Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Con không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu
Đới Tứ Hải vốn chẳng ưa gì cả hai người giám hộ của Lương Mạn Thu: Lương Lập Hoa thì bất tài, còn cha Giám đốc này thì coi trời bằng vung. Lương Mạn Thu mà sống cùng người nào trong số họ thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Ông bỗng tức khí, máu nóng dồn lên, nạt lại:
– Đúng vậy.
Đới Kha ngồi đọc thư dưới ánh đèn bàn, một tay cầm tờ giấy viết thư mỏng tang, tay kia thi thoảng lại đưa lên xoa cằm.
Đới Tứ Hải thoáng chút nể phục người cảnh sát trẻ này:
– Vì Tiểu Thu muốn ở lại nhà ông chủ Đới, vậy sự cố nhỏ tối nay cứ coi như Tiểu Thu được người thân đón về chơi cuối tuần, ông thấy sao?
– Ông chủ Đới, Giám đốc, xin nghe tôi nói đã. Hai bên chúng ta tạm thời mỗi người nhường một bước. Anh Đới, Mạn Thu là con gái của đồng đội cũ anh, ý của anh là muốn đưa Mạn Thu về sống cùng mình, dù là nhận nuôi hay bằng hình thức nào khác, đúng không ạ?
Đới Tứ Hải quyết đoán đề nghị:
– Anh là người có tấm lòng nhân ái và rất có trách nhiệm, tôi nghĩ bố của Mạn Thu hẳn cũng rất mong muốn kết quả này. Vậy thì chúng ta sẽ tìm cách hoàn tất các thủ tục hợp pháp sau, tối nay chắc chắn chưa thể có kết quả cuối cùng được.
Mất đi sự ủng hộ của đám đông, Giám đốc vừa tức giận vừa khó xử, đành phải miễn cưỡng đồng ý:
Đới Tứ Hải cũng nhìn về hướng đó:
– Mẹ con bé đi bước nữa rồi, không muốn nuôi thêm đứa con riêng này.
– Lại gì nữa? – Đới Kha bực bội, chẳng buồn quay đầu lại.
Chương Thụ Kỳ ngắt lời ông ta:
Chương Thụ Kỳ cũng bước tới can ngăn:
Đới Tứ Hải bất giác liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu. Mười hai năm trời gà trống nuôi con, nếp nhăn trên mặt ông hình như cũng nhiều hơn đám bạn cùng tuổi rõ rệt. Nhìn ông Giám đốc kia xem, trông phây phây, da dẻ căng bóng mỡ màng, nhìn còn trẻ hơn cả mình.
Hai ba con hiếm khi tâm sự với nhau. Đới Kha từng loáng thoáng nghe hàng xóm bóng gió rằng ba cậu bao năm không đi bước nữa là vì cậu. Cậu chưa từng nói với ba, rằng đôi khi cậu rất ghen tị với chị em nhà họ Kim, đi đâu cũng có chị có em làm bạn với nhau.
Lẽ ra Đới Tứ Hải nên hỏi ý kiến con trai trước, nhưng tình hình đặc biệt, không kịp nữa rồi, ông đành giơ tay ngắt lời con.
– Rồi sẽ có cách thôi. Mà thôi, tối nay cảm ơn cô nhiều nhé.
– Không về, không về. Tối nay chúng ta không về, ở lại với anh Đới Kha nhé. Con nín đi nào, lại đây với cô.
– Em không có bóc thư của anh.
– Để đón con bé về nhà cần làm thủ tục gì, tôi đều sẽ phối hợp thực hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Mạn Thu sợ đến mức chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, vẫn khóc gào:
Chương Thụ Kỳ nói tiếp:
Với Đới Kha, mẹ chỉ là một khái niệm xa lạ chưa từng gặp, nên tình cảm cũng chẳng mấy sâu đậm; nhưng với Đới Tứ Hải, đó lại là người vợ bằng xương bằng thịt, người đã cùng ông chia ngọt sẻ bùi suốt mấy năm trời.
– Anh ơi! – Lương Mạn Thu gọi to hơn một chút.
Đới Kha càu nhàu:
Giám đốc còn đang đắn đo thì trong đám đông hàng xóm, có người bỗng hô lên, giọng sang sảng lạ thường:
Lương Mạn Thu lẩm bẩm nhắc lại:
Giám đốc tỏ vẻ không mấy vui lòng, đáp:
Cả đám đông im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, kể cả Đới Kha và Lương Mạn Thu.
– Giám đốc, trong trung tâm hẳn cũng có quy định cho phép trẻ em đoàn tụ với người thân, bạn bè chứ ạ?
– Anh Hải, anh thật sự định nhận nuôi Mạn Thu ạ?
Đới Tứ Hải nói:
Đới Tứ Hải thở dài, nhắc lại hoàn cảnh của Lương Mạn Thu, nhưng không hề đả động gì đến tung tích ba cô bé.
Đới Kha không kìm được hỏi:
– Cũng phải. A Liên này, cô làm ở chỗ anh cũng sắp được một năm rồi, mai anh sẽ nói chuyện tăng lương với cô.
– Nhẹ tay thôi, đừng làm con bé bị thương.
A Liên mỉm cười đáp lại:
Lương Mạn Thu đáp:
Đới Kha cãi:
– Anh ơi! – Giọng nói trong trẻo, non nớt vọng ra từ phòng bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Liên ngập ngừng:
– Hay lắm! Tôi ủng hộ cảnh sát Chương.
Đới Tứ Hải ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
– Tối nay cảm ơn cô nhé.
– Con không muốn về! Con không muốn về! Hu hu hu…
Nhưng Đới Kha trước giờ toàn gọi thẳng tên.
Chương Thụ Kỳ vội giữ ông lại, không muốn làm tổn thương tấm lòng của một người tốt:
Ánh mắt Chương Thụ Kỳ chuyển sang phía Giám đốc:
Chương 8: Con không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu
Chiếc xe máy nổ máy rồi phóng đi, kẹp ba người như chiếc bánh quy nhân kem lao vun vút trong gió đêm.
– Trước mặt bà con lối xóm đây, tôi dám cam đoan sẽ nuôi nấng con bé tử tế đến năm nó mười tám tuổi!
Ông đặc biệt nói với A Liên:
– Thế mẹ nó cũng c·h·ế·t rồi?
Có người khởi xướng, đám đông liền hùa theo, thế là những tiếng nói ủng hộ lần lượt vang lên từ phía bà con hàng xóm.
– Nhưng mà thủ tục…
– Nhưng so với A Liên, đúng là ba già quá rồi…
– Cái quái gì thế này, sến súa c·h·ế·t đi được.
Tối hôm đó, đợi Lương Mạn Thu tắm xong và đang nằm sấp trên giường đọc sách, Đới Tứ Hải gọi Đới Kha vào phòng mình nói chuyện, hỏi xem cậu nghĩ thế nào về quyết định tối nay.
Bà con hàng xóm tản đi, tiệm Ngỗng quay Tứ Hải lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của đêm khuya.
Lương Mạn Thu ăn no rồi nên khỏe hẳn ra, cứ ôm riết lấy chân Đới Kha không chịu buông, nước mắt nước mũi tèm lem bôi cả lên chiếc quần đồng phục của cậu.
– Ai viết cho anh thế, hay là anh viết cho ai?
Đới Kha hỏi:
Đới Tứ Hải luống cuống dỗ dành:
– Ồn c·h·ế·t đi được! Mày ồn quá Cún Còi!
Vừa nghe thấy cụm từ “rồi đưa về sau”, cảm xúc vừa mới dịu đi của Lương Mạn Thu lại bùng lên, cô bé lại òa khóc nức nở.
– Nếu cứ thấy con bé xúc động là chiều theo nó, thì đám trẻ ở chỗ chúng tôi khỏi cần về nữa. Ông nuôi nó được mười ngày nửa tháng, chứ ông nuôi nó đến lúc trưởng thành nổi không?
Lương Mạn Thu vẫy tay chào A Liên:
A Liên nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra, dịu dàng dỗ dành:
– Ba nó c·h·ế·t rồi ạ?
– Tại cô ấy bảo gọi là cô mà.
Đới Kha trèo lên giằng lấy lá thư, rồi hậm hực ngồi xuống bàn viết bóc ra xem.
A Liên vén mấy sợi tóc mai bên thái dương:
– Tạm biệt cô A Liên ạ.
A Liên nãy giờ vẫn đứng trong tiệm quan sát bèn đi tới, ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Lương Mạn Thu:
– Ba khoái làm người hùng thì ai mà cản nổi. – Đới Kha buông một câu thờ ơ rồi về phòng mình. Mặt mày cậu lập tức cau có hỏi:
– Cún Còi, sao mày lại gọi A Liên là cô?
– Ba cũng có già lắm đâu, còn chưa tới bốn mươi mà.
Cô bé ngồi ở đầu cầu thang giường tầng, tay phẩy phẩy phong bì:
– A Liên có già cỡ ba đâu.
Rồi cậu quẳng lá thư sang bên, ôm máy chơi game cầm tay tiếp tục chơi xếp hình.
– Anh ơi, trong sách của anh có kẹp một lá thư tình nè. – Lương Mạn Thu rút ra một phong thư chưa bóc, viền hồng phấn xinh xắn, chỗ niêm phong còn dán một hình trái tim màu hồng.
– Hay là để Tiểu Thu ở tạm nhà tôi vài hôm, đợi cô bé ổn định tinh thần rồi đưa về sau có được không? Ý ba vị lãnh đạo thế nào ạ?
Đới Kha ngồi trước quầy thu ngân, chống cằm ngẩn người, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì. Lương Mạn Thu vừa đi ngang qua, cậu liền tỏ ra như không có gì, chỉ lạnh lùng lườm cô bé một cái, duỗi thẳng chân, rồi nhấc ống quần đồng phục lấm lem vết bẩn của mình lên.
Vài phút sau, Đới Kha lẩm bẩm:
Đới Tứ Hải nói tiếp:
– Có thì có, nhưng mà…
Trong mắt cậu, Đới Tứ Hải đã thuộc lứa tuổi chú bác, chỉ những ai trạc tuổi ba cậu thì mới đáng gọi là cô.
Đới Kha đánh vào đầu cô bé, cúi xuống mắng:
– Anh ơi, em không có bóc đâu nhé.
– Mày dám?! – Đới Kha không ngờ Lương Mạn Thu lại bạo gan đến thế, buột miệng dọa nạt. – Dám bóc thì anh trả về trung tâm bảo trợ xã hội bây giờ.
Đới Kha hỏi tiếp:
– Lắm chuyện.
Lòng tốt của Đới Tứ Hải chẳng những không được ghi nhận mà còn bị chế giễu như thể ông có ý đồ xấu xa, khiến ông tức đến run môi.
Lương Mạn Thu len lén bò ra đầu thang, thì thào:
Lương Mạn Thu gật đầu.
– Cảnh sát Chương nói phải, tối nay tôi muốn đưa Mạn Thu về trước, chuyện sau này tính sau.
Hơn chín giờ tối, Đới Tứ Hải treo xong chỗ ngỗng cho buổi trưa mai vào phòng hong gió, chuẩn bị đóng cửa về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Liên liếc nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa quanh chiếc xe máy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Con không muốn về! Không muốn về!
Đới Tứ Hải vội ngăn lại:
– Ba… – Đới Kha đột nhiên gọi một tiếng.
Đới Kha dang tay bịt chặt hai tai, cúi đầu làm mặt quỷ ra vẻ chê bai nhưng thực chất là dỗ Lương Mạn Thu:
– Cún Còi c·h·ế·t tiệt, mày thử quệt nước mũi vào quần tao nữa xem?
– Con đừng khóc, thôi thì không về nữa. Tiểu Thu không về nữa, ở lại nhà anh Đới Kha nhé.
– Chứ sao nữa, làm sao yên tâm giao cô bé cho cái nơi như thế được?
Đới Tứ Hải cũng thấy đau đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn tại sao không gọi là chị ư? Vì A Liên thấp hơn cậu, cái tính hiếu thắng c·h·ế·t tiệt của tuổi dậy thì không cho phép cậu mở miệng gọi người ta là chị.
– Đồ Cún Còi c·h·ế·t tiệt.
– Tiểu Thu là con gái, nếu có việc gì cần em giúp thì anh Hải cứ nói nhé. Có những chuyện… chắc là con gái nói với nhau sẽ tiện hơn.
Đới Kha mặt đỏ bừng, vừa lầm bầm vừa kéo quần lên cho tử tế. Thấy Lương Mạn Thu đang thoi thóp rúc trong lòng A Liên, cậu cũng chỉ đành lẩm bẩm một câu:
– Sao tôi lại không nuôi được?
Ông lẩm bẩm:
– Đưa anh xem nào.
Đới Tứ Hải càng thêm quả quyết không thể giao Lương Mạn Thu cho loại người này:
Thấy Giám đốc lại định lên tiếng, A Liên chẳng nể nang gì, liếc xéo ông ta một cái:
Đới Tứ Hải xua tay, ý bảo cô không cần nói thêm nữa, rồi bước lên chiếc xe máy chuẩn bị về nhà.
– Đới Kha, con cũng nên gọi là cô đi.
Đới Tứ Hải chợt nói:
Đới Kha chẳng nhớ gì cả, khẽ cau mày, giơ tay định lấy:
– Chưa c·h·ế·t nhưng cũng chẳng trông mong gì được.
– Mấy ông đàn ông các người đừng có quát to thế, làm con bé sợ c·h·ế·t khiếp rồi kìa. Tội nghiệp quá, nó khóc đến sắp lả đi rồi.
Lương Mạn Thu tưởng vẫn là Giám đốc đang kéo mình nên không dám buông tay:
Đới Tứ Hải khó mà không cảm thấy mình như một người hùng oai phong lẫm liệt giữa lúc này:
– Anh Hải, anh đừng hiểu lầm, em nói vậy không phải vì muốn được tăng lương đâu, em chỉ thấy Mạn Thu là một đứa bé ngoan…
– Đây là một bé gái, ông tưởng nhận nuôi đơn giản như ra siêu thị nhặt đồ khuyến mãi hay sao? Ngay điều kiện đầu tiên ông đã không đáp ứng rồi. Nhà ông chỉ có ông và con trai, chúng tôi không thể giao một bé gái cho hai người đàn ông nuôi dưỡng được, ông hiểu ý tôi chứ?
Đới Tứ Hải trầm ngâm giây lát rồi đáp:
Nhưng Lương Mạn Thu đã khóc oà lên thì nhất thời không sao dỗ nổi, cứ thế khóc nấc không thành tiếng, hơi thở đứt quãng.
Bốn người lớn và một đứa trẻ cứ thi nhau nói, lẫn trong tiếng khóc ré của Lương Mạn Thu và tiếng xì xào bàn tán của đám đông hiếu kỳ xung quanh, khiến khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn cực độ.
– Cún Còi, về nhà nhớ giặt sạch cái quần này cho anh mày đấy.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Giám đốc nào chịu nổi cảnh bị một chủ hộ kinh doanh cá thể lấn át uy quyền, bèn lên giọng quan cách nói với Đới Tứ Hải:
– Để em xem hộ cho.
– Ba quyết hết trơn rồi, còn hỏi con làm gì?
Đới Kha mặt lạnh tanh đáp:
Vẻ tinh nghịch của Lương Mạn Thu vụt tắt, cô bé sợ đến nỗi đứng hình tại chỗ.
Giám đốc đã bao giờ bị ai coi thường đến thế này đâu, không khỏi sững sờ.
– Tiểu Thu ngủ ngon nhé.
Giám đốc bỗng cười khẩy:
– Ông bớt lời lại đi, xem ông dọa con bé sợ đến thế nào rồi kìa.
– Nửa đêm còn gọi réo cái gì?
Chương Thụ Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã thấm một mảng mồ hôi lạnh, làm ẩm cả bộ cảnh phục. Vụ hòa giải tối nay liên quan đến ba bên: cơ quan nhà nước, trẻ vị thành niên và quần chúng nhân dân, tình huống vừa phức tạp vừa nhạy cảm, hoàn toàn xứng đáng được đưa vào báo cáo tổng kết năm của anh, có thể xem là thử thách cam go nhất kể từ ngày anh vào ngành cảnh sát.
Giám đốc coi thường Đới Tứ Hải như vậy là vì trên đường tới đây, ông ta đã nghe cảnh sát khu vực nói qua về hoàn cảnh gia đình ông.
Lương Mạn Thu không còn sụt sịt nữa, dù đầu tóc rối bù nhưng vẫn lăng xăng phụ giúp rửa dọn, chẳng còn thấy chút dấu vết nào của màn khóc lóc thảm thiết ban nãy.
Đới Tứ Hải đáp mơ hồ:
A Liên đỡ được Lương Mạn Thu dậy, dìu cô bé sang một bên rồi bế thốc lên cho ngồi vào lòng mình. Cô rút giấy ăn lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng đung đưa như ru ngủ.
Lương Mạn Thu vốn chẳng định đưa, xoay người lùi tít vào góc giường:
– Vậy cứ tạm thời làm thế đi, nhưng tôi nói trước, nếu không hoàn tất được thủ tục hợp pháp, con bé Thu vẫn phải quay về trung tâm bảo trợ xã hội.
Lương Mạn Thu vẫn chưa hoàn hồn nên không cười nổi. A Liên lại bật cười trước, bất chợt nghĩ sau này Đới Kha yêu vào chắc vừa giỏi chọc tức người yêu lại vừa khéo dỗ dành lắm đây.
– Chúng ta đều muốn tốt cho Tiểu Thu cả, mọi việc đều phải nghĩ cho con bé trước tiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.