Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Cún Còi, đừng có kéo quần tao!
Cả thôn Sơn Vĩ ai cũng biết Lương Lập Hoa nghiện ngập, Lương Mạn Thu chưa bao giờ phải nói ra điều đó với ai.
Niềm vui lại quay về với Lương Mạn Thu. Tuy Đới Kha hay sai vặt cô bé, bắt làm nhiều việc nhà hơn, thỉnh thoảng còn mắng mỏ, nhưng cứ có đồ ăn trước mặt là cậu nhất định sẽ chia cho cô bé một phần nhỏ – ai bảo người cô bé tí tẹo, không đáng được chia đều làm gì.
Lương Mạn Thu còn thở dữ dội hơn cậu, lúc hít sâu trông càng gầy yếu hơn, bụng hóp lại, nhìn kiểu nào cũng giống một con cún còi.
Lương Mạn Thu co hai cánh tay vào giữa hai đầu gối, vừa m út que kem đá vừa run rẩy như bị lạnh, tạo thành một tư thế tự bảo vệ đầy gượng gạo.
Lương Mạn Thu theo phản xạ co rúm vai, nấp sau lưng Đới Kha.
– Ông chủ Đới, chúng tôi chỉ phỏng đoán thôi. Cho hỏi chút, Đại D về nhà chưa ạ?
A Liên quen tay nhấc máy:
Vừa ăn xong, Đới Tứ Hải định bụng hỏi chuyện Đới Kha thì một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch ngay trước cửa tiệm. Ngoài Chương Thụ Kỳ và thầy của anh ta, còn có một người đàn ông trung niên lạ mặt bước xuống xe.
– Theo lời bác bảo vệ ở đó thì cậu bé đó cao khoảng trên mét sáu. Tiểu Thu mới đến Hải Thành chưa lâu, vào trung tâm bảo trợ xã hội rồi thì chưa ra ngoài lần nào, chắc là không quen biết thanh niên không đàng hoàng nào khác đâu.
Chương Thụ Kỳ cười:
Người đàn ông trung niên hỏi:
– Tiểu Thu, con cũng qua đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đới Kha ở trường đã quen nghe phê bình nên chẳng chút ngần ngại, lập tức đứng dậy đi tới. Lương Mạn Thu mất đi chỗ dựa, lúng túng không biết nên đi theo hay nấp đi.
– Thầy đó ở trung tâm bảo trợ xã hội ạ.
Ông khách quen xách túi đồ ăn đi ra, không quên trêu ghẹo:
Lương Mạn Thu không thấy cậu ngỏ lời mời nên chỉ lắc đầu.
Giám đốc cũng có người chống lưng, thầy của Chương Thụ Kỳ lên tiếng:
A Liên đặt ống nghe xuống mặt bàn, chạy vào khu bếp nói nhỏ gì đó với Đới Tứ Hải đang chặt ngỗng quay, khiến một ông khách quen nhìn thấy tủm tỉm cười đầy ẩn ý. Đới Tứ Hải nghe xong gật đầu, để A Liên phụ giúp mở túi đựng phần thịt đã chặt, nhanh chóng bán nốt phần ngỗng quay cuối cùng.
Chương Thụ Kỳ nói:
Bà nội nhà họ Kim nói một tràng tiếng Khách Gia, bảo rằng hai chị em nhà đó đều về cả rồi, không thấy Đới Kha nhà ông đâu.
Lần đầu bị trêu như vậy, Đới Tứ Hải thoáng ngớ người, rồi cười mắng:
– Vâng được rồi, cảm ơn ông chủ Đới, làm phiền anh quá.
Chỉ thấy chiếc quần đùi đồng phục bị kéo tụt xuống một đoạn, làm lộ ra chiếc quần sịp màu đỏ chóe bên trong. Phần mông của Đới Kha vì thế mà nửa trên đỏ, nửa dưới xanh lam, tạo thành một sự tương phản cực kỳ nổi bật. Khuôn mặt sáng sủa của cậu cũng đỏ bừng lên như màu chiếc quần sịp.
– Ý ông là con bé bị bỏ đói ở trung tâm bảo trợ xã hội à?
Đới Kha lười giải thích, đứng thẳng người, vẫy tay bảo cô bé đi theo:
– Ba mày đi đâu?
Lương Mạn Thu lắc đầu nguầy nguậy, mắt đã hoe đỏ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Đấy là trung tâm bảo trợ xã hội, cậu tưởng khu vui chơi chắc, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?
– Anh ơi, em về cùng anh được không ạ?
Trong lòng Đới Tứ Hải dấy lên một dự cảm chẳng lành:
Lương Mạn Thu mím chặt môi, ý cười chực trào nơi khóe mắt, đôi mắt to tròn trên gương mặt nhỏ nhắn chợt ánh lên niềm vui, trông không còn vẻ đờ đẫn đáng sợ nữa.
Đới Tứ Hải thầm thở dài, đứng dậy ra đón khách, chủ động mời thuốc lá rồi giải thích:
– Chú nói đùa hài thật, anh Hải sao mà để mắt tới mấy đứa con gái tỉnh lẻ như bọn cháu được, cháu chỉ là người làm thuê thôi ạ. Cháu còn đang mong anh ấy tăng lương cho đây này.
Lương Mạn Thu không dám gật đầu.
Đúng lúc mọi người vừa ăn uống xong xuôi, hàng xóm láng giềng nghe thấy ồn ào liền tò mò ló đầu ngó nghiêng, túm tụm lại hóng chuyện, rỉ tai nhau xem có việc gì. Trong mắt họ, Đới Tứ Hải đã ở vậy nuôi con nhiều năm, một tay vừa chăm con vừa xoay xở quán xá, siêng năng cần cù, được tiếng là người tốt. Con trai ông tuy học hành không ra sao nhưng chưa từng làm gì phạm pháp, chỉ hơi nghịch ngợm một chút, lại chịu ở tiệm phụ giúp ba thì đã là đứa con ngoan rồi.
– Bộ đội người ta không lấy người già thế đâu, ba anh đi lính từ hồi mười mấy tuổi cơ, già quá là không được nhận.
Chương Thụ Kỳ cúp máy.
– Thưa hai đồng chí cảnh sát, cả Giám đốc nữa, giờ Mạn Thu thế nào rồi, vẫn chưa được đi học ạ?
Chương 7: Cún Còi, đừng có kéo quần tao!
Đới Tứ Hải vẫn chưa cởi tạp dề, bước đến bên quầy thu ngân nhấc điện thoại:
Mặt Đới Kha sa sầm lại, hỏi:
– A lô, cảnh sát Chương à?
– Ba em… nói chung là không về được đâu.
Đới Kha hỏi vặn lại:
– Tao biết ngay. – Đới Kha bực bội nói. – Thằng Hai Ngón sống trong trung tâm bảo trợ xã hội chớ đâu.
– A lô, tiệm Ngỗng quay Tứ Hải xin nghe ạ.
Cậu đáp tỉnh bơ:
– Mày đeo cặp theo làm gì, nặng c·h·ế·t đi được.
Đới Tứ Hải gác hẳn điện thoại về chỗ cũ, đứng dậy hỏi:
Đới Tứ Hải bỗng dưng chẳng còn tâm trí nào để chất vấn hay mắng mỏ nữa. Thấy Lương Mạn Thu cùng Đới Kha trở về, dường như vẫn giống những ngày hè hai đứa nô nghịch chán chê rồi về tiệm, ông lại như trước kia, gọi cả hai vào ăn cơm.
Đới Tứ Hải từ từ ngồi xuống ghế, tay cầm ống nghe chống lên mép bàn:
– Ồ, có ạ, anh đợi chút nhé, tôi gọi anh ấy, đừng cúp máy nha.
– Không phải em vẽ đâu.
Đới Kha hỏi tiếp:
Giám đốc vốn quen răn dạy đám trẻ mồ côi, liền chỉ thẳng vào mặt cậu mắng:
Lương Mạn Thu gật đầu:
A Liên chỉ cười trừ:
– Xin lỗi hai đồng chí cảnh sát, tôi vừa cúp máy thì hai đứa nhỏ về tới nơi, chúng nó mới ăn cơm xong ạ.
Ai dè đúng lúc này, Đới Kha lại xuất hiện ngay trước cửa tiệm.
Khóa kéo ngăn ngoài của chiếc cặp đã biến mất, hình con thỏ in trên đó bị bôi đen hai mắt thành mắt gấu trúc, trông xấu ơi là xấu.
Đới Kha không rõ ngọn ngành câu chuyện nên hỏi:
Đúng lúc này, điện thoại bàn ở quầy thu ngân lại reo lên, chắc là khách quen gọi đặt giữ đồ ăn.
Đới Tứ Hải một mình đối mặt với ba người, nào dám nói xấu cơ quan nhà nước, bèn đáp:
Chương Thụ Kỳ vội giới thiệu:
– Đến bắt mày về à?
Lương Mạn Thu vội tranh thủ nói nốt:
– Lát nữa nó về tôi hỏi thử xem sao, có gì tôi báo lại cậu sau.
Lương Mạn Thu đeo chiếc cặp mới, niềm vui lộ rõ trên nét mặt, không còn vẻ rụt rè như lần đầu đến quán hồi nghỉ hè, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến mức khiến người ta thương cảm.
Đới Kha gặng hỏi:
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Chương Thụ Kỳ đành đứng ra giảng hòa:
Đới Kha càu nhàu:
Đới Tứ Hải đáp:
– Việc này đúng là cần xem xét lại, sự an toàn của bọn trẻ không phải chuyện đùa.
Đới Kha không nghĩ ra khả năng nào khác:
Lương Mạn Thu không đáp, lẳng lặng đeo lại cặp lên lưng, rõ ràng nó cũng đâu có nặng lắm.
– Anh ơi, em không muốn quay lại trung tâm bảo trợ xã hội đâu.
Đới Kha lại nói:
– Dẹp ông đi.
Chương Thụ Kỳ nói:
Đầu dây bên kia là giọng một thanh niên trẻ:
Lúc này Đới Kha mới để ý đến sự bất thường của cái cặp, liền kéo nó lại gần để xem kỹ, khiến Lương Mạn Thu bị xoay cả nửa vòng theo.
– Đói quá rồi, về nhà ăn cơm thôi. – Đới Kha đứng dậy, vứt que kem đã ăn hết, xác định phương hướng rồi bước thẳng.
Đới Tứ Hải vội nói:
Đới Kha cũng chỉ là một đứa trẻ, trong đầu chưa hề nảy ra ý nghĩ phải chủ động tìm chỗ ăn ở cho một đứa trẻ khác. Giọng điệu của cậu vẫn dửng dưng như thể đang bàn với chị em nhà họ Kim xem mai đi đâu chơi, hoàn toàn không đồng cảm được với Lương Mạn Thu lúc này.
– Này! Thằng nhóc này sao lại ăn nói thế hả?
Đới Tứ Hải đáp:
Đới Kha dựa vào bức tường gạch, chống tay lên đầu gối thở hổn hển. Quai cặp của Lương Mạn Thu tuột xuống cánh tay, nặng trĩu cổ tay, nên cậu liền thả tay để nó rơi bịch xuống đất.
Trong ấn tượng của cậu, chỗ ấy chính là nơi dành cho bọn trẻ không ba không mẹ, nhưng Lương Mạn Thu rõ ràng vẫn còn ba kia mà.
– Trẻ con nhanh đói bụng ấy mà.
– Không có gì đâu, tôi cũng vừa chuẩn bị dọn hàng đây. Có chuyện gì không ạ?
Chương Thụ Kỳ vội nói xen vào:
– Dù sao cũng không về được nữa đâu ạ.
Đới Tứ Hải vẫy tay gọi:
– Ủa, Tiểu Thu về rồi à? – Cô bước lại gần véo nhẹ má Lương Mạn Thu. – Hình như gầy đi thì phải…
Cơn giận của Giám đốc lại bị khơi mào, ông ta hứ một tiếng, định nói gì đó.
– Vẫn là chuyện của bé Thu. Vừa rồi bên trung tâm bảo trợ xã hội báo cảnh sát nói con bé đã trốn ra ngoài, có một thằng bé ở ngoài phối hợp, đưa bé Thu đi mất rồi.
Lương Mạn Thu vẫn đang m út chút đá còn sót lại trên que kem, lon ton chạy theo sau, hỏi nhỏ:
Không ngờ Đới Kha lại phán một câu xanh rờn:
Bà nội từng dặn, ra ngoài phải nhanh tay lẹ miệng. Vì cậu không ngỏ lời nên cô bé đành chủ động lên tiếng. Vẻ quyết tâm hiện rõ trong mắt Lương Mạn Thu, nhưng với Đới Kha lại dường như chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng bận tâm.
Quan trọng hơn việc đi đâu là bây giờ họ đang ở đâu.
– Thế anh cũng phải báo lại chúng tôi một tiếng chứ? Chúng tôi đi tìm con bé khắp nơi, đến miếng cơm còn chưa kịp ăn đây này.
Giám đốc rõ ràng đang giận cá chém thớt sang Đới Tứ Hải, cho rằng ông không biết dạy con.
Đới Kha hỏi:
– Anh ơi, hộp bút của em bị lấy mất rồi.
– Anh ơi, bây giờ mình đi đâu ạ? – Lương Mạn Thu hỏi.
Vừa thấy tình hình không ổn, Đới Tứ Hải vội chắn trước mặt Đới Kha:
Cái gì phải đến cuối cùng cũng đã đến.
– Cảnh sát Chương, có phải cậu nghi ngờ thằng con trai đưa Tiểu Thu đi là Đại D nhà tôi không?
– Mày quen ông đó hả? – Cậu khẽ hỏi.
– Tôi thấy Tiểu Thu đói lả đi, nên mới để cháu nó ăn xong rồi tính tiếp. Vừa định gọi lại thì không ngờ các đồng chí đã đến tận nơi thế này, vất vả cho các cậu quá.
Lương Mạn Thu cúi đầu nhìn xuống nền đất bẩn thỉu:
Đã gần sáu giờ tối, muộn hơn cả tiếng so với giờ về nhà thường lệ của Đới Kha, cũng đến lúc cậu phải về.
– Trẻ con ham chơi, thằng bé nhà tôi đưa Tiểu Thu ra ngoài là không phải rồi. Đại D, qua đây một lát.
Rồi ông đột ngột đổi giọng:
Đới Tứ Hải nói:
Đới Kha một tay chống hông, một tay gãi trán, nhìn quanh khung cảnh đường phố rồi dẫn Lương Mạn Thu đi ngược ra đường lớn trước đã.
– Nhưng một đứa học sinh tiểu học mà cũng dẫn người đi được, liệu công tác quản lý của trung tâm bảo trợ xã hội có sơ hở gì không? Bảo vệ có lơ là trách nhiệm không?
– Tiểu Thu chạy theo một thằng con trai rồi sao?
Giữa khung cảnh đáng lẽ rất bi thương, đám đông hàng xóm vây xem lại được một trận cười rộ lên, dù không đúng lúc nhưng cũng dễ thông cảm.
Đới Tứ Hải bảo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm hơn chúng ta ngày trước, nhiều lúc thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của chúng.
– Mấy vị lãnh đạo có gì cứ từ từ nói chuyện ạ.
Đới Kha dẫn Lương Mạn Thu chạy luồn lách khắp nơi, xuyên qua đủ các ngõ hẻm. Tiếng người đuổi theo phía sau yếu dần, xem ra đã cắt đuôi được rồi.
Đới Tứ Hải nói năng rất nhún nhường, khiến mấy cán bộ nhất thời không có cớ bắt bẻ.
Đới Kha thì bày thế phòng thủ như lúc chơi bóng, cánh tay bất giác vòng ra sau một chút che chở cho cô bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Mạn Thu ngồi phịch xuống đất, tiện tay ôm chầm lấy đùi Đới Kha, siết chặt cậu rồi òa khóc nức nở:
Chương Thụ Kỳ nói tiếp:
Lương Mạn Thu nép sát vào Đới Kha, đi lại gần.
Đới Kha gọi cô bé là Cún Còi quả không sai, cứ cho một mẩu xương là biết vẫy đuôi ngay.
Đới Tứ Hải được đà lấn tới:
– Không về cùng anh thì mày định đi đâu?
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Thôi được rồi. Về thôi. Tiểu Thu, lên xe, sau này đừng có tự tiện chạy lung tung ra ngoài nữa, nghe chưa!
Giám đốc trung tâm bảo trợ xã hội thấy Đới Tứ Hải không phải người nhà nên không muốn nói thêm:
Chương Thụ Kỳ nói:
– Bà nội em bị lẫn rồi, cô em không muốn nuôi em, còn ba em thì…
– Đứa nào làm?
– Chứ mày muốn đi đâu?
Gần nửa tháng nay, Lương Mạn Thu nghe lỏm được bao nhiêu chuyện rời rạc từ các cô, các thầy và bác bảo vệ, rồi tự chắp vá lại thành một bức tranh hoàn cảnh éo le:
– Ông chủ Đới, tôi cứ tưởng tiệm Ngỗng quay Tứ Hải thành tiệm vợ chồng rồi chứ.
– Hai Ngón là biệt danh của ai hả anh? – Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi. – Là một bạn nam chỗ em lấy trộm ạ.
– Em có mười ngón lận mà. – Lương Mạn Thu tưởng Đới Kha đang mắng mình táy máy nghịch vẽ bậy.
Giám đốc níu cánh tay cô bé:
– Bác ạ.
A Liên tò mò hỏi:
– Giám đốc à, thầy à, Tiểu Thu cũng bình an vô sự mà. Đới Kha cũng chỉ là một đứa trẻ, em nghĩ chắc chắn không phải ông chủ Đới bảo thằng bé đưa Tiểu Thu đi đâu ạ.
Nghe thật khó tin, cứ như thể hai đứa bỏ trốn cùng nhau vậy.
Bốn rưỡi tan học, Đới Kha đã la cà gần một tiếng đồng hồ, tuy chưa đói nhưng cũng khát khô cổ. Tiền tiêu vặt còn lại trong túi chỉ đủ mua một que kem đá. Đới Kha bẻ đôi que kem, đưa cho cô bé một nửa, rồi hai đứa ngồi bệt trên bậc thềm trước cửa nhà người ta mà ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
– Chính là nó đấy. – Đới Kha đang ở tuổi mới lớn ẩm ương, lúc ghét ai là cứ bẻ khớp tay răng rắc, ra vẻ chuẩn bị tẩn cho người ta một trận.
Đới Tứ Hải đành phải nói:
Ông quay sang hỏi Lương Mạn Thu, cô bé gật đầu xác nhận.
– Đới Kha dẫn con bé đi đúng là lỗi của nó, tôi thay mặt nó xin lỗi các vị. Xin lỗi, đã làm phiền các vị lãnh đạo rồi.
Lương Mạn Thu lại được ăn món cơm phủ thịt kho thơm nức. Cô bé ăn như hổ đói, ngấu nghiến như thể muốn li3m sạch cả đ ĩa, y hệt lần đầu tiên đến tiệm. Cơm vào bụng, cái bụng lép kẹp cuối cùng trông cũng đỡ hóp lại như bụng cún còi. Nỗi cơ cực mà cô bé phải chịu đựng dường như hiện rõ mồn một qua cách ăn không chút giấu giếm trước mặt Đới Tứ Hải. Ông cứ ăn một miếng lại nhìn sang cô bé một cái, bữa cơm này quả thật chẳng thấy ngon miệng chút nào.
– Ông chủ Đới, lại là tôi đây, làm phiền việc buôn bán của anh rồi.
– Chạy từ trung tâm bảo trợ xã hội đến tận đây, không đói mới là lạ.
– Nó chưa về, chắc là sang nhà bạn học chơi rồi. – Đới Tứ Hải đáp, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. – Mai là cuối tuần, nó vẫn thường chơi muộn mới về. Đại D chắc không làm chuyện này đâu, nó chưa từng đến trung tâm bảo trợ xã hội, với lại cũng đâu thân với Tiểu Thu đến mức đó.
Chương Thụ Kỳ giải thích rằng ở thôn Sơn Vĩ, quê của Lương Mạn Thu, không còn người thân nào muốn nhận nuôi nên cô bé đành phải vào Trung tâm bảo trợ xã hội Thúy Điền. Hiện tại, trung tâm đang làm thủ tục chuyển trường, tìm trường Tiểu học phù hợp còn chỉ tiêu quanh đây nên việc nhập học mới bị chậm lại, nhưng chắc chắn sẽ đảm bảo cho cô bé học hết chương trình giáo d·ụ·c phổ cập chín năm.
– Đây là Giám đốc trung tâm bảo trợ xã hội.
– Con không muốn về đâu! Không muốn về!
– Con không sai.
– Các người dựa vào đâu mà nhốt Cún Còi lâu thế, không cho ra ngoài chơi, còn không cho đi học nữa hả?
– Đi nhanh lên!
– Đi lính hả? Hay đi tù?
Đới Tứ Hải định gác máy, nhưng chợt nảy ra một ý nghĩ, ông chỉ nhấn nút gác tạm thời rồi nhìn danh bạ bên cạnh, bấm số máy bàn nhà họ Kim.
Đới Tứ Hải lại nhấn nút gác máy, định tìm số điện thoại của cậu bạn Cao Tử Ba.
– Hôm nay bây về muộn cả tiếng đồng hồ, chạy đi đâu thế hả?
Nói xong, ông không khỏi sững người khi nhìn thấy phía sau Đới Kha còn có một cái đuôi nhỏ đang lẽo đẽo bám theo.
Giám đốc nói:
– Cún Còi c·h·ế·t tiệt, đừng có kéo quần tao!
– Hai Ngón à?
Bị cô bé ôm cứng, Đới Kha lảo đảo đứng không vững, cũng sắp phát khóc đến nơi. Chân cậu như bị dính chặt vào người Lương Mạn Thu, giãy thế nào cũng không ra. Cậu đẩy đầu cô bé, quát to:
– Không, con không muốn về đâu!
Đới Tứ Hải cũng nhận ra hôm nay Đới Kha về muộn. Thằng nhóc Đới Kha này trong mắt giáo viên là một học sinh cá biệt điển hình, học hành không tốt nhưng biết chừng mực, làm cán bộ lớp cũng có uy tín với bạn bè, nên giáo viên sai bảo rất được việc. Bình thường nếu cậu có ở lại trường chơi bóng thì đều sẽ báo trước vào buổi trưa. Nếu bảy giờ tối mà vẫn chưa thấy con về, có lẽ Đới Tứ Hải đã phải gọi điện sang nhà họ Kim hỏi thăm rồi, nhưng giờ thì ông vẫn còn đang bận một lúc nữa.
Đới Kha nổi cơn tam bành trông hơi lạ lẫm khiến Lương Mạn Thu thoáng giật mình. Nhưng thấy cơn giận không nhắm vào mình, ngược lại còn như đang bênh vực mình, cô bé lại thả lỏng cảnh giác, mơ hồ cảm nhận được thế nào là cảm giác an toàn.
– Đi thôi.
Chương Thụ Kỳ nhận điếu thuốc, nhưng vẻ mặt vẫn chưa nguôi hẳn sự bất mãn:
– Chào cô, tôi là Chương Thụ Kỳ ở đồn cảnh sát Thúy Điền, cho hỏi ông chủ Đới có ở đó không ạ?
Lương Mạn Thu nghe có người bênh vực, bèn len lén gật đầu hưởng ứng.
– Đại D, đây là Giám đốc trung tâm bảo trợ xã hội, con nhận lỗi với Giám đốc đi.
– Cún Còi, sao mày lại phải vào trung tâm bảo trợ xã hội?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.