Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Chương 94
Khi nương hạ quyết tâm, muốn gánh vác cái nhà này.
Nhưng hôm nay, lại hoàn toàn khác thường…
"Nhị đệ, ta không nên nổi nóng với đệ."
Quay người trở về phòng, mua một chai keo siêu dính trong siêu thị trực tuyến.
Trời nắng đẹp, mặt trời lớn đến mức như thể có thể nướng chín người.
Leo lên núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Thạch mân mê góc áo.
"Tiểu Thạch, con biết không?"
Người đến trước, được yêu trước.
Người sai rốt cuộc là ai, thằng bé cũng không biết.
"Lúc nãy đại ca cũng vì là nhất thời vội vàng, mới nổi nóng gầm lên với con, nó không thật sự ghét con, nó chỉ quá coi trọng thứ này thôi... Sau này nếu không có sự cho phép của người khác, không được tùy tiện động vào vật của người khác nữa, biết chưa?"
Sau đó cúi thấp người, bắt lấy tầm mắt mắt của thằng bé.
Tìm được một cây thông to bằng cánh tay, chặt ngã nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Gia Thạch nắm chặt nắm tay nhỏ thành quyền, sải bước vào trong.
Tiền Mộc Mộc mím môi cười.
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.
Chương 94: Chương 94
Hứa Gia Liên và Hứa Gia Thạch cũng làm lành với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha đã không còn trên đời nữa, đây là kỷ niệm duy nhất của hắn.
Nhìn thấy nương như vậy, Hứa Gia Thạch còn có gì mà không hiểu.
Tiền Mộc Mộc xua xua tay về phía xung quanh.
Lực đạo rơi trên vai nhẹ như lông vũ, Hứa Gia Liên hơi sửng sốt.
Cũng không để ý, thu hồi ánh mắt lại.
Nhìn chăm chú một lát, mày của Hứa Gia Lăng nhướng lên.
Nó tức giận giậm chân.
Nhị ca rõ ràng chỉ là một người nghịch ngợm ham chơi lại hay khóc, nội tâm còn mềm yếu, nào so được với nó?
"Không được khóc không được khóc!"
Dán từng mảnh từng mảnh một lại với nhau, lại lục hòm đổ tủ tìm hộp để đựng, lại không tìm được hộp nào có kích thước phù hợp.
"Nghe nói người khóc quá một nén hương, thì sẽ vì thân thể thiếu nước cực độ, mà khô héo c.h.ế.t đấy!"
"Nương! Người thật xấu!"
"Nương, người đúng là thật xấu."
Trong ấn tượng của bọn chúng, đại ca chưa bao giờ quát nửa câu với chúng.
Tứ đệ, đệ thật sự hiểu sao?
Đứng dậy rồi đi vào trong phòng.
Đối phương đáp lại một nụ cười nhẹ, ánh mắt ra hiệu bảo nó vào trong.
Bẹp miệng, lắc đầu.
"Nương biết con không cố ý, cho nên đừng buồn nữa được không?"
Buông người ra, dùng khăn tay lau đi nước mắt không thể kiềm chế được kia.
Tiền Mộc Mộc ngồi từ trên đất dậy, lau đi giọt nước mắt vì cười, "Chỉ là không nghĩ tới con sẽ thật sự tin."
Lông mày mảnh khảnh nhíu chặt lại, suy nghĩ xem nên sửa chữa thế nào.
Hứa Gia Lăng nhìn một cái, liếc thấy phần góc của khăn tay.
Lấy chiếc chuồn chuồn tre đã gãy, cầm vào tay mình.
"Không cần nữa, nương."
Chỉ có nhị ca sẵn sàng buông bỏ mọi thứ trong quá khứ, chủ động lại gần nương.
Hứa Gia Liên lắc lắc đầu.
Khoảng thời gian này ánh mắt của nương đều đặt trên người nó, tại sao... Tại sao chỉ vì một cái chuồn chuồn tre, nhị ca lại có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của nương về phía lên người huynh ấy?
Nghĩ làm là làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt của Hứa Gia Thạch yếu ớt.
"Đã hỏng rồi, vứt đi thôi."
Khàn giọng nói: "Nương, đây là quà sinh nhật sáu tuổi mà cha tặng con..."
Nếu không phải nó ham chơi, cũng sẽ không làm hỏng đồ quan trọng của đại ca…
Tiền Mộc Mộc bị chọc đến mức bật cười lớn tiếng.
Bảo mấy tiểu gia hoả, mỗi người tự tản đi.
Tự nạt chính mình.
"Con biết rồi, con sẽ không bao giờ như vậy nữa hu hu hu..."
Nhưng bây giờ lại bị làm hỏng…
Mang theo giọng mũi đặc sệt.
Hứa Gia Thạch thật thà gật đầu.
Thở dài bất lực, kéo thằng bé vào trong lòng.
Nàng l.i.ế.m l**m môi.
Trong đôi mắt hạnh, hiện lên ý trêu đùa.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Hứa Gia Thạch.
"Cho nương mượn cái này trước."
Dựa theo kích thước của cái hộp cần làn, chặt độ dài phù hợp.
Hứa Gia Thạch càng khóc càng đau lòng, đến cuối cùng bắt còn bắt đầu nức nở, hít vào không thở ra được hơi.
Rốt cuộc điểm nào so được với nó?
Nói đến đây, trong hốc mắt lại ngập tràn nước mắt.
"À, xin lỗi xin lỗi."
Lau sạch sẽ nước mắt trên gương mặt nhỏ, giọng dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, sai lầm đã xảy ra, dù có ấm ức và tự trách thế nào đi nữa cũng vô ích, bây giờ điều con có thể làm là đi nói lời xin lỗi chân thành với đại ca, tranh thủ giành được sự tha thứ của nó, nhé?"
"Rất oan ức?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Rồi ra khỏi nhà.
Này cũng là sau khi nương sinh nhị đệ, không có thời gian để ý đến hắn, người duy nhất quan tâm hắn tự tay làm, tặng vào sinh nhật sáu tuổi của hắn.
Tiền Mộc Mộc cũng sững sờ một chút.
Nhưng bọn nó cũng là hài tử của nương, tại sao nương không thể đối xử công bằng với tất cả?
Nó giận chính mình, giận đến mức dặm chân.
Nhìn mẫu tử hai người đang ôm nhau trong viện, môi của Hứa Gia Phục mím lại thành một đường thẳng.
Tiền Mộc Mộc xoa xoa cái đầu nhỏ đó.
Nhưng không nghĩ tới lần này nhị ca lấy trộm vật của đại ca, còn làm hỏng đồ.
Đến phòng bếp lấy d.a.o chặt củi, nói với mấy hài tử một tiếng.
Bước chân của Hứa Gia Thạch, đến bên phòng bên cạnh.
Ngồi trên chiếu, xếp ngô.
Mua đủ các loại công cụ trong siêu thị trực tuyến, bắt đầu làm ngay tại chỗ.
Lặng lẽ an ủi.
Rốt cuộc tại vì sao, nương coi trọng nhị ca đến như vậy?
"Nương, con làm hỏng vật quan trọng nhất của đại ca, đều là lỗi của con..."
Hai đầu gối chạm xuống đất, vỗ vỗ bả vai Hứa Gia Liên.
Tự trách trong mắt, cũng nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ.
Trong viện.
Nhưng cũng không nên nổi nóng với nhị đệ.
Lý do nương thiên vị nhị ca, thằng bé cũng rõ.
Có hơi nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
Ngươi cũng đã lớn từng này rồi còn khóc vì một món đồ chơi nhỏ, quá mất mặt... Hứa Gia Liên có hơi xấu hổ mà đỏ mặt, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt.
Thực ra bọn nó vẫn luôn biết, nương để ý nhị ca nhiều hơn.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Mặc dù thứ này rất quan trọng.
Nước mắt liên tục trào lên, trực chờ rơi xuống.
Nhị ca cũng không sai.
Gác cằm lên bả vai của nương, Hứa Gia Thạch mềm mại mà gật đầu.
Lời này vừa thốt ra, cả người Hứa Gia Thạch sững sờ.
Hứa Gia Thạch hơi ngừng lại.
Nhẹ nhàng vỗ vào lưng, an ủi nói:
Tiền Mộc Mộc ở dưới mái hiên, suy nghĩ nửa ngày.
Vụ việc nhỏ này cuối cùng cũng xem như trôi qua, Tiền Mộc Mộc bước đến dưới mái hiên.
Quyết định tự mình làm.
Giọng bình tĩnh nói: "Chuyện này nói đến cuối cùng, nhị ca cũng là vô tình."
Vậy nên, nương không sai.
Ngả người ra đất, vui không thể nén được.
"Này, đệ tất nhiên hiểu."
Vô cùng quan trọng.
Trong Hứa gia, mấy hài tử cũng không xuống ruộng.
Nương chỉ nên quan tâm mình nó thôi.
Bất lực trong mắt của Tiền Mộc Mộc, cũng gần như tràn ra ngoài.
Giọng mang theo tiếng nức nở nói:
Cũng thu lại toàn bộ sự phẫn nộ trong mắt.
Hai người vừa nói vừa cười, vui vẻ vô không gì bằng.
Hài tử lớn Đại Liên này, là đứa có tính tình tốt nhất trong đám hài tử, có thể bị ép cho tức giận, chỉ sợ chuồn chuồn tre này đối với hắn mà nói–
Mở khăn tay ra, đặt chuồn chuồn tre đã gãy lên trên.
Chỗ đó có một cành nhỏ nở một đoá hoa mận.
Mấy hài tử cũng bị đại ca nhà mình, cơn thịnh nộ bất ngờ này dọa cho sững sờ.
Đôi mắt bơ vơ nhìn về phía người trước mặt.
Hứa Gia Phục cụp mắt xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đại ca quát con là đúng."
Hứa Gia Thạch cắn cánh môi, tự trách mà lắc lắc đầu.
Có hơi sợ hãi, lại quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc.
"Con biết rồi, nương."
"Phụt! Ha ha ha..."
"Biết là tốt, đi đi."
Đều là lỗi của nó.
Hứa Gia Lăng ở bên cạnh, liếc nhìn Hứa Gia Phục.
Nhìn thấy cảnh này, mấy hài tử ngồi dưới mái hiên đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cùng một chuyện.
Rõ ràng tất cả lỗi đều ở nhị ca, nhưng nương vẫn nhẹ nhàng mà kiên nhẫn an ủi nhi ca như vậy…
Hơn nữa nhị đệ cũng không cố ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.