Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 226: Dũng giả lạc lối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226: Dũng giả lạc lối


Phía dưới, một nhóm người lạ đang chậm rãi bước tới giữa khoảng trống trong rừng — bảy người, ba nữ bốn nam, toàn thân vận chiến phục mang phong cách cổ đại phương Tây. Vũ khí sắc lạnh, áo giáp sáng mờ vì bụi đất và máu cũ, trên vai còn thêu dấu hiệu lạ — hình ảnh một con diều hâu đang giang cánh giữa vầng trăng đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và rồi bảy con người ấy, mang những nỗi sợ chưa gọi thành tên, dẫn nhau đi về hướng Đông Bắc, để lại sau lưng một cánh rừng lạnh giá — nơi có kẻ vừa đi khuất, nhưng lời nói vẫn vang vọng như lời nguyền giữa đêm đen.

Băng Tử Huyên nheo mắt nhìn Gaius thật sâu. Sự điềm tĩnh trong người đàn ông này không hề giống loại người chỉ biết vung kiếm. Hắn thấy được cả sự khôn ngoan lẫn cốt cách trong ánh mắt đó — một thủ lĩnh thực thụ.

Một kỵ sĩ tầm vóc lớn, cơ bắp như tượng đồng, vác theo đại kiếm nặng trĩu trên vai, khạc ra một câu đầy giận dữ:

Giọng hắn rõ ràng, từng tiếng như chạm thẳng vào lòng người, mang theo âm hưởng lành lạnh, không vội không gấp, nhưng đủ để khiến tim người nghe chậm lại một nhịp.

"Không có linh mạch… không có ma lực luân chuyển. Cứ như nơi này bị phong bế toàn bộ… đáng sợ thật."

"Nếu thật vậy, cảm ơn vì đã không ra tay."

Không chút do dự, hắn tung người lên không, thân ảnh nhẹ nhàng như sương mù, bám lấy vài cành cây rồi rơi xuống mặt đất bằng bước chân hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Gaius nhìn theo bóng lưng ấy, lặng lẽ nói trong đầu:

---

Gaius – lãnh đạo có vết sẹo, khí chất như đá núi, Roland – chiến sĩ cường tráng, vung kiếm như sấm, Elira – pháp sư tóc vàng, tâm trí n·hạy c·ảm, Lysa – sát thủ nhỏ bé, nhưng trực giác như thú hoang, Mira – cô gái tóc đỏ, điềm tĩnh như dòng suối giữa đêm, Thorne – học giả pháp thuật, đầu óc là kho tàng tri thức, Dante – kẻ đầu tiên mở miệng, bản tính nóng nảy nhưng cảnh giác cao độ.

Sau một lát im lặng, hắn cất tiếng — giọng không lớn, không nhỏ, nhưng lạnh như sương khuya:

Giọng hắn trầm thấp, độc thoại trong màn đêm. Mắt ánh lên tia quyết liệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lysa nhíu mày, nhưng Gaius gật nhẹ, như thể đã hiểu ngụ ý.

“Cảm ơn…”

"Dừng lại. Xếp đội hình tròn, giữ chặt vị trí. Không được tản ra. Nơi này... có thứ gì đó đang chờ."

Lysa cau mày, không hạ dao, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ:

“Phía trước… là tử địa. Đừng đi về hướng đó.”

Lysa nghiến răng một cái nhưng không phản bác. Sự quả quyết trong mắt Gaius khiến cô không thể phủ nhận. Dù lòng còn nghi kỵ, cô vẫn lặng lẽ thu lại đoản đao.

"Có gì đó đang theo dõi… từ trên cao."

Tiếng nói kia vẫn vang đều, như dội từ rừng cây vọng lại:

Kara — cô gái tóc đỏ cột cao, khẽ rùng mình:

"Chúng ta bị ném vào vùng đất này mà chưa rõ lý do. Nếu anh là người thuộc về vùng đất này, mong có thể... chia sẻ ít nhiều. Nếu không, ít nhất ta hi vọng, cả hai phía đều không cần máu đổ thêm nữa."

Gaius không nổi giận. Anh tiến một bước về phía cô gái nhỏ, giọng trở nên dịu dàng như an ủi:

Tiếng bước chân của Băng Tử Huyên đã dần tan vào màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây rừng cổ. Cành lá lay động như vẫy chào tiễn biệt, ánh trăng mờ đổ bóng dài trên mặt đất rậm rạp. Ai cũng nghĩ rằng người áo đen bí ẩn kia đã thật sự biến mất vào rừng sâu.

Anh quay lại nhìn đồng đội, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng:

“Theo hướng Đông Bắc, các ngươi sẽ tránh được vùng sương đen đang lan. Nhưng nên nhớ — đã đến nơi này, mạng sống cũng chỉ mỏng như sợi chỉ. Mỗi bước sai là một lần kéo gần c·ái c·hết... Hãy cẩn thận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dáng vẻ bọn họ hoang mang thấy rõ, ánh mắt liên tục đảo quanh, v·ũ k·hí luôn sẵn sàng rút ra. Như thể họ vừa bị quẳng vào thế giới này mà chẳng hề báo trước.

"Đừng manh động, Lysa. Trước tiên, hãy hiểu rõ nơi này là đâu… Có thể chúng ta vẫn còn đường sống."

Một người đàn ông vóc cao, tóc rối, gương mặt phóng khoáng nhưng hiện đầy lo lắng:

Hắn liếc xuống lần nữa, ghi nhớ từng khuôn mặt.

“Chúng ta sẽ đổi hướng. Hướng Đông Bắc, như lời hắn nói. Ta cảm nhận được... hắn đã bước qua thứ gì đó mà chúng ta chưa từng tưởng tượng nổi.”

Một cô gái tóc đen ngắn, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt sắc như lưỡi đao, quay phắt lại, tay đã rút đoản đao ra khỏi bao:

"Hắn không giống người thường..."

Từ trên cao, Băng Tử Huyên thu lại mọi thông tin như nuốt vào đáy mắt. Bảy người, có tổ chức, có năng lực, nhưng chưa thích nghi được với môi trường hiện tại. Chúng đến từ thế giới khác — điều này quá rõ ràng.

“Không có chút năng lượng nào trong không khí. Không thể dùng phép thuật… Nếu hắn nói đúng, chúng ta không thể tự vệ.”

Dưới tán rừng âm u, nơi ánh trăng chỉ còn là những sợi bạc mong manh xuyên qua màn lá dày đặc, Băng Tử Huyên khựng lại sau một đoạn chạy dài.

Giọng Lysa nhẹ mà sắc như kim châm, hai mắt không rời khỏi từng nhịp thở của đối phương. Trong tay, đoản đao thứ hai đã rút ra tự lúc nào.

Sau câu nói cuối cùng, không còn gì ngoài sự im lặng nặng nề. Cánh rừng chìm vào sự trống trải đến rợn người, như thể bóng dáng của Băng Tử Huyên chỉ là một ảo ảnh, lời nói của hắn chỉ là gió thoảng đêm dài.

Noah, kiếm sĩ cao lớn, người từng đánh văng xác thú cấp cao ở thế giới cũ, nay cũng chỉ siết chặt cán kiếm mà không nói lời nào.

"Không ngờ nơi đảo này lại là mạch giao cắt của nhiều khoảng không gian đến thế... Nếu đúng như lời vị thần kia nói, thì thứ có thể cứu Hàn Tuyết có khả năng ẩn gần quanh khu đảo này."

Một cô gái trẻ tóc vàng, ánh mắt linh động nhưng lúc này lại mờ mịt như sương phủ, siết chặt cây pháp trượng:

"Lysa, đủ rồi! Dừng lại! Hắn ta không phải kẻ cần phải giao thủ!"

“Hắn không cần phải nói gì nếu muốn hại chúng ta. Hắn đã có cơ hội từ trước rồi. Những lời vừa rồi… là lời cảnh báo thật lòng.”

Không phải địch nhân, nhưng cũng không thể gọi là bạn. Bọn họ là những kẻ lạc lối, bị kéo vào một thế giới không thuộc về mình. Hắn không định giao thiệp. Sự im lặng là tấm áo choàng an toàn nhất lúc này.

Hắn khựng lại. Mắt lóe lên như thú hoang vừa ngửi thấy sát khí. Một luồng nguy hiểm bất chợt lao đến sau lưng — tựa như bóng tối xé gió lao thẳng vào huyệt tâm.

"Ta không phải kẻ theo dõi... mà là kẻ đi trước. Các người chỉ vô tình đi sau mà thôi."

"Nếu thật sự có vật kia... ta cũng không cần mạo hiểm bước vào cái nơi được gọi là Cổ Địa làm gì nữa. Nhưng để tìm được lối dẫn ra thì..."

Cả bảy người đều giật mình ngẩng lên, ánh mắt lo lắng nhìn nhau. Trong vô thức, họ quay đầu về hướng giọng nói vừa phát ra, nhưng — chẳng còn ai cả.

Cô gái tóc đỏ bên cạnh cô, bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng giữ tay bạn mình lại:

"Lén lút theo dõi bọn ta từ đầu đến cuối, ngươi chắc chắn không phải kẻ gì tốt lành..."

Phía đối diện, cô gái nhỏ tóc đen – Lysa – ánh mắt sắc như dao đang lướt theo hắn với khí thế lạnh lùng. Nàng xoay người một vòng từ trên cành cây, giày nhẹ đáp xuống đất như một chiếc lá khô, chẳng khơi dậy nổi một chút gió bụi nào.

"Mười phút... hết thật rồi..."

"Lysa, ta hiểu em chỉ đang làm điều đúng. Nhưng đôi khi... điều đúng không phải lúc nào cũng cần thiết. Đây có thể chỉ là một hiểu lầm."

"Xin lỗi. Đồng đội ta... bản tính n·hạy c·ảm và có phần nóng vội. Cô bé không có ý làm tổn thương anh đâu."

“Dù là gì, giọng nói đó… không giống người đùa giỡn.”

Anh khẽ nhắm mắt vài giây, hít một hơi thật chậm rồi mở ra đôi mắt ánh nâu đầy bình tĩnh:

Lysa là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng:

Nhưng chưa kịp xông lên, một giọng trầm đanh thép vang lên phía sau:

Khi mọi người chuẩn bị di chuyển, Gaius khẽ quay đầu lại nhìn vào bóng rừng âm u, nơi gió vẫn rì rào như thì thầm tên ai đó.

Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện, rối rít mà thấp thỏm.

"Không có kết nối. Phép thuật không hoạt động. Chúng ta không còn ở Aurenwald nữa… Dữ liệu này không trùng với bất kỳ không gian nào từng ghi nhận."

Rồi Gaius quay sang Băng Tử Huyên, ánh mắt trầm ổn và chân thành:

Khí mạch bị khóa chặt, giống như cấm chế ẩn trong cơ thể đột nhiên khởi động, cắt đứt mọi dòng chảy linh lực khiến tay chân trở nên nặng trịch như đá. Hắn nhíu mày, thở chậm một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời — trăng vẫn treo đó, mờ nhòe, lạnh lẽo.

Bầu không khí đặc quánh lại.

Nhưng ngay lúc ấy — một giọng nói trầm thấp, âm vang như vọng từ chính lòng đất — bất chợt truyền lại từ phía xa:

---

Người cuối cùng, có lẽ là thủ lĩnh, gương mặt chữ điền rắn rỏi, một vết sẹo kéo dài từ gò má trái đến gần khóe môi, trầm giọng cất lời, dứt khoát:

Lysa khẽ thở ra, ánh mắt vẫn còn chút đề phòng, nhưng cũng không đuổi theo nữa. Cô chỉ buông một câu thầm thì:

Giọng nói mang theo uy lực khiến cô khựng lại. Từ rừng cây, người đàn ông mang gương mặt nghiêm nghị, vết sẹo dài từ gò má trái kéo tới gần môi – Gaius – bước ra chậm rãi. Nhưng giọng điệu đã đổi thành mềm mỏng khi đối mặt với Băng Tử Huyên.

Không ai lên tiếng ngay. Họ chỉ lặng nhìn nhau, mỗi người mang một nét mặt khác nhau — hoang mang, ngờ vực, thậm chí sợ hãi.

Một chàng trai trẻ đeo kính, dáng vẻ như một học giả, tay đang lật quyển sách lớn dày cộp, lẩm bẩm như đọc thần chú, rồi lắc đầu chán nản:

Phản xạ như đã thành bản năng, Băng Tử Huyên nghiêng người lách mình thoát hiểm trong gang tấc. Một đoản đao bạc sắc lẻm lướt sượt qua áo choàng hắn, cắm phập vào thân cây phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta đã chém hàng trăm quái vật, nhưng chưa từng thấy nơi nào khiến máu ta lạnh thế này. Nếu là do một kẻ phù thủy nào đó chơi trò quỷ, ta thề sẽ bổ hắn làm đôi!"

"C·hết tiệt, ta thề lần cuối chúng ta vẫn còn ở khu đầm Varrens… nơi quỷ quái gì đây?"

Lời ấy không nói lớn, chỉ là một tiếng thầm nơi cổ họng. Nhưng đó là sự chân thành hiếm hoi trong một thế giới lạ lẫm đầy rẫy hiểm nguy, dành cho một kẻ xa lạ đã chọn không quay lưng với nhân tính.

Finn – chàng trai mang đôi găng tay khắc trận pháp – nhìn xuống lòng bàn tay mình:

"Gaius, anh không thấy sao? Hắn ta theo dõi chúng ta từ khi nào không rõ, lại còn ẩn thân trên cao... Một kẻ như vậy mà anh bảo không nguy hiểm?"

Băng Tử Huyên khẽ nghiêng đầu, không nói gì. Trong mắt hắn, chẳng hề có một tia sợ hãi nào — chỉ là một thứ bình thản và trầm lặng như mặt hồ trong gió.

Băng Tử Huyên đứng im trên cành cây cao, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen dài bay nhè nhẹ theo gió. Mắt hắn dõi theo bóng dáng bảy người lạ đang dần khuất xa giữa rừng. Hắn khẽ thở ra, như trút một điều nặng trĩu trong lòng.

“Hắn ta muốn dọa chúng ta sao…? Hay chỉ đang chơi trò lừa gạt?”

Hắn thử vận linh lực. Vô ích.

Băng Tử Huyên không đáp. Hắn chỉ xoay người, bóng lưng rời đi như gió lùa vào rừng sâu.

Chỉ có Gaius – người đàn ông mang vết sẹo dài, ánh mắt đã dày dạn kinh nghiệm – là vẫn dõi về phía rừng sâu, nơi Băng Tử Huyên đã biến mất.

Chương 226: Dũng giả lạc lối

Không khí trong rừng lặng xuống. Lá rơi lách tách trên những cành cao, tựa như thế gian đang chờ đợi câu trả lời của kẻ đứng trong bóng đêm.

Ngay lúc hắn vừa đặt chân lên một cành cây cao, thân thể đột nhiên run lên khẽ khàng như bị gõ chuông từ bên trong, một cảm giác nghẹt thở trào đến như có xiềng xích vô hình siết chặt toàn thân.

Không. Hắn là một con sói... nhưng là sói không muốn cắn khi chưa cần thiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226: Dũng giả lạc lối