Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 305: Tôi Không Có Thằng Cháu Kém Cỏi Như Vậy
Cuối cùng người đàn ông trung niên gầm lên: “Ông nội….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu bé thấy vậy định quỳ xuống thì Mạc Phong đã vội vàng đỡ cậu ta: “Đừng khách sáo, ra tay giúp đỡ thôi mà, không biết ai kia có còn nhớ lời cá cược với tôi không đây?”
Nói xong anh đỡ thiếu niên ngồi dậy, cởi áo của cậu ta ra.
Mạc Phong vội vàng dìu bà ta đứng dậy: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Cách khám bệnh của lão tổ tông vẫn là tốt hơn cả, chỉ có điều giờ Đông y không còn thịnh hành như trước nữa!”.
“Phản khoa học, chuyên gia đã nói rồi, động mạch của cậu bé này rất yếu, sao có thể sống lại được?”
Mọi người lập tức vây ông ta lại.
“Chẳng thế thì sao, tháng trước tôi bị sốt, vào viện truyền nước mà mất hơn ba nghìn! Bây giờ không có tiền chẳng đi khám bệnh nổi đấy!”
Mọi người nín thở.
“Người này cũng thật là, vừa nãy còn chế giễu người ta xong!”
Mặc dù ông ta có hiểu biết đôi chút về Đông y nhưng cách mà Mạc Phong châm cứu đúng là không thể tin được.
Phụt…
“Nghe không rõ mà…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đã nói là đừng làm càn, người ta mà c·h·ế·t thật thì tôi xem cậu giải thích thế nào! Dù là ý tốt nhưng ai sẽ tin đây?”
Quần ông ta ướt sũng, nhất là trời đang nắng nóng thế này, mùi nước đái cứ ngồn ngộn cả lên.
Từng câu từng chữ tát thẳng vào mặt ông ta một cách giòn giã.
Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn cậu thiếu niên.
Cây kim dài như vậy mà cắm ngập vào trong đầu người ta sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ông nội ơi!”
“Đúng vậy, không nên động vào điềm xui, tôi có người họ hàng từ lúc phát bệnh đến lúc c·h·ế·t không quá hai mươi phút!”
Tất cả mọi người đều hô hào: “Đúng! Gọi ông nội! Dám làm dám chịu! Chúng tôi đang nhìn đây!”
“Tôi không có thằng cháu nào kém cỏi như hế này!”, Mạc Phong bật cười, sau đó nhấc người đàn ông trung niên lên cao hơn.
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta, vẻ ngạo mạn trước đó giờ trở nên ủ rũ.
“Nguyên Nguyên, màu quỳ lạy vị thần y này! Nếu không có cậu ấy thì con đã c·h·ế·t rồi con có biết không?”, bà mẹ lau nước mắt thúc giục, sau đó quay qua hừ giọng với người bác sĩ trung niên: “Cùng học y mà đạo đức làm người lại khác nhau đến vậy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến ngay cả vị bác sĩ trung niên cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Hung thủ g·i·ế·t người!”, mọi người cũng hùa theo.
Lúc này vị bác sĩ trung niên kia như bị tát tới tấp vào mặt.
Đám đông nín thở.
“Gọi ông nội!”, đám đông hô lên.
Cậu thiếu niên từ từ đứng dậy giống như không hề hấn gì.
Dù có bị rơi xuống nước thì lục phủ ngũ tạng cũng bị nát hết.
Anh đặt ông ta xuống cầu, hai chân ông ta vẫn còn run rẩy, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc vừa rồi.
“Xin cậu hãy cứu lấy nó! Nó mới có mười bảy tuổi! Không thể c·h·ế·t như vậy được!”, bà ta quỳ xuống đất dập đầu lạy Mạc Phong.
“Nôn cả một đống máu, c·h·ế·t chắc rồi!”
“Ông nội!”
Mạc Phong ngoáy tai: “Ông nói gì? Gió to quá tôi nghe không rõ!”
Mạc Phong nhìn xung quanh, không khỏi chau mày khi thấy đám đông chỉ giỏi hít drama: “Nếu như có ngày mọi người gặp phải chuyện tương tự thì có phải cũng hi vọng người ta khoanh tay đứng nhìn không?”
Người đàn ông trung niên sợ hãi run rẩy, bỗng cảm thấy g*** h** ch*n ươn ướt.
Anh cầm một nắm kim, mọi người sững sờ.
Những cây kim lớn nhỏ được châm khắp người, sau đó Mạc Phong chưởng mạnh vào lồng ngực cậu bé.
“Cậu nhóc, cậu xem người ta đã nằm bất động rồi, nếu tự c·h·ế·t thì là tự sát, còn cậu động vào thì bị coi là g·i·ế·t người đấy!”
Anh ta đang chữa bệnh thật sao?
Tất cả mọi người bỗng á khẩu, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Chương 305: Tôi Không Có Thằng Cháu Kém Cỏi Như Vậy
“Ông sẽ biết ngay thôi!”
Xung quanh lập tức sục sôi.
Mặc dù bình thường bà ta rất nghiêm khắc với con mình nhưng so với cái c·h·ế·t thì bà ta thà để con trai sống một đời bình thường, khỏe mạnh còn hơn!
“Bây giờ Tây y, cảm cúm thông thường cũng bắt chụp CT, lần trước tôi bị bệnh trĩ, bắt kiểm ta từ đầu tới chân, tốn hơn hai mươi nghìn! Thu nhập cả năm của tôi mới có ba mươi nghìn bạc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không thể nào, nôn ra nhiều máu như vậy sao lại vẫn sống lại được chứ?”
“Sống…sống lại rồi sao?”
“Ôi trời ơi, gã này khỏe quá, có thể dùng một tay xách một người trưởng thành!”
“Đừng làm loạn, lát nữa mà người ta bị rơi xuống thật là xảy ra án mạng đấy!”
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng không khỏi bàn tán xôn xao.
“Tôi đã nói rồi, chuyên gia này chẳng biết mô tê gì! Cứ giơ cái bằng thì ai cũng có thể thành chuyên gia được hay sao!”
Hiện trường đột nhiên im lặng.
Đám đông thấy vậy thì cảm thấy bất mãn, thua cược lại định chuồn sao?
“Điếc không sợ s·ú·n·g, ngay cả bác sĩ có chuyên môn đã nói là không cứu được, sao còn phải mua dây buộc mình, không hiểu sao?”
Người phụ nữ trung niên thấy Mạc Phong thì giống như túm được ngọn cỏ cứu mạng, dù hết sức vô lý nhưng cũng muốn thử một lần!
Lúc này cậu thiếu niên bỗng ngẩng đầu dậy giống như như măng mọc sau cơn mưa: “Mẹ…vừa rồi có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Bên dưới là nước sông đang chảy cuồn cuộn.
Nụ cười nham hiểm khiến người đàn ông trung niên có dự cảm chẳng lành: “Cậu định làm gì?"
Đúng lúc này người đàn ông trung niên kia định chuồn vào trong xe.
“Quá đáng? Vậy có phải ông chưa từng thấy ai quá đáng hơn nữa đúng không?”, Mạc Phong nhếch miệng cười đểu.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn Mạc Phong với vẻ thất thần và trầm giọng: “Làm người đừng quá đáng quá! Cậu ba nhà tôi làm trong đồn công an, khuyên cậu nên biết điều, mọi người đều dễ thở!”
Một ngụm máu đen được cậu bé nôn ra.
Người đã không còn thì giỏi giang đến mấy cũng có ích gì?
Nói xong anh túm tay người đàn ông xách lơ lửng bên thành cầu.
Người đàn ông trung niên chỉ vào Mạc Phong khẽ quát: “Tôi đã nói với cậu rồi, cậu ta bị trụy tim, không thể đánh quá mạnh vào ngực, giờ thì hay rồi, máu chảy ngược, dịch máu tràn não, cậu là một tên g·i·ế·t người!”
Gã này làm việc rất thuần thục, châm số kim dài cả mười centimet vào thiên linh cái của cậu bé kia.
Ầm…
Ôi trời, dùng một tay có thể xách một người lên nhẹ nhàng như vậy sao, sức mạnh thật kinh hồn!
Mọi người xung quanh cũng khuyên Mạc Phong đừng làm bậy.
Mạc Phong nhìn bóng lưng ông ta và cười lạnh lùng: “Sao? Thua định chuồn à? Tôi nhớ hình như ông còn một số việc chưa hoàn thành đấy?”
“Ôi trời, thế này mà không c·h·ế·t thì kinh quá!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.