Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54 : Ngày Mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54 : Ngày Mới


Thời đại này lớp trưởng không giống như nhiều năm sau, nhiều năm sau lớp trưởng chỉ là chức danh nhưng ở thời đại này xác thực có phần nặng, lớp trưởng còn phải kiêm luôn việc giúp giao viên phụ trách tình hình kỷ luật của lớp.

Tuy Minh chưa từng thật sự trải qua mấy chuyện này dù sao hắn cùng thời điểm mới chỉ là học sinh cấp 3 nhưng hắn sau này thật sự nghe được không ít chuyện.

Minh càng nghĩ càng cảm thấy việc này đi thông.

Minh đối với Thiên Vũ cũng không có suy nghĩ gì nhưng người ta là lớp trưởng, sau này kiểu gì chẳng cần nhờ vả, kéo chút quan hệ vẫn là nên.

Minh nghĩ đến đây, trong lòng có phần buồn bã, tốc độ đạp xe của hắn cũng bất giác chậm lại.

Minh thản nhiên nâng hai vai lên, tỏ vẻ không có gì đồng thời cũng nhớ đến một số thứ.

Đây mới là Hà Nội trong bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, là mùa thu Hà Nội với ‘cây cơm nguội vàng – cây bàng lá đỏ’. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời đại này người Việt Nam sợ ‘nợ’ như sợ tà nhưng mà Minh là người đến từ tương lai, hắn thừa hiểu ‘nợ tiền mới là đại gia’.

Minh đương nhiên cũng chỉ cười trừ, hắn có thể nói gì ?.

Đây là năm 2000, cho dù ngân hàng nước ngoài tiến vào Việt Nam thì cũng hiểu bao nhiêu với doanh nghiệp Việt Nam chứ ? bọn họ không đủ nhân sự cùng các kênh thông tin để đi tìm hiểu.

Chị Thuyên bắt đầu kể khổ không ngừng.

Tuy nhiên Minh tuyệt nhiên chưa từng nghĩ đến vay tiền ngân hàng bởi vì hắn thừa hiểu thủ tục vay tiền ngân hàng Việt Nam giai đoạn này nó mệt mỏi và rắc rối ra sao.

_ _ __ _ _

Người dân cùng doanh nghiệp giai đoạn sau này đều có thể tiếp cận nhiều nguồn vốn hơn, cũng bớt phiền toái hơn.

Minh ngồi ghế nhựa đặt ở lề đường, vừa ăn vừa ngắm nhìn bốn phía, thỉnh thoảng ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.

Không thể không nói, Minh hiện tại mỗi ngày đều thích nhất thời điểm sáng sớm này.

“Em cũng là học sinh Chu Văn An à, con chị cũng học trong trường, em là cấp 3 hay cấp 2 Chu Văn An ?”.

Cũng phải thôi, làm cái nghề này trừ tay nghề ra còn có mồm mép/

Thời tiết mùa thu, ngồi ở hàng bánh Khúc, cầm miếng bánh khúc trắng nõn bọc trong lá chuối với múi thơm nhẹ dịu đặc trưng của hương chuối lại thêm cái khí trời nhẹ dịu, đây không phải mỹ vị nhân gian sao ?.

“Dạ, em là học sinh lớp 10 ạ”.

“Cẩn thận thế cơ à, mới buổi thứ hai thôi mà”.

“Cao Thanh Minh không phải có ông anh Cao Thanh Lâm ở Mỹ sao “

Chẳng nói đâu xa, bà Dung mẹ Minh là minh chứng rõ nhất.

Bánh khúc có thể coi như món ăn đặc sản của Hà Nội, tuy nó xuất hiện ở rất nhiều nơi quanh các khu vực miền Bắc nhưng Minh vẫn coi bánh Khúc ở Hà Nội là chính tông nhất.

Đây là một người phụ nữ ngoài 30 với một chiếc khăn quấn đầu che phủ hoàn toàn mái tóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiên Vũ trả lời làm Minh không khỏi tấm tắc.

“Thế giới này lại không còn nhạc Trịnh”.

Cao Thanh Minh.

“Viết cái gì thế lớp trưởng ?”.

Hắn đương nhiên biết chị Thuyên có lý do oán trách ngân hàng ‘Việt’ giai đoạn này hầu hết ngân hàng trong nước đều là ngân hàng quốc doanh mà phàm là cái gì liên quan đến quốc doanh ở giai đoạn này thì thói quan liêu không hề nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khổ lắm chú ạ, chồng chị ốm nặng một đợt, nhà không có tiền phải đi vay mượn ngân hàng mà khổ nỗi thủ tục vay ngân hàng có dễ gì đâu, thế là nhà chị phải vay nóng bên ngoài”

“Đương nhiên, tớ là con ngoan trò giỏ mà”.

Kiếp trước hắn thích nhạc Trịnh nhưng thiên phú âm nhạc của Minh dở tệ, nghe thì nhiều nhưng nhớ chẳng được bao nhiêu, chỉ hát được vài câu nghêu ngao sau đó kiểu gì cũng nhầm lời, câu trước đá câu sau.

Thiên Vũ lúc này rõ ràng đang tập trung viết cái gì đó, nghe thấy Minh hỏi mới ngẩng đầu lên sau đó vẻ mặt cô gái này có phần mất tự nhiên.

Vay tiền cũng không xấu, có bản lĩnh mới có thể vay đến đồng tiền lớn.

“Lớp trưởng ăn sáng chưa ? mình chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu cần mua gì không ?”.

Một ngày mới lại đến trên bầu trời Hà Nội.

“Lớp trưởng, đến sớm thế ?”.

Làm Minh bất ngờ là hắn cũng không phải người đến lớp sớm nhất, người đến lớp sớm nhất vậy mà lại là lớp trưởng Trần Thiên Vũ.

Nhà hắn rất gần trường cho nên Minh có phần thong dong, vẫn cứ thoải mái thả hồn theo gió, thoải mái ngắm nhìn cảnh quan phố phường.

“Liên doanh với doanh nghiệp của Mỹ, mặt mũi kéo căng, uy tín đảm bảo kéo đầy, đã như vậy. . . rất nhiều việc có thể tranh thủ”.

Điều này là tốt hay là xấu ? có cạnh tranh đương nhiên là tốt, ít nhất thủ tục vay mượn ngân hàng đơn giản hơn nhiều lắm.

Thiên Vũ lại ngẩng đầu lên, mà lần này theo Minh về chỗ ngồi lại đối chiếu với sơ đồ lớp, Thiên Vũ rốt cuộc biết tên cậu bạn đẹp trai đến lớp sớm này.

Sáng sớm ở Hà Nội những năm 2000 này đẹp hơn buổi sáng ở Hà Nội mấy chục năm sau nhiều.

Chỉ cần có, đấy chính là uy tín.

“Ừ, nhà mình gần trường với cả lớp trưởng mà phải đến sớm để xem tình hình lớp chứ”.

Chương 54 : Ngày Mới

Vấn đề là chị Thuyên nói các ngân hàng nước ngoài vào Việt Nam.

Cũng không phải có gì khuất tất chủ yếu là Thiên Vũ không nhớ tên Minh, hai người mới học chung được 1 buổi mà thôi.

Chị bán hàng bắt đầu kể đủ thứ chuyện, ví như kể tên mình là Thuyên, kể có đứa con gái tên An.

Ở thế giới này thì Minh không rõ nhưng hắn dự đoán còn phải sớm hơn tuy nhiên việc ngân hàng nước ngoài vào Việt Nam thật ra cũng không được nhiều người Việt biết.

“Mỗi tổ đều phải lo trực nhật lớp một tuần, ai cũng phải trực nhật lớp hết, Minh . . .không trốn đâu nhỉ ?”.

Phải đến những năm 2000 đổ về sau, sự hiện diện của những ngân hàng này mới thêm rõ ràng, mới bắt đầu cạnh tranh với các ngân hàng nhà nước.

Đương nhiên, đây chỉ là chút việc nhỏ, Minh cũng không phải Cao Thanh Minh, không phải loại công tử ham ăn lười làm, chút việc này không có gì.

7h30 bắt đầu vào tiết học nhưng 7h15 học sinh phải có mặt ở trường, tính như vậy bản thân Minh đến trường sớm 30 phút, trường không vắng mới là lạ.

Đừng nói chép lại nhạc của Trịnh Công Sơn, hát một bài nguyên vẹn hắn cũng làm không được.

Đây là năm 2000, và cái năm này . .. lạ lắm.

Đợi hắn cất cặp sách vào chỗ ngồi, hắn quay lại nhìn thấy Thiên Vũ vẫn đang viết gì đó.

Ngồi đây cứ chốc chốc lại thấy một nữ sinh Chu Văn An từ xa xa đi vào cổng trường cũng coi như lạc thú của nam nhân.

“Biết rồi, biết rồi, đa tạ lớp trưởng thông báo”

“Chị đi qua Láng Hạ, thấy người ta đang đào đường, đang xây cái gì to lắm nghe nói là chi nhánh ngân hàng nước ngoài, không biết có thêm mấy ông Tây vào nước mình thì mấy ông nhà mình có bớt nhiễu dân không, có đơn giản hoá được thủ tục cho vay không”.

Đối với âm nhạc thú thật Minh không hiểu nhiều nhưng bảo âm nhạc Việt Nam mất đi sự tồn tại của nhạc Trịnh thì tuyệt đối là mất mát to lớn nhưng Minh có thể làm gì ?.

Về phần Minh, điều này cũng làm Minh nghĩ đến rất nhiều thứ, chủ yếu là . . .vay tiền.

Đương nhiên muốn lần lại lịch sử, muốn biết xuất xứ thực tế của món ăn này thì thật sự rất khó, ít nhất Minh không biết, cũng không chủ động đi tìm hiểu.

Trong lúc Minh đang ‘ngắm gái’ thì hắn nghe thấy giọng chị bán bánh Khúc vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không có tắc đường, không có khói bụi ô nhiễm, tất cả đến thoáng mát, yên bình đến lạ.

Rõ ràng nhà trường có thuê lao công nhưng mà học sinh vẫn cần tự chủ quét dọn lớp, kê lại bàn học, dọn rác trong lớp thậm chí còn phải lau cửa kính.

Minh sau khi gửi xe ở sân sau xong hắn rất nhanh chạy ù lên phòng học.

Minh thì vẫn như thường lệ, 6h30 phút sáng hắn từ nhà đạp xe đạp đến trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế à, vậy thì em phải học giỏi lắm nhỉ, con chị năm nay mới lớp 9, nó cũng ước thi đỗ vào trường lắm nhưng không biết được hay không”.

“Không có gì, mình đang đối chiếu sơ đồ lớp để viết lịch trực nhật”

Vì sao sáng lên ? đương nhiên là vì tia gái.

Minh đến trường sớm như vậy chủ yếu là hắn có phần si mê cái không khí cùng khung cảnh của mái trường Chu Văn An giai đoạn này, đến sớm không phải có nhiều thời gian thăm thú nhà trường hơn sao ?.

“Mình ăn trên đường rồi, Minh cứ đi ăn đi”

Minh thậm chí bất giác ngâm nga mấy câu nhạc Trịnh rất nhanh hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

“Sức khoẻ của anh thì cũng tốt hơn rồi nhưng còn yếu lắm mà tiền lãi mỗi ngày một tăng, bán bánh Khúc như chị chẳng biết bao giờ trả được lãi chứ đừng nói tiền gốc”.

Nhưng ngân hàng nước ngoài lại khác, bọn họ sẽ không quan tâm ‘quy trình – quy tắc’ mà thường quan tâm đến ‘chất lượng dự án’ cùng ‘độ uy tín’.

Minh đến trường đã là 6h45, lúc này cổng trường vẫn chỉ lác đác vài học sinh.

Minh chạy xuống sân trường, cũng không đi vào căng-tin mà lựa chọn ra ngoài ăn, lúc nãy khi đến trường hắn tia được một cửa hàng bánh khúc.

Minh không có quá nhiều ấn tượng với lớp trưởng chẳng qua trí nhớ của hắn thật sự rất tốt.

“À mà nhớ, không được mang đồ ăn lên lớp ăn đâu đấy, bây giờ chưa vào học thì Minh mang đồ ăn lên lớp cũng được nhưng đừng làm bẩn vệ sinh lớp, cũng phải ăn hết trước khi vào tiết’

Kể con gái mình học không giỏi lắm.

Nghe Thiên Vũ nói xong, Minh chạy ù ra ngoài, hắn cảm thấy hắn với cô bạn lớp trưởng này căn bản không tìm được tiếng nói chung.

Nhiều năm sau, trực nhật đa số chỉ dừng ở lau bảng cùng giặt khăn lau bảng mà thôi nhưng thời này thật sự khác, đề cao tính tự giác của học sinh, cũng đề cao cái gọi là ‘tinh thần lao động’.

Nói xong chuyện con cái, chị lại thở dài kể chuyện gia đình, ví như anh chồng nhà chị ốm.

Minh ban đầu thật ra chỉ nghe cho vui nhưng nghe đến đây không khỏi nhíu mày.

Độ uy tín lại tính như nào ? cái này nghe thì ‘cao cấp’ nhưng thực tế lại rất đơn giản.

Ở thế giới kia, từ những năm 199x đã có những ngân hàng nước ngoài đặt chi nhánh ở Việt Nam, HSBC chẳng hạn.

Mỗi nhà đều có chuyện riêng của mình, Minh cũng không phải người thích đi sâu vào tìm hiểu việc nhà khác nhưng mà ai biết Minh gặp phải một chị bán hàng . . .mồm mép nhảy không ngừng.

Minh bâng quơ một câu, cũng không thấy Thiên Vũ đáp lại.

Biết được tên ‘Minh’ lớp trưởng Thiên Vũ tự nhiên hơn nhiều, cũng quay lại nói đùa một câu với hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54 : Ngày Mới