Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 86: Chạm trán Hoa Lừa Dối
Nhị giai tứ trọng Hỏa hệ Hoa Lừa Dối, c·hết không toàn thây!
Đặng Trần An lại liếc nhìn thanh mộc nhận trong tay thêm một lúc, trên mặt bỗng lại hiện nụ cười, một tay bắt thức tay còn lại nắm chuôi, mơ hồ sau đó trong không khí có tiếng kiếm ngâm.
Đoản kiếm cắt ngang qua không khí, lại vô hình chung chặn đứng đúng hỏa lưu trong dòng chảy Nguyên Tố!
Bởi vậy nên Đặng Trần An hoàn toàn không có lo lắng gì mà ngồi xuống tiếp tục quan chiến, trong lòng âm thầm nhớ kỹ từng chiêu thức hành động của đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Việc gấp ta đi trước, tiểu tử ngươi có thể sau đó ra xem. Bất quá làm thế nào thì làm, khi về đừng để thuyền trôi đi mất là được.”
“Tâm của ngươi, vốn chứa không chỉ như vậy. Tầm mắt của ngươi, vốn cũng không chỉ thấp như vậy, tự nhiên cuối cùng không thích hợp phàm kiếm.”
Xong xuôi, mộc nhận khoác lên vai, hắn bắt đầu tiến về nơi phát ra thanh âm cầu cứu lúc trước, bước bước đều thận trọng quan sát xung quanh.
Tu cái gì? Tu kiếm sao?
Lời còn chưa nói xong, đã lại bị lời khác cắt ngang:
Đường dài nhàn sự nhiều nhiễu sự cũng không thiếu, lại chỉ mới hai canh giờ luyện kiếm trôi qua, thính giác nhạy bén Đặng Trần An dường như nghe thấy một thanh âm...
Cảm nhận được sức nóng không nhỏ tới từ một đối tượng cách bản thân còn hơn mười trượng, trong lòng Đặng Trần An bất giác dâng lên chút lo lắng nhìn sang phía thiếu niên, mong được nhìn thấy sách lược ứng phó.
Bất quá rất may đã có Lý đại ca sở hữu Thủy nguyên tố ở đây, những điều đó đều sẽ không xảy ra. Đặng Trần An có thể nhìn ra được, không phải không có lần bông hoa Lừa Dối kia định phát tán hỏa diễm thiêu đốt xung quanh từ đó mượn hỏa thế, bất quá nó hoàn toàn không bất kỳ cơ hội nào, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ nhất phát tán ra ngoài đều sẽ ngay lập tức lụi tàn, phảng phất bị thứ gì vô hình ẩm ướt dập tắt.
Vấn đề là, Lê Thanh Vũ lại không định cho nó thời gian.
Cả quá trình không nhanh không chậm, tuy không xe nhẹ đường quen do mới chỉ làm lần đầu bất quá Đặng Trần An vẫn vô cùng lanh lẹ, cộng với khí lực vượt quá đại đa sô người trưởng thành thì việc này cuối cùng cũng chỉ coi như tốn thời gian.
Hóa ra là, sau một hồi tích lũy khuấy động dòng chảy năng lượng Nguyên Tố xung quanh cùng liên tiếp với tự thân, bông Hoa Lừa Dối này cuối cùng cũng đã đủ điều kiện để ngưng tụ Hỏa Giáp, một khi thành công là cả công phòng đều có tăng phúc cực lớn, giờ đang bắt đầu hấp thu Hỏa nguyên tố xung quanh, này mới tạo ra cỗ nhiệt lưu lan tỏa vừa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng có Võ kiếm, xuân thu làm vỏ máu tươi luyện lưỡi, mồ hôi làm chuôi ý chí làm mũi, kiếm ra tự có hào khí, chuyên trị thế gian bất bình.”
“Vậy ta thích hợp cái gì? Mà không phải kiếm vốn là binh khí dùng để g·iết người sao?” Đặng Trần An nghe vậy dường như lờ mờ hiểu ra điều gì, bất quá đa phần vẫn còn là hoang mang, hỏi.
Thủy hệ Chân Khí bọc trên lưỡi kiếm đánh tới, hắn còn không dùng Thủy cương, vậy mà đã dễ như trở bàn tay phá được lớp hỏa giáp vừa ngưng tụ một mẩu kia, kiếm nhận cắt sâu vào hoa thân.
Ở một nơi bãi đất trống kia có ba đạo thân ảnh, một trong số đó hắn không nhận biết lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, là một nam thanh niên mặc quần áo màu nâu xám ủ nếp gấp bốn lượt sau lưng có sọt lớn, dường như là thôn dân vùng này vào rừng kiếm chút củi hay hoa quả, nghĩ tới trong thôn hắn ngày xưa cũng từng có rất nhiều đại nhân như này.
Giọt nước biến thủy nhận.
Bởi vậy nên, ăn trưa xong, Đặng Trần An lẳng lặng đứng dậy, tiếp tục công cuộc luyện kiếm.
“Lại có Pháp kiếm, phong hỏa vì nhận lôi âm làm mũi, hồng trần làm vỏ thuật pháp làm chuôi, dựa vào tâm cảnh chống đỡ sống kiếm, một kiếm bổ ra, trên chém khí vận dưới trảm địa mạch, ở giữa nhân gian ba tấc kiếm đi không lưu máu tươi.”
Ánh mắt hai bên có giao nhau một quãng ngắn, hắn liền lĩnh hội được ý tứ, biết là có một số việc cần phải tự mình ngộ, điều này cũng đã được nói ngay từ ban đầu.
Chờ gì?
“Tất nhiên, ta nói chỉ là phàm kiếm.”
Đất biến thành đầm lầy.
Đột nhiên, tất cả hoang mang chuyển thành quyết đoán, hắn hạ Vô Phong kiếm xuống, cúi đầu nhìn thanh y huyền bào thiếu niên, ngữ khí hơi ngập ngừng lại vẫn vô cùng rõ ràng:
Phải, giống như việc ở trên sông kỵ nhất là hai nguyên tố Thủy cùng Lôi, ở trong rừng kỵ nhất chính là Hỏa nguyên tố, bởi vì chỉ cần một mồi lửa nhỏ thôi cũng đã đủ biến cả cánh rừng thành tro bụi, gây nguy hại cho không biết bao nhiêu sinh mạng.
“Đúc từ kim khoáng, khí tụ huyền sát, mũi có góc cạnh, lưỡi sắc đâm qua thấy máu, có thể g·iết người, lại cũng chỉ thế thôi, vậy gọi là phàm kiếm.” Lê Thanh Vũ lúc này cũng đã không còn nửa nằm mà ngồi thẳng dậy, dường như đang thật sự nói đến chuyện nghiêm túc.
Bất quá không được cái này lại được cái nọ, dựa vào truyền thừa hắn lại biết được thân phận của thân ảnh còn lại là cái gì dù cho chưa bao giờ gặp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Binh khí vốn là vì g·iết người, này là đúng không sai. Bất quá chỉ có s·át n·hân binh mới chỉ có thể g·iết người, cũng vì vậy mà liệt vào hàng hạ lưu trong danh sách binh khí, kiếm lại vốn là bách binh chi vương vạn binh chi hoàng, sao lại chỉ có vậy?”
Từ xa nhìn tới đã không thấy rõ thân ảnh, chỉ có được cảm giác phảng phất được chứng kiến sóng cuộn thủy triều, một hơi là năm bước.
Quyển 2 Chương 86: Chạm trán Hoa Lừa Dối
Đặng Trần An lúc này đã ngồi xuống cùng với Lê Thanh Vũ ngồi ăn trưa, không ngờ được hiếm có lại không hỏi về vụ giao thủ thoáng qua vừa rồi, không phải vì hắn đã học được cách tự suy nghĩ, trước đây hắn vốn có thể nhưng đối phương đã bảo hắn đi theo học hỏi nên mới có chuyện nghĩ gỉ hỏi nấy, điều này trên thực tế tại trong Huyền gia điển tích còn có từ chuyên môn, viết “Luận đạo”.
Nói xong, hắn vẫn không quên nịnh chút, dù sao đã là bản thân ra yêu cầu, trót việc nịnh mới xuôi câu:
Một bông Hoa Lừa Dối! Hệ Hỏa!
Lê Thanh Vũ nói chuyện rất từ tốn, ngữ khí cũng rất nhẹ, bất quá Đặng Trần An không hiểu sao lại cảm giác đầu óc ong ong tâm thần bất ổn, phảng phất như bị người dùng búa gõ vào, mơ hồ lại có cảm giác như được thể hồ quán đỉnh, cứ thế mà đứng ngây ra đấy mấy phút, sau khi hồi thần lại đã phát hiện trong tay đã không biết từ lúc nào xuất hiện thanh mộc nhận kia.
Không nói tu vi thực tế của đại ca là bao nhiêu, lại nên nhớ rằng đại ca hắn hoàn toàn có năng lực xử lý một tên Tiểu Thừa cảnh hậu kỳ chỉ dựa vào Võ Giả cảnh tu vi, một con Nhị giai Ma Vật lại làm nên trò trống gì, đặc biệt là khi Thủy khắc Hỏa? Vậy thì chắc chắn bảo vệ được thôn dân kia dư xài.
....
“Chỉ những loại kiếm này, cũng đã đủ cách xa phàm kiếm mười vạn tám ngàn dặm, càng không nói tới bên trên còn có Thánh kiếm, Thiên kiếm, Tiên kiếm, Thần kiếm... Ngươi còn dám bảo chúng chỉ là dùng để g·iết người?”
Thuyền lớn kia đã đi xa khuất bóng, dòng sông lại yên tĩnh như cũ, ngoại trừ chút gió nhẹ thổi qua liền thi thoảng là là mấy tiếng chim kêu khi bay lướt qua vùng trời này.
“Kiếm có Hạo kiếm, lấy đức làm chuôi cương thường làm mũi, thiên địa vì lưng bất bình vì nhận, tài khí làm lương văn hoa làm đổng, được Học gia sử dụng để mở mang vạn thế.”
Được khoảng hơn bảy chục bước, hắn lúc này đã chạm trán với trọng tâm chiến cuộc.
“Vẫn là đại ca ngài thiên nhãn minh huyền cơ thấy rõ thiên phú luyện kiếm của tiểu đệ, lại vừa nhìn phát đã biết được thanh mộc nhận kia không tầm thường, ngược lại là tiểu đệ chấp trước vẻ bề ngoài...”
Tổng không dưới 67 lần.
Mộc nhận vẽ ra trên nền đất một đường thẳng dài hơn nửa tấc rồi dừng lại, nam hài nhanh chân bước lên bờ, lại lấy ra dây thừng ở trên thuyền buộc vào một đoạn móc câu đã được làm sẵn ở mũi, lại thay mộc nhận bằng một chiếc đinh gỗ lớn, kết quả thuyền đã có nơi neo đậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này đang toàn thân rực lửa thi triển tuyệt kỹ cầu lửa trứ danh của nó, nhìn từ cường độ cùng số lượng hỏa cầu hẳn là Nhị giai Ma Vật, ngang với Huyền gia Linh Động kỳ, đồng đẳng với Võ gia Võ Giả cảnh hậu kỳ, theo như lý thuyết sẽ phải mạnh hơn vị Lý đại ca lúc nào cũng nói bản thân chỉ là một Võ Giả trung kỳ kia, bất quá đó cũng chỉ là lý thuyết.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy được mặc cho trời lạnh làn da bỗng đột ngột hơi nóng râm ran, có chút ngưa ngứa. Đây không phải là nội lực có thành tựu sau đó nhiệt khí thông kinh mạch toàn thân dẫn đến hàn khí bất xâm, mà là có ngoại lực nhiệt lưu phủ đi qua.
Bất quá dù cho tri giác đủ cả nó cũng vẫn sẽ không nhận ra, xung quanh bãi đất dưới chân nó, lúc này đã có không ít nước. Tuy chỉ là từng vệt từng vệt không thành vũng, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
“Ngươi sai, lại cũng vừa đúng.”
Nam hài nghe vậy dường như có chút xấu hổ, bất quá vẫn nghĩ ra được lý do hợp lý trong thời gian ngắn:
Thiếu niên vốn đang ngửa đầu ngắm trời xanh, mặt không b·iểu t·ình, nghe được lời đây lại phảng phất chờ đã lâu, khóe miệng hơi nhấc lên lại tiêu biến rất nhanh chóng.
Giờ hắn tu pháp kiếm.
Lại nhìn về phía bên kia, thiếu niên không ngờ lại đã đang nằm ngửa nơi mũi thuyền, như ngủ lại như không ngủ, phảng phất mọi chuyện nãy giờ chưa hề có bất kỳ điều gì vừa xảy ra, từ đầu đến cuối hắn đều đang luyện mộc kiếm.
Đó là hắn đang chờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Để cho hỏa giáp không thể hoàn thiện được, có hình thành cũng chỉ có được một phần, còn lại đều bị mất khống chế. Tất nhiên, dù sao cũng đã là món ăn chui vào trong thể nội ngoại trừ phun ra bằng đầu trên hoặc dưới, lượng Hỏa nguyên tố mất ổn định này chỉ cần cho chút thời gian là bông Hoa Lừa Dối này có thể tiếp tục ngưng tụ hỏa giáp, tuy không đủ mười thành cũng có chín thành, khác biệt không lớn.
Hơi nước, hắn nhận ra thủ phạm chính, trong lòng cảm thán khả năng chưởng khống Nguyên Tố của đại ca thật là rợn người.
Tu tâm ý.
“Ha ha, dù sao đời này cũng chưa cầm kiếm thật bao giờ, tiểu đệ vốn là trẻ nhỏ, tò mò chút cũng nhân chi thường tình. Bất quá cầm lấy thanh kiếm kia trong tay, luyện tới luyện lui một hồi, lại mơ hồ trong U Minh có chút dự cảm dù cho có tiếp tục luyện hồi lâu cũng không có được thành tựu, nửa bước trì trệ không tiến, so với thanh mộc kiếm dù cho oai phong có kém lại tiến triển rõ ràng hoàn toàn, ta đương nhiên vẫn biết nên chọn điều gì.”
Đặng Trần An khi này đang vung vẩy Vô Phong kiếm một cách khá là thuần thục, dường như đang diễn luyện kiếm thức nào đó, chỉ là trên mặt hắn nhìn không ra vẻ thỏa mãn của một thiên tài kiếm thuật cuối cùng cũng đã có được thành tựu, ngược lại càng nhiều chính là nét mặt tiếc nuối rèn sắt không thành thép, lại có đâu đó mấy tia hoang mang.
Đặng Trần An cảm giác bản thân không còn lời nào để nói, hóa ra bận rộn cả mấy buổi, chân tướng sự việc lại chỉ là như vậy?
Còn chưa ngồi thẳng người dậy, thiếu niên đã giơ tay phải lên, nhất thời Đặng Trần An cảm thấy một cỗ hấp lực truyền đến, liền buông ra Vô Phong kiếm để cho nó bay đi về phía đối phương, để rồi biến mất trước ống tay áo.
Ngay tại sát na cuối cùng trước khi hỏa giáp kịp ngưng tụ, thiếu niên bỗng động.
Nháy mắt đâm xuyên hoa thân.
Chỉ là thiếu niên vẫn còn đang vô cùng điềm tĩnh, có chút phong thái thưởng hoa bình tuyết, kiếm vẫn không nhanh không chậm chắn lại từng đợt t·ấn c·ông b·ằng hỏa cầu cùng nhiệt lưu mạnh mẽ, dường như hoàn toàn không lo lắng nếu đối thủ ngưng tụ hỏa giáp thành công sẽ gia tăng lực chiến ít nhất gấp đôi.
Ngay lập tức! Hỏa nguyên tố hoàn toàn mất khống chế, kích choáng não bộ - (hoặc ít nhất là cơ quan hệ thần kinh, ai biết hoa có não hay không?) của Hoa Lừa Dối, làm cho nó mất khả năng chống trả.
Cứ thế, thời gian lại chuyển dời đến hai ngày sau, đã là khúc sông khác, nhưng vẫn là con thuyền ấy, những con người ấy.
Bất quá dù sao cũng là Nhị giai Ma Vật, bản năng cầu sinh vẫn tương đối mãnh liệt, vậy mà định thi triển nhất tộc đặc hữu thiên phú chính là độn thổ hòng chạy trốn ngay cả khi bản thân không còn tri giác.
Đặng Trần An nghe truyền âm bất giác gật đầu, liếc qua toàn cảnh khúc sông đánh giá dòng chảy, cuối cùng ở một nơi hơi trũng lại không xiết nghiêng người cũng cầm đúng thanh mộc nhận đâm mạnh xuống mặt đất gần kề.
Kỳ thực hắn cũng không cần hỏi, bởi vì vị kia Lý đại ca sẽ tự khắc trả lời hoặc diễn thuyết trước cả khi câu hỏi của hắn được hình thành, đối phương vốn là một người... khá lắm lời, hắn hiểu được điều này.
Lê Thanh Vũ nghe vậy bèn lắc đầu, đáp:
“Sao? Mấy hôm trước không phải muốn kiếm sao giờ lại chê rồi?” Một giọng nói không biết từ đâu vang lên, dường như tới từ thiếu niên, cũng dường như đến từ mặt nước bên mạn thuyền vọng truyền lên.
Về phần hai thân ảnh còn lại, một trong số đó đương nhiên là vị kia Lý đại ca của hắn, chỉ là không biết tại sao trang phục rất giống nhìn mặt lại khang khác, dường như là thuật dịch dung? Hắn không chắc chắn được rõ ràng, tìm trong truyền thừa cũng vẫn chưa xác định được.
“Lý đại ca, không biết... Có thể cho ta lại được cầm mộc kiếm không?”
Thiếu niên không phải người ngu thích thể hiện, hoặc là không nhận ra tình huống trước mặt, điều này Đặng Trần An hoàn toàn chắc chắn. Vậy thì chỉ còn có thể có một cách giải thích.
Ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ vẫn đang ngửa người tắm nắng, nhìn như lười biếng kỳ thực đang tu.
“Phàm kiếm?” Đặng Trần An lộ ra chỗ không hiểu.
Một thời cơ.
Thủy khắc hỏa không nói, khả năng chưởng khống Nguyên Tố của cả hai bên không phải cùng một mức độ, thủy quang bộc phát không bị nhiệt hỏa ngay lập tức đốt thành sương vụ, càng nhiều phần vẫn là nước rơi xuống bãi cỏ khô cháy phía dưới.
“Kỳ thực ta cũng không phải vì nhìn ra ngươi có thiên phú luyện kiếm mới cho ngươi luyện kiếm, lý do thực tế lại vô cùng đơn giản.... Bởi vì bản thân ta cũng luyện kiếm nên mới cho ngươi luyện mà thôi, kỳ thực thiên phú luyện kiếm của ngươi cũng không cao, dù cho có được chỉ điểm nhưng vẫn không thể tránh được công phu mài nước, muốn làm ít công to? Mơ đi.”
“....”
Hắn nhận ra, lần này thanh kiếm mà Lý đại ca sử dụng không phải thanh liễu kiếm giống lần trước mà là một thanh kiếm phổ thông thậm chí hơi ngắn, bên thân viền đen xen bạc, dường như khi đúc thật sử đổ thêm bạch ngân vào, lúc này đang cử trọng nhược khinh mà chém những q·uả c·ầu l·ửa đang bay tới, tuy nhìn khô ráo nhưng mỗi lần v·a c·hạm lại có thủy quang chợt hiện.
Hơi có chút giật mình, ánh mắt đảo qua nơi mũi thuyền, thiếu niên thân ảnh không biết đã không thấy từ lúc nào, bên tai lại bỗng vang lên lời truyền âm:
Dường như là cầu cứu!?
“...Dạ?”
Bất quá trước khi hắn kịp nói gì thêm, đã lại nghe được tiếp:
Hắn không tiếp tục luyện phàm kiếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.