưa nói qua. Hành vi của các ngươi rõ ràng là đã vi phạm lại quy tắc của Mạo Hiểm gia Hiệp Hội, thậm chí cũng không phải loại nhẹ gây nguy hiểm đến cho địa vực quốc gia, vậy mà nói không có gì to tát? Ta bản thân cũng là một Mạo Hiểm gia, lại cũng là người Nham quốc, muốn nói không có liên quan chỉ khi các ngươi không phải Nham quốc Mạo Hiểm gia, nếu không chính là các ngươi xem thường Nham quốc luật pháp, xem thường Nham Vương gia ban hạ Khế Ước!”

Ở phía đối diện là một nhóm bốn người, trên thân đều mặc thanh y, lấy một nam tử tuổi chưa ngoài ba mươi trên mắt phải có vết sẹo cầm đầu, đều đã lấy ra v·ũ k·hí sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía thiếu niên, phảng phất đều chỉ đợi cỏ lau đón gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tò mò làm tâm niệm không an yên, tới mức ảnh hưởng rất nhiều đến việc tu kiếm của Đặng Trần An, làm hắn sau một hồi cuối cùng không thể không thở dài ra một ngụm trọc khí ngồi xuống nghỉ ngơi, ngắm cảnh lâm thủy, bất quá ánh mắt thủy chung đôi lúc vô tình hay cố ý lướt qua thiếu niên kia.

Trời đã về chiều, hoàng hôn buông xuống.

Lòng có tò mò, bất quá Đặng Trần An cũng không tính cãi lời, thành thật quay về chỗ thuyền gỗ, không có gì làm liền tiếp tục công cuộc tu kiếm của bản thân, chờ đợi đối phương quay lại.

....

Khí cơ cũng lỡ một hơi, một tiếng thở ra như khai kèn báo chiến.

Lại làm hắn sởn tóc gáy.

Hắn cũng không phải chờ lâu, thân ảnh của thiếu niên rất nhanh lại xuất hiện ở mũi thuyền, bất quá phảng phất đã gặp phải tình huống nào cực kỳ không tốt, thiếu niên cũng không nhiều lời gì ngoại trừ để cho hắn tháo dây thừng tiếp tục du thủy.

Trong lòng nắm huyền học, nhãn thần luyện qua minh tưởng pháp, vốn cũng nhờ vào đấy mà đại khái tính ra được khoảng cách chính xác giữa song phương, hắn biết được là vào thời khắc trời chiều hoàng hôn thiên địa chuyển cảnh từ dương sang âm như này đều sẽ xuất hiện khí tức biến hóa, giống như bình minh là tử khí đông lai, hoàng hôn thì là hoàng khí tây hướng.

Nếu không, dù là tia nước cũng khó bắn lên.

“Ta không phủ nhận chiến đấu là chuyện tốt, nó là cơ bản của Võ Đạo, bản thân ta cũng thích. Nhưng như trong trường hợp vừa xong nếu thật sự để xung đột leo thang thì ắt sẽ không thiếu được một phen ngươi c·hết ta sống, tất nhiên khi đấy ta có nắm chắc phần trăm thắng chỉ là sẽ không thật khống chế được bên kia là phế hay trọng thương.”

Nàng nói với lời lẽ đương nhiên, ngữ khí cũng tương đối nhẹ nhàng, phảng phất thật sự đang cân nhắc vì cả hai bên. Mà thật sự, lời này cũng không phải lời nói dối, ít nhất là dựa theo góc độ của nàng, nàng đúng thật là nghĩ gì nói nấy.

Đặng Trần An hơi mím môi làm theo, sau đó lại quay về giữa khung thuyền tiếp tục luyện kiếm, bất quá nỗi niềm tò mò trong lòng lại càng trở nên lớn hơn. Hắn thật sự không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, thế mà để vị Lý đại ca này, người đã hẳn từng gặp không ít chuyện xưa, lộ ra nhiều cảm xúc bất mãn tới vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải, sững sờ.

Hai ngày sau.

Lê Thanh Vũ nghe hỏi vậy khẽ gật nhẹ đầu, trong mắt lướt qua chút hồi ức cùng cảm khái, bắt đầu giảng giải chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

“Đội trưởng! Cần gì nói nhiều lời với tên này, dù cho hắn có là Tiểu Thừa cảnh Võ Giả đi chăng nữa, ngay cả đội trưởng khả năng cao còn chưa đánh lại, nói gì tới bọn ta ở một bên hỗ trợ?!”

Chỉ có một mảnh biển yên tĩnh, bên tai dường như còn có tiếng sóng vỗ dào dạc nhẹ nhàng.

Suy nghĩ đấy chỉ thoáng qua trong không tới chớp mắt, lại đã phải nhường chỗ cho những tâm niệm quan trọng hơn.

Chỉ thấy nam tử mặt sẹo cuối cùng hừ lạnh một tiếng, từ bên trong người lấy ra một tấm sổ mở ra, lại lấy ra một cây bút hình dáng lạ kỳ viết mấy dòng lên trang đầu, sau đó đảo tay lại cho huyền bào thiếu niên nơi xa xa có thể thấy được.

Từ bên dưới mặt đất bỗng chảy lên một loại hỗn hợp kỳ lạ giữa nước cùng một thứ chất lỏng có màu vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, Đặng Trần An dựa vào kiến thức truyền thừa liền nhanh chóng nhận ra lai lịch của thứ này:

Hắn là ai? Tâm cảnh không nói cao đến đâu cũng sẽ không bị chút bất mãn làm cho phiền muộn, càng sẽ không biểu đạt rõ ràng ra ngoài như vậy, thuần túy chủ yếu là vì để khảo nghiệm chút tâm cảnh của nam hài kia.

Lần này, đã không còn uy áp khủng bố mạnh mẽ.

Ừm, rất là không sảng khoái.

Có thể là thu kiếm về, cũng có thể là đánh nhau... càng có thể là g·iết người.

Một tràng chiến đấu, cứ thế được hóa giải trong vô hình, chỉ để lại nỗi niềm khó hiểu cho thủ hạ cả hai bên.

Đặng Trần An đứng đấy từ xa chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, đối với kết cục cũng không cảm thấy bất ngờ, trước chỉ là do chịu ảnh hưởng bởi uy thế của Ma Vật nên mới vô thức dâng lên tâm tình tiêu cực tức cảm giác sợ hãi, vốn suy nghĩ một cách lý tính thì chuyện cũng vẫn như thường.

“Cũng coi như là đủ, tiếc là không có chiến đấu nào để ta xem.”

Mặt sẹo dường như cũng hiểu được ý tứ của đối phương, trầm mặc tại chỗ.

“Mịa kiếp, tự nhiên không biết từ đâu lại chui ra một tên điên.” Chửi thầm một tiếng trong lòng, nàng lại vừa định mở miệng tiếp tục thương thuyết thì đã có một bàn tay đặt lên vai nàng, ý vị không cần nói tiếp.

“Dù gì đám người kia kỳ thực cũng không phải loại người gì táng tận thiên lương, lại cũng vẫn có đóng góp nhất định cho xã hội, cứ làm như thế cũng không ổn.”

Bản thân sở hữu một lượng Nguyên Tố nhỏ, có thể coi như vật phẩm bồi dưỡng v·ũ k·hí, cũng có thể coi như nước uống, vị khá ngọt giống như mật ong phổ thông, đương nhiên chỉ trong trường hợp cơ thể có thể chịu đựng được Nguyên Tố, nghĩa là trừ Nguyên Thần giả ra chỉ có một số lượng người nhất định tu tập Nguyên Tố.

Bất quá chút sóng gợn mà thôi, lại càng không phải do nhân, chủ yếu là thiên đạo trên kia vẫn còn chút huyền đáng để bận tâm suy nghĩ, chỉ như này mới đưa đến nổi một gợn sóng.

“Thế rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ta nhìn không hiểu.”

Lý giải cũng đơn giản, huyền bào thiếu niên ở phía đối diện giờ khắc này khí tức tỏa ra trên thân cũng tuyệt đối là Tiểu Thừa cảnh, thậm chí còn mơ hồ có mấy phần thần uy áp khủng bố hơn hắn, điều này làm hắn tuyệt đối không dám hành động thiếu suy tính.

Tình huống đấy, xác thực cực kỳ không sảng khoái.

Nửa nằm nửa ngồi ở mũi thuyền Lê Thanh Vũ thấy được điều này, khóe miệng khẽ nhấc lên, sửa chút tư thế, không ngờ lại lập tức khiến cho cảm giác bất mãn thấy được rõ ràng của hắn tiêu biến gần như không còn.

Bất quá nói đi thì cũng nói lại, cảm xúc này không hẳn là giả vờ, hắn đúng thật là cảm thấy có chút... bất mãn chung quy vẫn hơi nặng dù sao hắn cũng không thực để trong lòng, vậy liền nói là...

Người ngoài hẳn không nhìn ra, nhưng thời gian từ lúc Đặng Trần An quen biết đối phương đến nay cũng đã không ít, hắn có thể nhìn ra nét sững sờ đấy, cụ thể là hành động có chút cứng lại, dù là trong mắt người ngoài thì hẳn một sát na cũng không tới.

Ngay lập tức, một nam tử bên cạnh cũng mặc thanh y lập tức rút loan đao ra lao thẳng về phía huyền bào thiếu niên, miệng cũng vừa định quát lấy tiếng gia tăng chiến ý, lại đột ngột bị nam tử mặt sẹo một tay kéo lấy cản lại.

Bất quá mặc dù chiến đấu đã xong, hắn vẫn không có tiến tới, mà là ngồi yên tại chỗ, tiếp tục quan sát.

Đi ra được ngoài trăm trượng, Lê Thanh Vũ cũng thấy được Đặng Trần An đang leo trên cây, sắc mặt lúc này mới lại tươi tỉnh, cười đùa một câu:

Ở đằng xa, cách nơi này không ít hơn trăm trượng, có một nam hài ngồi xổm trên cành cây, sau lưng dán đấy một tấm phù lục hiện đang hơi bốc lên lục sắc phù quang, sắc mặt ngưng trọng quan sát tình hình đối diện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 87: Căng thẳng