Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Vô Ảnh Hữu Tung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111
“thậtngại quá, tôikhôngthể đâu, cậu tự chơimộtmìnhđi.”
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân của Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp lập tức cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại.
“Ngày mai cậusẽbiết.”
“Cậunóilắm thế chẳng lẽkhôngthấy khát à?”
anhđira khỏi phòng,đithang bộ xuống lầu.
anhđột nhiên nở nụ cười, trong mắt phát ra tia sáng nóng rực, hàm chứa cảsựdịu dàng chưa ai được nhìn thấy.
“…” Trịnh Bồi Bồi nhìn cốc trà nóng,khôngcãi lạianhmà nhận lấy, uống mạnh mấy ngụm, dòng nước ấm từ khoang miệng trôi xuống dạ dày, thoải mái quá!
Ăn xong, Lục Gia Diệp lại đề nghị: “Bọn mình vào quán net chơi gameđi!”
Chơi đến tận đêm khuya, Trịnh Bồi Bồi mới mạnh mẽ lôi Lục Gia Diệp ra khỏi quán net.
“Tiểu gia đây đẹp traianhtuấn khí phách bức người thế này, phụ nữ muốn ănmộtbữa với tôi còn phải đánh số xếp hàng trước đấy nhá!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xem kìa, cậu chẳng có tinh thần đoàn đội gì cả, mới vào công ty màkhôngđịnh tạo dựng quan hệ với đồng nghiệp và cấptrênà? Sau này nếu có việc cần làm theo nhómthìcó phải cậu cũng rũ bỏ trách nhiệm mà từ chốikhông? Tiểu Trịnh à, cậu cũng là người làm ăn mà, saokhôngcó tinh thần nghề nghiệp gì hết thế?”
“Vậy chúng ta coi như là sống chung sao?”
Hai ngườinóichuyện tào lao mấy câu rồi tiến vào chủ đề chính, Lục Gia Diệpnóichocônghe về ý định phát triển công ty trong tương lai của mình.
“khôngphải là hình như, mà đúng thế rồi! Cứ thếđinhé!”
“Tôi lại mạnh mẽ nhắc nhở cậu lạimộtđiều, đừng nên cố gắng chiếm tiện nghi của ông chủ đấy!” Lục Gia Diệp quay ngườiđira ngoài,nóinăng rất hùng hồn, “Cái này người ta gọi là cộngsự! Là nhu cầu công việc!”
“khôngsợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!” Trịnh Bồi Bồiđangtức giận chửi bớithìLục Gia Diệp bỗng áp cốc trà ấm vào mu bàn taycô,nói: “Uốngmộtngụm trà xin bớt giận, xemanhtrai giúp em xoay chuyển càn khôn đây.”
“Từng này tuổi rồi còn vào quán net, trẻ con đấy à.”
Trịnh Bồi Bồinóixong mới thấy sai sai, thế làcôvừa mới đồng ý rồi đấy hả?
Tiểu gia đây hành động đúng là mãnh như hổ, thế mà lại ở chung với hổ cái rồi đấy!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hả…mộtít cổ phần…”
Trịnh Bồi Bồi khẽ run rẩy: “…Tôi vẫn nên ở khách sạnthìhơn, đuổi sếp ra khỏi nhà thế này tôi sợ lắm.”
“Cổ phần á?” Trịnh Bồi Bồi vừa ngheđãvội lắc đầu, “Tôikhôngcó tiền,khôngđóng cổ phần được đâu.”
“Vậykhôngphải quá ổn sao, chúng ta hoàn toàn có thể dùng chung căn hộ này, thỉnh thoảng chạm mặt trò chuyện về công việc, quá hoàn mỹ. Còn nữa, trong tiểu khu này nghenóicókhôngít người trong giới, tan làmđidạo quanh cũng có thể tạo dựng quan hệ đấy.”
Trong chỗ thang bộkhôngcó ai, lúc nàyanhmới vịn vào tường, miệng cười toét lên tận trời đến nơi rồi!
Năm tháng chưa từng rời xa, vẫn làcôgáiấy.
Trịnh Bồi Bồinói: “Ở trong nhà bị quản lý nhiều, thuê nhà bên ngoàithìphiền toái, với cả chỉ có mình tôi ở nên trống trải lắm. Ở khách sạn là tốt nhất, ngày nào cũng có người dọn dẹp phòng cho, lại nhiều người lui tới, có đầy đủ phòng tập gym và bể bơi nữa, buffet của khách sạn này ăn cũng ngon, vị trí trung tâm nên vừa náo nhiệt vừa tiện lợi.”
Lục Gia Diệp nhíu mày: “Sao cậu lại ở khách sạn thế?”
“Đùa đấy à? Tặng căn hộ của cậu cho tôi còn cậuthìđến khách sạn ở?”
Sau khi đấu thuamộttrận, Lục Gia Diệp đứng dậy ra ngoài sảnh.
Lục Gia Diệp dạo bước quanh nhàmộtvòng, “khôngthìcậu ở tầngtrêntôi ở tầng dưới nhé?”
Thế là hai người liền đếnmộtquán net rộng rãi tiện nghi, đăng nhập, cùng nhau đánh quái.
“khôngbằng lòng hả?”
“Tôi cũng mới tiếp xúc với ngành này thôi nênkhônghiểu lắm, giờđangrất thiếumộtngười có thể tin tưởng được, có cậu tham giathìtôi quá yên tâm.nóinhiều cũng chỉ thêm vô nghĩa, thế này nhé, cậusẽcó lương cơ bản cộng với tiền hoa hồng và tiền cổ phần, thấy sao?”
mộtbước tiến lớn như thế, tuyệt đốikhôngthể thất bại giữa chừng được!
Trịnh Bồi Bồi suy nghĩmộtchút, cảm thấy cũng có lý nên gật đầu: “Cảm ơn công tyđãquan tâm chu đáo ạ.”
“…Hình như tôi bị động tâm với mấy lời của cậu rồi đấy.”
Hai người lên xe, Lục Gia Diệp vò đầunói: “Tối nay tôi cũng ở khách sạn, mệt quákhôngmuốn về nhà, tiện đâynóiluôn, ngày mai công ty cómộtmón quà lớn muốn tặng cho cậu đấy.”
“Muốn chơimộttrận nữa…Chơimộttrận nữa cơ…”
Hai người cùng nhau đếnmộtnhà hàng mà Trịnh Bồi Bồi thích nhất.
“khôngphải là muốn cậu đóng cổ phần, cậu chỉ cần giúp tôi kiếm được nhiều tiền là được rồi, ngoài ra tôisẽcho cậumộtít cổ phần công ty coi như để bày tỏ tấm lòng, giữ chân cậu ở lại lâu dài.”
Edit: Ngân Nhi
Thời cònđihọc, hai người chính làmộtcặp đồng đội cực kỳ ăn ý, luôn kề vai chiến đấu, về sau khi Lục Gia Diệpđidu học, cả hai rất ít liên lạc với nhau, cho nên cũng chẳng chơi game với nhau nữa.
“Tôi cứ nghĩ cậuđiđâu mà lâu thế? Ngồi chờ mãi chả thấy đâu, hóa ra là mua đồ uống hả?” Trịnh Bồi Bồi nhìnanh.
khôngbao lâu sau, việc thu mua công ty của Lục Gia Diệpđãhoàn tất,anhtrở thành đại boss của công ty.
Trong lúc ăn, Lục Gia Diệp gợi chuyện, Trịnh Bồi Bồi chậm rãinói, đợi đến khicônóihăng say,anhmới ngồi nhìncôchỉ điểm giang sơnmộtcách say mê… Rượu chưa uống mà ngườiđãsay rồi.
“Để tiện cho công việc của cậu, lúcđilàm cậu hãy ở đâyđi, khách sạn nhiều người hỗn loạn lắm,khôngphù hợp với công việchiệntại của cậu.”
“Có thế nàothìcũngkhôngthể coi khách sạn là nhà được,khônglẽ cứ ở khách sạn mãi sao?”
Tại sao mày lại có thể dễ dàng thỏa mãn như thế hả!! Đúng là thằng hèn!!
“Bằng lòng bằng lòng! Cực kỳ bằng lòng!!” Trịnh Bồi Bồi tươi cười rạng rỡ, “Cảm ơn ông chủ!”
“…Ở chung á??” Trịnh Bồi Bồi sững người.
“Dạ vâng cậu giỏi cậu giỏi, giỏi muốn bay lên trời luôn!”
Ăn cơm xong, Lục Gia Diệp đưa Trịnh Bồi Bồi về, mới biết làcôở khách sạn.
Trịnh Bồi Bồi hớn hở đồng ý: “Được thôi.”
Tiền ítthìkhôngdùng được, mà tiền nhiềucôlạikhôngcó, người nhàcôsẽkhôngchocômộtsố tiền lớn để mang ra ngoài đầu tư đâu.
Trịnh Bồi Bồi cười ha hả: “Cảm ơn sếpđãnhắc nhở ạ.”
Chương 111 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi là ông chủ, công việc cũng nhàn hạ, ở khách sạn được rồi.”
côđimộtvòng trong nhà, đây là căn hộ có lối thiết kếhiệnđại, nội thất tối giản, đúng là phong cáchcôthích, với lại diện tích phòng rất lớn lại sáng sủa, còn có cả ban công rộng, đứng ngoài đó rất thoải mái.
“Tôi chưa nghĩ xa đến vậy, cứ ởđãrồi tính sau.”cônhún vainói.
Trịnh Bồi Bồi tới công ty ký hợp đồng, hết thảy đều đúng với những gì Lục Gia Diệpđãhứa hẹn từ trước, sau khi đóng dấu, con đường làm người đại diện củacôchính thức được mở ra, thứ sáu ký hợp đồngthìthứ haiđilàm luôn.
khôngphải làanhđược voi đòi tiên gì cả, cứ làm bạn với nhau như bây giờ, cùng nhau nô đùa vui vẻ cũng đủ khiếnanhmãn nguyện rồi.
Hôm sau, Lục Gia Diệp đưa Trịnh Bồi Bồi đếnmộtcăn hộ nằm trong tiểu khu cao cấp ở gần công ty.
“Chúng ta người tầngtrênngười tầng dướiđi,mộttháng tôi về nhà chắc cũngkhôngquá mười ngày đâu, dù sao làm ông chủ cũng phải lo nhiều chuyện lớn, bay khắp thế giới mà.”
“Chỉmộtmình tôi ở có phải hơi lãng phíkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quà gì thế?” Trịnh Bồi Bồi tò mò.
“Tương lai tôisẽlà người đại diện vàng, cũng bận rộn nhiều việc, thường xuyên phải dẫn nghệ sỹđibàn chuyện làm ăn, có thể cũng phảiđinước ngoài nhiều.”
“Thế cậu ở đâu?” Trịnh Bồi Bồi hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, gặp đượcmộtông chủ tốt ở Trung Quốc là tôi đây có phải rất cảm độngkhônghả? Cảm thấy may mắn lắm đúngkhông?” Lục Gia Diệp dựa người vào cửa sổ sát đất, bày ra dáng vẻanhtuấn, phóng điện về phíacô.
Lục Gia Diệp vuốt từ mông ngựa đến đùi ngựa màkhôngchán, tố chất củaanhcũng rất vững, dưới con mắt ghét bỏ củacômà vẫn làm nhưkhôngcó chuyện gì được.
Thế là hai người cùng nhau ănmộtbữa để chúc mừng, tha hồ chém gió tưởng tượng về tương lai.
cômỉm cườinói: “Ông chủnóiphải lắm, em vẫn chỉ là tiểu bạch thôikhônghiểu chuyện, cần sếp dạy bảo thêm, vào quán net chứ gì,điluôn! Các thanh niênkhôngbao giờ muốn hoài niệm kia,khônghiểu là họkhôngcó tín ngưỡng hay làkhôngcó tuổi thơkhôngbiết? Đúng là làm người ta giận mà!”
“Chú ý từ ngữ nha Tiểu Trịnh, đừng cố gắng chiếm tiện nghi của ông chủ nha.”
Hai người chào tạm biệt nhau, Trịnh Bồi Bồiđivào sảnh khách sạn, Lục Gia Diệp đứng ngoài nhìncô, cho đến khi bóng dángcôbiến mấtthìanhmới quay người ra về.
…Ờthìđúng thế đấy!côchính làmộtngườikhôngcó nguyên tắc như vậy đó!
Sau khi hết bận, Lục Gia Diệp mời mọc Trịnh Bồi Bồi: “Tối cùng nhauđiăn chúc mừngđi, nhân tiện bàn qua về mấy hạng mục kế tiếp.”
So với mấy công ty khác toàn đưa chocônhững điều kiện hà khắc khiến người ta phát điênthìLục Gia Diệp đúng làmộtông chủ quá có tâm rồi! Vị sếp nàycônhận!
Hai người đến khách sạn rồiđivề phòng riêng của mình, Lục Gia Diệp nằm xuống giường, trong lòng buồn bãkhôngthôi, vốn còn muốn cùng nhau chơi đùa thâu đêm luôn cơ mà.
côcứ thế bị mua chuộc bởi tiền tài danh vọng như vậy sao? Về sau mở miệng ngậm miệng cũng phải gọi đồ ngốc kia là ông chủ ư?
“Coi như hoài niệm chútđicó đượckhông?”
Hôm nay lạimộtlần ngồi trong quán net, vai kề vai chơi game, Lục Gia Diệp quay đầu nhìn góc mặt nghiêng kích động hưng phấn của Trịnh Bồi Bồi, hai người lại cùng nhau xông pha thiên hạ, rất giống với ngày xưa.
Vừa nghĩ vậy xong,anhlại tức tối đập giường.
“…” Trịnh Bồi Bồi nhìn Lục Gia Diệp mấy giây, nghĩ đến số tiền lương ghi trong bản hợp đồng, còn cómộtít cổ phần…
“Cái đồ nghiện net nhà cậu, coi chừng sau nàykhôngtìm được bạngáiđâu!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.