Mưu Đoạt Phượng Ấn
Lệ Tiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: 46: Tên
Đợi cho lần thứ ba xoay quanh, hắn ma xui quỷ khiến mà ở mép giường dừng lại chân, ngồi xổm xuống, muốn nhìn nhìn lại nàng.
Đường Du cười khổ, chỉ biết thầm mắng bản thân vừa rồi quá xúc động mà nói bậy, nhưng thấy nàng chờ mong, gã liền gật đầu: "Ta không đi đâu đã."
Cẩm bảo lâm thay đổi, mọi người sẽ cho rằng đây là thành quả việc nàng ngày ngày vất vả tới thăm.
Nhưng hôm nay gã lại ngắm trăng, tuy cách cửa sổ giấy nhưng gã lại nhìn rất lâu.
Từ Tư Uyển bỗng cảm thấy tội lỗi tột độ, nàng vốn đã chuẩn bị sẵn những lời giảo biện, nhưng bản thân lại không thể nói gì trước sự chân thành của gã.
Thấy nàng tươi cười đi tới, Cẩm bảo lâm vội đứng dậy.
Đường Du giật mình sợ hãi.
Nếu hữu dụng, hãy để ta giúp người."
Lúc này, gã thấy rất rõ sự yếu ớt của nàng, nàng như bức tượng xinh đẹp sợ bị người ta đập nát, cho nên đau khổ cầu xin gã che chở mình.
Nhưng bây giờ xem ra bước đi này cũng sắp đến rồi.
Nàng uống thuốc xong, lại nắm chặt tay áo gã.
Sợ nàng lo lắng, gã đi lấy thuốc rồi trở về rất nhanh, Từ Tư Uyển chỉ chờ giây lát đã thấy gã bưng một chén ngọc nhỏ quay lại.
Gã trốn tránh đau khổ, trốn tránh tất cả bất bình trên thế gian, thậm chí trốn tránh xuất thân của mình, ánh trăng này gã cũng không ngắm nửa, bởi vì cảnh còn người mất là điều rất đáng sợ.
Nhưng nếu ở riêng, ngươi cứ gọi ta như thế cũng được, ta thích."
Vào tháng hai, thời tiết ấm dần.
Nhưng gã không ngủ được, ngồi một lát tâm trạng lại thấy không yên, đi dạo một vòng, cuối cùng ngồi xuống cạnh bàn.
Gã sớm đã biết tóc nàng đen như lụa, vừa mềm vừa mượn, nhưng khi nãy m*n tr*n lại mang đến xúc cảm khác trước.
...
Nàng đương nhiên hiểu ý gã, gã nhất quyết muốn tham gia vì sợ nàng gặp nguy hiểm trên con đường này.
Mí mắt gã run lên, ngước mắt, đúng lúc đón nhận ánh mắt tràn ngập ý cười của nàng: "Tên ta hay hơn cách xưng hô nương tử khô khan kia rất nhiều""
Gã thức cả đêm, sắc mặt mệt mỏi, nhưng trên khóe miệng vẫn có một nụ cười nhẹ.
"Vậy thì tốt." Từ Tư Uyển yên tâm, bỗng nhíu mày, nghiêm nghị nói, "Mấy ngày trước ta đột nhiên cảm thấy...!Dù sao cũng nên cẩn thận một chút, dù sao Cẩm bảo lâm cũng có hoàng tử, ta qua lại với ả, lại hay thưởng cho cung nhân của ả, nếu thấu hiểu thì sẽ nghĩ ta không đành lòng nhìn các ngươi chịu khổ, nhưng nếu không thì lại nghĩ ta đang có mưu đồ với hài tử của ả ta.
Nàng gật đầu ưng thuận.
...
"Tỉnh rồi à?" Gã gọi, sau đó tới gần.
Nếu nàng muốn lập quy củ, gã cũng không oán không hận.
Lỡ sau này xảy ra chuyện gì cần điều tra..."
"Đa tạ nương tử nhớ thương." Ninh Nhi cúi đầu, "Nô tỳ khá hơn rồi.
Các ngươi...!Các ngươi đều phải sống sót...! Ta...!Chúng ta cùng nghĩ cách xem nên làm thế nào..." Nói rồi nàng lại cúi đầu, "Ả hiện giờ...!Ả hiện giờ có việc nhờ ta, tuy không tín nhiệm nhưng ả cũng không cảm thấy ta đang lừa ả, chúng ta còn thời gian...! Chúng ta từ từ nghĩ xem..."
Thật ra ở Niêm Mai Các của nàng có một thư phòng riêng, trong phòng ngủ chỉ có một giá sách nhỏ đặt vài cuốn nàng thích hay đang đọc.
Cố gắng bình tĩnh lại, gã thổi tắt nến, thả màn, đứng dậy đi dạo đến bên cửa sổ.
Sau lần đó, dường như gã chưa từng bị nặng lời, nàng luôn dịu dàng cứ như thật sự coi gã là ca ca.
Dứt lời, gã mím môi, hồi hộp chờ câu trả lời của nàng.
Gã biết nàng đối xử tốt với gã, nhưng nỗi sợ đã ăn sâu vào xương rất khó thay đổi.
Gã nhớ rõ cảm giác ôm nàng, nàng nhẹ nhàng rùng mình trong lòng gã khiến gã cảm thấy hình như trong trời đất này chỉ có bọn họ.
Gã ngẩng đầu tìm nơi phù hợp đặt cuốn sách trong tay, mỗi một cử chỉ cũng toát ra sự thanh khiết.
Nhưng ở đầu ngón tay chạm đến màn nháy mắt, hắn nhịn xuống.
Lời trong lời ngoài vẫn là lo gã trực tiếp đi hành thích.
Nàng thở phào, yên tâm nằm xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ phút này gã bỗng cảm thấy cho dù nàng muốn hành thích vua, gã cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Cũng may gã nhận ra sự khác thường của mình trước nàng, do vậy gã vội xoay người ra ngoài: "Ta đi gọi Hoa Thần."
Gã cười lắc đầu.
Nhưng việc xảy ra đêm qua là lỗi của gã.
Đối với người không quyền không thế trong cung, có rất nhiều thời điểm bạc là vật cứu mạng.
Gã nhắm mắt, nhớ lại hình ảnh nàng nức nở ngã vào lòng mình khi nãy, mà tay gã m*n tr*n sau lưng nàng, xúc cảm chạm đến mái tóc đen nhánh.
Nàng im lặng một lát mới nói, "Đường Du, ta thật sự không thể đánh cược, ta nhất định phải lấy mạng Cẩm bảo lâm.
Từ Tư Uyển lại nhìn Ninh Nhi: "Gần đây vết thương của ngươi đỡ hơn chưa? Cẩm bảo lâm còn trút giận lên ngươi không?"
Hình như gã chưa từng gần nàng như vậy, cũng chưa từng thấy nàng sợ hãi đến thế.
Nàng hình như rất sợ gã đi chịu c·h·ế·t.
Nàng ngồi dậy nhìn gã.
Cung nhân có thể hầu hạ bên cạnh dù là nam hay nữ, không phải ai cũng được làm việc này.
Trong bóng đêm gã chăm chú nhìn bàn tay của mình, xúc cảm ấy hình như vẫn còn đây.
"Được." Đường Du cười đứng dậy.
"Nhưng ta không dám đánh cược!" Nàng nắm chặt cánh tay hắn, gương mặt đầy nước mắt ngẩng lên, có hơi điên cuồng, có hơi đáng sợ, lại khiến người ta phải đau lòng, "Trong hoàng cung này, các ngươi đều là người thân của ta, ta không dám đánh cược! Đường Du...! Đây là cuộc chiến không có hội kết! Ta không thể đánh cược với ả...! Ta...!Ta muốn hành động trước...!Trước khi ả phát hiện ta sẽ không giúp ả chuyện của hoàng trưởng tử...!Ta muốn bảo vệ các ngươi! Ta phải bảo vệ các ngươi chu toàn!"
Nên là thế.
Gã nhìn nàng một lúc lâu, thấy mắt nàng hơi sưng, trái tim thoáng rung động: "Mắt nương tử sưng lớn, lát nữa truyền Lộ thái y tới xem đi."
Sau đó gã bưng chén thuốc lên muốn đút nàng, nhưng có vẻ nàng đã bình tĩnh lại nên đưa tay nhận lấy, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Cho nên ta nghĩ nếu ả không xem sổ sách, các ngươi không ngại thì cứ làm giả đi.
"Không đâu, tin ta." Đường Du lau khô nước mắt trên má nàng, "Mấy hôm nay người không ngon giấc, dưới bếp đã chuẩn bị thuốc an thần trước, đang còn hâm nóng trên bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi sự quan tâm và sự đối xử bình đẳng trước đây đều do nàng chủ động, gã làm việc trong giới hạn do nàng đề ra thì không có gì phải sợ.
Ninh Nhi lắc đầu.
Nàng thật sự rất đẹp, quyến rũ nhưng không tầm thường, hiện giờ hàng lông mi cong vuốt còn dính nước mắt thoạt nhìn vô cùng đáng thương, lại càng giống tiểu yêu xinh đẹp.
Gã vừa đứng dậy, nàng lại ngẩng đầu: "Vậy ngươi đừng đóng cửa.
Gã cùng từng chải đầu cho nàng.
Lâu nhất là cách bốn năm ngày, nàng sẽ tới Diệu Tư cung một chuyến, lần nào cũng cho cung nhân của nàng ta chút bạc vụn.
Nàng buông tay, nhưng lại nắm chặt góc áo gã, cứ như rất không yên tâm, sợ gã lừa nàng, ngập ngừng nói: "Không được hành động thiếu suy nghĩ.
Lâu rồi gã không bị phạt, lần trước bị phạt là ăn đòn ở chỗ Đào thị.
Vào phòng, nàng ta không nhịn được, vội nói: "Ngày mai...!Ngày mai Tranh Nhi được hai tháng tuổi...".
Người đừng lo, lợi hại trong việc này ta cũng hiểu, ta sẽ không cầm đao đến Diệu Tư Cung đâm ả một nhát." Nói tới đây gã cười tự giễu, "Nhưng người đừng hòng đẩy ta ra.
Trùng hợp đám cung nhân này đều còn trẻ, trong đó đa phần chỉ mới tiến cung, tâm tư đơn giản, qua lại thường xuyên bọn họ sẽ nhớ cái tốt của nàng.
"Nói gì đấy hả?" Đường Du cau mày, "Nếu để người gánh vác chuyện nguy hiểm như vậy, ta có ích lợi gì?"
Gã lo lắng cho nàng là thật, nhưng nàng lại từ chối, ngoại trừ khoảnh khắc luống cuống hôm qua khi nghe gã nói trực tiếp đi ám sát Cẩm bảo lâm, từng lời từng chữ, thậm chí là những giọt nước mắt của nàng khiến gã tự nguyện tham dự.
Lần này nàng không còn nắm chặt như trước, nhưng ánh mắt vẫn lộ sự bất an: "Ta sẽ ngủ một giấc, ngươi đừng làm việc ngốc nghếch.
Ta...!Ta chỉ gặp ác mộng, sáng sớm ngày mai sẽ không sao nữa."
Gã đưa khăn cho nàng lau nước mắt, lau khô rồi, nàng đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại.
Nàng ngước mắt nhìn gã.
Nàng đã có kế hoạch, và kế hoạch này không thể thành công nếu không có sự giúp đỡ của gã.
Lúc mới tiến cung, gã có sở thích ngắm trăng, bởi vì mẫu thân từng dạy gã làm thơ về trăng rất nhiều, nói gã biết trăng là nơi gửi gắm tình cảm.
"Ngươi cứ ở bên ta là được." Từ Tư Uyển nhẹ nhàng nói, mặc dù nàng đã bình tĩnh nhưng vẫn khiến gã nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của mình tối qua, "Ngươi có thể ở bên ta đã tốt lắm rồi, ngươi không cần mạo hiểm thay ta, ta muốn tất cả các ngươi đều bình bình an an."
...
Gã lẳng lặng nhìn nàng, nàng lúc này bị lo âu thấp thỏm bao trùm.
Đường Du ngắt lời: "Tối qua là ta quá sốt ruột.
Nghe nàng nói Đường Du cũng dần bình tĩnh lại.
Ta ra ngoài lấy mang vào được không? Sẽ nhanh thôi, không kịp g·i·ế·t người đâu."
Nàng cắn môi, do dự một hồi, mới gật đầu: "Được."
Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến màn, gã nhịn lại.
Không phải chúng ta muốn lừa ai cả, chỉ là để tránh phiền phức thôi, có đúng không?"
Một tiếng gọi này tuy để trấn an nàng nhưng lại tồn tại d*c v*ng cá nhân không thể để người ngoài biết.
Đường Du vội đỡ lấy hai vai nàng, dùng rất nhiều sức, hai mắt khóa chặt nàng, ép nàng phải bình tĩnh lại: "Ả muốn làm gì?"
Đường Du giật mình, xoay người lại, cảm giác sợ hãi dâng trào.
Mà gã cũng hiếm khi có cơ hội có thể che chở nàng.
Nàng như ánh sáng chói lọi tuy khiến gã không thể kiềm chế, nhưng gã không xứng.
Từ Tư Uyển vén màn nhìn tấm lưng cao gầy của gã.
Nàng lắc đầu: "Nhưng ngươi..."
"Đường Du?" Nàng gọi.
Do vậy khi đó gã cảm thấy nhìn ánh trăng là có thể cho người nhà ở dưới chín suối biết gã nhớ họ thế nào.
Đường Du chăm chú nhìn nàng, nín thở: "Ta chỉ nhất thời..." Yết hầu nghẹn lại, gã vừa ép bản thân phải bình tĩnh, tự nhủ nàng sẽ không trở mặt vì chuyện này, vừa theo bản năng tưởng tượng bộ dáng nàng trở mặt, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên sống lưng.
Trước đó bỏ qua, sau này nếu ta thưởng bạc cho các ngươi thì các ngươi cứ nhớ thành ả thưởng là được.
Dường như gã không muốn trốn tránh nữa, bản thân đột nhiên có dũng khí trở lại, bởi vì trong tim gã có thêm một người, một người gã muốn bảo vệ.
Gã hoảng hốt, cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng vẫn ngẩn ngơ, mới tiếp tục nói: "Người đừng nghĩ bậy, ả không có bản lĩnh đó."
"Cẩm bảo lâm." Từ Tư Uyển nói nhỏ, tay nắm chặt vạt áo gã, "Ta...!Ta có thể trấn an ả trước, nhưng ả điên rồi! Ả điên rồi! Ta không thể khiến ả ra tay trước...!Ta không thể..."
Là nàng trấn an nỗi bất an của gã, cho gã sự tôn trọng và quan tâm, giúp gã lần đầu cảm thấy cuộc đời này có lẽ không bất hạnh đến vậy.
"Ta chỉ sợ thôi." Nói rồi nàng cúi đầu ôm gối, cơ thể co rúm lại nhưng đã không còn sợ hãi run rẩy như hôm qua.
Nói xong, gã liền ngậm miệng, im lặng chờ phản ứng của nàng.
Khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, có lẽ cả đời chỉ có lúc này.
Đây là điều Cẩm bảo lâm quan tâm nhất, nếu không, mạng của Cẩm bảo lâm sớm đã không còn.
Gã hỏi lại: "Ả muốn làm gì? Nói ta biết."
"Cái gì? Không..." Nàng nắm tay gã càng chặt, hoang mang lắc đầu, "Ngươi không thể chịu c·h·ế·t như vậy.
Nếu người không chịu, thì cứ coi như chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, dù sao cũng không có đạo lý ta để người vì bảo vệ ta mà chiến đấu một mình."
Gã đứng giữa án thư và giá sách, quay lưng về phía nàng, xiêm y màu xanh nhạt của thái giám vốn đơn giản nhưng gã mặc lại toát lên khí chất cao quý.
Cây cối đâm chồi nảy lộc, trăm hoa đua nở, cảnh trí trong sân khiến người ta chỉ cần nhìn là đã cảm thấy thoải mái.
Từ Tư Uyển lo lắng: "Nhưng việc này..."
Đến lúc đó ả sẽ...!Sẽ lấy mạng Tư Yên, lấy mạng ngươi, lấy mạng Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân, Quế Phức...!Ả sẽ khiến các ngươi c·h·ế·t không toàn thây..." Nói tới đây, nàng đờ đẫn cúi đầu, hai mắt trống rỗng nhìn khắp nơi, "Mấy ngày nay ta vừa nhắm mắt là sẽ thấy hình ảnh các ngươi c·h·ế·t không toàn thây.
Từ gia sắp xếp gã đến bên nàng vốn là muốn gã hỗ trợ nàng, nhưng cho tới nay đều là nàng nhân nhượng gã.
Không sao, gã sẽ mãi mãi khắc ghi lúc này, nhớ cả đời.
Gã không sợ hành vi thất lễ của mình gây ra mối hoại gì, nhưng lại sợ cảm xúc của mình liên lụy tới nàng.
"Được." Nàng gật đầu, quay lại giường ngồi xuống chờ họ.
Thấy gã thở phào, nàng càng cảm thấy khó chịu, vươn tay đẩy gã: "Ta muốn xuống giường, gọi Hoa Thần vào giúp ta."
Ta sẽ nghe người sắp xếp, chỉ cần người cho ta biết người muốn làm gì.
Gã mỉm cười: "Người yên tâm."
Lúc ra ngoài...!Kéo bình phong ra!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay trăng sáng, dù cách cửa sổ giấy vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng vầng trăng.
Ta thấy người quá sợ hãi, chỉ muốn kết thúc việc của Cẩm bảo lâm càng sớm càng tốt để người yên giấc.
Hoang mang lâu như vậy, ván cờ của nàng cũng dần bố trí xong.
Xúc động lao đi g·i·ế·t người cũng dần vơi đi, gã lúc này chỉ còn lo lắng cho nàng, cánh tay nhẹ nhàng đưa lên m*n tr*n mái tóc hỗn loạn của nàng, "Nếu đã còn thời gian, ta đi lấy chén thuốc an thần, người an tâm ngủ một giấc trước, được không?"
Ngươi...!Ngươi đừng xằng bậy..."
Nàng khiến gã không sợ gì cả, mọi thứ gã đều có thể cho nàng, quá khứ khó khăn cũng trở nên không đáng nhắc tới.
"Vậy thì tốt." Từ Tư Uyển cười gật đầu.
Câu này gã nói chuyện trang trọng hơn.
Đường Du cố gắng bình tĩnh lại, dựa vào mép giường ngồi xuống đất.
Điều này nghe qua có vẻ giống những gì nàng đã nói.
Gã đặt chén ngọc lên bàn ở đầu giường trước, sau đó đi đóng cửa, kéo bình phong, mới quay lại.
Từ Tư Uyển đã bắt đầu nóng vội, chiều nay sau khi thăm Cẩm bảo lâm, nàng gọi Ninh Nhi và hoạn quan chưởng sự của nàng ta tới chỗ không người hỏi chuyện: "Thường ngày Cẩm bảo lâm có xem sổ sách trong viện không?"
Nhưng giữa họ lại là một thật một giả.
Đường Du nhìn Từ Tư Uyển, thở dài.
Đường Du hít sâu một hơi: "Ta thấy nương tử quá sợ, chỉ muốn giúp nương tử bình tĩnh lại, nhất thời buột miệng gọi tên người."
Làm cung nhân trong cung hơn mười năm đủ để gã hiểu ra một chân lý, đó là không thể vượt qua giới hạn giữa bề trên và hạ đẳng.
"Không sao." Nàng thản nhiên lắc đầu, "Chỉ là khóc thôi, qua một lát sẽ hết, uống thuốc phiền phức lắm."
Đường Du chợt hoàn hồn, cảm thấy bản thân như thế là mạo phạm nàng, vì thế quyết tuyệt rời mắt đi.
Vì nàng đang ngủ, gã không thể đốt đèn, lại sợ đùa nghịch cửu liên hoàn phát ra tiếng động, nhất thời ăn không ngồi rồi.
Đến lần xoay quanh thứ ba, ma xui quỷ khiến hắn dừng chân bên mép giường, ngồi xuống xuống, muốn nhìn nàng.
Hình như nàng thật sự rất sợ, liên tục lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Do vậy gã muốn biết mọi thứ, muốn biết suy nghĩ của nàng ổn thỏa, biết nàng an toàn, nếu có việc gì không an toàn, gã sẽ làm thay.
Chuyện Cẩm bảo lâm vẫn còn trút giận lên cung nhân cũng đang giúp nàng, giúp nàng trở thành ánh sáng trong lòng các cung nhân.
Mấy ngày sau đó, nàng thường xuyên đi thăm Cẩm bảo lâm.
Nàng lo gã sẽ làm ra điều gì đó ngốc nghếch.
Nàng thân thiết nắm tay Cẩm bảo lâm, nhẹ nhàng nói: "Trời còn lạnh, đừng để trúng gió, chúng ta vào phòng thôi."
Chương 46: 46: Tên
Dứt lời, nàng buông gã ra.
"Xảy ra chuyện mới điều tra." Từ Tư Uyển ngắt lời, "Nếu không có chuyện gì thì không điều tra không phải sao? Huống hồ trong cung vốn dĩ có rất nhiều sổ nợ không nói rõ, cung nhân hầu hạ ả lại bị đổi từ đầu đến cuối, ngay cả khi điều tra thì cũng không giải quyết được gì."
Thìa ngọc còn ở trong tay gã, gã cúi đầu, cố gắng khống chế cảm xúc.
Lần nữa Từ Tư Uyển tới thăm Cẩm bảo lâm là vào ngày mười bốn tháng hai.
Gã mượn ánh nến mờ nhạt lặng lẽ nhìn nàng một lát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ả..." Từ Tư Uyển run rẩy, "Ả nói ả đã hai bàn tay trắng, nếu...!Nếu ta dám lừa gả, ả sẽ tranh đấu tới cá c·h·ế·t lưới rách.
Cẩm bảo lâm nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Do vậy gã ngồi ở giường trà một lát, chợt nghĩ nếu bản thân ngủ một giấc nhỏ nàng cũng sẽ không trách cứ.
Sáng sớm hôm sau, khi Từ Tư Uyển thức giấc, Đường Du đang sắp xếp lại sách trên giá.
Gã nhẹ nhàng gật đầu: "Ta giúp người." Nói rồi, gã nhìn bốn phía, "Cho ta thanh đao, ta lập tức đi ngay."
Nếu nàng có sơ xuất gì, gã sẽ chẳng còn gì cả.
"Nương tử nói cũng có lý." Hoạn quan hành lễ, nhưng lại nhíu mày, lộ vẻ do dự, "Đổi trắng thay đen thật ra không khó, có điều...!Sổ sách như vậy sẽ không khớp với ngân lượng thực tế.
"Tư Uyển." Lần đầu gã gọi thẳng tên nàng.
Đường Du không miễn cưỡng: "Tối qua..."
Hoạn quan đáp: "Tâm trạng Cẩm bảo lâm lúc nào cũng không tốt nên không hề chạm tay vào sổ sách."
Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, gã bình tĩnh hỏi: "Nương tử muốn g·i·ế·t ai?"
"Cũng đúng." Hoạn quan thả lỏng.
Ả điên rồi, ả điên rồi..."
Cẩm bảo lâm...!Khi tâm trạng không vui cũng còn đánh, nhưng gần đây nương tử hay tới, lúc nào cũng tặng nàng ta vài thứ, tâm trạng nàng ta cũng tốt hơn, số lần phạt cung nhân cũng ít đi nhiều."
"Vậy ngươi đừng đi." Nàng sợ sệt nhìn gã, "Dù sao...!Ngươi trực đêm cũng không ngủ được, cứ ở lại trong phòng ta đi, đừng nghĩ những việc khác."
Gã dừng lại, quay đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã cười: "Nếu người đã không đồng ý, ta sẽ không tự tiện ra tay, yên tâm đi."
Đường Du im lặng rất lâu mới xoay người, đi dạo trong đêm.
Ngay sau đó, nàng cười nhẹ: "Thứ buột miệng thốt ra này không được tốt lắm, nếu để kẻ khác nghe thấy sẽ gặp phiền phức." Nói rồi, nàng xuống giường, đi chân trần đến trước mặt gã, "Ở trước mặt người khác ngươi cũng không thể buột miệng như vậy, dù là Hoa Thần Nguyệt Tịch cũng không được.
Cho dù có, gã cũng cảm thấy bản thân không đáng.
Trái tim Đường Du thắt chặt, chặt đến mức khiến gã nhất thời không có nỗi.
Dần dần, trái tim gã trở nên c·h·ế·t lặng, cũng đã học được cách trốn tránh.
Gã vừa lướt qua hai cuốn sách hôm qua nàng đọc, sau khi lật xem vài trang, gã nhất thời không còn hứng thú, vì thế tạm gác trên bàn giường trà.
Gã theo bản năng muốn từ chối, thậm chí muốn bỏ chạy, nhưng khoảnh khắc đón nhận ánh mắt của nàng, đầu gã lại trống rỗng, không nói được gì.
Nàng hơi do dự: "Ngươi có gọi tên ta đúng không?
Hiện giờ chỉ thiếu một bước, chính là Cẩm bảo lâm vẫn chưa nói ra Ngọc phi đã áp chế ả thế nào.
Nhưng tối qua...!Ngươi cứ coi như ta không nói gì cả, ta có thể tự lo liệu, ngươi không cần mạo hiểm thay ta."
Bước vào viện, nàng thấy Cẩm bảo lâm đang ung dung ngồi dưới mái hiên, thờ thẫn nhìn phía trước.
Hình như chưa từng có ai không màng tất cả mà bảo vệ gã như vậy.
Đường Du bật cười, gật đầu đồng ý, đi kéo bình phong ra mới ra ngoài.
Gã vừa đi hai bước, Từ Tư Uyển đột nhiên nói: "Tối qua..."
Gã lặng lẽ lắc đầu, do dự một hồi mới ngồi vào mép giường, "Nếu chỉ xét quan hệ chủ tớ, vốn là ta che chở người.
Trái tim gã không thể an bình lại, tất cả lý trí đều không quan trọng, gã như bị bỏ bùa, chỉ muốn tranh đua giúp nàng, dù là núi đao biển lửa cũng sẽ không tiếc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.