Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngô Gia Kiều Thê

Mạt Trà Khúc Kỳ

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


Đạianhhùng a.

Điều này nàng biết rấtrõ, tính tình Lục Tông đúng là rất bá đạo.

Khương Lệnh Uyển trở về đông viện, im lặng ngồitrêngiường gỗ hoa lê khắc hán tự, đầunhỏrũ xuống, hai bím tóc tinh xảo rủ xuống trước ngực, bộ dáng uất ức sầu não,thậtkhônggiống tiểu nữ oa năm tuổi.

Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầunhỏ, thầm nghĩ:khôngthèm giải vây cho Lục Tông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, hai tay quấn quýt vào nhau, hơi mất tập trung.

Chu Lâm Lang khẽ mỉm cười, lần trước răngđãmọc lên rồi. Trong lúc mọc răng, Chu Lâm Lang còn sợkhôngtốt cho nên luôn chú ý mọi chuyện, bây giờ coi nhưkhônguổng phí tâm tư.

Chu thị ngồi xuống, nhìn nữ nhiđangchôn mặt trong ngực nàng, khóc đến nỗi làm xiêm y nàng ướtmộtmảng lớn. Nàng vỗ đầunhỏnữ nhi, cũngkhônghiểu vì sao nữ nhi khóc. Chỉ là hài tử Tiết Vanh kia xưa nay rất ngoan ngoãn, chỉ có nữ nhi bắt nạt người ta, tất nhiên Tiết Vanhsẽkhôngbắt nạt lại nữ nhi. Lạinói, nữ nhi cũng rất thích Vanh biểu ca này, làm sao có thể như lời Tiết Vanhnói, bởi vìkhôngmuốn gặphắnmà khóc thương tâm như vậy đây?

Chu thị rất hiểu nữ nhi.

Có lẽ chạy hơi nhanh, khuôn mắtnhỏTiết Vanh có chút hồng, nhìn đặc biệt thanh tú.hắnnhìn tiểu biểu muội,mộtđôi mắt vừa đen vừa sáng, chu miệngnhỏnói: “Xán Xán, nương đồng ý cho huynh ở đây mấy ngày, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa, muội thíchkhông?”

Chu thị thấy con rối trong tay nữ nhi, mặt mày nhu hòa, ôm thân thể mềm mại của nữ nhi, cười dàinói: “Cònnóikhôngthích Tông biểu ca.”

Khương Lệnh Uyển ôm chặt mẫu thân khóc rối tinh rối mù.

Ngược lại lần tới khi Lục Tông trở về, nàng mớikhôngthèm để ý đếnhắn.

Đáng tiếc tiểu tử Lục Tôngkhôngcòn ở đây, nếukhônghắnliền tìm người đánh nhaumộttrận. Ai kêu Lục Tông làm muội muộikhôngvui!

Chu Lâm Lang mở miệngnói: “Đúng nha, Tông biểu ca cònnóivới chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Lâm Lang thấy gương mắtnhỏnhắn Khương Lệnh Uyển sửng sốt, liền biết nàngkhôngbiết Lục Tông xuất môn. Trước đây Chu lâm Lang cảm thấy Lục Tông đối xử với Khương Lệnh Uyển quá tốt, tuy như mẫu thânnói, là do Khương Lệnh Uyển bám người quá mức, Lục Tông để ý mặt mũi hai gia đình nên mới chịu đựng. Chu Lâm Lang nàng là quý nữ thế gia, từnhỏđãđược dạy dỗ thành bộ dáng tiểu thư khuê các,khôngthể như Khương Lệnh Uyểnkhôngcó mặt mũi cứ quấn quýt lấy Lục Tông, nhưng mà… Trong lòng nàng vẫn có chút ước ao.

Thực làmộtnam nhân thànhthật.

Chu Lâm Lang cảm thấy, Lục Tông xuất mônkhôngnóicho Khương Lệnh Uyển biết, vậy có nghĩa là trong mắt Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chỉ là tiểu oa nhi bám người mà thôi.

… Bây giờ nàng chỉ là tiểu biểu muội củahắn, cho nênđixa nhàhắncũngkhônggiải thích cho nàng quá nhiều.

Beta: Mira (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hành động như vậy mới giống hành động tiểu nữ oa năm tuổi nên có.

Taynhỏmập mạp v**t v* con rối, Khương Lệnh Uyển rũ mắt, khẽ thở dài.

·

Muội muộikhôngvui, khẳng đinh là vì Lục Tông a.

Chỉ cần đêm nào mẫu thân cũng ngủ với nàng, cha nàng chắc chắnsẽphải khóc nhèmộtphen.

Tiết Vanh gấp muốn khóc, con mắt cũng hồng theo, ô ônói: “Xán Xán…Muội làm sao vậy?...Muội đừng khóc a…”

khôngđược, nhạc mẫu đại nhân cần phảiyêuthích.

Nàng duỗi tay, theo thói quen sờ vào bên trong, lấy ramộtcon rốinhỏ.

Khương Dụ hết đường xoay xở, ông cụ non thở dàimộthơi.

Chu thị cố gắng an ủi nữ nhi, cũngkhôngcó cách chiếu cố Tiết Vanh, chỉ dặn dò nha hoàn an ủi đưa Tiết Vanh về nhà.

Chương 46

Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới kiếp trước vài lần Lục Tông mang binhđiđánh giặc kia, lúc đó khí trời hơi lạnh. Nàng là vợ, nên tiễn đưa, nhưng Lục Tông lạinóikhôngcần, buổi tối hôm đó dùng sức dằn vặt nàng, nàng bị làm đếnkhôngcòn hơi sức, nhưng nghĩhắnrất lâu mới có thể trở về, liền muốn ra tiễnhắn. Tuy nàngkhôngyêuhắn, nhưng ngày tiếp theo tỉnh lại, pháthiệnbên cạnhkhôngcóhắn, duỗi tay lần mò chỉ trống trơn, phảng phất như lòng cũng trống rỗng.

“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầuthậtmạnh, khuôn mặtnhỏlại tràn đầy nụ cười.

Chu thị nghe xong, lúc này chợt hiểu ra. Hóa ra nữ nhi khóc thương tâm như vậy, là vì Lục Tông? Nhưng mà… Chu thị nhíu mày, chuyện Lục Tông xuất mônkhôngphải nữ nhiđãbiết rồi sao? Chu thị suy nghĩ chốc lát, trong lòng liền hiểurõ. Có điều nữ nhi khóc vì Lục Tông, lo lắng trong lòng Chu thị cũng thả xuống, tay nàng xoa đầu nữ nhi, động viênnói: “Ừm, chúng takhôngthích.”

Trước khi lấy chồng nàng ở nhàđãđược nuông chiều từ bé, đối với việc lập gia đình vẫn cómộtchút bất an, cũng may Lục Tông làmộtphu quân tốt,khônglàm nàng bị oan ức, sủng ái che chở nàng, làm cho nàngkhôngnhịn được mà luôn ỷ lại vàohắn.

Có thểkhôngkhó chịu sao?hắnbiếtrõnàngkhônghiểu, tại saokhônggiải thíchmộtchút.

Chu thịnhẹnhàng xoa khuôn mặtnhỏnữ nhi, thấy nàngkhôngkhóc nữa, vội vàng gật đầunói: “Được, chỉ cần Xán Xán muốn, mỗi ngày nương đều ngủ với Xán Xán.”

Nàng thu tay về,nhẹnhàng nhéo chóp mũi nữ nhinói: “Con a, Tông biểu ca đối xử với con thế nào, trong lòng Xán Xánrõràng nhấtkhôngphải sao? Lúc nàykhôngbiết Tông biểu ca consẽđibao lâu, nhưng nghe ý tứ Vinh Vương, sau nàysẽđể Tông biểu cađitheo Phùng tướng quân… Tông biểu ca của con lợi hại hơn những nam hài tử khác nhiều, tuổinhỏđãcó hoài bào của bản thân, lần này có lẽsẽđimộthai năm, về sau thời gian xuất môn còn nhiều lắm.” Nàng hôn lên khuôn mặt trắngnhỏcủa nữ nhi, biết nữ nhi tuổi cònnhỏ, nàngnóinhững lời này cũngkhôngbiết con bé hiểu được mấy phần, nhưng đối với đứanhỏLục Tông này, nàng mười phần thưởng thức.

Lúc trở về, Khương Dụ thấy tiểu muội muộikhôngnóikhôngcười, hai tay đặttrênđầu gối, ngồi im lặng,khôngcó dáng dấp hoạt bát vui vẻ thường ngày. Khương Dụkhôngbiết phảinóigì, tuy muội muộihắncònnhỏ, nhưng có lúckhôngai dám xem nàng nhưmộttiểu nữ oa năm tuổi bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Lệnh Uyển hồng mắt ngẩng đầu nhìn Chu thị, nức nởnói: “Nương, Xán Xánkhôngthích Tông biểu ca, Tông biểu ca đáng ghét nhất…”

Chu thị gấpkhôngbiết làm sao.

Edit: Kye

Nhưng nàngkhôngcần đạianhhùng gì, nàng chỉ cần Lục Tông.

Hôm nay Tiết Vanh đến tìm tiểu biểu muội, hứng thú bừng bừng chạy vào, nhìn tiểu biểu muội ngồitrêngiường la hán, lập tức kêu lên: “Xán Xán!”

Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn khuôn mặtnhỏmập mạp của Tiết Vanh, đôi mắt to tròn nổi lênmộttầng sương mù, hít hít mũimộtcái, viền mắt đỏ lên, nước mắt như hạt đậu lớn “lạch tạch lạch tạch” rơi xuống, giống như hạt đậu vàng.

Chờ lần sauhắntrở về, nhìn xem nàng còn để ý đếnhắnhaykhông!

Nghe Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn gò má Chu Lâm Lang nhuộm ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng có chút ý vị khiêu khích. Nàng thu lại cảm xúc rất nhanh, khuôn mặt bánh bao nở nụ cười xán lạnnói: “Đúng là Tông biểu ca có tìm muộinóichuyện này, chỉ là trí nhớ muộikhôngđược tốt…”

Nữ oa năm tuổi lẳng lặng nhìn con rối mập mạp bên cạnh,khôngnóilời nào nữa.

Chỉ là bản thân nàngkhônghỏirõràng mà thôi.

Lục Bảo Thiền gật đầu, cúi xuốngnói: “Đúng nha, lúc đầu cha cũngkhôngchịu,nóica ca tuổi cònnhỏ. Nhưng ca ca luôn giữ vững quyết định củahắn, cha cũngkhôngnóiđược nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu thị tiếp tụcnói: “Tông biểu ca của con cònnhỏđãở bên ngoài,khôngbiết ăn bao nhiêu khổ. Nhưng Xán Xán, chờ sau này con lớn lên, Tông biểu ca của consẽtrở thànhmộtđạianhhùng…”

Hưng phấn tới nỗikhôngchú ý tới vẻ mặt tiểu biểu muội, miệngnhỏlải nhải, dự định muốn ở lại mấy ngày cùng nàng chơi diều, đấu dế, trong lòng vui biết bao nhiêu.

Khương Lệnh Uyển khịt khịt mũi.

Nhìn thấy vậy, nụ cườitrênmắt Tiết Vanh vụt tắt, có lẽ là bị dọa sợ, hoang mang hoảng loạnnói: “Xán Xán, muội… Muội đừng khóc a…” Tiết Vanh cuống lên, taynhỏmập mập lau nước mắt cho tiểu biểu muội, nhưng nước mắt nàng tựa như suối, cứ rơikhôngngừng.

Thời điểm hai người là phu thê, trước khihắnrờiđi, nàng mơ mơ màng màng, mỗi lần đều nghe được những lời căn dặn quan tâm củahắn. Có lẽ trong mắt Lục Tông, nàng là thê tử, nhưnghắnlại luôn sủng nàng nhưmộthài tử.hắnsợ khihắnđirồi, nàng ănkhôngngon ngủkhôngyên, còn lo lắng sợ nàng bị bắt nạt.

Chu thị bất đắc dĩ cười cười, vươn tay qua tìm kiếmnói: “Vậy nương mang nó vứtđi, nhìn đỡ chướng mắt.”

Khương Lệnh Uyển chớp mắt, chậm rãi rũ mắt, mi mắt hạ xuống.

Tiết Vanh rất hưng phấn.

Lần trước lúc Lục Tôngnóivới Lục Bảo Thiền, đúng lúc Chu Lâm Lang có mặt ở Vinh Vương phủ nên cũng nghe được.

hắnnóivới nàng: Bạc có thể tùy tiện xài, thế nhưng oan ứckhôngthể tùy tiện chịu.

Nghe tiếng khóc bên trong, Chu thị lập tứcđinhanh vào. Chu khi nhìn nữ nhi ngồitrêngiường khóc sướt mướt, trái tim vội nhảy lên, vội vàng ôm nữ nhinói: “Xán Xán làm sao?khôngthoải mái chỗ nào?”

Khương Lệnh Uyển “hừ”mộttiếng, nhét con rối sangmộtbênnói: “Chính là chán ghét.”

Tiết Vanh ngẩng đầu,mộtmặt đầy nước mắt, bộ dáng tội nghiệp làm người tathậtđau lòng,hắnoan ức nhìn Chu thị, tự tráchnói: “Xán Xánkhôngmuốn chơi với con,cô… Con, conđivề.”nóixong, Tiết Vanh luôn yếu ớt hơn tiểu nữ oa, giơ tay nhưmộtnam tử hán lauđinước mắt, sau đókhôngnóitiếng nào rờiđi.

Khuôn mặtnhỏquay về phía Chu thịnói: “Nương, đêm nay Xán Xán muốn ngủ với nương có đượckhông?”

Lục Tông xem như cũngđãnóivới nàngđi.

Nghe lờihắnkhuyên, tiểu biểu muội khóc càng dữ.

mộthai năm.

Loại tính tình này, đáng đờikhôngcưới được vợ!

Nữ nhi bảo bối vừa khóc, nàng làm nương trong lòng cũng thực khó chịu.

Khương Lệnh Uyển nghe xong vội vàng “A”mộttiếng, sau đó ôm chặt lấy tay mẫu thân, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, thanhâmmềm mạinói: “Nương…”

Chu thị liên tục lau nước mặttrênmặt nữ nhi,mộtbên liên tục hô bảo bối.

Tuy nữ nhi nàng cũng có lúc yếu ớt, nhưng là người thích cười, cũng có lúc giả vờ khóc lóc đáng thương, nhưng đều là chút trò vặt, bây giờ khóc thương tâm như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

thậtra…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46