Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Kỳ Trung Luận Đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Kỳ Trung Luận Đạo


Chương 16: Kỳ Trung Luận Đạo

Dương Vạn Lý nhếch môi:

“Bẩm Hộ Quốc Công, Tướng Gia cho mời.”

“Nói thật hay, Tướng Quốc là văn nhân đứng đầu, cai quản toàn bộ quan văn trong thiên hạ, dám hỏi tướng quốc, hiện tại văn thần, còn có người giữ xích tử chi tâm? Còn có người lòng mong thiên hạ?”

“Quốc Công phải hiểu, chuyện đại sự không thể nôn nóng, thế gia vọng tộc bén rẽ ở Đại Tống đã lâu, nhân mạch trải rộng, động thủ sẽ rút dây động rừng, được một mà mất mười. Chỉ có phân hóa thế gia lực lượng, diệt một nhóm, uy h·iếp một nhóm, lại dụ dỗ một nhóm, đại sự mới có thể thành.”

Biện Kinh vào xuân, tuyết tan chưa dứt, dương quang xạ chiếu lẻn qua tầng mây, phủ bóng xuống mặt đá còn vương chút lộ thủy. Tứ Phúc Trai sau phong ba, danh tiếng càng thịnh, người tới kẻ lui tấp nập.

Tướng Quốc Phủ.

Trận địa vô thanh động tướng hồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thị vệ thấy Hộ Quốc Công đích thân đưa bái th·iếp, không dám lơ là, nhận đồ vật liền tức tốc chạy vào phủ hồi báo. Chỉ trong chốc lát, đã có quản gia từ phủ bước ra, trịnh trọng cúi người bẩm báo:

Một bàn cờ luận thế giang sơn,

Phía đối diện, Dương Vạn Lý lưng thẳng như tùng, ánh mắt như điện.

“Dương Môn huyết lệ đã mười năm, ta đã cho ngài đầy đủ thời gian.”

“Mang vào gửi Tướng Gia, Dương Vạn Lý đến thăm.”

Lệ Gia danh tiếng lan xa, trong chợ, trong phủ, trong cả ngõ nhỏ nơi góc phố đều ca tụng

Uông Dư Trạch lắc đầu, tay cầm bạch tử lại hạ xuống, hi sinh một bộ phận quân cờ ở ngoại vi, chuyển công làm thủ, cục diện lại thiên hướng cân bằng:

“Đại Liêu đã diệt, Đại Tống thế gia, cũng đến lúc thanh toán ta Dương Thị nợ máu.”

Dương Vạn Lý nghe xong liền cười, cười điên cuồng, phủi tay phất áo đi ra ngoài, chưa từng ngoảnh lại, chỉ có giọng nói kiên định và quyết đoán vọng lại:

Gió xuân thổi nhẹ ngoài sân cũ, cành mai trắng nở muộn đong đưa như muốn rụng.

Dương Vạn Lý bước ra khỏi tướng phủ, ngẩng đầu nhìn thương thiên, ánh mắt xa xăm mà âm trầm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Buồn cười làm sao, chúng ta ở Bắc cảnh khổ hàn mười năm, binh sĩ chiến tử chỉ dám dùng một tấm chiếu manh, một thớt vải trắng chôn cất. Nhiều người cả đời chưa từng chạm đến một tấm lụa mới, một manh áo lành. Trấn Bắc Quân tiền doanh tả tướng Đình Húc, chính lục phẩm đại quan, t·ử t·rận tại Hắc Thủy Quan, bị Đại Liêu thiết kỵ dẫm đạp mà c·hết. Lúc mai táng hắn chỉ còn lại một đống thịt nát, ta xẻ chính mình áo choàng, gói gém hắn di thể, tự tay mai táng.”

Dương Vạn Lý ánh mắt chợt sắc:

Dương Vạn Lý tay cầm hắc tử, lật qua lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn Uông Dư Trạch, chợt hỏi:

“Vậy ta hỏi ngài? Công đạo ở đâu?”

“Tể tướng lấy lui làm tiến, hóa vây làm đột, chiếm đỉnh đuôi cắt khí, cũng không phải bình thường văn nhân có thể làm được.”

“Uống cho ngươi được Tiên Đế nâng đỡ, thân là hàn môn tử đệ lại sợ đầu sợ đuôi.”

“Tướng Quốc phải biết, một bước chậm là từng bước chậm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tể tướng Uông Dư Trạch ngồi trong thư phòng, áo bào xanh nhạt, tràng hạt bạch ngọc rủ bên tay áo. Trên bàn là bàn cờ gỗ tử đàn, quân đen quân trắng đã giằng co hơn mười nước.

Một nước đi – chính tâm hiển lộ,

Dương Vạn Lý thân khoác hắc bào, diện mục trầm tĩnh đứng trước cửa. Giáp trụ đã cởi, eo không mang kiếm, tay cầm bái th·iếp bình tĩnh đưa đến tay thị vệ trước cửa:

Tựa thi

“Là bệ hạ thiên hạ, là Triệu Gia thiên hạ.”

“Thiên hạ này là thế gia thiên hạ, hay bách tính thiên hạ?”

“Lưu Chấn, tội đáng muôn c·hết. Nếu không có Quốc Công xuất thủ, tại hạ cũng sẽ sớm đem hắn trừ rơi, lần này chỉ muốn ép khô hắn một chút giá trị cuối cùng.”

“Câu nệ tiểu tiết thì hỏng đại sự. Thiên hạ thái bình, cũng cần có người phải hi sinh.”

“Nhưng khi ta đích thân đến nơi, cả nhà hắn gần như c·hết đói, chỉ còn thoi thóp hơi tàn, ruộng đất bị Lâm huyện huyện lệnh thâu tóm, cường hào ác bá ức h·iếp hắn cô nhi quả mẫu không người.”

“Nhà hắn tại Phúc Châu Lâm huyện, trong nhà một tử một mẫu, còn có góa phụ, may mắn có ba mẫu đất làm ruộng, ít nhất áo cơm không lo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Vạn Lý gần như gằn ra từng chữ, diện mục lãnh lãnh, khí lạnh thấu xướng. Uông Dư Trạch nhìn hắn, khẽ thở dài:

--------------------------------------------------

“Tiên đế giao phó trọng trách, lão phu không dám lơ là. Triều Đình cần văn võ cân bằng, cộng đồng tiến lên, mới có thể phù trợ bệ hạ thiên thu đại nghiệp. Cân bằng là làm quan chi đạo, cũng là trị nước chi đạo. Có đôi lúc, phải hi sinh cái nhỏ, để đạt được cái lớn.”

“Lệ Gia đại nương, nữ trung hào kiệt.”

Dương Vạn Lý không đáp, chỉ đặt một hắc tử cạnh hổ khẩu, lập tức bẻ gãy thế công của Uông Dư Trạch, khí thế áp đảo càng hơn một phần:

“Ta biết triều đình có nhiều sâu mọt, chính vì thế liền cực lực ủng hộ bệ hạ biến pháp, ủng hộ khoa cử để tuyển chọn hàn môn tử đệ, vì Đại Tống cung cấp mới mẻ huyết dịch. Nhưng thế gia thâm căn cố đế, việc trừ bỏ không phải ngày một ngày hai, chuyện này cần bàn sâu tính kỹ, chầm chậm mưu toan.”

“Dám hỏi Tướng Quốc đại nhân? Đây là ngài cân bằng văn võ, đây là ngài thiên hạ thái bình?”

Không lời, mà chấn động tướng hồn.

Uông Dư Trạch thần tình cứng lại, nhìn theo bóng Dương Vạn Lý đi xa, thần tình phức tạp lại áy náy.

Dương Vạn Lý chầm chậm thả hắc tử lên bàn, sát cơ hiển lộ, thế cờ như giao long giảo sát, sát khí trên người như thao thiên cự lãng, ép Uông Dư Trạch biến sắc. Tay hắn khẽ đảo, vỗ mạnh lên bàn, bàn cờ tứ phân ngũ liệt, hắc tử bạch tử văng tung tóe khắp nơi.

Nhất tử phiêu nhiên chân nghĩa khởi,

Hai người đối diện, cách một bàn cờ, khí cơ ẩn hiện.

“Quốc Công hạ kỳ sát phạt sắc bén, không hổ tướng môn xuất thân. Cục này nếu ở chiến trường, không đến ba ngày, tại hạ liền thảm bại.”

Đối kỳ nhất trận luận giang sơn,

Lòng quân như sắt, ấm giữa lòng.

“Cũng như trên bàn cờ này, có lúc cần chiếm đất, có lúc phải bỏ quân, nhưng chiến trường biến hóa linh hoạt, nếu tâm không hệ thiên hạ, bỏ một quân cờ sẽ mất cả bàn cờ.”

Dịch nghĩa:

Uông Dư Trạch khẽ cười:

“Bản Quốc Công sẽ tự thân xuất thủ.”

“Ta trở về Biện Kinh cũng đã gần nửa năm, không dám nói triển lãm hết văn nhân phong thái, cũng đã nhìn được bảy tám phần. Văn nhân xa hoa d·â·m dật thành tính, lại tự cho là phong lưu thanh cao, thanh lâu, hoa thuyền đâu đâu cũng có. Đối với việc nước cao đàm khoát luận, đối với quân sự chỉ thượng đàm binh, vì vài phần đại nho mặc bảo mà tiêu xài như nước, thậm chí đấu đá tranh giành.”

“Kinh nam ti chỉ huy sứ Lưu Chấn, chính lục phẩm đại quan, Tướng Phủ môn đệ, Biện Kinh đông thành biệt viện lớn là nhà hắn, Nhi tử hắn Lưu Kinh ra vào thanh lâu, ngày tiêu trăm lượng mắt không thèm nhảy một cái.”

“Bản Quốc Công lãnh binh đánh trận nhiều năm, tướng sĩ ở biên cương ném đầu lâu, vẩy nhiệt huyết, thề sống c·hết bảo hộ Đại Tống mỗi một tấc cương thổ. Binh sĩ chiến tử vì nước, người nhà đều có trợ cấp. Nhưng Tướng Quốc có biết, mười năm đánh trận tại hạ chém bao nhiêu quan chức ăn chặn tiền an ủi của gia quyến? Chỉ riêng Vân Châu cảnh nội, tại hạ đã chém gần tám mươi, vậy còn những địa phương khác?”

Rồi đưa tay ra hiệu, Dương Vạn Lý gật đầu, bước chân khẽ nhấc, long hành hổ bộ tiến vào tướng quốc phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quân tâm như thiết thạch trung ôn.

Uông Dư Trạch vuốt râu, híp mắt lại:

“Nếu ngài vẫn do dự.”

Uông Dư Trạch hạ một bạch tử, cắt đứt thế vây từ ba phía của Dương Vạn Lý, cục diện tưởng chừng như áp đảo về một phía bỗng chống mở ra, công thủ dịch hình, thiên biến vạn hóa:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Kỳ Trung Luận Đạo