Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 225: Cướp của g·i·ế·t người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Cướp của g·i·ế·t người


Bất chợt — Thi Quỷ bước ra từ bóng sau lưng hắn, từng bước nặng nề đạp vào mặt đất khiến rễ cây nứt toác, sát khí bức người như s·óng t·hần tràn ra, dìm ba kẻ kia trong áp lực vô hình không cách nào thở nổi.

Băng Tử Huyên phất tay một cái, đoản đao trở lại trong lòng bàn tay, linh lực còn dư âm nơi cánh tay như rít lên từng hồi chiến ca.

Hắn khẽ liếc lên bầu trời, ước lượng: “Bảy phút đã trôi qua… chỉ còn ba phút để giải quyết. Quá gấp.”

Kẻ bắn cung kia đứng yên một nhịp, rồi lập tức lùi lại, lặng lẽ rút khỏi chiến trường trước khi hắc vụ phía sau bùng phát triệt để, kéo theo ba tiếng cười khản đặc điên loạn vang vọng cả khu rừng…

“ẦM!!”

Lồng ngực hắn tràn ngập sức sống.

Không ngạc nhiên, nhưng vẫn là phản xạ bản năng của kẻ đã quen với mệnh lệnh bất chợt.

Hắn hạ người nhẹ nhàng xuống đất, không rút đao, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía kẻ tập kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên một cành cây cao lớn, giữa ánh sáng lốm đốm của rừng rậm, Băng Tử Huyên đứng đó—một tay duỗi ra, áo choàng phất nhẹ trong gió, đôi mắt lạnh như băng sâu.

Đúng lúc ấy, một âm thanh như xiềng xích nổ tung vang lên từ bên trong hắn.

"Xẹt!"

Ánh nhìn của chúng khóa chặt vào hắn.

Không còn là con mồi. Không còn là kẻ ngoài rìa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phía bên kia, Băng Tử Huyên bức tốc tiếp cận hai tên hề còn lại như tử thần giáng thế. Chưa kịp định thần, tên hề gầy ốm bị hắn tóm lấy mặt, từng ngón tay siết chặt như kìm sắt, rồi đập mạnh xuống mặt đất. “Rầm!” Một đường cày sâu đến cả chục thước xuất hiện, thân thể tên hề lê dọc theo đó, văng lộn mấy vòng rồi nằm bất động, mặt cắm xuống đất, không còn sức chống cự.

Đoản đao quen thuộc của Băng Tử Huyên lao đến trong quỹ đạo vặn xoắn đến mức bất khả đoán, như lưỡi rắn uốn mình xuyên qua tầng gió.

---

Làn hắc vụ u ám không ngừng xoáy quanh thân thể ba tên hề, bị chúng tham lam hấp thụ như nước rót vào vực cạn. Mặt đất nơi bọn chúng nằm đã bắt đầu xuất hiện các khe nứt, hơi lạnh trồi lên như từ Địa Ngục. Hình thể ba tên cũng đang dần biến đổi—xương cốt vặn vẹo, da thịt sạm lại như đang hoại tử, nhưng khí tức lại tăng lên vùn vụt, khiến lòng bàn tay Băng Tử Huyên bất giác siết chặt đoản đao hơn nữa.

Ánh mắt chúng chuyển thành nghiêm nghị và sắc như lưỡi dao.

Sự xuất hiện của hắn lúc này như một lưỡi dao chém thẳng vào sự tự tin của ba tên hề, khiến nụ cười dài ngoác trên gương mặt chúng méo mó, đảo ngược thành biểu cảm bất an thấy rõ.

"Tốt nhất vẫn là không nên để cho những tên này sống tiếp..."

“Quá đủ rồi...”

---

Hắn khựng lại. Một nhịp.

Băng Tử Huyên không nói gì, chỉ nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sát ý lạnh buốt. Nhưng rồi—hắn quay phắt đi, thân ảnh như biến mất trong không khí, phóng nhanh theo một hướng khác, gió rít theo từng bước.

Ngay khi quyết định xong, hắn bức tốc tháo chạy, thân ảnh như một làn khói xám xuyên qua rừng rậm, dẫm lên ngọn lá cũng không để lại tiếng động.

Ngay khi đầu ngón tay của tên hề chạm vào viên đá, đoản đao v·út qua, cắt sượt mu bàn tay gã, tạo thành một vệt máu sâu hoắm.

Trong một khắc ngắn ngủi, cả khu rừng như nín thở.

Băng Tử Huyên đứng sừng sững trước ba tên hề đang nằm sõng soài dưới mặt đất loang lổ máu và mảnh vụn cây rừng. Thi Quỷ lặng lẽ đưa từng tên đến, tay nắm như kìm sắt không cho phép bất kỳ kháng cự nào. Khi cả ba đã nằm gọn trước mặt hắn, khí tức t·ử v·ong trong rừng như bị kéo căng đến cực hạn.

Giọng nói của cô ta lại vang lên. Lạnh. Dứt khoát.

“Lấy được đồ rồi cũng coi như đạt mục đích… G·i·ế·t mấy tên này lúc này chưa phải là lựa chọn khôn ngoan.”

--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống. Tính toán rất nhanh trong đầu, cuối cùng Băng Tử Huyên thu đoản đao về, phất tay một cái—Thi Quỷ lập tức hóa thành khói đen, chui trở lại Linh Hư Hoàn.

Một luồng linh khí cuồn cuộn như thác lũ xé tan lớp da bình lặng, từ toàn thân hắn tuôn ra như thổi tung cả tầng không gian xung quanh.

“Vút—!!”

Tử Huyên khẽ nheo mắt, ánh nhìn lướt qua viên đá thất sắc dưới kia, giọng thì thầm hỏi ngược:

Băng Tử Huyên cúi người, ánh mắt lạnh lùng như dải băng giữa mùa đông bắc. Hắn nhẹ nhàng nâng đoản đao lên, linh khí khẽ động, lưỡi đao phát ra ánh sáng mờ nhạt, sắc bén lạnh lẽo đến thấu xương.

Chương 225: Cướp của g·i·ế·t người

“Lấy nó…”

“Muốn chạy, quá muộn rồi…”

Băng Tử Huyên nắm chặt đoản đao.

"Muốn g·iết chúng ta? Với thực lực này của ngươi… vẫn là chưa đủ đâu. Nếu chúng ta mà chỉ có chút năng lực như vừa rồi, thì đ·ã c·hết ở nơi này từ lâu rồi!"

Một giọng nói lạnh lẽo mà thanh khiết như sương mai bất chợt vang lên trong đầu hắn, nhẹ nhàng như lời thì thầm, nhưng lại khiến toàn thân Băng Tử Huyên chấn động như có một ngọn băng phong xuyên qua xương sống.

Cây cối nghiêng ngả. Lá cây xoay tròn như lốc xoáy.

---

“Mười phút…” – hắn khẽ cười.

Mà là kẻ sẽ tranh giành. Kẻ đáng để g·iết c·hết.

Mũi chân khẽ điểm cành cây. Ánh mắt không chớp nhìn viên đá dưới kia.

---

Cảm giác ấy – tựa như từ địa ngục trồi lên bầu trời, từng tế bào được gột sạch bụi bẩn, lột xác thần thánh.

"Âm khí… nặng thật!" — Hắn cau mày, nhìn về phía trước.

Nhưng như mọi khi, im lặng. Lặng như đá ngàn năm.

Huyết mạch hắn như sôi lên. Linh lực... trở lại.

Một vệt sáng màu lam nhạt xé tan không khí.

“Thứ đó là gì? Cô biết sao?”

Như một lệnh hành quyết.

---

Ba tên hề phía dưới, giờ không còn nụ cười điên dại.

Ngón tay béo núc ních chỉ còn cách viên đá thất sắc vài phân.

Hai tên còn lại ngay lập tức quay phắt đầu về hướng đao bay, cả ba đồng loạt nhìn lên.

Bùng—!!

Không cần hỏi, hắn biết—đây là bàn tay của Thần Nữ kia. Cô ta… đã phá cấm.

Nhưng chưa được bao xa, một tiếng “phựt” xé gió bất chợt vang lên từ cành cây cao phía trước—ba mũi tên đồng loạt lao đến, sắc bén và chuẩn xác đến kinh người. Một sát chiêu vô thanh vô ảnh, rõ ràng được chuẩn bị từ lâu.

Khí thế của Băng Tử Huyên... đã thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dứt lời, Thi Quỷ như một mũi thương đen tuyền vọt thẳng đến tên cao lêu nghêu, một quyền mạnh như thiên lôi giáng xuống đập thẳng vào sườn đối phương. Một tiếng “Ầm!” rung trời vang lên, thân thể gã hề bị thổi bay đi như bao cát giữa bão, cày nát cả một hàng cây, bụi tung mù trời, máu tươi vương vãi.

Một tên bật cười khàn khàn, rồi gằn giọng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

---

Vừa dứt lời, đoản đao lóe lên—nhưng đúng khoảnh khắc đó, nụ cười quái dị lại nở bừng trên gương mặt ba tên hề, uốn cong gò má gớm ghiếc như thể c·ái c·hết trước mắt không hề khiến chúng kinh hãi, mà còn… thích thú.

Từng luồng khí đen mờ mờ bốc lên quanh ba tên hề, như thể chúng đang mở ra trạng thái sát thủ thật sự.

Ngay khoảnh khắc Băng Tử Huyên nắm chặt đoản đao và hạ xuống, không khí xung quanh tựa như đông đặc lại trong thoáng chốc—bạo phong từ cú tiếp đất lan ra thành từng vòng sóng khí nhẹ nhưng sắc bén, cuốn tung lá cây và bụi mù xung quanh. Hắn nhìn qua Đá cầu vồng lập tức dùng hấp lực thu lại trên tay rồi đưa hẳn vào Linh Hư Hoàn cho chắc chắn.

"Nếu cấm chế trong người ta được giải hoàn toàn, có lẽ vẫn có thể liều một trận… Nhưng giờ…"

Không một tiếng đáp. Không một nhịp thở vọng lại.

Dưới kia, một trong ba tên hề—gã béo lùn—đưa tay ra với vẻ mặt háo hức như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích.

“Ngươi có mười phút.”

“Lại nữa sao…” – hắn thở dài trong tâm trí, không tức giận, chỉ là một thoáng quen thuộc của kẻ đã nửa tin, nửa mặc kệ.

Tên hề giật nảy người, nhảy lùi một khoảng xa, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn pha chút hoảng hốt.

Một nữ nhân trẻ với nửa khuôn mặt che bằng khăn đen, ánh mắt sắc như chim ưng từ trên cành cây cao đáp trả lại cái nhìn của hắn. Không có lời thách thức. Không có tiếng gào thét. Chỉ là một màn đối đầu vô thanh giữa sát khí và khí phách.

“Rút…!” — Tên hề cuối cùng cũng gào lên, giọng run rẩy. Ba thân ảnh đồng loạt bắn vọt về ba hướng khác nhau như những mũi tên đứt dây cung. Nhưng ngay khi bóng chúng còn chưa khuất hẳn vào màn cây rậm rạp, tiếng cười lạnh lẽo của Băng Tử Huyên đã vang lên sau lưng chúng.

Tên béo còn lại vừa quay đầu tháo chạy, thì từ phía sau, một cước như dời non lấp biển tung ra—Băng Tử Huyên sút thẳng vào bụng gã. “Bốp!!!” Cú v·a c·hạm như sấm nổ khiến cả tảng đá phía sau nổ tung thành từng mảnh vụn. Tên béo rú lên, thân thể cong gập lại như con tôm, phun ra một ngụm máu lớn rồi gục xuống không nhúc nhích.

Không khí trở nên tĩnh lặng kỳ quái sau cuộc t·ruy s·át chớp nhoáng. Lá cây rơi lả tả xuống từ những cành cây vừa bị tàn phá. Thi Quỷ chầm chậm bước tới cạnh chủ nhân, ánh mắt vô thần nhưng sát khí vẫn còn dâng ngùn ngụt.

Băng Tử Huyên phản ứng trong chớp mắt—nhún người bay v·út lên không trung, lướt nhẹ nghiêng mình chỉ vừa đủ né qua ba mũi tên sượt ngang áo, thậm chí còn chưa kịp chạm vào da thịt. Động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mà lại sắc bén như cắt ngàn dao gió.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 225: Cướp của g·i·ế·t người