Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Tề Minh hoảng sợ, hắn không lường trước được ta sẽ khóc, liền nhỏ giọng an ủi ta.
Đêm đó trăng dịu dàng, gió mang theo hương mộc lan.
“A Kiều.”
Tề Minh cúi người xuống, nắm lấy tay ta kéo lên lưng ngựa.
Chương 6
Tề Minh nghiêm túc nhìn ta, giọng nói giống như gió xuân đêm nay, “Chờ qua đại lễ phong quan của phụ thân ta, ta phải theo phụ thân đi biên quan.”
Hắn một thân y phục đỏ thêu song nhạn, bên hông còn có hoa văn cát tường, tóc đen vấn cao, dáng người thon dài, tuấn mỹ vô song.
Hắn chỉ nắm tay của ta, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo một vết bớt nhỏ trên tay ta, đó là một nốt ruồi son tinh xảo, trên mu bàn tay trái.
Ta kinh hô một tiếng, muốn trách hắn, lại cảm thấy gió xuân buổi chiều thổi thoải mái, nên quên mất muốn mắng hắn cái gì.
---
Ta cho rằng lần này Tề Minh cũng giống như trước đây, làm ta cầu xin hắn tiết lộ cho ta biết, nhưng Tề Minh lần này không nói chuyện.
Ta không mang theo bạc, đi dạo một vòng, lại khắp nơi nhìn nhìn, rồi muốn đi tìm Tề Minh.
19 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta có đôi khi nóng nảy, không để ý tới hắn, hắn luôn dụ dỗ bắt ta gọi “Ca ca tốt”, ta cười khanh khách hai tiếng thì buông tha hắn.
--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Huynh sẽ trở về thăm ta và tỷ tỷ sao?”
Ta luôn tìm cớ để Tề Minh mang theo ta, nhưng Tề Minh mỗi lần đều có thể nhìn thấu ta, một hai bắt ta phải kêu hắn một tiếng “Ca ca”, bằng không sẽ không mang theo ta.
Ta nghi ngờ quay đầu lại nhìn hắn, một tay hắn buông dây cương, nhẹ nhàng che mắt ta.
Tề Minh dùng tay áo một lần rồi một lần lau nước mắt cho ta, hoa văn áng mây trên cổ tay áo hắn cũng không còn thấy rõ nữa.
Ta nói đây là chuyện vui, sau đó lại chúc mừng Tề Minh, nhưng Tề Minh vẫn luôn nhàn nhạt, ta cũng nói không được nữa, hỏi hắn làm sao vậy.
18.
Dọc theo đường đi ta và Tề Minh cũng không nói gì, cho đến khi Tề Minh cưỡi ngựa tới một ngôi đình nhỏ, mới dừng lại.
Ta vào cửa hàng trang sức, cảm thấy cây trâm hôm nay tỷ tỷ cài thật là đẹp mắt.
17.
Ta nhỏ giọng nức nở, ta thật luyến tiếc Tề Minh.
“A Kiều, phụ thân ta thăng quan, Trấn Quốc đại tướng quân.”
“Vậy huynh khi nào tới thăm ta? Lễ cập kê của ta huynh có thể tới không?”
Chuyện thế này ta đã nhiều lần chê cười hắn, ta trêu hắn là một đại nam nhân còn mang theo khăn, Tề Minh cũng không giận, nói ta tên A Kiều, tự nhiên kiều quý chút.
Gió xuân nhẹ nhàng, đem lời Tề Minh nói thổi tan, lòng ta hoảng loạn, ta sợ là chuyện không tốt.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn có đôi mắt đào hoa làm say đắm lòng người như hồ nước ngày xuân, trong mắt hắn có hình bóng Mạnh Hà nho nhỏ.
Tề Minh phụ thân thăng quan, ta cảm thấy đây là chuyện vui lớn, nhưng ta thấy Tề Minh không quá vui vẻ, ta không biết vì sao như vậy.
Ta bị hắn ôm vào trong ngực, ta không sợ cưỡi ngựa, bởi vì Tề Minh trước đây dạy ta rất nhiều lần, nhưng ta vẫn không dám cưỡi một mình.
Tỷ tỷ ngủ rồi, không ai nói chuyện với ta, ta có chút sầu muộn, lén chuồn ra phủ.
Tề Minh nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời, cười với ta, “A Kiều, muội đứng trên mái ngói lưu ly của hoàng cung cũng không thể thấy được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhìn hắn lại là bộ dáng biếng nhác, cảm thấy hắn không nghiêm túc đáp lại lời ta, rồi lại cảm thấy hắn phải đi, không nỡ giận dỗi với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta cảm thấy Tề Minh rất xấu, hắn luôn như vậy, ta cảm thấy Tề Minh đang gạt ta, có lẽ hắn sau này sẽ không tìm ta nữa.
Tề Minh lại cúi đầu, nhấp môi, không nói chuyện.
Ta đi tới trước cửa phủ Trấn quân tướng, vừa định gọi người thông truyền thì nghe được phía sau có người kêu ta.
Ta ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, trong phủ bận lên bận xuống, phỏng chừng mẫu thân ta cũng không biết ta đã ra phủ.
Tề Minh nắm tay ta vào đình nhỏ, sau đó hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc khăn, lau bụi trên ghế đá, lại đem mặt khăn còn sạch phủ xuống ghế để ta ngồi lên.
Hắn thấy ta khóc quá, không có biện pháp, nên kéo ta ôm vào trong ngực, ở ta bên tai ta nhỏ giọng gọi “A Kiều” hết lần này tới lần khác.
Sau khi khóc mệt mỏi, ta ngủ quên trong n.g.ự.c hắn, trong lúc mơ màng, ta nhận thấy trên đỉnh đầu hơi nặng, giống như có người hôn ta.
“A Kiều, ta muốn nói với muội một chuyện.”
Còn ba tháng nữa ta cũng cập kê, ta có chút không muốn, ta cảm thấy ta vẫn còn nhỏ.
Ta nắm cổ tay áo có hoa văn áng mây của hắn, hỏi, “Ba tháng sau là lễ cập kê của ta, ngươi tặng ta cái gì?”
Ta quay đầu lại nhìn thì thấy Tề Minh đang cưỡi một con ngựa đỏ tía.
Ta hỏi hắn: “Biên quan ở nơi nào?”
Ta chôn ở đầu vai hắn, chỉ biết khóc, khóc đến không thở nổi cũng chưa chịu dừng.
Cây trâm bằng gỗ lê được nạm trân châu rất độc đáo, ta có chút thích.
Tề Minh nhẹ nhàng nói: “A Kiều đừng khóc, ta đau lòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta thấy hắn dịu dàng như thế thì càng khóc lớn hơn.
Tề Minh sửng sốt, xoa xoa đầu ta, đôi mắt sâu thẳm, muôn vàn tình ý, “Sẽ, A Kiều, ta sẽ trở về thăm muội.”
Ta quá lùn, chuyện xuống ngựa cũng phải nhờ đến hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.