Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112
·
Lão thái thái hiểurõđạo lý này, lạinói: “Cũng đúng, ta chỉ ngóng trông sớm ngày có thể ôm được tiểu tằng tôn, nếu như là nữ nhi, có thể xinh xắn đángyêunhư Xán Xán khi còn bé, như vậy ta cũng vui mừng.”
Dù sao đơn giản nhất là ngôn ngữ cử chỉ đều có thể nhìn ra phẩm hạnhmộtngười.
Vừa nhắc tới Tống Giai, Tạ Tinh Tinh đỏ mặtmộtchút.
Chỉ là —— với tính tình của Khương Lệnh Huệ, chắn hẳn làsẽkhôngchịu gặp nàng.
Đừngnóilà gia đình giàu có, ngay cả bình dân bách tính bình thường, cũng cảm thấy thích nhi tử nhiều hơn là nữ nhi, nếukhôngtại sao lại có “sinh nam nhi chi hỉ” màkhôngphải “Sinh nữ nhi chi hỉ”? Nhưng lão thái thái cũng hiểurõ, trong lòng mong muốn, nhưng ngoài miệng lạikhôngthể quá cường điệu, thân thể cháu dâukhôngtốt, nếu nàngnóinhiều, sợ là khiến cho cháu dâu chịu quá nhiều áp lực, đến lúc đó, mất nhiều hơn được.
Tô Lương Thần thấy hai người, liền vội vàng hành lễ.
Lấy dung mạo Tiết Tranh, thường ngàykhôngtô son điểm phấn, cũngđãáp chế hoa thơm cỏ lạ. Bây giờ hơi trang điểmmộtchút,thậtlà đẹp đến động lòng người. Có điều chỉ là tính cách nàng quá giống nam hán tử.
Beta: Mira
Diêu thị v**t v* bụng: “Nương yên tâm, đứanhỏnày ngoan ngoãn yên tĩnh hơn cả Hữu Nhi nữa, rất nghe lời.”
Khương Lệnh Uyểnnói: “Đừng nghị luận sau lưng người khác.” Sau lạinói, “Nàng ta thích làm gìthìlàm, tóm lại, làm saithìsẽăn trái đắng.”
Tô Lương Thần mặcmộtbộ xiêm y màu hồng nhạt thêu hoanhỏcủa Lưu Vân phường, vấn kiểu song kế, càimộtchiếc trâm khảm san hô hồng tai cũng đeomộtđôi hoa tai chân châu, thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, nhưngkhôngcòn vẻ ngây thơ hồi thiếu nữ. Gương mặt lại tuyệt nhiênkhôngcó khí sắc hồng hào vui vẻ của đêm tân hôn, mà trắng xám tiều tụy, mảnh mai vô cùng.
Tuynóicó nghi ngờ mèo khen mèo dài đuôi, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn lựa chọn tin lời Tạ Tinh Tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái này Khương Lệnh Uyển đúng là tràn đầy cảm thông.
Lão thái thái gật đầu: “Con nghĩ như vậy ta cũng yên lòng. Chung quy con cũng là thiếp thất, ngày thường phải xem sắc mặt chủ mẫu, thê tử của Lộc Nhi rất nể mặt ta, hẳn làsẽkhônglàm khó cho con. Con cũng cố gắng thu liễm lại tính tình, cố gắng hầu hạ Lộc Nhi cho tốt, sau này sinh nhi tử nhi nữ, cũng coi như có người dựa dẫm. Con còn trẻ, tính tình của Lộc Nhi cũng giống như hài tử, chuyện trong phònghắntakhôngquản được, nhân lúc còn chưa nhiều người, con hạ chút tư thái,hắnđương nhiên cũngsẽđối tốt với con. Ít hôm nữa, oanh oanh yến yến vào cửa, con dù biểuhiệntốt, Lộc Nhi chưa chắcđãnhìn nhiềumộtchút.”
Thái tử nhìn hồ sen phía sau,nóimộtcâu —— "A Tranh, takhôngbiết bơi."
Hai ngườiđitrênhành lang, Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, Tạ Tinh Tinh hôm nay chải kiểu tóc Uy Đọa kế vô cùng tinh xảo, xiêm y màu phấn khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp. Thấy nàng mặc kiểu áo phụ nhân, nàng cũng biết Tạ Tinh Tinh vừa kết hôn với Tống Giai.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, nàng liền biết là ai.
Lão thái thái nhìn Chu thị và Diêu thị,trênmặt lập tứchiệnlên ý cười, sau đó ánh mắt cũng nhìn đến bụng của Diêu thị, ý cười càng thêm sâu.
Tiệc mừng thọ Hoàng Hậu, Vệ Quốc Công phủ cũng nhận được thiệp mời.
Thập nhất hoàng tử nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt liền sáng rực lên, lập tức “thịch thịch thịch” chạy đến, hướng phía Khương Lệnh Uyển hô: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?”
——
Khương Lệnh Uyển thấy mẫu thân cứ nhìn nàng,khôngkhỏi ngờ vực, tự sờ gò má mình, chớp mắt mấy cái hỏi: “Nương,trênmặt nữ nhi có gì bẩn sao?”
Tiết Tranhđangđịnhnói,hắnkhôngbiết bơithìmắc mớ gì tới nàng? Nhưng saumộtkhắc, liền thấy Thái tử như bị choáng đầu, “Bùm”mộttiếng nhảy xuống hồ sen.
đãthành thân rồi, nên nhìn có gì đókhônggiống như trước.
Khảm đèn lưu ly này, ít nhất cũng phải bảy tám cân, cứ vậy nên xuống, khẳng địnhsẽbị thương.
Lúc trước ở phủ công chúa, Thập Nhất hoàng tử có gặp Khương Lệnh Uyểnmộtlần. Thập Nhất hoàng tử thích dung mạo xinh đẹp của Khương Lệnh Uyển, càng nghĩ là sau này lớn rồi,sẽthú nàng làm vợ. Nhưng tiểu hài tử có bệnh hay quên, tỷ tỷ xinh đẹp mấy thángkhônggặp, tất nhiênđãquên gần hết rồi. Chỉ là bây giờ nhìn thấy, lập tức nhớ ra.
Khương Lệnh Uyển cũng cười cười, theo tới.
Trong cung yến hội câu nệ,hiệngiờ Hoàng Hậu chưa đến,mộtít danh môn quý phụ quen nhau ngồi cùngmộtchỗnóichuyện, vừanóivừa cười. Khương Lệnh Uyển và Tiết Tranh ngồi cùng với nhau, sau đó liền thấy Chu Lâm Lang ngồi ở đối diện. Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Lâm Lang vẫnmộtdáng vẻ thiên chi kiều nữ, chỉ cần nàng đứng đằng kia, dùkhôngnóilời nào, cũng như tự động tỏa sáng, tiểu thư ngồi bên cạnh có xinh đẹp ra sao, cũngsẽbị ánh sáng của Chu Lâm Lang che khuất.
Thấy nàng đầy mặt lo lắng, Lục Tông đưa tay đặt lên mu bàn tay của nàng, cặp mắt ôn hòa, ôn nhu động viênnói: “...Takhôngsao.”
Lão thái tháinóilờithậttình, cũng coi như móc tim móc phổi. Tôn Nhi này của nàng tính cách phong lưu, cướimộtthê tử như Nghiêm thị về nhà cũng coi như có phúc khí. Còn vị cháugáikiêu căng tự mãn này của nàng, trở thành thiếp thất khó tránh khỏikhôngthể cúi đầu, nhưng chỉ bằng gương mặt, dù đẹp như thiên tiên nhưng lòng dạ độc ácthìnam nhân cũng chưa chắnđãra sức bảo vệ. Sau này có chịu oan ức gì, cũng là do bản thân nàng tự gánh chịu.
Nhưng Chu thị nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của khuê nữ nhà mình mà lo lắngkhôngngớt.cônương gia trưởng thành xinh đẹp là chuyện tốt, nhưng hôm nay nữ nhi nàng càng ngày càng đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho nàng lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả mọi người đến đông đủ, Hoàng Hậu mới khoan thai đến muộn.
Nàng rũ mắt, mi mắt hơi rung, như hai cái quạtnhỏ, chậm rãi mở miệngnói: “Cũngkhôngphải,hắn...hắnđối với tỷ rất tốt. Chí ít so với trước đây tỷ nghĩ tốt hơn nhiều. Có điều, tỷ luôn cảm thấyhắncoi tỷ như hài tử, màkhôngphải thê tử.”hắnlà người đọc sách hiền lành, tính khí tất nhiên tốt, ánh mắt nhìn nàng cũng ôn hòa.
Thái tử liên miên cằn nhằnnóichuyện, thấy gương mặt Tiết Tranh vẫn bình tĩnh, cảm giác oan ức chợt ùa vào trong lòng: “A Tranh, ta cưới ai, nàng cũngkhôngchút nào để ý đến sao?”
Lão thái tháinói: “Chua nhi cay nữ, thích ăn chua mới tốt,thậttốt a.”
Chu thị nghe xong mặt mày hớn hở,nói: “Con lúc nào cũng nịnh nương vui vẻ.”
Lão thái thái cườinói: “Sợ là đứanhỏnày giống tính cả con, yên tĩnh cũng tốt. Hữu Nhi cũngkhôngnhỏ, trong nhà có thêmmộthài tử, cũngsẽtrở nên náo nhiệt hơnmộtchút. Qua mấy tháng nữa, đứanhỏnày ra đời, sau đó thê tử Dụ Nhi lại cho chúng ta thêmmộttiểu tằng tôn, như vậy càng thêm náo nhiệt.”nóixong, lão thái thái ngẩng đầu hỏi Chu thị, “Gần đây thê tử Dụ Nhi thế nào rồi?”
Tô Lương Thần trong lòng cảm thấy lão thái thái hơi thiên vị Nghiêm thị, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhu nhược gật đầu: “Nãi nãinóiđúng. Về sau Lương Thầnsẽnhất định cố gắng kính trọng tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Uyển nhìn theo hướngđicủa Tô Lương Thần, đoán nàng vừađigặp Khương Lệnh Huệ.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Tỷ muốnnóigì với muội?”
“Vâng.” Đan Quế lập tức đuổi theo.
Ngày tiến cung, Khương Lệnh Uyển chú ý ăn mặc hơn chút. Bây giờ Thái tửđãmười chín, ngày mừng thọ Hoàng Hậu, các mệnh phụ Tấn thành đều có ý định mang khuê nữ nhà mình đến,nóicho đẹp là nhiều người náo nhiệt, nhưngtrênthực là là để xem xét Thái tử phi cho Thái tử. Thái tử trừ là hoàng tử, sau này chính là thiên tử Đại Chu, chọn Thái tử phi tất nhiênkhôngthể tùy tiện, bây giờ trước tiên nhìnmộtchút cũng cómộtsố lượng rất lớn.
Tô Lương Thần ửng đỏ viền mắt, cắn môinói: “Nãi nãi, con…”
Tiết Tranh sửng sốt tại chỗ.
Khương Lệnh Uyển sững sờ ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc c*̉a Lục Tông, cảm giác như hắn đã bị dọa sợ, ôm lấy nàng thật chặt. Khương Lệnh Uyển c*̃ng sợ hãikhôngthôi, lúc này mới hơi mím môi gọi: "Tông... Tông biểu ca..."
Diêu thị nayđãmang thai năm tháng rưỡi, bụng phình to, được Chu thị đỡ vào.
Tô Lương Thần cảm thấy, lờinóicủa lão thái Thái tửy rằng tràn đầy thân thiết, nhưng câu nào cũng để lộmộtnội dung, nàngsẽkhôngcan thiệp, bản thân hãy tự cầu nhiều phúc. Tâm Tô Lương Thần nhất thời lạnhđimộtnửa, biết được, lúc này ngay cả lão thái thái cũngkhôngthể dựa dẫm được,thậtsựlà tường đổ mọi người đẩy —— nàng vừa xấu mặt, ai cũngkhôngcòn nể mặt mũi. Lúc trước còn tưởng mu bàn tay là ruột thịt lòng bàn tay cũng là ruột thịt, nhưnghiệntại, ngay cả bùn nhão cũngkhôngbằng. Khương Lệnh Huệ như vậy, lão thái thái cũng như vậy, từng người từng người, nàng đều như thấyrõbộ mặt của họ.
Lời này làm Khương Lệnh Uyển cười khanh khách, cực kì thuận miệngnói: “Bởi vì nữ nhi giống nương a.”
"Đùng!"
Vấn đề này, Khương Lệnh Uyển cũng nghĩkhôngthông, kiếp trước Tô Lương Thần chỉ biết làm mấy câu thơ sầu não, sốngkhôngphóng khoáng, mặc dù có chút xem thường nàng, nhưng cũngkhôngcông khai đối nghịch với nàng. Nàng ta sống nhờ ở Vệ Quốc công phủ, Vệ Quốc Công phủ nuôikhôngnàng nhiều năm như vậy,trênmặt nhìn có bao nhiêu kiêu căng tự mãnthìtrong lòng lại có bấy nhiêu tự ti. Còn Tô Lương Thầnhiệntại, nửa điểm tự ti cũngkhôngcó, nhìn nàng bình thường giống nhưmộttiểucônương nhu nhược ôn hòa,trênthực tế cònkhôngbiết trời cao đất rộng hơn cả Khương Lệnh Huệ.
Lúc Tô Lương Thần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Công công nhanh chóng đưa tờ giấynhỏtrong tay cho Tiết Tranh.
Sau khi lĩnh giáo kĩ thuật thêu của Khương Lệnh Đề, Khương Lệnh Uyển quyết định lần sausẽmaymộtcái đai lưng cho Lục Tông. Hình thêu đương nhiênsẽvẫn là hai bánh chưngnhỏđángyêu. Khương Lệnh Uyển vừa nghĩđãcảm thấy vui vẻ, sau đó liền xoay người trở về sân viện của mình. Buổi chiều còn phảiđixem sổ sách với nương nữa.
Đảo mắt đến đầu tháng ba.
Khương Lệnh Uyểnnóimộttiếng với Chu thị, sau đó mới cùng Tạ Tinh Tinh ra ngoài.
Tiết Tranh suy nghĩmộtchút,đãthấy vị công công kiađimất rồi, nàng hơi do dựmộtlúc, sau đó liềnđiđến địa điểm viết trong giấy.
Bởi vì kiếp trước, Lục Tông sủng nàng như sủng hài tử, y thuận tuyệt đối.
Sắc mặt Tô Lương Thần lập tức cứng đờ, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, sau đó mới yên tĩnh lui ra.
Mèo con sợ người lạ, Khương Lệnh Uyển vừa đưa tay ra, mèo nhỏ “Oạch" một tiếng chạyđimất.
Tuytrênmặt nàngkhôngcó cảm xúc gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấykhôngthoải mái. Lần trước ở Vinh Vương phủ, có Vinh Vương và Lục Tông che chở nàng ta, trong lòng nhất định rất đắc ý. Nghĩ tới cái này, Chu Lâm Lang liền cảm thấymộtbụng tức giận. Nếukhôngcó lần đó, cha cũngsẽkhôngđồng ý Lương Vương cầu thân, hứa gả nàng cho Lục Lễ. Lục Lễ tuy được, nhưng đến cùng vẫnkhôngsánh bằng Lục Tông. Từnhỏđến lớn, nàng cũng chỉ muốnmộtmình Lục Tông.
“A Tranh, nàng đừngđi!” Thái tử lập tức theo phản xạ nắm chặt lấy tay Tiết Tranh, thấy nàng muốn giãy dụa, liền cầm chặt hơn.hắnnhìn vào mắt nàng, oan ức hỏi, “Đối với ta, nàng quảthậtkhôngcómộtchút cảm tình nào hay sao?mộtngày phu thê trăm năm ân ái,nóithế nào chúng ta c*̃ng —— "
Tiểucônương kiêu căng thô bạo ngày xưa nay lại có thêm mấy phần nội liễm.
Mà bên này, Tiết Tranh thấy tiểu biểu muội chậm chạp chưa quay lại, liềnđira bên ngoài tìm nàng.
Nàng nhìn Thái tử dãy dụa trong ao, dường như sắp c·h·ế·t đuối, tức giận đến dậm chân, mắngmộtchâu “Ngu ngốc”, sau đó mới cùng nhảy xuống.
Mà Khương Lệnh Uyển, nàng thoáng cúi đầu liếc nhìn chiếc đèn lưu lyđãnát từ lâu, bỗng nghĩ đến Lục Tông che chở nàngthìkêu lênmộttiếng, trong lòng căng thằng, cũngkhôngcố kị nam nữ khác biệt, nhanh chóng nắm lấy tay Lục Tông, hỏi: “Tông biểu ca, có saokhông?”
Lúc chủ tớ hai ngườiđingang qua hoa viên trùng hợp gặp được Tô Lương Thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đan Quế nhìn vẻ mặt của Tô Lương Thần, biết là giờ khắc này tâm tình của chủ tửđangkhôngtốt, đương nhiên cũngkhôngdám mở miệngnóichuyện. Tô Lương Thần ổn định lại tâm tình, sau đó mớinói: “Chúng tađigặp nãi nãi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thập Nhất hoàng tử đem sủng vật của mình ra,mộtcon mèo Ba Tư mắt xanh thân trắng như tuyết, cùng Khương Lệnh Uyển chơi đùa. Khương Lệnh Uyểnkhôngthích nuôi c·h·ó mèo, luôn chê phiền phức. Nhưng dù sao cũng là tiểucônương, nhìn những động vậtnhỏnày, tránhkhôngkhỏi cảm thấy đángyêu,khôngnhịn được sờ sờ.
Lại quan sát Khương Lệnh Uyển, cho dù có đứng ở xa,thìnụ cười tươi sáng của nàng ta vẫnkhôngthể che lấp,trênngười mặcmộtbộ xiêm y màu trắng được gia công tỉ mỉ, cả người sáng rỡ nhưmộtviên minh châu, phảng phất nhưđangtỏa ra vầng sáng. Dùkhôngthích Khương Lệnh Uyển, nhưngkhôngthểkhôngthừa nhận, Khương Lệnh Uyển quả thực là càng lớn càng xinh đẹp, mỹ nhân như thế, nam nhân nào chẳng động lòng?
Chu thịnói: “Gia Nguyệt cònnhỏtuổi, cho dù có sinhmộtnữ nhi cũngkhôngquan trọng.”
Lão thái thái để Diêu thị ngồi xuống bên người, sau đó phất tay với Tô Lương Thần: “Conđixuốngđi, cố gắng sống hòa hợp với Lộc Nhi. Nếu sinh hoạtkhôngcó gì bất cậpthìcũngkhôngcần đến thỉnh an ta.”
Khương Lệnh Uyểnđãđịnh thân, tất nhiên trang phụckhôngthể xinh đẹp quá mức, hơn nữa coi nhưkhôngđịnh thân, mỗi lần tiến cung đều phải biết điềumộtchút. Nàng cũngkhôngmuốn có mối liên hệ gì với hoàng cung.
Diêu thị trước kia làmộtnữ tửnhỏyếu, sau khi mang thai Hữu Nhi, được Khương Nhị gia tẩm bổ, đến bây giờ cũng chưa giảm, cả người đẫy đà hồng hào, tăng thêm mấy phần quyến rũ của phụ nhân.
Khương Lệnh Uyển thấy gương mặtnhỏtrắng mịn của Thập Nhất hoàng tử lại mập thêmmộtvòng, taykhôngnhịn được nặn nặn,nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, mẫu thân dẫn tỷ đến đây.”
Hoa sen nở quanh đình bát giác, nam tử mặc cẩm bào màu vàng thêu rồng đỏ lỗi lạc đứng đó. Tiết Tranh lẳng lặng nhìn bóng lưng củahắn, dừng lạikhôngtiếp tục tiến lên, sau đó,hắnnhư cảm giác được, liền ngóng trông quay đầu lại, lúc nhìn thấy nàng, gương mặt tuấn tú lập tức tràn đâu hưng phấn: “A Tranh.”
Chương 112
“...Cũng được.” Tạ Tinh Tinh đối với phu quân Tống Giai vẫn là thỏa mãn. Tuy rằng hơi lớn tuổi, tốt ở chỗ giữ mình trong sạch, mà thận trọng.nóixong chuyện này, nàng lại cùng Khương Lệnh Uyểnnóitới Nhị ca nàng Tạ Trí Phong, “...Muội yên tâm, tính tình Nhị ca ta rất tốt, sau này Tứ tỷ tỷ muội gả vào, chắc chắnsẽkhôngchịu oan ức.”
Chỉ là khi nghĩ đến Lục Tông, trong lòng liền yên ổn mấy phần —— cũng chỉ có Lục Tông mới có bản lĩnh che chở khuê nữ của nàng.
Thập Nhất hoàng tử nhìn, lập tức bước chânnhỏđuổi theo.
Đến gầnmộtchút, Khương Lệnh Uyển càng thấyrõquầng thâm dưới mắt của Tô Lương Thần, nghĩ hẳn là đêm qua độc thủ khuê phòng. Chỉ là, nghĩ đến tính cách của Tô Lương Thần, nàng lạikhôngthể đồng tình được. Dù sao cũng là nàng ta tự làm tự chịu,khôngoán được ại cả.
Chỉ là lúc này Khương Lệnh Uyển nào còn nghĩ ra được chuyện này? Nàng thở một hơi thật dài, buông Thập Nhất hoàng tử ra. Cung nữ ma ma bên cạnh vội vàng xông tới, xem xét hắn kĩ càng, thấy Thập Nhất hoàng tửkhôngbị tổn hại gì, lúc này mới cảm tạ trời đất.
Chu Lâm Lang tất nhiên cũng thấy Khương Lệnh Uyển.
Bây giờ Di An quận chúa chính là con dâu bảo bối của Chu thị, vừa nghe lão thái thái hỏi, nàng liềnnói: “Nương yên tâm, thai nhi của Gia Nguyệtđãổn định, chỉ là khẩu vịkhôngtốt, chỉ thích ăn chua.”
·
Lão thái tháikhôngnhắc đến Tô Lương Thần, giống như nàngkhôngphải là người quá quan trọng, chỉ ân cần hỏi han Diêu thị.
Khương Lệnh Uyển khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Tiết Tranh gật đầu: “Là ta.”
Lão thái tháinói: “Con cũng coi như chịu oan ức. Nhưng mà,đãvấp ngãmộtlần rồithìcũng nên khôn ra, lần này chịu thiệt lớn, sau này cũng đừng phạm tiếp sai lầm.”
Tô Lương Thần biết, người có chút lớn tuổi luôn luônnhẹdạ. Chuyện lúc trước giữa nàng và Khương Lộc khiến cho lão thái thái thất vọng cực độ, nhưng nhiều năm sớm chiều ở chung, tóm lại vẫn có chút cảm tình.
Khương lệnh Uyểnnói: “Muội làmộtcônương gia chưa lấy chồng, tất nhiênkhôngthể cho tỷ kiến nghị gì. Chỉ là tỷnóiTống Giai tốt với tỷ, tỷ cũngkhôngủy khuất gì, thành thân rồi, tháng ngày từ từ trôi qua, cái kháckhôngcần nghĩ nhiều.”
Nhưng cả người Tiết Tranh đều cảm thấykhôngtự tại.
Khương Lệnh Uyển nhìn Tiết Tranh, thấy hôm nay nàng rất có dáng vẻ thục nữ, thêm nữa dung mạo nàng cũng xinh đẹp, liếc mắt đúng là có thể mê hoặc người khác, làm cho người ta tưởng rằng đây làmộtquý nữ thế gia yểu điệu.
Tiết Tranh tiếp nhận, vừa mở ra, nhìn thấy chữ viết bên trong, liền biết là của người phương nào, mày liền nhíu lại.
·
Nhưng dự yến hội c*̃ngkhôngnhất thiết phải ở trong điện, đáng lẽ Lục Tôngkhôngnên ở trong này mới phải.
Mẹ con hai người tiến vào cung, đúng lúc gặp hai mẹ con Trung Dũng Hầu phủ.
"Ngươi câm miệng!"
Tạ Tinh Tinh nhìn Khương Lệnh Uyển, lúc này mới cúi mặt xuống,nói: “Ở Tống gia, tỷ cũngkhôngbiết nên tìm ainóichuyện, hôm nay thấy muội, liền cảm giác thân thiết, nghĩ muốnnóichuyện với muội, cũng để kể khổ.”
Khương Lệnh Uyển lạikhôngtin.
Có chuyện gì, càng bực mình hơn chuyện nhìn thấy kẻ mình ghét?
Nàng vuốt hai ta Lục Tông, lúc này mới pháthiệnáo choàng củahắnbị ráchmộtlỗ hổng.
Cung yến tổ chức ở Khôn Hòa cung.
Thái tử bất mãnnói: “A Tranh, ta vẫn luôn thích thời điểm khi chúng ta ở Ninh Châu, lúc đó nàng gọi ta A Vân.” Thái tử quá xa lạ,hắnkhôngthích.
Hai ngườiđangnóichuyện, Chu thị và Diêu thị cùngđivào.
Chu thị cười cười, giơ tay nhéo nhéo mặt nữ nhinói: “Chính là vì Xán Xán của chúng tathậtxinh đẹp.”
Nhìn bóng lưng của Khương Lệnh Uyển, tâm trạng Tô Lương Thần càng thêm tức giận.mộtngày nào đó, nàngsẽcó thể xoay người!
Yến hội diễn ra đượcmộtnửa, Tạ Tình Tinh đến, muốnnóichuyện với nàng.
Chính là Thập nhất hoàng tử.
Tiết Tranh nhíu mày lại,đitới, hỏi: “Thái tử tìm ta có chuyện gì?"
Nàng ta quá tự tin, nên luôn coi người khác là ngu si. Cũngkhôngtự cân nhắcmộtchút, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.
Lão thái tháinói: “Lương Thần, con tuy là cháu ngoại của ta, nhưng hôm nay conđãgả cho Lộc Nhi, chuyện này chính là do con gây ra, ta cũngkhôngthể giúp con được. Lộc Nhi là người như thế nào? Cử chỉ lờinói, mọi thứ đềukhôngthể có chút sai lầm. Tính tình của Lộc Nhi con cũng biết được, bây giờhắnvà thê tử vừa kết hôn chưa lâu, hai người cònđangân ái. Lúc này lại nạp con làm thiếp, cũng coi như khiến cho thê tử của Lộc Nhi chịu oan ức. Tuy rằng nàng ấykhôngnóira, nhưng tóm lại trong lòng cũngkhôngthoải mái.hiệntại Lộc Nhi lạnh nhạt với con, coi như giúp thê tử buông chút bực bội, ngày sausẽkhôngtiếp tục làm khó dễ con.”
Tiết Tranh vẫnkhônghiểu.hắnquen sống trong nhung lụa, trước nay luôn cao cao tại thượng, vì sao ở trước mặt nàng, da mặt củahắnlại trở nên dày như vậy. Tiết Tranhnói: “Thái tử, nếukhôngcó chuyện gì, vậy thần nữ liền xin cáo lui.”
khôngchờ Khương Lệnh Uyển trả lời, Thập Nhất hoàng tử liền lôi kéo nàngđi.
Từ đáy lòng Tô Lương Thầnđãcoi thường Khương Lệnh Uyển, chỉ là nàng ta đầu thai vàomộtgia đình tốt, hơn nữa còn cómộtđôi phụ mẫu như Khương Bách Nghiêu và Chu thị, dung mạo còn vô cùng xuất chúng. Ởtrênđời này, biết đầu thai tốt là có bản lĩnh. Tô Lương Thần trong lòng khâm phục, chuyện nàng trở thành thiếp thất của khương Lộc,nóisâu xa, còn có liên quan tới Khương Lệnh Uyển. Tô Lương Thần làmộtngười có lòng tự ái rất nặng, lúc trước bị Khương Lộc làm nhục, sau đó ngay cả Khương Lệnh Huệ cũngkhôngchịu gặp nàng, lúc này nàngđangchán nản bất lực, lại vừa vặn gặp phải Khương Lệnh Uyển…
Khương Lệnh Uyển đưa tay nhận lấy, vừa ngẩng đầu, đã thấy đèn lưu ly phíatrênđầu Thập Nhất hoàng tửđanglung lay. Trong lòng nàng tim đập “Thình thịch” một tiếng, con mắt đen bỗng nhiên trợn to, sợ đến trắng bệch cả mặt. Lại nhìn gương mặt bầu bĩnh đángyêuc*̉a Thập Nhất hoàng tử, nàngkhônglo nghĩ được nhiều hơn nữa, lập tức nhào tới bảo vệ hắn
Edit: Tiểu Huân, Mira, Kye (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lệ khí giữa hai lông mày Chu Lâm Lang, trong lòng Khương Lệnh Uyển thầm thanmộttiếng, sau đó nhíu mày cúi đầukhôngnhìn nữa.
Tô Lương Thần hít sâumộthơi, cứng ngắc nặn ramộtnụ cười,đitới, gọimộttiếng "Uyển biểu muội".
Thái tử cực kỳ bi thương, bộ dáng nhưkhôngmuốn sống, sau đó mớinói: “Vậy… sống c·h·ế·t của tathìsao? Nàng cũngkhôngthèm để ý luôn, đúngkhông?”nóixong, Thái tử liền buông lỏng tay, lui về phía sau vài bước.
Tuy trong cung câu nệ, nhưng Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Tranh liềnkhôngnhịn được thân cận. Nàng hướng Khương thị kêumộttiếng “cô”, lúc này mới kéo cánh tay Tiết Tranh,nói: “ Tranh biểu tỷ mặc váythậtđẹp.”
Tạ Tinh Tinh lắc đầumộtcái,nói: “Tỷ luôn cảm thấy, những câu nàykhôngnênnóicùng nàng, ân...có chútkhôngthoải mái.khônggiống với Xán Xán,nóicái gì cũng được,khôngcần quá câu nệ.”
Khương Lệnh Uyểnnói: “Hôm nay Chu biểu tỷ cũng tới nha.” Theo lý thuyết, quan hệ của nàng và Chu Lâm Lang thân thiết hơn, nếu muốnnóichuyện, đáng ra nên tìm Chu Lâm Lang mới phải.
Sau đó thấy hai tai Thập Nhất hoàng tử nhấc theo mèo con, giáo huấn đánh mông nómộtcái, sau đó ôm mèo con, hướng nàngđitới.
Hôm nay nàng tiến cung, với tính cách củahắn, nhất địnhsẽnghĩ cách gặp mặt nàng.
nóichuyện với Tạ Tinh Tinh xong, Khương Lệnh Uyển cùng hai nha hoànđitrênhành lang, xa xa liền nhìn thấymộttiểu nam oa thân mặc xiêm y màu xanh ngọcđitới.
Nàng nhanh chóng nâng tay phải củahắn, thanhâmmang theo tiếng khóc nức nở: “Lục Tông, để muội xemmộtchút”
Hôm nay là ngày mừng thọ c*̉a Hoàng hậu, Lục Tông đương nhiên c*̃ngsẽcó ghế.
Cung nhân tất cả đều bị dọa sợ.
Thái tử vộinói: “Được được được, ta câm miệng, takhôngnói, nàng đừng tức giận.”hắnnắm tay Tiết Tranh, giống như sờ được bảo bối,khôngnỡ buông ra, sau đó mới chậm rãi mở miệngnói, “Hôm nay mẫu hậu ta muốn tuyển Thái tử phi cho ta, nàng biếtkhông? Nhưng mà những nữ tử được gọi là danh môn quý nữ kia, takhôngthích các nàngmộtchút nào, ta chủ thích A Tranh, chỉ muốnmộtmình nàng.”
Sơn Trà nhìn dáng dấp vội vã của chủ tớ Tô Lương Thần, chợt cảm thấy buồn cười, nhìn tiểu thư của mìnhnói: “Vị Tô tiểu thư này…khôngphải, nên gọi là Tô di nương. Vị Tô di nương nàykhôngbiết tự lượng sức mình, còn chưa thu liễm lại, chuyệnđãđến mức này, vẫnkhôngbiết nhớ kỹ.”
Thập nhất hoàng tử gật đầu “Ồ”mộttiếng, sau đó duỗi tay cầm bàn taynhỏcủa nàng, nghiêng đầunhỏnói: “Tỷ tỷ chơi với đệmộtchútđi.”
Thấy nàng tín nhiệm mình như vậy, Khương Lệnh Uyển đúng là thụ sủng nhược kinh, hỏi lại: “Vậy...Tống Giai có tốt với tỷkhông?”khônglẽ Tống Giai đối với nàngkhôngtốt sao?sẽkhônga, nàng nhớ kiếp trước Tống Giai được mọi người gọi là tên sủng thê, tháng ngày Tạ Tinh Tinh trải qua cực ngọt ngào hạnh phúc, quảthậtlà chọc mù mắt người ngoài. Có điều đây chỉ là với người bình thường, nàng bị Lục Tông sủng đến coi trời bằng vung, tất nhiênsẽkhôngước ao người khác.
Năm ngoái Thái tử mất tích, Hoàng Hậu ưu tư thành bệnh. Bây giờ khôi phục bộ dáng mẫu nghi thiên hạ,mộtthân phượng trâm bào, làm cho người ta sinh ra cảm giác kính nể.
Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ cười cười, hóa ra nàng chỉ có chút công dụng này?
Tiết Tranh hạ mắt, lạnh nhạtnói"... Ngài hiểurõlà tốt rồi."
Chu thị thấy lão thái thái vui mừng, nhưng lạikhôngcòn chút cảm tình gì với vị cháu ngoại Tô Lương Thần kia. Nhất thờikhôngbiết nên cảm thấy đáng giận hay đáng thương cho Tô Lương Thần.
Nhưng cố tình lại bị nàng ta giành mất dễ như trở bàn tay.
Đèn lưu ly đập xuống sàn, vỡ tung tóe.
Nàng vừa ra khỏi điện,đãthấymộtthái giám cung kính hành lễ với nàng, tiếngnóithe thé hói: “Vị này có phải Tiết tiểu thư của Trung Dũng hầu phủ?”
Thấy Tiết Tranh nhảy xuống, Nguyên Mậu mớikhôngnhanhkhôngchậm bước ra khỏi bụi rậm.hắnđằng hắng mấy tiếng cho thông cổ họng, sau đó ngửa đầu hô lớn: “Người đâu, mau đến a, Thái tử rơi xuống nước —— "
Lúc này, Lão thái tháiđangngồitrênghế tử đàn, đôi mắt quét xuống đánh giá Tô Lương Thần,nói: “Chuyện tốt hôm qua ta đềuđãnghe.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.