Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Phong Vũ Tây Phương
Dương Vạn Lý ngẩng đầu, khẽ nói:
Triều hậu, Điện Càn Thanh.
“Tám trăm dặm cấp báo! Tây Hạ liên minh với Thổ Phồn, công phá Tần Châu, Tấn Châu, liên phá mười tám thành! Bốn mươi vạn quân Tây Vực đang áp sát Đồng Quan, cầu khẩn triều đình phát binh!”
Rồi phi ngựa rời đi trong gió tuyết, phía sau hắn, một thân ảnh tựa cửa, ánh mắt dõi theo, những giọt nước mắt tiễn đưa người thương ra chiến trận, khẽ lăn dài trên gò má của nàng.
Từ lúc khoái mã cấp báo Tây Cảnh chiến sự về Biện Kinh, Lệ Gia vẫn luôn sáng đèn.
Thọ Hoa tiến lại gần hắn, khẽ phủ tuyết trên vai, sửa lại áo choàng, đôi tay mềm mại của nàng đặt lên ngực Dương Vạn Lý, nhẹ giọng nói:
Dương Vạn Lý giật mình, quay lại nhìn nàng. Hai người nhìn nhau hồi lâu, hắn mới khẽ nói:
Biện Kinh Thành
Tứ Phúc Trai.
Phía dưới thành, thám mã giơ cao chiến báo, hét lớn:
Triệu Nghị ngồi trên long ỷ, khẽ gật đầu:
“Đó là Tây Lương Quân lệnh kỳ …”
Dương Vạn Lý quay đầu, ánh mắt rực sáng như tinh thần đại hải, cười to:
“Vạn Lý, ta chờ chàng trở về cưới ta.”
“Được.”
Dương Vạn Lý lĩnh mật chỉ của Hoàng Thượng, bước ra cửa cung. Lúc này, trận tuyết cuối xuân đã rơi, từng hạt lất phất phủ lên Biện Kinh một màu trắng xóa.
“Tham kiến Hộ Quốc Công.”
“Thần tin rằng, chuyện này, chắc chắn có ẩn tình.”
Đệ nhị, lệnh Tân An thành phát binh Bắc Viện, chặn lại tả tuyến của Tây Hạ, tránh liên quân hội sư Đồng Quan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng biết lúc nào, Thọ Hoa đã mở cửa.
Đệ nhất, tạm điều ba vạn tinh binh từ Trịnh Châu về tiếp ứng Đồng Quan.
Triều Nghị gật đầu, lại nhìn Dương Vạn Lý thật sâu:
“Ta biết.”
“Tám trăm dặm cấp báo, Tây cảnh báo nguy !!”
Chương 17: Phong Vũ Tây Phương
Triệu Nghị khoát tay:
“Chưa đánh đã sợ, còn ra thể thống gì!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lần này liên quân thế đến tuy hung mãnh, nhưng Tây Lương Quân thủ tướng Tống Ngọc là lão tướng, trấn thủ Tây Cảnh đã nhiều năm. Thần và Tống Ngọc cũng có giao tình, hắn là người trung nghĩa, dùng binh nghiêm cẩn, lại trọng kỷ luật.”
Canh ba vừa qua, vạn gia đã tắt đèn, ngoài cửa thành, vó ngựa dồn dập. Thám báo toàn thân đẫm máu, giơ cao lệnh kỳ, d·ụ·c ngựa lao nhanh.
“Thần, Dương Vạn Lý, tham kiến bệ hạ.”
“Bệ Hạ, Tây Lương Quân thủ tướng Tống Ngọc thủ thành lơ là, để Tây Cảnh lâm nguy, thần thỉnh Bệ Hạ triệu hồi về Kinh, thu hậu vấn trảm, làm răn đe.”
Dương Vạn Lý thân giáp chưa cởi, trường bào còn vương bụi thao trường, tay nắm hổ phù, trên eo mang kiếm, đứng giữa điện khẽ bái:
“Tây Hạ, Thổ Phồn cấu kết, chia binh hai đường lần lượt tiến công Tần Châu, Tấn Châu, liên phá mười tám thành, binh phong thẳng bức Đồng Quan. Nếu Đồng Quan bị phá, môn hộ vào nội địa Đại Tống ta sẽ mở tung. Đồng Quan thành cao hào sâu, nhưng binh lực so với liên quân có phần yếu kém.”
Dương Vạn Lý đứng đối diện thư án. Triệu Nghị đặt thư báo lên mặt bàn:
“Chiến trường đao kiếm không có mắt, mong Tướng Quân cẩn thận nhiều hơn.”
“Bệ Hạ, bốn mươi vạn đại quân Tây Hạ Thổ Phồn tràn vào biên cảnh, Đại Tống nguy trong sớm tối, thần thỉnh Bệ Hạ đi sứ cầu hòa, hòa hoãn bước tiến của đại quân, lấy bảo toàn Tây Cảnh bách tính an nguy.”
Thọ Hoa nhìn hắn, khẽ cười, nụ cười của nàng, dịu dàng như nước, mềm mại uyển chuyển, trong đêm tuyết tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà ấm áp. Dương Vạn Lý ngẩn người nhìn nàng, như chìm sâu vào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuẩn!”
Dương Vạn Lý trầm ngâm:
Dương Vạn Lý thở dài một hơi, quay đầu định lên ngựa, thì một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền lại:
Chợt, mọi người ý thức được điều gì, khẽ quay đâì lại nhìn Thọ Hoa.
Thọ Hoa tiến lên một bước, khẽ gật đầu:
“Tám trăm dặm cấp báo, mau mở cửa thành.”
Triều hội mở nghị hội giữa đêm. Văn võ bách quan chưa kịp định thần, đã loạn thành một đoàn.
“Thọ Hoa, ta phải đi.”
Hộ Quốc Công lực áp bách quan, đối với nguy cơ thong dong ứng đối.
Trên tường thành, binh sĩ thủ thành vẫn đang ngái ngủ, bỗng giật mình nhìn lại, từ phương xa, một đạo thân ảnh phi nhanh lao đến.
Một binh sĩ tập trung nhìn lại, chợt vỗ vai chiến hữu bên cạnh:
“Thần đề nghị.
“Hơn nữa, Ảnh vệ truyền về tin tức, sau khi Tây Cảnh thất thủ, Tống Ngọc bặt vô âm tín, e rằng chuyện này có trá.”
“Thọ Hoa, chờ ta.”
Ngay lập tức, từ Biện Kinh, khóa mã, thư tín rợp trời hướng Tây Cảnh mà đến, binh mã lập tức điều động.
Thọ Hoa im lặng không nói, chỉ ngoảnh đầu nhìn tuyết rơi ngoài hiên, trong đáy mắt chất chứa ngàn vạn nỗi sầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chiến sự lần này, có ý nghĩ gì sao?”
Dương Vạn Lý quỳ một gội, giọng nói chậm rãi mà kiên nghị:
Trên thành phòng binh không dám lơ là, lập tức truyền lệnh mở cửa. Khoái mã từ Tây Môn lao qua cửa thành, hét lớn:
Ngũ Nương Lạc Thiện nhẹ giọng nói nhỏ:
Đệ tam, truy tra biên thùy, gấp tìm sơ hở. Tây cảnh thái bình nhiều năm, Tây Hạ, Thổ Phồn chưa từng dám đại quy mô t·ấn c·ông. Hiện tại có thể vô thanh vô thức hạ mười tám thành, thần cho rằng trong nội bộ Tây Lương Quân, hoặc Tây Cảnh có gian tế, cần tìm ra để diệt hậu hoạn.”
Bách quan lặng im, mọi người quay đầu, từ ngoài điện, Dương Vạn Lý long hành hổ bộ bước vào. Bách quan khẽ bái:
Dương Vạn Lý lại im lặng không nói.
“Tướng Quân lại định đi mà không từ biệt sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vạn Lý …”
Triệu Nghị trầm mặc rất lâu, mới khẽ gật đầu:
Canh ba vừa qua, cung nhân vừa mới lên đèn, thì tiếng trống từ Long Môn đã dồn dập chín hồi. Hỏa đăng chói lòa, nội thị kinh hoàng truyền tin:
“Binh phong của Tống Ngọc có thể không sắc bén, nhưng phòng thủ lại vững như thành đồng. Tây Cảnh tường thành biên quan kiên cố, nếu như bình thường, dù bốn mươi vạn đại quân áp cảnh, Tống Ngọc vẫn có thể phòng thủ được một tháng.”
Dương Vạn Lý dừng ngựa trước cửa Tứ Phúc Trai. Hắn đứng ngoài cửa hồi lâu, nhưng chưa từng gõ. Tuyết phủ lên vai, từng lớp lại từng lớp.
“Tây Cảnh lại có chiến sự, vừa rồi trên phố nghe tiếng thám mã vang vọng, là Tây Hạ và Thổ Phồn tiến đánh biên cảnh Đại Tống.”
Tứ Nương Hiếu Đức khẽ gật đầu:
Đại Tống chuộng văn, võ tướng không nhiều. Chiến sự lần này căng thẳng tột độ, để đối phó được chắc chắn triều đình phải cắt cử danh tướng tới chiến trường. Danh tướng đã biết đều trấn thủ các nơi, bảo vệ gia quốc, tướng lĩnh còn nán lại tại Biện Kinh thật sự không nhiều.
Triều đình mỗi người một tiếng, loạn như cái chợ. Triệu Nghị chống tay cau mày, sắc mặt âm trầm, Uông Dư Trạch đứng đầu văn thần, vẻ mặt âm tình bất định.
“Bệ Hạ, quốc nạn lâm đầu, thất phu hữu trách, chớ nói ta là Trấn Quốc Thượng Tướng Quân, lần này không phải thần xuất chinh thì không còn ai khác.”
Dương Vạn Lý gật đầu, rồi lên ngựa rời đi. Bỗng, từ phía sau, giọng của Thọ Hoa vọng lại:
Cả triều im bặt.
Bỗng, một giọng nói âm vang hữu lực từ ngoài điện truyền vào:
“Biên Cảnh nguy trong sớm tối, triều đình chắc hẳn sẽ có phản ứng. Chỉ là không biết lần này là vị tướng quân nào ra trận.”
“Dương Công miễn lễ. Hiện tại Tây Cảnh báo nguy, Dương Công liệu có đối sách gì?”
“Bây giờ đã đóng cửa thành, người kia lao đến nhanh như vậy để làm gì?”
Tin truyền vào kinh như tiếng sấm giữa trời quang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.