Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Chương 95
"Chắc chắn không được!"
Lần đầu tiên được gọi là nương thân.
Hắn đã nói, hắn không phải đứa trẻ hoang không có nương thương!
"Thấy đáng yêu, thế tối nay đặt bên gối, để chúng cùng ngủ với con có được không?" Tiền Mộc Mộc qua loa nói, múc rau xào chín ra đĩa.
Sau đó liền ném hết đống sâu đầy tay đi.
Nhìn thấy nương ghét bỏ như vậy, Hứa Gia Thạch có hơi tiếc nuối, "Thật sao? Nhưng con cảm thấy chúng rất đáng yêu mà..."
Như đã hạ một quyết tâm nào đó.
Đây là nương thân tự tay làm.
"Con rất thích, nhi tử thật sự rất thích..."
"Một khoản tiền lớn như vậy, nương ta sao có thể dễ dàng đưa cho ta? Hơn nữa quan hệ giữa nương ta và nhà ngươi vốn đã không hòa hợp, nương ta chắc chắn không thể giúp chuyện này được."
Lần đầu tiên được người khác công nhận.
Hai người đều không lên tiếng, xung quanh yên tĩnh.
Đây là món đồ vô giá chỉ thuộc riêng về hắn.
Vẻ mặt của Tiền Mộc Mộc đầy vẻ chán ghét, quay người sang một bên vẫy vẫy tay, "Mau cầm ra ngoài đi, ghê c.h.ế.t được."
Ngày hôm sau.
Ống khói của Hứa gia cuối thôn, khói bếp phất phưởng bay lượn.
Hứa Gia Liên đóng nắp hộp lại, ôm chặt vào trong lồng ngực, trong lòng nóng đến mức doạ người, hốc mắt cũng bị thiêu đến nóng hổi, mang theo một nỗi chua xót khó diễn tả.
Một góc ở bờ ruộng.
Thứ mà người đã mất tạo ra, là không có cách nào thay thế được.
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi.
Nhìn cái chuồn chuồn tre mới trong hộp, có hơi không thể tin nổi.
Cố Tiểu Vũ bước tới phía tới.
Nhưng cũng không gạt ra.
Nương hình như chỉ khi ở trước mặt nhị ca mới nói nhiều hơn một chút.
Mơ hồ nói:
Giờ khắc này Hứa Gia Phục hoàn toàn không ý thức được, ghen tỵ trong lòng đã hoàn toàn vượt qua phạm vi mà nó có thể kiểm soát, dần dần tràn về phía mất kiểm soát.
Hứa Gia Liên bất lực dùng một tay đỡ trán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Lăng đột nhiên dừng lại.
Dời tầm mắt đi.
Cắn nhẹ vào môi dưới, nước mắt trong mắt đẹp như ẩn như hiện.
Tốn công sức sửa lại…
Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, thứ đập vào mắt là hai con chuồn chuồn tre, trong đó một chiếc rõ ràng có dấu vết được sửa chữa, Hứa Gia Liên lập tức sững sờ.
"A Phục, giúp ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gây ra tiếng ù ù mãnh liệt, chọc cho hắn hoa mắt.
Căng thẳng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại chạy đến cạnh ngưỡng cửa gian chính nhìn ra cửa viên hồi lâu, xác nhận nương trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, nó mới quay đầu vào lại trong phòng…
Nghiêm giọng nhấn mạnh:
Ở cửa bếp, một bóng người chạy vào.
Nó nuốt nước bọt.
Sau khi đến nơi này, nàng đúng thực là trải nghiệm được rất nhiều lần.
Tiền Mộc Mộc cười cười.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Gia Liên càng là lắc đầu lia lịa.
Nhấc mắt lên nhìn bóng dáng bận rộn, Hứa Gia Lăng mím môi, lại cúi đầu xuống.
Sau đống rơm cao chồng chất.
Một tia sáng lóe lên, Cố Tiểu Vũ vội vàng nói: "Nương ngươi những năm nay chơi cờ b.ạ.c bên ngoài, chắc chắn trên người có bạc... A Phục, ngươi giúp ta một lần này thôi, được không?"
Hoá ra Tiểu Vũ là người như vậy sao?
Bên kia nương thúc giục gấp, nàng ta cũng thật sự lo lắng.
Nhị ca nào có phải là tâm tư đơn thuần, rõ ràng chỉ là ngốc!
"Sao thế?"
"Đây là nương tự tay làm sao?"
Một ý nghĩ xấu xa, không tự chủ mà hiện ra.
Quanh mắt Tiền Mộc Mộc hiện ra quầng thâm.
"Chuồn chuồn tre đã hỏng, sửa chữa xong cũng không thể chơi được nữa, cho nên ta làm lại một cái khác, coi như là một món đồ kém chất lượng. Sau này nếu con muốn chơi, thì có thể dùng cái tốt hơn kia. Còn cái hỏng kia, cứ giữ lại làm kỷ niệm."
Hứa Gia Phục đọc xong một cuốn sách, quay đầu định vào phòng lấy cuốn khác, nhưng vừa vào phòng đã nhìn thấy chuồn chuồn tre, đã được dán lại hoàn chỉnh để trên khăn tay.
Tiếng kêu sắc nhọn như tiếng ngựa hí, vang lên trong đầu!
Hứa Gia Liên hoàn toàn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, biểu tình của hắn ngây ngốc.
Có hơi không thể tin nổi.
Cũng chưa bao giờ chủ động bắt đầu chủ đề.
Cánh môi nhỏ khẽ động đậy, thằng bé mở miệng định nói gì đó–
"Khoảnh khắc phi thường, làm chuyện phi thường."
Tiền Mộc Mộc dậy rất sớm.
Lại cầm một nắm sâu ngô trên tay, chạy đến trước mặt Hứa Gia Liên, vui vẻ hào hứng nói: "Đại ca, nương nói tối nay đệ có thể ngủ cùng mấy con sâu này!"
Nương, nương vậy mà cầm quà sinh nhật cho tặng cho hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong không khí chỉ còn dư lại tiếng củi khô nổ lách tách, và tiếng xẻng va vào thành nồi.
Nhận thấy có một đôi mắt đang nhìn chính mình, Tiền Mộc Mộc nhìn qua, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như biển, nàng nhướn mày.
Hứa Gia Phục cụp mắt xuống, nhìn vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy góc áo.
Hôm nay trôi qua, thì chỉ còn dư lại ba ngày nữa.
Nhị đệ này của hắn, đúng thật là quá nghịch ngợm ham chơi.
...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ối!"
Che miệng, ngáp một cái.
Gương mặt của Cố Tiểu Vũ mang ngàn vẻ gấp gáp, mở miệng giục: "A Phục, ngươi nghĩ ra cách chưa? Ngươi ngàn vạn lần không được như A Lăng bỏ mặc không quan tâm ta, ngươi phải giúp ta!"
Ánh mắt từ từ di chuyển, rơi vào chiếc rương kia.
Sau đó như trừng phạt, vỗ nhẹ vào đầu nó.
Hứa Gia Lăng mím chặt môi.
Cố Tiểu Vũ cắn răng.
Run rẩy và sợ hãi trước khi làm chuyện xấu, dần dần lấp đầy cả lồng n.g.ự.c của nó.
Dừng lại bước chân.
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Bước chân đi tới, đứng vững trước rương.
Hứa Gia Thạch có hơi tiếc nuối.
Nhìn lên nhìn xuống cái hộp, trong mắt Hứa Gia Liên đầy vẻ ngơ ngác.
Nương là đang nói bọn họ có tâm tư thâm sâu sao?
"Không phải, thứ nương làm không phải là đồ kém chất lượng."
Hứa Gia Phục càng nghe vậy, lông mày của càng nhíu chặt hơn.
"Người có vẻ rất kiên nhẫn với nhị ca."
Thấy Hứa Gia Liên liên tục nhấn mạnh hắn thích, Tiền Mộc Mộc vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa bắt đầu thấy hơi thẹn thùng, đây vẫn là lần đầu tiên có người công nhận thứ do nàng tự tay làm ra.
Nàng tin tưởng, sau này chắc chắn cũng sẽ còn còn rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên!
Trước khi Hứa Gia Liên xuống ruộng, đưa cái hộp gỗ mà nàng dùng cả tối mới khắc xong, tay nghề có hơi thô ráp ra.
"Ừm, tay nghề hơi kém."
Trời, hắn đang nằm mơ sao?
Nhìn người trước mặt, Hứa Gia Phục nhíu mày.
Tiền Mộc Mộc đang bận rộn trước bếp lò, Hứa Gia Lăng giúp nhóm lửa.
Hứa Gia Phục nhấc chân đang muốn bước vào.
Vẻ mặt của thằng bé tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm người trước mắt.
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
......
Hai tay chống hông, cong người nói: "Bây giờ con nên đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
"Nương, đây là gì vậy?"
Im lặng, ném một cành củi vào cái lỗ trong bếp.
Tiền Mộc Mộc sờ sờ mũi.
Sao hắn lại có một đệ đệ ngốc như này…
"Hả?!"
"A Phục, lần này ngươi giúp ta, ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi đời."
"Ngươi muốn ta đi trộm?"
Vô cùng quyến rũ, giọng nói mang theo ý nũng nịu.
Những lúc khác, đều rất yên tĩnh.
Ánh mắt sâu thẳm.
Trước đây khi còn ở tổ chức, yêu cầu của cấp trên luôn vượt quá sức của nàng, khiến cho nàng thường xuyên mệt mỏi đến mức sức cùng lực kiệt, mới có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Hứa Gia Phục.
"Mở ra xem thử."
Đây là cách bù đắp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra, hy vọng sẽ có tác dụng…
"Không phải."
Trên tay của Hứa Gia Thạch cầm một nắm nhỏ sâu ngô, con sâu trắng trắng béo béo điên cuồng nhúc nhích, nhìn có vẻ hơi buồn nôn, nhưng nó lại vô cùng hưng phấn, mắt cong cong hỏi: "Nương! Người xem! Đây là con thu thập được, lợi hại không?!"
Hứa gia cuối thôn.
Bỗng dưng cảm thấy có hơi xa lạ.
......
Thâm ý hàm chứa trong đó, Hứa Gia Phục hiểu ngay tức khắc.
"Vâng~" Hứa Gia Thạch ngoan ngoãn trả lời.
Chiều tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bởi vì tâm tư của nó đơn thuần."
Sắc mặt nó mặt đầy vẻ nghiêm nghị, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.