Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 304: Tắc Nghẽn Mạch Máu
“Điều này…phải dùng máy móc chuyên môn mới xác định được!”
Đám đông tài xế dừng lại và bước xuống xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bây giờ không chỉ người lớn mới áp lực mà đến ngay cả vị thành niên cũng không tránh khỏi!”
Ông ta còn lấy ra chứng chỉ hành nghề khua khua trước mặt mọi người, đúng là bác sĩ của bệnh viên Nhân Dân thành phố thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 304: Tắc Nghẽn Mạch Máu
“Tôi là bác sĩ của bệnh viện thành phố, vốn là bác sĩ nội khoa! Cậu lại nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi?”, người đàn ông trung niên chỉ vào Mạc Phong quát tháo.
Mạc Phong chen ra phía trước cười với người đàn ông trung niên: “Lang băm, ấn có vài cái đã nói là không cứu được sao?”
“Chứ còn sao nữa, bây giờ nuôi một đứa bé đã chẳng dễ dàng gì, cứ thế c·h·ế·t thì đúng là suy sụp mất!”
“Đáng tiếc, cậu bé mới có mười mấy tuổi mà đã bị bệnh tim, kiệt sức tới mức này rồi”.
“Cậu nhóc cậu đừng làm bừa.
Người phụ nữ trung niên ôm cậu thiếu niên khóc như c·h·ế·t đi sống lại.
“Tôi không thể bắt con mình học nhiều thế này được, nhỡ có ngày nào nó áp lực quá, phát bệnh thì tôi c·h·ế·t mất!”
Người đàn ông này cũng thở dài: “Bà bình tĩnh, đột nhiên bị thế này rất phức tạp, để tôi thử cấp cứu xem!”
“Cậu là ai? Cái gì mà ấn có vài cái, đây là cách ép tim chuyên nghiệp, trẻ con không biết gì thì đừng lắm lời, bệnh tim là một trong những bệnh dẫn tới tử vong nhanh nhất.
Mỗi một gia đình đều hi vọng con cái của mình có thể thành rồng thành phượng nhưng lại bỏ qua mất điều thực sự những đứa trẻ muốn là gì.
Lúc này, có một người đàn ông mặc blouse trắng từ trên xe bước xuống: “Mọi người tránh ra, tôi là bác sĩ có lịch hẹn trước của bệnh viện, đang đi làm, tránh ra tôi xem!”
“Cũng hết cách, bây giờ xã hội là như vậy, làm gì còn thời đại trời sinh voi sinh cỏ nữa!”
“Hầy…không cứu được nữa rồi! Động mạch càng lúc càng yếu, trừ khi có máy ép tim, nếu không thì không thể nào cứu sống được! Bây giờ tắc đường như thế này, có đưa đến bệnh viện thì người cũng đã không còn!”, người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài.
Mạc Phong mở cửa xe bước xuống thì thấy một người phụ nữ trung niên đang ôm một cậu thiếu niên trong lòng và gào khóc: “Con trai, con tỉnh lại đi, chỉ cần con tỉnh lại sau này mẹ sẽ không bắt con đi học thêm nữa! Toán, hóa, sinh, sử, địa đều học rồi, sau này piano hay violon cũng sẽ không học nữa!
Đáng tiếc là không phải anh không muốn đi mà không thể quay đầu trên đường cao tốc được.
Người mẹ càng tuyệt vọng hơn, bà ta ngất đi tỉnh lại mấy lần.
Đây là bệnh tim, trụy tim đột ngột, vốn đã c·h·ế·t rồi, có thể để người ta ra đi trong thanh thản được không?”, người đàn ông trung niên khẽ quát..
Ông ta ép mạnh lồng ngực của thiếu niên nhưng không có chút phản ứng nào.
Giờ có điều kiện, thử hỏi mấy đứa trẻ thật sự có được tuổi thơ?
“Hầy, người có bằng cấp đều nói vậy, xem ra cậu bé này không ổn thật rồi!”
Đi đường cao tốc thì bệnh viện gần nhất cũng phải mất một tiếng nữa mới tới, đối với những người bị lên cơn đau tim đột ngột thì e rằng khéo lạnh ngắt mất.
Ôi trời!
Ông ta bước tới vạch mắt người thiếu niên: “Bị sốc rồi, để tôi ép lồng ngực xem sao!”
Học nhiều vậy, chẳng trách bị lên cơn đau tim.
Mạc Phong chậm rãi quỳ xuống bắt mạnh trên cổ tay cậu bé, anh khẽ chau mày: “Vẫn ổn, mạch còn đập! Mau tránh ra, còn cứu được!”
Làm liên tiếp mà thần sắc của cậu bé cũng không chút biến chuyển, người đàn ông trung niên nhìn đồng hồ rồi ấn nhân trung cậu bé.
Dù sao thì tắc đường cũng vô vị quá nên họ vây lại xem.
“Nghe nói có một thiếu niên không chịu nổi bố mẹ suốt ngày càm ràm, áp lực quá nên bệnh tim tái phát! Nhưng bây giờ xung quanh đều không thể nhúc nhích được!”, lúc này có một tài xế khác cũng thò đầu ra hậm hực nói.
“Nhìn chắc xong rồi, mặt xanh ngắt thế kia!”
Có thể cậu thiếu niên này đã vượt quá sức chịu đựng, cộng thêm việc bố mẹ suốt ngày dọa nạt nên mới để xảy ra chuyện như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh chỉ cười thản nhiên, rồi hừ một tiếng lạnh lùng: “Không hiểu thì là không hiểu, đừng viện cớ!”
Đây cũng là lý do hàng năm các trường học đều có án mạng nhảy lầu.
Dồn áp lực cho một con bò, cuối cùng con bò không chịu đựng được và đã c·h·ế·t!
Sau khi tắt điện thoại, Mạc Phong thò đầu ra ngoài: “Phía trước có chuyện gì vậy, sao tắc lâu thế?”
“Nếu ông đã hiểu biết như vậy thì ông nói tôi nghe đây là bệnh lý gì?”
Lúc này có tiếng bước chân từ phía sau vọng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ tưởng cuối tuần được nghỉ ngơi, nào ngờ còn phải học các lớp nghệ thuật.
Mặc dù trẻ con trước đây khổ hơn một chút nhưng tuổi thơ của chúng thật vui vẻ.
Cả ngày học vất vả, về đến nhà lại học thêm các thể loại học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin bác sĩ cứu con tôi, ông muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cứu nó! Tôi chỉ có một thằng con trai duy nhất!”, người phụ nữ trung niên như muốn quỳ sụp xuống trước vị bác sĩ.
Cả năm học thêm, trường học có đóng cửa thì chúng cũng không dừng lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.