Nghiện - Ôn Tửu Trảm Trúc Mã
Ôn Tửu Trảm Trúc Mã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
Đúng lúc này, tôi nghe tiếng mở cửa.
Tôi không đồng ý cũng không phản đối, cảm giác trong lòng rất khó tả.
Tim tôi run lên, thế nhưng quên trả lời anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô Giang, tôi nghe nói lúc 16 tuổi cô bỏ nhà đi theo người khác, mẹ cô tố cáo người kia c|ư|ỡ|ng bức cô, treo những tấm áp phích to khắp nơi chửi bới cậu bé kia là tội phạm hi|ế|p d|â|m, sau đó cậu ta t-ự s-á-t, đúng thế không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuộc trò chuyện chỉ ít ỏi vài câu, kết thúc rất nhanh chóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc nửa thức nửa ngủ, tôi nhớ câu nói cuối cùng của anh: “Giang Kỳ, chúng ta sẽ tốt mà.”
“Cô Giang phải không?” Người phụ nữ hiển nhiên biết tôi là ai, “Tôi nghe Tiểu Mẫn nói về cô.”
Bà nhìn vẻ mặt ngượng ngập của tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao, tôi biết cô và con trai tôi đang quen nhau, cô không cần quá câu nệ.”
Nếu biết trước thế này không nên bị Hoắc Nhẫn dụ dỗ mà ngủ lại nhà anh.
Cô Giang, A Nhẫn từ trước đến nay luôn nghiêm khắc với bản thân, cung kính lễ độ, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm những việc nổi loạn, sai trái. Nó với cô là người của hai thế giới.”
Tối hôm qua là em gái, hôm nay là mẹ, ai có thể chịu nổi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mỗi lần xong việc em đều cho tôi hút thuốc, tôi đều cảm thấy như kẹo, có phải tôi điên rồi không?”
Hối hận, sau đó là cực kỳ hối hận.
Bà ôn hòa lễ độ, nhưng tôi biết, bà đến chặn tôi ở nhà Hoắc Nhẫn, sao có thể nhiệt tình, có ý tốt?
“Cô Giang, cô rất ưu tú, Tiểu Mẫn đánh giá cô rất cao. Cô cũng rất xinh đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Hoắc Nhẫn đã quay lại, tôi không tránh đi, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng của anh đứng ở phòng khách. Không ngờ người vào nhà lại là một phụ nữ tầm 40-50 tuổi, bảo dưỡng không tồi, phong thái dịu dàng, tao nhã.
Cô Giang, tôi không khỏi hiếu kỳ nên đã tìm kiếm thông tin của cô trên mạng, nghe nói cuộc sống riêng tư của cô trước giờ hỗn loạn, những người đàn ông mập mờ với cô đều rất nổi tiếng.
Chương 22
Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm khe nứt trên đất chui vào, bà lại rất nhã nhặn đề nghị: “Hay là cô đi thay quần áo trước rồi chúng ta tâm sự.”
Buổi sáng tôi mơ màng có thể cảm giác động tác rời giường cực nhẹ của Hoắc Nhẫn.
Tôi hoảng hốt, đặc biệt là khi nhận ra bà là mẹ Hoắc Nhẫn, nỗi sợ hãi chuyển thành xấu hổ.
Tôi không còn buồn ngủ, khi mở mắt ra thì ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi.
Trong phòng im ắng, không biết Hoắc Nhẫn ra ngoài lúc nào. Tôi hơi lơ mơ, tự hỏi không biết có nên rời đi trước khi anh quay lại không.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.