Mưu Đoạt Phượng Ấn
Lệ Tiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: 47: Thư Tuyệt Mệnh
"Thần thiếp...!Thần thiếp vừa đi thăm Cẩm bảo lâm, Cẩm bảo lâm nói hôm nay là ngày tròn hai tháng của nhị hoàng tử, nàng ta muốn bệ hạ tới thăm mình..." Càng nói, nàng càng lộ vẻ chua xót, "Thần thiếp mềm lòng, nên đồng ý rồi." Nói tới đây, nàng tránh né tay hắn, trực tiếp quỳ xuống, "Thần thiếp biết chuyện này không ổn.
Nghĩ kỹ lại, nàng ta vẫn hận Từ Tư Uyển, hận nàng quá thông minh, mưu mô quỷ kế mới khiến nàng ta rơi vào tình cảnh này, hận Từ Tư Uyển đã thắng chưa đủ, còn diễu võ dương oai, ép thủ hạ bại tướng như nàng ta không thể không ngày ngày đón chào bằng gương mặt tươi cười.
Từ Tư Uyển cũng không thúc giục, chỉ tiếp tục uống trà.
"Chẳng lẽ Vu Nam giáp với Nhược Mạc Nhĩ Quốc?"
Có lẽ vì những chuyện nhỏ vặt liên quan tới nàng giúp hắn tự lừa dối mình, cho rằng bản thân cũng là người tốt.
Ninh Nhi thầm nghĩ, tuy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi lại, vội chạy tới nhà kho ở hậu viện, tìm một hồi mới thấy bộ xiêm y kia.
Cẩm bảo lâm nghe thế mới chịu đứng dậy, lau nước mắt, lại sợ sệt hỏi: "Uyển nghi nương tử đã biết ngọn nguồn, vậy chuyện của thần thiếp..."
Từ Tư Uyển cất ngân phiếu vào tay áo, không nhiều lời nữa, lập tức rời đi.
"Vẫn là mỗi người hai lượng bạc, Ninh Nhi cầm đi chia cho mọi người đi." Hoa Thần vừa nói vừa lấy ra một túi tiền nặng trịch, lập tức thu hút sự chú ý của các cung nhân vây quanh.
Gần đây không phải Cẩm bảo lâm đối xử với mọi người cũng tốt hơn một chút rồi sao?"
"Sợ là uyển nghi nương tử không biết, Vu Nam...!Ở ngay phía Tây biên quan Đại Ngụy." Cẩm bảo lâm cúi đầu.
Cẩm bảo lâm gật đầu liên tục: "Nương tử nói đúng.
Mắt mọi người lập tức sáng rực, mấy kẻ gần nhất lập tức muốn duỗi tay lại bị Hoa Thần đánh nhẹ một cái, giận cười: "Tranh cái gì, ai cũng có phần!" Nói rồi, nàng vẫy tay gọi hoạn quan chưởng sự, "Trịnh Thanh, ngươi đi chia cho mỗi người một phần đi."
Chà bông này rất thơm, dù đã được bọc lại trong bao giấy cũng có thể ngửi thấy mùi.
Từ Tư Uyển thở dài: "Thuế ruộng ở biên quan một ngày nào đó nói không chừng sẽ trở thành đồ ăn của các tướng sĩ.
Thời gian trước đây nàng ta rơi xuống nước, sức khỏe chịu tàn phá, hơn nữa sinh con xong còn bị ốm, lại không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới tiều tụy như bây giờ.
Hai mắt Cẩm bảo lâm đỏ lên: "...!Được."
Do vậy một khi truyền ra, ngay cả ta cũng bị liên lụy, ta muốn nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
Ninh Nhi thấy thế thì tới bên cạnh Nguyệt Tịch, ngồi dưới hành lang cùng nàng ấy, mở túi chà bông của mình ra, hiền dịu hỏi: "Tỷ tỷ ăn một chút không?"
Cẩm bảo lâm muốn đưa tiễn nhưng nàng lại đi quá nhanh.
Tuy nhị hoàng tử do Túc thái phi nuôi nấng nhưng hài tử vẫn chưa có dưỡng mẫu, trên dưới trong cung này nó chỉ có Cẩm bảo lâm là mẫu thân.
Thời điểm đến bên cạnh nàng ấy, bọn ta chỉ mới vài tuổi."
Nếu là ngày thường, khi nhàn rỗi không có gì làm nàng ta sẽ ngủ một giấc, nhưng hôm nay lại không có tâm trạng đó, thấy trời dần sáng nàng ta liền rời giường, gọi cung nhân vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Dù gì Cẩm bảo lâm cũng không phải chủ tử tốt.
Nàng ta mới tới cửa đại sảnh, nàng đã ra ngoài sân, đặt bức thư lên bàn đá, sau đó cầm cái ly trên bàn ấn xuống.
Ngươi đi lấy chút ngân lượng tới đây, nếu ngày mai việc này không thành, ngươi tạm thời chưa được gặp nhị hoàng tử, người của ta sẽ cầm ngân lượng đi đổi một cái khóa bình an cho hài tử, đợi trăm ngày sẽ tặng nó, cũng coi như là tâm ý của người làm mẫu thân như ngươi."
Nàng ủ rũ cắn môi: "Thần thiếp có một yêu cầu hơi quá đáng, sợ sẽ khiến bệ hạ tức giận."
Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới lấy."
Dần dần, bọn họ cũng yên tâm, biết lúc này sẽ không gọi người vào, cho dù cần đổi trà dâng điểm tâm cũng có đại cung nhân của Thiến uyển nghi phụng dưỡng, mọi người yên tâm, vui vẻ lười biếng.
"Uyển nghi quá khen." Cẩm bảo lâm cúi đầu.
Ban đầu, đám tiểu cung nhân này còn sợ xảy ra sự cố, luôn muốn để lại người ở trong phòng chờ lệnh.
Cẩm bảo lâm đỏ mặt, cúi đầu: "Vậy thì...!Làm phiền nương tử."
"Ta à...!Ta không phải do Thượng Nghi Cục điều tới, mà từ Từ phủ theo nương tử vào cung.
Nàng ta xinh đẹp, tuy không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng có thể xem là mỹ nhân.
Hay là...!Tạm thời chúng ta không nhắc tới nhị hoàng tử, ngươi viết cho bệ hạ một phong thư, ta sẽ giao nó cho bệ hạ, đồng thời thử khuyên bệ hạ tới thăm ngươi.
Nhưng tất cả đều không bằng nỗi nhớ mong của nàng ta với hài tử của mình.
Nhưng nàng không tỏ thái độ gì, chỉ cười: "Ta có câu này hơi không xuôi tai, ngươi đừng so đo.
Hắn thở dài: "Sao lại có người tốt như nàng chứ? Nàng ta từng hại nàng đấy!"
"Làm phiền nương tử." Cẩm bảo lâm đưa phong thư cho nàng bằng hai tay, Từ Tư Uyển tươi cười nhận lấy rồi ra ngoài.
Cẩm bảo lâm sửng sốt: "Sao nương tử lại..."
"Sao vậy?" Hắn nắm tay nàng, dịu dàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài nhớ mong, hài tử ấy cũng là hy vọng của nàng ta.
Từ Tư Uyển chậm rãi ngẩng đầu, nức nở: "Không phải thần thiếp tha thứ cho nàng ta.
Chà bông có thêm mật ong, vị ngon ngọt.
Càng ngày nàng càng biết lợi dụng cảm xúc này để nắm bắt cơ hội, thấy sắc mặt hắn dần thả lỏng, nàng nói tiếp: "Thần thiếp không hối hận khi đã nói chuyện giúp nàng ta.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Ừ.
Cẩm bảo lâm hoảng loạn lắc đầu: "Không...!Nàng ta đương nhiên sẽ nói trước đây là vì thần thiếp có thai, hiện giờ là vì mặt mũi của nhị hoàng tử..." Nói rồi nàng ta bò tới, đau khổ cầu xin, "Nương tử phải giúp thần thiếp che giấu việc này..."
Dù sao mọi thứ chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của hoàng đế.
Sao hả?"
"Vâng." Hai mắt Cẩm bảo lâm sáng lên, cảm thấy ý kiến này rất hay.
Từ Tư Uyển đứng dậy: "Vậy ta về trước." Nói rồi nàng lại dừng bước, cẩn thận nhìn nàng ta, "Đúng rồi, nếu đã quyết định muốn gặp bệ hạ, ngày mai trang điểm đẹp một chút.
Huống hồ nhược điểm bị người ta nắm lấy không phải rất khó chịu sao? Ngươi nói ta biết, lỡ ta có thể giúp ngươi diệt trừ Ngọc phi, tương lai ngươi cũng được kê cao gối mà ngủ."
Nàng ta cũng Ngọc phi, hận thủ đoạn và quyền thế của Ngọc phi, càng hận Ngọc phi qua cầu rút ván.
"Vâng..." Ninh Nhi cười khổ, lòng chỉ nghĩ "Cẩm bảo lâm đối xử với mọi người tốt hơn một chút" thật ra vẫn còn kém xa Thiến uyển nghi.
Nàng ta nói nàng ta muốn hài tử, còn muốn hại uyển nghi nương tử, chỉ cần thần thiếp không nghe theo, nàng ta sẽ bẩm tấu việc này với bệ hạ.
Vừa đọc được hai dòng, nàng đã nhíu mày, "Bức thư này viết..."
Ninh Nhi cẩn thận thưởng thức, bỗng thở dài: "Uyển nghi nương tử đối đãi với mọi người tốt thật." Nói tới đây, nàng ta lại nhìn Nguyệt Tịch, "Sao tỷ tỷ được điều đến chỗ nương tử vậy?"
Nguyệt Tịch thì lại nghĩ, đám cung nhân trong viện này sắp hết khổ rồi.
"...!Tốt thật." Ninh Nhi bày tỏ sự hâm mộ.
Bệ hạ là người nhớ tình cũ, hay là ngươi nhớ lại xem trang dung và xiêm y mình mặc lần đầu diện thánh thế nào, cứ làm theo là được."
Từ Tư Uyển cầm lên đọc lại, sau đó bỏ vào một phong bì, để Cẩm bảo lâm đích thân viết bốn chữ "Bệ h* th*n khải" ở ngoài rồi niêm phong bằng sáp.
Sau khi đắn đo một hồi, nàng lại đưa ra chủ ý: "Nếu việc này không thành...!Ta vẫn sẽ giúp ngươi tới cùng.
"Ta không ăn." Nguyệt Tịch khẽ cười, "Chà bông này chỗ ta không thiếu, ăn cũng ngán rồi."
Chương 47: 47: Thư Tuyệt Mệnh
"Đường Du." Từ Tư Uyển gọi.
Mỗi lần Thiến uyển nghi tới đều như thế.
Cẩm bảo lâm bất ngờ: "Thật sao?"
Đợi hài tử trưởng thành, vị trí chiêu nghi, phi không phải không có khả năng.
"Thần thiếp..." Cẩm bảo lâm cắn răng, lắc đầu, "Thần thiếp không thể nói."
Nếu nàng ta có thể gợi được lòng trắc ẩn của hoàng đế và gặp hài tử vào ngày mai, mọi chuyện có thể sẽ xoay chuyển, hài tử sẽ có cơ hội quay về.
Từ Tư Uyển rất vừa lòng, liền ra vẻ cân nhắc cho nàng ta.
Nhưng vì hài tử, nàng ta vẫn lấy ra tất cả, đưa cho Từ Tư Uyển một xấp ngân phiếu dày.
"Thần thiếp nhớ rồi." Cẩm bảo lâm trả lời càng dứt khoát.
Từ Tư Uyển liếc nhìn.
Tới lúc đó, dù là Ngọc phi hay Thiến uyển nghi, nàng ta đều không cần kiêng kị.
Từ Tư Uyển lại nói: "Nếu đã tính toán tỉ mỉ thì phải tính toán tới cùng.
Từ Tư Uyển thở dài lắc đầu: "Văn phòng hời hợt, không có hối hận nhận sai, cũng không thể hiện thâm tình với bệ hạ, như này sao có thể lay động thánh tâm?" Nàng đặt bức thư lên bàn, nghiêm túc nói, "Ta biết chuyện trước đây Ngọc phi mới là kẻ chủ mưu, hiện giờ ngươi rơi vào hoàn cảnh này, nàng ta vẫn giữ được phong cảnh, ngươi đương nhiên cảm thấy bất bình.
Cẩm bảo lâm giải thích ngắn gọn: "Đó là bộ xiêm y ta mặc khi lần đầu diện thánh."
Cẩm bảo lâm lập tức quỳ xuống: "Uyển nghi nương tử! Ngọc phi nương nương đã nắm chặt tính mạng của cả nhà thần thiếp, nương tử không thể để nàng ta biết thần thiếp đã nói báo việc này với nương tử!"
"Đa tạ nương tử." Cẩm bảo lâm cảm động hành lễ.
"Bỏ đi." Hắn hết cách, duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, "Không phải vì nhị hoàng tử, chỉ vì nàng, trẫm đi là được.".
Nhưng lần này, Đường Du ở lại tiền viện, đứng cạnh cửa chờ lệnh.
"Vâng." Trịnh Thanh nhận khay, phân phát xuống.
Cung nhân trong viện ngươi tuy tính tình không tệ nhưng tuổi lại còn nhỏ, ta sợ bọn họ không biết giữ miệng, lỡ truyền tới tai Ngọc phi hay phi tần nào có thù oán với ngươi thì không tốt lắm."
Nếu có thể, ta định ngày mai sẽ khuyên bệ hạ khai ân cho mẫu tử các ngươi gặp nhau." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cũng càng hận Ngọc phi, hận Ngọc phi thủ đoạn cùng quyền thế, càng hận Ngọc phi qua cầu rút ván.
Đường Du lập tức vào phòng.
Nàng thầm tính số tiền thưởng cho cung nhân của nàng ta, chỉ lấy tám mươi lượng, phần dư trả lại, cười nói: "Trang sức cho hài tử thường nhẹ, không cần nhiều vậy, có tám mươi lượng là được.
Thần thiếp nghe nương tử.
Từ Tư Uyển khẽ cười: "Chỉ cần tỏ rõ nỗi lòng là được, ngươi đừng căng thẳng, cứ từ từ viết.
Nàng ta hoàn hồn, muốn bỏ chạy, lại bị một dải lụa trắng siết cổ, càng siết càng chặt.
"Biết rồi." Từ Tư Uyển lộ vẻ phiền chán, thuận tay đỡ nàng ta, "Ta chỉ muốn biết đáp án, đương nhiên sẽ không để Ngọc phi biết.
Nàng ta dường như rất sợ Từ Tư Uyển hối hận, nói xong liền tới trước tủ quần áo, lấy ngân lượng đưa cho nàng.
Họ chọn hôm nay vì đây là ngày tròn hai tháng của nhị hoàng tử Nguyên Tranh, hoàng đế niệm tình ấu tử mới dễ dàng buông lỏng, nếu qua hôm nay, sự việc lại càng khó khăn.
Hoàng đế vừa hạ triều trở về, cũng đang rảnh rỗi, nàng trực tiếp chạy vào tẩm điện, bày ra sắc mặt không tốt lắm.
Từ Tư Uyển suy nghĩ một lát, chậm rãi đọc từng chữ, đầu tiên là hối hận, sau đó là mong mỏi, quả thật sâu sắc hơn những gì Cẩm bảo lâm đã viết.
"Các ngươi mau tới đây!" Bên ngoài, Hoa Thần tươi cười gọi mấy cung nhân đang làm việc tới hậu viện, chia tiền thưởng cho họ.
Cẩm bảo lâm xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy.
Khi ngài ấy tới, cảm xúc của ngươi phải ổn định, chớ quá nóng vội, cứ gây thiện cảm với ngài ấy trước, sau đó thuận nước đẩy thuyền mở lời xin gặp nhị hoàng tử một lần, thế cục này tự nhiên sẽ được giải quyết.
Nguyệt Tịch nhìn Ninh Nhi, sờ trán nàng ta: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi sẽ không chịu khổ mãi đâu.
Ngươi vào trong kho tìm xem."
Trong phòng, Cẩm bảo lâm do dự mãi, cuối cùng cũng chịu kể từ đầu tới cuối cho Từ Tư Uyển nghe: "Phụ thân thần thiếp...!Là huyện lệnh Vu Nam, năm trước nhất thời hồ đồ, tham...!Tham rất nhiều thuế ruộng, bị Ngọc phi biết được.
Việc này trùng hợp bị hai vị đường huynh của Ngọc phi biết được.
Cẩm bảo lâm căng thẳng: "Có gì không ổn sao?"
Nhưng hiện tại, Cẩm bảo lâm đã không còn thời gian để trau chuốt từ ngữ, thậm chí tâm trạng còn rối bời, cho dù hiểu ý Từ Tư Uyển thì cũng khó bình tĩnh viết ra được.
Bức thư cuối cùng cũng hoàn thành.
Thời điểm nàng ta nói với thần thiếp, thần thiếp rất sợ..."
Nàng nói nghe thật chua chát, hiền lành thiện lương thế này cứ như Bồ Tát sống, chỉ cần cuộc sống của chúng sinh tốt đẹp, nàng không quan tâm bản thân đã phải chịu những khổ đau gì.
Đợi thợ thủ công làm xong ta sẽ mang đến cho ngươi xem, ngươi vừa lòng ta mới mang đi tặng nhị hoàng tử."
Có điều bệ hạ có đồng ý hay không thì ta không biết, còn nữa..." Nàng dừng một chút, "Bảo lâm, ngươi từng hại ta, lúc này ta chịu giúp ngươi là ta rộng lượng, ngươi không thể coi như ta không biết gì."
"Thà không gặp con mình cũng không thể nói sao?" Từ Tư Uyển nghiêng đầu, nghiền ngẫm nhìn nàng ta, "Thật ra chỉ cần nói với một mình ta, ta không có bằng chứng, nhiều nhất chỉ có thể giữ trong lòng, không làm được gì.
Nghe Từ Tư Uyển nói, Cẩm bảo lâm không khỏi lo lắng.
Cẩm bảo lâm bổ sung: "Đó là y phục mùa hè nên không đặt trong tủ.
"Phải gạt mọi người việc này." Từ Tư Uyển nhíu mi, "Nếu ngày mai bệ hạ không đồng ý cho ngươi gặp nhị hoàng tử có nghĩa là trong lòng ngài ấy vẫn chưa tha thứ cho ngươi, cũng sẽ không nhận đồ ngươi đưa cho ngài ấy.
Ninh Nhi cười nhẹ, một mình ăn.
Có câu mẫu bằng tử quý, nếu hài tử về với nàng ta, ít nhất nàng ta có thể được vị trí tần, thậm chí là quý tần, tiệp dư.
Từ khi thất sủng, bản thân Cẩm bảo lâm cũng bị Thượng Thực Cục chèn ép, phải dựa vào Từ Tư Uyển tiếp tế mới có thể có món ngon ăn.
Ninh Nhi suy nghĩ, nhớ rằng không có, nhưng cũng không dám nhiều lời, liền vào trong tìm.
Bệ hạ...!Cứ đi gặp đi! Chỉ đi gặp nàng ta một lần, coi như là vì mặt mũi của nhị hoàng tử.
Vậy thì thế nào...
Xiêm y mùa hè đã hơn nửa năm không mặc, cần được ủi lại, huân hương, do vậy mãi đến khi mặt trời lên cao Cẩm bảo lâm mới chuẩn bị xong.
Từ Tư Uyển còn bảo bếp nhỏ làm đồ bồi bổ cho nàng ta, trông nàng ta đã khá hơn nhiều, đôi mắt khi sáng lên cũng động lòng người.
"Vâng." Cẩm bảo lâm đáp.
Có điều...!Thần thiếp không biết bức thư này nên viết thế nào?"
Ăn mặc chỉnh tề, Cẩm bảo lâm lại nói: "Ta có chiếc váy tơ tằm màu lam, trước ngực có thêu mấy bông hoa màu trắng, ngươi đi tìm nó cho ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chờ thêm khoảng thời gian nữa thần thiếp lại tìm cơ hội bảo bọn hạ nhân đưa phần bổ sung thêm."
Thần thiếp...!Dù sao cũng đợi lâu như vậy, chỉ còn một chút nửa.
Sắc mặt Cẩm bảo lâm nhất thời trắng bệch: "Uyển nghi nương tử muốn biết điều gì?"
"Ta biết." Từ Tư Uyển bình tĩnh ngồi xuống, chăm chú nhìn nàng ta, "Cho nên hôm nay ta mới cố ý tới tìm ngươi.
Sau đó, Hoa Thần lại nhận cái khay trong tay Nguyệt Tịch, bên trong là chà bông đã chia thành từng túi nhỏ.
Lúc này Ninh Nhi đã chia ngân lượng xong.
"Ưm...!Ưm..." Cẩm bảo lâm mở to mắt, cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của nàng ta đương nhiên không thể bằng hoạn quan.
"Uyển nghi nương tử suy nghĩ chu toàn." Cẩm bảo lâm bình tĩnh lại, tiếp tục viết.
Ở trước mặt nàng ta Ninh Nhi luôn thận trọng, nàng không dám nhiều lời, khi hầu hạ nàng ta mặc xiêm y cũng rất tỉ mỉ.
Ở bên nhau lâu ngày, nàng biết hắn không chịu nổi nước mắt của nàng, càng không chịu nổi nước mắt nàng rơi vì người khác.
Do vậy, ngươi cứ thẳng thắn thừa nhận, bức thư phải thể hiện được cảm giác hối hận của mình đến cùng cực để xoa dịu cơn giận của ngài ấy."
Số ngân phiếu này không lớn, tuy là một xấp dày nhưng cộng lại chỉ khoảng trăm lượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tính ra chức huyện lệnh không thể coi là quan lớn gì, qua năm này tháng nọ chưa chắc có thể tới kinh thành mấy lần, sao có thể để Ngọc phi nắm lấy nhược điểm?"
Đợi Từ Tư Uyển ngồi xuống, nàng ta lấy phong thư trong tay áo ra, cẩn thận đưa cho nàng, "Thần thiếp ngu dốt, nương tử xem trước giúp thần thiếp đi...!Nếu không thể gây ấn tượng với bệ hạ thì chẳng khác nào thất bại trong gang tấc."
Ninh Nhi chợt phát hiện Cẩm bảo lâm hôm nay hơi khác, thường hỏi nàng ta nên trang điểm thế nào mới hợp, tính tình nhẫn nại hơn nhiều, nếu nàng vẽ không đúng, nàng ta sẽ ân cần nói nàng biết cách điều chỉnh.
Hắn bật cười: "Nàng từng chọc giận trẫm hả? Lâu lâu như thế trẫm thấy cũng hay, nói nghe trước đã."
"Nương tử yên tâm." Cẩm bảo lâm vội nói, "Tiền này...!Tiền này tỷ tỷ nhận trước đi, thần thiếp sẽ không kể với ai cả.
Thần thiếp...!Thần thiếp không thể lấy mạng của cha để đánh cược."
Bề ngoài hắn là nam nhân sát phạt quyết tuyệt, do vậy sự thiện lương thuần khiết hoàn toàn đối lập với hắn mới có khả năng khiến hắn cảm động, khiến hắn không thể từ chối.
Còn chưa hỏi hết câu, phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn tới bịt chặt miệng và mũi của nàng ta, lôi nàng ta về phòng.
Tiền này phụ thân ngươi cũng dám tham, đúng là vì tiền mà ngay cả tính mạng cửu tộc cũng bỏ."
Tình cảnh của các cung nhân còn thảm hơn, ngày thường chẳng có món gì tử tế.
"Ta sẽ trần tình cho ngươi." Từ Tư Uyển gật đầu, trầm mặc một lúc, lại nhìn nàng ta, "Nhưng ngươi cũng nên biết, có câu gặp mặt tạo ba phần tình cảm, nghĩa là phải gặp mặt mới có ba phần tình cảm, hiện giờ bệ hạ đã lâu không gặp ngươi, trong lòng chỉ nhớ lỗi lầm ngày xưa của ngươi, chỉ dựa vào một mình ta, muốn cầu xin ngài ấy khoan thứ chỉ sợ không phải chuyện dễ.
"Tới đây!" Nguyệt Tịch đáp.
Ở ngoài, Hoa Thần và Nguyệt Tịch gọi các cung nhân rời đi như thường lệ.
Từ Tư Uyển bình tĩnh đứng trong sân dửng dưng nhìn, lắng nghe âm thanh vật lộn yếu ớt trong phòng nhỏ lại, khóe môi để lộ nụ cười kinh diễm.
Buổi tối sau khi viết thư xong, Cẩm bảo lâm nằm trên giường, không thể vào giấc.
Cẩm bảo lâm thả lỏng, cúi đầu thầm giãy giụa.
"Sợ cái gì?" Từ Tư Uyển khẽ cười, ngồi yên bất động, "Việc lớn như vậy dám biết mà không dám báo, lá gan của bản thân Ngọc phi cũng lớn thật.
"Nếu có thể viết giống bức thư tuyệt mệnh, chắc chắn sẽ khiến người đọc cảm động." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Con người thường đồng cảm, thương hại kẻ yếu.
Cẩm bảo lâm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có cảm giác buồn quá, cứ như thư tuyệt mệnh vậy."
Cẩm bảo lâm bị những suy nghĩ này đảo lộn, lúc thì hạnh phúc, lúc thì lo âu, cả một đêm trôi qua, nàng ta phát hiện mình không ngủ được.
Cả hậu viện tràn ngập bầu không khí vui vẻ, các cung nhân đều tự tìm chỗ ngồi xuống, mở bao giấy ra, vừa ăn chà bông vừa nói cười.
Hiện tại nàng ta dần thả lỏng, chịu tĩnh dưỡng.
Ngươi đứng lên đi."
Từ Tư Uyển bảo gã mài mực, gã đến bên bàn làm việc, tập trung mài mực.
Từ Tư Uyển không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ huyện lệnh vốn không phải quan lớn gì, nếu Ngọc phi ngay cả việc nhỏ này cũng có thể nhìn thấu, vậy đúng là xứng với bốn chữ mánh khóe thông thiên.
Tuy vậy viết được một nửa, Cẩm bảo lâm ngẩng đầu, do dự nói: "Uyển nghi nương tử, những lời này ghép lại có hơi..."
Nàng ta muốn gặp nó, những chuyện khác tạm thời có thể khác sang một bên.
Từ Tư Uyển thở dài, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà: "Ta muốn biết Ngọc phi rốt cuộc đã nắm được nhược điểm gì của ngươi."
Ngươi ở trong cung bị nàng ta chèn ép, nếu cẩn thận ngẫm lại sẽ biết nàng ta giấu giếm lâu như vậy, nếu có một ngày bị mang đến chỗ bệ hạ, nàng ta phải giải thích việc mình trước đây giấu giếm lâu như vậy thế nào đây? Chính nàng ta cũng không sạch sẽ."
Lời nàng đều nói có sách mách có chứng, lại thêm bản thân xưa nay rất được sủng ái, lời nói ra đương nhiên dễ khiến người ta tin phục.
Nhưng nhìn hoàn cảnh của nàng ta như vậy, thần thiếp không thể hận nữa."
Nàng ta vừa ngồi xuống giường trà, Từ Tư Uyển liền vào điện, vừa nhìn liền khen: "Hôm nay bảo lâm rất đẹp."
Vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ Quốc, Hồng Lư Tự thường xuyên qua lại với bên đó.
Từ Tư Uyển khó hiểu: "Sao thế?"
Nếu bệ hạ tức giận, ngài cứ nhắm vào thần thiếp đi."
Nàng vô thức giơ tay chạm vào cây trâm vàng trên búi tóc, xoay người ra ngoài, rất nhanh đã tới Tử Thần Điện.
Vị phân của nàng ta vốn dĩ đã thấp, hiện còn thất sủng, không thể lấy ra nhiều ngân lượng, tiết kiệm cũng không còn bao nhiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thôi được." Từ Tư Uyển khẽ cười, hào phóng mở thư ra.
Ta dù gì cũng có nhiều tình cảm với bệ hạ, lại là người bị hại, có lẽ dễ tìm từ hơn bảo lâm."
Tất cả cung nhân của Cẩm bảo lâm nghe vậy cũng hiểu ý, vội cất tiền thưởng đi, thu dọn chà bông còn chưa ăn xong, quay trở về chỗ làm việc.
Nàng ta theo bản năng tưởng tượng tới ngày tháng được tự tay nuôi nấng hài tử.
Từ Tư Uyển để nàng ta lo lắng một hồi, mới chậm rãi nói: "Hay là ta đọc, ngươi viết.
Bệ hạ lạnh nhạt với Cẩm bảo lâm như thế, chỉ sợ các cung nhân cũng sẽ chậm trễ nhị hoàng tử..."
Hoa Thần quay trở về tiền viện chờ lệnh, Nguyệt Tịch ở lại nhìn họ.
Cẩm bảo lâm ngồi xuống trước bàn, tay cầm bút khẽ run.
Từ Tư Uyển ra ngoài sảnh chính, Hoa Thần canh giữ bên ngoài vội lui vào bước, gọi phía sau: "Nguyệt Tịch, nên về rồi."
Cẩm bảo lâm không thể hít thở, chân tay tê dại, sức lực cũng tiêu hao dần.
Cẩm bảo lâm hành lễ đưa tiễn.
Ninh Nhi không khỏi quay đầu nhìn, dù rất sợ nhưng vẫn thử thuyết phục: "Nương tử, thời tiết còn lạnh, lúc này mặc y phục mùa hè hình như vẫn còn sớm."
Nếu khi đọc bức thư của bảo lâm, bệ hạ cảm thấy lòng đau như dao cắt, không khỏi sẽ lo bảo lâm không thể chịu được nỗi khổ này, đến lúc đó ngài ấy chắc chắn sẽ tới thăm ngươi không phải sao?"
Nhưng ngươi phải hiểu rằng những việc này bệ hạ không biết, vì bảo vệ gia đình ngươi cũng không thể cho ngài ấy biết, vậy trong lòng ngài ấy đây là lỗi của ngươi, ngươi cũng phải thừa nhận đó là lỗi của mình.
Nếu không phải mạng xấu không được làm chủ tử, sẽ không ai tình nguyện ở đây chịu nàng ta tra tấn.
Nếu thần thiếp không tiến cung, có lẽ việc này cũng không sao, nhưng thần thiếp vào cung, lại còn có thai, việc này trở thành nhược điểm bị Ngọc phi nắm trong tay.
Có chuyện như vậy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.