Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mệnh Phượng Hoàng

Hoại Phi Vãn Vãn

Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46


chắc cũng nghĩ đến việc khi ta tiến cung, giấu đi dung mạo thì dễ nhưng

Vương thái y đến, nói là muốn hỏi thăm tình trạng của Dao phi nương

sao bà nghi ngờ ta, vì sao tin tưởng ta, bởi mọi thứ xảy ra chỉ trong (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Mộ Hàn, y quả thật luôn suy nghĩ chu đáo. Ha, y chỉ không ngờ giữa đường xuất hiện Dao phi thôi. Y càng không ngờ túi gấm thứ nhất đó, ta

đó không phải chữ viết ngày thường của ta.

Huyền Thiên các, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết ta. Ha, với tính đa nghi của

lỗi với ta.

Ta sững người, Thái hậu…

Nghĩ vậy, ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.

Triêu Thần phì cười, nói: “Sao nương nương lại quên, Hoàng thượng biết người trước mà.”

Ta không kìm được bật cười. Ta không cần dùng diệu kế trong túi gấm

nhưng Phương Hàm vô tình lựa chọn ta, vì vậy nàng ta mới trở thành cung

qua đời, giang sơn của Tuân gia bị lật đổ, nàng ta lại muốn tiếp tục ở

Hoàng thượng biết sẽ đau lòng. Tối nay nô tỳ ở đây canh chừng cho

“Nương nương!” Triêu Thần nhìn ta.

nương nương.” Đôi mắt Triêu Thần sáng lấp lánh, khóe miệng hơi cong lên

trâm lên tóc. Chuyện này e rằng ta có nghĩ nữa thì cũng không nghĩ ra

truyền ra ngoài, nàng ta bây giờ vẫn có thể bình yên vô sự cơ chứ? Trong lòng hơi ngạc nhiên, chẳng nhẽ đã được Thái hậu đồng ý? Ha, đúng thế,

“Nương nương, người sao thế?” Triêu Thần thấy ta im lặng liền lo lắng hỏi.

có thể quản. Lúc này ta mới nhớ ra, ta chưa từng hỏi về quá khứ của

Triêu Thần vội gật đầu, lên tiếng: “Cô cô khẩn cầu Thái hậu cho mình

Nhưng bản thân ta không thể lý giải được, chỉ khẽ nói: “Nói tiếp đi.”

Ta nhớ ra, khi ta hỏi đến chuyện của Phất Hy, Phương Hàm nói nàng ta

Khẽ nắm chặt hai tay, vậy thì túi gấm đó, ta còn nên dùng hay không?

“Bây giờ đã thế này rồi, còn có chuyện gì không thể nói?”

khiết, rất trong trẻo, ta bất giác mỉm cười. Đúng thế, nếu có thể không

Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong, ta lại ở trong lãnh cung, bên

ngủ được.”

đến thăm ta, những phi tử trong hậu cung kia sẽ càng vui mừng, mong sao

mượn tay Thiên Lục trừ bỏ Dao phi, nhưng hóa ra Triêu Thần không c·h·ế·t,

Song Triêu Thần lắc đầu. “Không, không xảy ra chuyện gì. Cảnh Thái

thành với ai thì sẽ tận trung cả đời. Nhưng sau khi Hoàng hậu Minh Vũ

Ta cũng biết người cnah giữ bên ngoài chắc chắn là tâm phúc của Hạ

nữa, ta đã không còn là Đàn phi từ lâu rồi.”

Bên ngoài, mưa đã ngớt. Bầu trời lúc trước còn tối đen như mực, bây

trước mặt ta, nói: “Hôm nay nô tỳ sẽ kể với nương nương, có điều nô tỳ

cung tỳ, Phương Hàm thực sự từng nhắc nhở, chỉ bảo ta. Thậm chí sau này, Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm Đàn phi, nàng ta lại đưa cung nhân do chính mình dày công dạy dỗ tới chỗ ta, còn chủ động tìm đến, muốn hầu hạ ta…

Tô Mộ Hàn: Có lẽ, ta đang đợi ngươi tới… Hóa ra ta chỉ là một quân cờ,

Ha, ai nói Tô Mộ Hàn không suy nghĩ đến chuyện nửa chừng xuất hiện

ta quan tâm là long thai trong bụng Thiên Phi thì có?

có ạ! Nô tỳ không thể qua bên đó, tin tức ban nãy chỉ là nghe người ta

Cảnh Thái cung. Thái hậu ban đầu muốn thăm dò ta nhưng cuối cùng không

Thượng Lâm uyển hôm đó không?”

cung nhân của tiền triều không được dùng nữa, đuổi ra khỏi cung, thay

trước tiên không cần quan tâm nữa. Sau này, nếu nương nương gặp nàng ta, có một số điều cũng không cần nói.”

Ta gật đầu, sao ta không hiểu những điều này! Bây giờ ta chẳng qua

Người không khỏi run lên, ta nhìn Triêu Thần, nói: “Nhưng ta không hề quen nàng ta.”

bảo vệ cũng trở thành lệ thường.

Ngẫm nghĩ một lát, thôi thì bỏ qua, đợi ngày mai xem cũng không muộn.

chăm chú, ở bên ta lâu đến vậy, ta hiểu nàng ta, nàng ta có chuyện đang

hậu quả thật sự không thể lường trước được. Việc này dẫu ta có giải

Phi muốn ta đối câu đối… Cả lần Thái hậu đột nhiên nói muốn ta tới Hy

Hoàng thượng làm như vậy đương nhiên có lý do của người.” Ta tin tất cả

Nghe thấy vậy, ánh mắt Triêu Thần loé lên tia sáng thất vọng, nàng ta nói nhỏ: “Nghe nói nếu cào sâu hơn một chút, chưa biết chừng sẽ để lại

cung tiền triều, thế nhưng có một số chuyện, ta không thể nói cho hắn

Cũng giống như tiên sinh của ta, Tô Mộ Hàn. Ba năm đối với ta mà nói, y luôn là một câu đố, nhưng trong lòng ta y luôn tốt đẹp. Hạ Hầu Tử

Lúc trời gần sáng, ta nghe thấy tiếng bước chân rón rén đi lại của

Nàng ta cười vui vẻ. “Thái hậu hỏi người có khỏe không? Nô tỳ liền

Ta bừng tỉnh, vội lắc đầu. “Không sao, rồi sau đó!”

Ta biết tất cả những lời liên quan tới thân thế của nàng ta khi đó

đưa ta vào đây, nếu hắn biết bây giờ ta đang lao tâm khổ tứ nghĩ cách ra ngoài, nhất định sẽ mắng ta đã khiến người khác phải lo lắng. Nhưng có

Chợt nhớ tới một túi gấm khác Tô Mộ Hàn đưa ta. Y nói sau khi ta đọc

ta không muốn nghĩ, ta chỉ muốn nói bất luận lúc nào ta cũng sẽ không

ra khỏi cung, hắn cũng biết rõ ràng, nhưng lại nói vẫn muốn cưng chiều

Tin rằng buổi tối Triêu Thần sẽ vào với ta.

“Không còn sớm nữa, nương nương nghỉ ngơi đi!” Triêu Thần đỡ ta nằm xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nàng ta lắc đầu. “Không, trong lòng nô tỳ, nương nương mãi mãi là nương nương, trước nay chưa từng thay đổi.”

Vẻ mặt Triêu Thần lúng túng. “Nhưng nô tỳ không có cách nào đi dò la.”

Ta chỉ nói: “Dao Hoa cung xảy ra chút chuyện, người phải qua xử lý.”

tối. Thế nhưng, ta không hề cảm thấy khó chịu. Lựa chọn yêu một đế

thứ nhất, thực ra cũng đoán được câu nói trong túi gấm thứ hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiên sinh…” Khẽ gọi y, trong lòng ta không còn bình tĩnh được nữa.

mọi thứ đều đã qua. Ở đây, chẳng ai có thể hại người được nữa.”

rèm…

nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay.

lâu. Đưa cơm tới rồi phải ra ngoài luôn, tránh để người khác nghi ngờ.

Triêu Thần nhìn ta, dường như suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: “Cho tới khi nương nương vào cung, cô cô chủ động tiếp cận người…”

phẳng lặng như vậy. Ta trước nay không phải nữ tử cần được người khác

thể là Thiên Phi và Thiên Lục, Song nàng ta lại lựa chọn một kẻ không

Nói cho cùng, y vẫn là muốn tốt cho ta. Tất cả đường lui của ta, y đều đã tính toán xong. Nhưng vì sao y lại viết ra câu đó?

cung bây giờ trống không, Thái hậu không hề nói sẽ chuyển họ đi.”

thấy kỳ lạ, sao đột nhiên y lại bỏ đi. Chẳng nhẽ y sợ có người truy xét?

Đêm nay ta hoàn toàn mất ngủ.

cạnh chỉ có mỗi mình Triêu Thần. Chúng ta có thể gọi là sống tựa vào

Triêu Thần tiếp tục kể: “Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, có rất nhiều

Hầu Tử Khâm chưa từng nhìn thấy hai túi gấm trên người ta, bằng không

Đột nhiên ta hỏi: “Vậy còn cô cô?”

huống hồ cô cô còn có ơn cứu mạng người, hơn nữa bao nhiêu năm nay, nô

thế nhưng không biết sau này ả có chĩa mũi dùi về phía Dụ Thái phi

Triêu Thần sững sờ giây lát, hồi lâu sau mới nói: “Nương nương, Hoàng thượng để nô tỳ ở lại chăm sóc người, nhưng ban ngày nô tỳ vẫn chỉ là

“Rời khỏi Ngự thư phòng, hôm nay chắc Hoàng thượng phải tới Dao Hoa

như vậy. Nương nương còn nhớ những lời nô tỳ đã kể với nương nương ở

không chịu đựng được.

Lời của nàng ta khiến ta kinh ngạc, người hắn muốn theo dõi không

Ninh cung chép kinh Phật cho bà… Ta đã biết lý do của tất cả mọi chuyện. Thái hậu nghi ngờ ta là mật thám của người nào đó, hóa ra thật sự không phải không có nguyên nhân, không có lửa làm sao có khói.

Cúi đầu, chăm chú nhìn mảnh giấy rơi trên đất, giấy trắng mực đen,

Lúc này ta mới sực tỉnh, ta còn chưa rửa mặt, chải đầu. Lúc ngủ dậy,

thường. Ta đương nhiên sẽ không trốn ra một cách quang minh chính đại,

Nàng ta cũng cười. “Người quá kiên cường, ở bên cạnh người khiến nô

đương nhiên cái gì cũng chỉ nghĩ cho hắn. Nếu hắn còn nghi ngờ Phương (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tối phải canh chừng cho ta, dẫu cơ thể có làm bằng sắt thép thì cũng

Chương 46

Ta lại đứng lên, đi ra ngoài, cả lãnh cung lạnh lẽo, vắng lặng, chẳng có gì ngoài tiếng gió lướt qua. Tối qua đổ trận mưa lớn, không khí hôm

Nàng ta gật đầu. “Ngày nào cũng vậy, lên triều, bãi triều, xử lý chính sự.”

nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh biếc, rất thuần

Có điều, ta nhớ ra chuyện Thiên Lục tới Vĩnh Thọ cung, có thể được

tội khi quân, bị chém đầu. Hành động này của Tô Mộ Hàn chẳng qua chỉ đề

giấu ta.

lại không thoải mái.

Ta không nằm xuống, kéo tay Triêu Thần, nói: “Đêm hôm Hoàng thượng

nhiên y muốn dùng nước cờ này để làm tan rã bọn họ, sau khi tỷ muội

hận ta.

đợi nữ nhân trong hậu cung lòi đuôi. Lặng lẽ lâu đến vậy, cuối cùng nàng ta cũng ra tay. Hỏi riêng bệnh tình của Dao phi? Ha, e rằng người nàng

Lúc này ta mới nhớ ra trước kia nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta.

Nàng ta tiến vào, khé khép cửa rồi bước lại gần, nhìn thấy ta vẫn

Hôm Hạ Hầu Tử Khâm biếm ta vào lãnh cung, bà còn nghiêm giọng hỏi, có phải ta đã quên lời của bàHóa ra bà chỉ đang nhắc nhở ta, chưa quên thì hãy nghĩ lại cho kĩ. Không phải bà đoán ra, bà vẫn tin tưởng ta.

thăm người, chắc muốn đợi tình hình qua đi, sợ người khác chú ý.”

Hoàng thượng người…”

Tối qua, những lời hắn nói, ta đã nghĩ đến và cảm thấy sợ hại. Nếu

Triêu Thần bấy giờ mới cười. “Nghe nói Tiểu Đào cố gắng hết sức để

Triêu Thần ngẩn người, thấy ta nháy mắt thì không nói gì nữa, quay người đi ra.

Nghe nàng ta nhắc đến, ta bất giác xoa mặt, cười nói: “Ha, chỉ là một

của tiền triều đều phải xuất cung, nhưng Phương Hàm cô cô không có người thân ở bên ngoài, muội muội duy nhất cũng mất tích trong lần cung biến

Nàng ta do dự giây lát rồi mới bước tới ngồi xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn ta, cười: “Nương nương quả thật rất đẹp!”

Không, ta lắc đầu thật mạnh, không phải ta giẫm phải chân nàng ta, mà là nàng ta cố ý khiến ta vấp ngã. Mục đích chính là muốn ta bị thương ở cổ tay để chữ ta viết khác với chữ thường ngày. Nàng ta còn đặc biệt

Ta vốn không hề ngủ nhưng cũng không gọi Triêu Thần. Đợi nàng ta đi

cung, tối qua Dao phi đã chịu kích động.”

Cung tỳ của Hoàng hậu tiền triều chủ động xin được giữ lại, không chỉ Hạ Hầu Tử Khâm phải nghi ngờ, đến ta cũng có chút nghi ngờ, Phương Hàm

Triêu Thần lại ngồi xuống bên cạnh ta, than thở: “Nương nương, nô tỳ trước nay chưa từng gặp ai như người.”

đều là thật. Nàng ta tuy là người của Hạ Hầu Tử Khâm nhưng dĩ nhiên cũng hy vọng có thể ở trong cung, sống thật tốt. Ta rất vui mừng, giờ đây

nhưng cũng có lúc yếu đuối. Ta yêu hắn, đương nhiên sẽ bao dung với hắn. Ta đã từng nói từ lâu, ta không phải Dao phi, ta chỉ là Tang Tử.

bụng Thiên Phi, e rằng Hạ Hầu Tử Khâm đều sẽ căm phẫn tới lãnh cung tìm

hắn, chứng kiến mọi thứ đang xảy ra bên ngoài. Như thế cũng còn hơn thế

người nào khác tới.

Lời của nàng ta khiến lòng ta ấm áp, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, vỗ

Song lời của hắn lại khiến ta nghe ra một tầng nghĩa khác, thậm chí

nào để ra khỏi lãnh cung, nhưng cuối cùng vẫn chưa có cách nào hoàn mỹ.

cung tỳ đưa cơm, không thể lại gần nương nương.”

sau đó thẳng thắn mọi thứ với người, bằng không nếu nói ra ta sẽ phạm

kể với nương nương xong, người đừng nói với Hoàng thượng. Triêu Thần là

ta. Hôm nay, ta đã biết được nỗi đau khổ của hắn, đối với đoạn tình cảm

trong cũng là một mảnh giấy. Ta nghĩ thực ra không nên xem, ta được Tô

Trường Đại, còn đưa ta đi đến ngôi chùa đã bị bỏ hoang ấy, chắc hắn đã

Một lát sau, Triêu Thần khuyên ta: “Nương nương nên nghỉ thôi, nếu

có, phải giấu diếm có… Quả thật, có quá nhiều chuyện…

Nàng ta ngẩn người, sau đó nói: “Hoàng thượng lâu như vậy không tới

đây?

Hàm, vậy thì ta cũng nên giữ khoảng cách với nàng ta.

nhưng cũng không muốn bà sống không dễ, bằng không Dụ Thái phi bị ốm,

Trình Giảo Kim? Y… y quả thật suy nghĩ quá chu toàn! Tất cả các kiểu

Ta biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không cho phép. Hắn đã tìm đủ mọi cách để

khi xem phải tiêu hủy nên ta vẫn liếc qua.

Đưa tay gạt mái tóc rối của nàng ta, ta thở dài một tiếng. “Cũng không biết cô cô thế nào rồi!”

đến rồi, vậy thì tối nay ắt không thể đến, ta cũng không có cơ hội nói

Trong lòng hơi căng thẳng, ta nghĩ trừ chuyện thuốc nước trên mặt,

dù có trốn ra cũng sẽ bị bắt trở lại. Ta không làm một việc vô dụng như

không khiến người khác nghi ngờ. Ai chẳng biết bà ghét nhất hai người

Ha, tuy ta bây giờ không phải kẻ điên nhưng họ vẫn canh giữ như bình

“Nương nương…” Nàng ta nhìn ta, định nói gì đó rồi lại thôi.

theo ta lâu như vậy, ta cũng có thể cảm nhận được nàng ta một khi trung

ra một trận gió tanh mưa máu nơi hậu cung, e rằng khi hắn biết, hắn sẽ

Nghĩ một lát, ta vẫn nên ra ngoài lấy nước để rửa mặt, chải đầu. Bây

Ta gật đầu, ta biết chứ, ta cũng không phải có ý muốn kêu nàng ta ra ngoài thăm dò, chỉ là trong lòng thấy lo lắng.

đó.” Triêu Thần đột nhiên im lặng, sợ hãi nhìn ta.

đắp cho sự áy náy không thể yêu nàng ta nữa.

rất nhiều chuyện ta phải suy nghĩ. Ta cũng biết, ta phải sống tốt mới

dặn dò, chuyện bị thương ở cổ tay đừng nói cho Thái hậu biết. Chẳng

kéo Dụ Thái phi, nếu không e rằng Dao phi nương nương thật sự bị nát mặt ấy chứ!”

từ lâu, vì chuyện của Cố Khanh Hằng, nàng ta sẽ không để yên. Bây giờ ta lại có chút vui mừng vì người nàng ta yêu là Cố Khanh Hằng, nếu không,

phải là nương nương.”

Người Hạ Hầu Tử Khâm muốn Triêu Thần theo dõi… là nàng ta.

Triêu Thần qua đỡ ta, nói: “Nương nương, người không cần nghĩ gì cả,

muốn để lộ ra thì khó, trừ phi ta thật sự được Hoàng thượng coi trọng,

lớp da mà thôi!” Ai thật sự quan tâm đến nó chứ? Chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm

khí để sống tiếp. Còn bây giờ, hắn là động lực để ta tiếp tục sống.

Huynh ấy lại nói: “Phải rất lâu nữa ta mới được, đợi ta trở về, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Theo lý mà nói, Phất Hy và Thái tử tiền triều chính là anh em họ, họ

Nói vậy, lần này nàng ta vẫn may mắn.

là vì lý do gì?

khom người nhặt mảnh giấy, lấy mồi châm lửa trên bàn, đốt cháy.

Ta vội lắc đầu. “Sao có thể? Hoàng thượng ổn chứ?”

sáng, nàng ta lại là một cung tỳ đưa cơm tới lãnh cung.

Nàng ta thấy ta nói chuyện mới thở phào, lại nói. “Vốn dĩ cung nhân

hắn, lúc biết Phương Hàm chọn ta, nếu hắn không có ý đề phòng ta thì ta

Hàm cô cô đã kéo Thái hậu, lúc cô cô ngã xuống, đã bị giá cắm nến cào

thật tốt trong hậu cung.

đấy!”

Triêu Thần rõ ràng sững người, hồi lâu sau mới lắc đầu, nói: “Không

Nghe ta nói vậy, Triêu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phương Hàm cô cô là người của tiền triều.”

đi thắp hương trong chùa, Thái hậu không cẩn thận bị trượt ngã, Phương

Nghĩ kĩ lại những ngày mới vào cung, khi đó ta chẳng qua chỉ là một

những chuyện khác đều không được coi là ta giấu hắn. Hơn nữa hắn cũng có rất nhiều chuyện giấu ta, hắn không nói nhưng ta biết.

Khẽ nắm chặt cây trâm trong tay, hít thật sâu rồi đưa tay cài cây

lãnh cung sau này đều bị ép phát điên, nếu không có thị vệ canh giữ,

đợi tới tối mới hỏi được.

biết, ta chỉ có thể tự mình điều tra.

Cuối cùng, ta đứng lên, bước tới bên bàn, đồ ăn Triêu Thần mang đến

Ta vào cung không bao lâu, Tô Mộ Hàn liền rời đi. Khi ấy ta vẫn cảm

Ta đáp lại một tiếng, kéo y phục mặc lên người rồi mới nói: “Vào đi!”

không, người đánh Triêu Thần là người của Thái hậu, bà sẽ không hạ thủ

vốn không phải như vậy, bà còn nhớ đến điểm tốt của ta không?

Hôm đó ta bất cẩn ngã, bị sái tay. Ta cảm thấy lạ, rõ ràng dường như

này. Thảo nào tối qua Lý công công vội vàng tới tìm Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ

vỗ xuống mép giường, nói: “Triêu Thần, ngươi qua đây nói chuyện với ta.”

Mảnh giấy này viết rất dài so với mảnh giấy trước. Nhìn xuống bên

Ta kinh ngạc nhìn Cố Khanh Hằng, huynh ấy nói… tất cả mọi chuyện…

cũng không ra được.

Hắn biếm ta vào lãnh cung là để bảo vệ ta, điều này ta hiểu, song bây giờ ta bỗng cảm thấy băn khoăn, đơn độc. Ta hy vọng có thể ở bên cạnh

Suy đi nghĩ lại cuối cùng ta vẫn không có manh mối. Chán nản lùi lại

Còn Thiên Phi, ta nhớ khi ấy, ta từng đồng ý với hắn, chỉ cần là con của hắn, ta sẽ không ra tay hãm hại.

Ha, e rằng nàng ta không biết, cứ như vậy sẽ đạp lên giới hạn cuối

đầu, ngồi xuống, ăn một ít rồi đẩy đồ ăn trên bàn sang một bên, phải đợi khi Triêu Thần mang cơm tối đến mới thu dọn đi.

nay thật đáng sợ.” Tuy không có sấm sét nhưng vừa nãy ta vẫn sợ tới mức

nàng ta thật sự là một đối thủ mạnh của ta.

không dám ngủ.

vương, nếu đến khả năng chịu đựng như vậy ta còn không có thì ngay từ

chứ! Cũng may, lúc này đang ở lãnh cung, ngoài Triêu Thần thì không còn

Ta im lặng nhắm mắt, Tô Mộ Hàn, rốt cuộc người là ai?

Những điều này, ta đều hiểu.

Câu phía dưới đó, y chẳng qua chỉ nghĩ tới lối thoát cho ta. Ha, ta

Nhưng chuyện giữa nàng ta với Hạ Hầu Tử Khâm không phải là chuyện ta

Ngừng một lát, ta lại nói: “Dụ Thái phi rạch mặt nàng ta, bị thương thế

cung bây giờ xem ra bọn họ ai nấy đều thật sự không dằn lòng được rồi.

giẫm phải thứ gì nhưng ngoái đầu lại không thấy có gì ở đó. Ha, bây giờ

Sao biết chứ? Đương nhiên là đoán rồi.

chớp mắt. Thái hậu cũng là người thông minh, có thể xử lý mọi việc một

thân của Bắc Tề, theo lệ thường Hạ Hầu Tử Khâm phải tới thăm nàng ta.”

Ta lập tức cười khẩy, chẳng trách Dụ Thái phi đến Dao Hoa cung gây sự xem ra việc này không thể không có công lao của Thiên Lục. Ta đã biết

nói khỏe, rất khỏe.” Nàng ta kéo tay ta: “Nương nương, Thái hậu không hề quên người.”

trong chốn hậu cung khi ta còn chưa đặt chân vào cuộc chiến hậu cung

của Tô Mộ Hàn đưa cho để gây ra cuộc chiến giữa các phi tần chốn hậu

Nghe ngữ khí của ta có chút nặng nề, nàng ta mới đứng dậy, quỳ xuống

chỉ một lòng nghĩ tới chuyện túi gấm, nào nhớ ra việc bôi thuốc nước

Ta không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa, một lúc sauTriêu

một nữ tử để ý nhất, ta rất muốn xem vẻ mặt Dao phi lúc đó.

Ta gật đầu, để mặc nàng ta đỡ ta đứng dậy, đến bên giường nằm xuống.

rời đi của nàng ta. Ta nghiêng người, cả ngày nghĩ đến chuyện làm thế

“Sau khi xảy ra chuyện, Thục phi nương nương là người truyền thái y,

Triêu Thần vẫn quỳ, ta đưa tay ra đỡ nàng ta dậy, nói: “Không cần giữ lễ tiết với ta, ngươi ngồi xuống rồi nói. Ta sẽ không trách ngươi.

“Ta biết.” Ta biết hết, thậm chí ta còn có thể đoán ra, những ngày này hắn chắc chắn cũng không nhàn rỗi.

Ta không phải không nhẫn tâm làm hại Dao phi, ta chỉ không muốn làm

Triêu Thần sững sờ giây lát nhưng lại lắc đầu. “Không, Hoàng thượng

này. Song ta đâu biết, vết sẹo trên cổ nàng ta có vì nguyên nhân này!

phức cho mình. Giờ đây Thái hậu tin tưởng nàng ta, nàng ta chỉ đưa ra

Bên ngoài luôn có những lời đồn bất tận về lãnh cung. Năm đó khi

Đế vương cũng cần có người yêu thương, hắn ở vị trí tít trên cao

Nàng ta chắc cũng nhận ra, vội xoay người nói: “Nô tỳ lấy nước cho nương nương.”

vài bước, ta ngơ ngẩn bên mép giường. Từ khi ta tiến cung đến nay,

cây đang lay động ở bên ngoài.

ra, ta ngồi dậy, lấy túi gấm dưới gối, ung dung mở ra, ngạc nhiên bên

Nhìn Triêu Thần, ta nói: “Trước đây hay sau này đều không quan trọng, sau khi cô cô ở Cảnh Thái cung, Hoàng thượng nói gì với người?”

thế

Nàng ta dường như rất vui vẻ, trên gương mặt là nụ cười hưng phấn.

Ta cảm thấy bàng hoàng, vội hỏi: “Bọn họ… đã xảy ra chuyện gì?” Có

trung thành với ta quả nhiên còn có ý đồ khác. Thế nhưng rốt cuộc là vì

ta vĩnh viễn không ra khỏi nơi này.

Có lẽ hắn cũng đã điều tra. Lần đó, hắn đột nhiên nói muốn tới ngõ

Cắn môi, bây giờ hắn biếm ta vào lãnh cung để bảo vệ ta, nếu ta gây

nào?” Thực ra chẳng phải ta có lòng tốt gì, bị thương ở mặt, đó là việc

không được buông tha?

Nghĩ lại, đương nhiên ta vẫn nhớ. Nàng ta từng nói, cung tỳ cũng phải xem xét để chọn lấy một chủ tử chỗ dựa cho bọn họ.

Xem xem đồ đệ được tiên sinh dạy dỗ là ta đây rốt cuộc học được bao

Vậy thì tại sao nàng ta phải che giấu? Mà nàng ta nói dối ta, rõ ràng là muốn châm lửa cho khả năng đấu trí của ta, muốn ta sống tiếp, sống

nơi này nếu không có quyền lực thì không bảo về được chính mình. Nàng ta đưa tay ra chỉ vào vết sẹo trên cổ mình rồi nói đây vẫn được coi là

đang thắt đai lưng, mặt đột nhiên đỏ ửng, lúng túng nói: “Nương nương,

không định dùng đến.

Ngước mắt nhìn nàng ta, ta cười, hỏi: “Như thế nào?”

Phương Hàm.

Triêu Thần lại nói: “Nương nương, rất lạ nhé, nghe nói hôm qua lúc ban ngày, Tích Quý tần đã đến Vĩnh Thọ cung.”

trách Thái hậu vốn bảo ta chép kinh Phật mười ngày nhưng mới được một

Bước vào đình nghỉ chân, ta tìm chỗ ngồi dựa vào lan can. Ngước mắt

rách mặt.

Ta cũng biết những lời nói của Triêu Thần ban nãy, vì là ‘chuyện lớn’ ở hậu cung nên các cung nhân mới có thể bàn tán xôn xao như thế, còn

Triêu Thần lại nói: “Nô tỳ cảm thấy thật may mắn vì có thể ở bên

mỉm cười.

Ta sửng sốt, vừa định lên tiếng, nhưng huynh ấy đã lách mình tiến

Đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nàng ta buột miệng hỏi: “Nương nương biết?”

phi vốn điên khùng, lời bà ấy nói cũng không thể coi là thật.

Nhìn thấy ta, Triêu Thần chạy chậm tới, cười nói: “Nương nương, hôm nay

Ta dường như lại nhìn thấy tấm rèm đó, còn có bóng dáng gày gò sau tấm

lưu tình. Trong đầu lọc đi lọc lại những lời Thái hậu đã nói với ta.

được ở lại, Thái hậu niệm tình cô cô có công cứu giá nên cho phép cô cô

nói sau khi xảy ra chuyện, Thục phi nương nương còn đặc biệt gọi riêng

ta mới bị biếm vào lãnh cung ngày thứ bày, ta làm thế nào để ra khỏi

Ta nói: “Ngươi cũng lên đi!” Ban ngày nàng ta vẫn phải làm việc, buổi

“Triêu Thần!” Ta gọi nàng ta lại. “Không cần, ngươi để cơm xuống rồi đi ra ngoài đi.”

Triêu Thần dường như ý thức được mình đã lỡ lời, vội

Ha, ta khẽ cười trong lòng, hóa ra ta không thích hợp với cuộc sống

ta đã biết.

Bàn tay nắm tay Triêu Thần siết chặt, ta cất tiếng hỏi: “Vậy là chuyện gì?”

Hạ Hầu Tử Khâm nói, hắn không thể tới thăm ta mỗi tối. Tối qua hắn

tổn thương trái tim hắn. Chuyện Dao phi và Thanh Dương cùng b·ắ·t· ·c·ó·c ta

“Thái hậu không đi.”

tỳ thân cận của ta.

‘cung biến’. Đúng vậy, trong cung bây giờ đâu thể nói những từ như vậy?

chưa phải khó khăn nhất, khó chỉ ở chỗ cách bức tường lãnh cung, ta

nương.”

cho ta ra ngoài.

gặp mặt cũng không có gì là lạ, nhưng ngữ khí của Dụ Thái phi khiến ta

Tiểu Đào à, cũng đáng thương cho nàng ta, chăm sóc Dụ Thái phi thì cả ngày phải lo lắng, sợ hãi!

không nói gì, Hoàng thượng chỉ sai người điều tra nội tình của nương

tất cả chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta sững người, ha, ta quả thật hồ đồ rồi! Lúc ta còn là cung tỳ của

nhau. Triêu Thần cũng không thể ra ngoài, người trong cung đều biết nàng ta đã bị đánh c·h·ế·t bởi ta tự mình xuất cung.

người thì luôn suy nghĩ rất nhiều chuyện, tốt có xấu có, có thể bày tỏ

người mới. Nhưng Phương Hàm cô cô trước kia là cung tỳ của Hoàng hậu

Triêu Thần nhíu mày, hỏi: “Nương nương sợ điều gì?”

Không biết qua bao lâu, dường như ta nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi tới. Trong lòng ngạc nhiên, vui mừng, nhưng ta vẫn cảnh giác chống tay lên, quay lại.

Ha, nha đầu thông minh, tránh duy nhất chuyện lật thẻ, ta cười nói:

sẹo.”

Ta cười. “Ta cũng có thứ để sợ chứ, sợ sấm sét.”

Khâm nói đúng, trong lòng ta, Tô Mộ Hàn giống như một vị thần. Nhưng sao ta không biết chuyện ở đây lại có thể liên quan tới y?

Thần chạy vào. Nàng ta cẩn thận mở cửa phòng, khẽ gọi: “Nương nương!”

Luôn phải lật thẻ bài của các cung, hắn không thể ngủ một mình mỗi

thăm dò được điều gì. Chỉ vì cổ tay của ta bị thương , chỉ vì chữ viết

ngoài, sau đó sống với một gương mặt khác, sau này dù có người nhìn thấy cũng sẽ không ngờ ta có thể là Đàn phi với dung mạo bình thường của hậu cung thiên triều khi đó.

anh trai, đúng thế, nàng ta không phải kẻ ngốc, sẽ không ngồi một chỗ

qua Dao Hoa cung, không biết bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta không

nay mang theo chút lành lạnh. Ta không bước tới cánh cổng lãnh cung, nơi đó nhất định có thị vệ canh chừng.

Ha, nhưng bây giờ ta làm thế nào để ra ngoài? Nơi đây là lãnh cung,

thất bại của ta trong cuộc chiến chốn hậu cung, y đều… tính đến.

nhẹ. Cũng bởi câu nói này của nàng ta mà ta đã cảm nhận được sự hiểm ác

Nhớ tới túi gấm Tô Mộ Hàn đưa cho, ta nghĩ tới lời đồn mệnh phượng

Bây giờ đang là lúc loạn trong giặc ngoài, ta không thể làm những chuyện khiến hắn phải bận tâm nữa.

lại là Dao phi?

Ta buột miệng hỏi: “Tại sao Hoàng thượng lại phái ngươi theo dõi nàng ta?” Nói thật, ta vẫn biết ơn Phương Hàm. Sau khi tiến cung, nàng ta

một chủ ý nhỏ, Thái hậu há không đồng ý? Huống hồ người nàng ta đối phó

Phương Hàm chưa từng nói đến điều gì trước mặt ta. Nàng ta lựa chọn

Hầu Tử Khâm, bởi vậy người bên ngoài không vào được, người bên trong

Thò tay xuống gối theo bản năng, đầu ngón tay ta chạm vào một góc của túi gấm, lúc định rút ra mới nhớ Triêu Thần còn ở bên cạnh. Chuyện này

Nhìn ngọn lửa bùng cháy, ta không ngăn được cơn run rẩy. Câu nói của

Phương Hàm bây giờ có ai quan tâm chứ!

dưới còn một câu của y, ta chỉ xem qua một cái, bỗng cứng đờ người. Đầu

Ta thở dài, cuối cùng cũng nghiêng người nằm xuống. Khi nhắm mắt, cảm thấy tay của Triêu Thần đưa lên dém góc chăn của ta. Nhưng ta không ngủ được, ta luôn nghĩ tới rất nhiều chuyện.

tỳ cũng chưa từng thấy cô cô có điểm gì bất thường.

đã nguội, có điều bây giờ nào phải lúc cho ta làm điệu làm bộ. Ta lắc

không khiến hắn lo lắng, không khiến hắn phân tâm để xử lý chuyện hậu

xong túi gấm thứ nhất thì sẽ biết khi nào mở túi thứ hai. Ta đã xem túi

hoàng viết trên mảnh giấy. Ba đầu ta tưởng Triêu Thần đã c·h·ế·t nên muốn

Mấy chữ này khiến ta bật cười.

Ta biết, lãnh cung mà, ai muốn tới chứ! Chỉ cần Hạ Hầu Tử Khâm không

Minh Vũ, nương nương cũng biết, Hoàng hậu Minh Vũ và Thái hậu chính là

“Nương nương hình như không vui?” Triêu Thần nhíu mày nhìn ta.

không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Trong lòng ta luôn cảm thấy bức bối. Hơn nữa, hôm nay đọc bức thư trong túi gấm thứ hai Tô Mộ Hàn đưa, ta

không quan tâm, còn ta bây giờ cũng không quan tâm.

mọi điều Hạ Hầu Tử Khâm làm đều có nguyên nhân. Nếu hắn muốn g·i·ế·t Phương Hàm thì sẽ không vòng vo, còn sắp xếp một cơ sở ngầm bên cạnh nàng ta.

vốn không cần giấu nàng ta nhưng nàng ta là người của Hạ Hầu Tử Khâm, ta sợ hắn biết chuyện túi gấm đó liên quan tới Tô Mộ Hàn, trong lòng hắn

thượng không đi mới lạ. Cho dù thế nào, Dao phi cũng là quận chúa hòa

Ta không quen Phương Hàm, người của Tang phủ cũng không quen nàng ta, nếu không, người nàng ta muốn giúp tuyệt đối không phải ta mà chỉ có

Đứng ngơ ngẩn một mình rất lâu, cho tới khi Triêu Thần mang cơm vào, ta vẫn ngây ngốc đứng đó.

không biết, chỉ vì nàng ta không phải người đến từ phủ thế tử. Không

phải khi ta bị lật đổ, những cung nhân trong Cảnh Thái cung của ta cũng

Hoàng thượng có thể giữ lại người của tiền triều? Đã giữ lại cũng không

nhuốm bụi trần như vậy thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc, đã là con

Có vẻ Diêu thục phi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau sau cái c·h·ế·t của

Ta cũng muốn hỏi tình hình tối qua bên Dao Hoa cung nhưng xem ra phải

Thiên Lục? Nàng ta tới đó làm gì?

đâu ngờ lại có thể như vậy? Nhớ tới đêm Giao thừa năm trước, lúc Thiên

sao? Ta có ích gì với bọn họ?

điều tra nhưng chưa điều tra được gì.

Chuyện này Hạ Hầu Tử Khâm biết, Thái hậu không thể không biết, nếu

còn… đặc biệt truyền Vương thái y.” Triêu Thần nhìn ta, nói nhỏ. “Nghe

Gật đầu, đột nhiên nghĩ tới Phương Hàm, ta lại lên tiếng: “Mấy ngày nay có tin của cô cô không?”

Thở dài một tiếng, biết nàng ta chắc chắn không đồng ý, ta liền nói: “Vậy thì qua nhuyễn tháp nghỉ ngơi đi!”

ngón tay run run, mảnh giấy khẽ khàng rơi xuống đất, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Ta không tin nổi lại cúi đầu nhìn, hàng chữ nhỏ đó vẫn vô cùng rõ nét.

giờ đang ở lãnh cung, chuyện gì ta cũng phải tự làm hết, nhưng như thế

điều gì, cách mau chóng nhất là hỏi những người hiểu rõ tình hình.

Thấy rõ trong mắt Triêu Thần lóe lên một tia sáng kì lạ, sau đó nàng ta cúi đầu.

với hắn. Huống chi, vơi sự hiểu biết của ta về hắn, hắn tuyệt đối không

Nghe thấy vậy, ta mới yên tâm.

nói. Có lẽ cô cô đang ở Cảnh Thái cung, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bóng dáng nam tử từ ô cửa chiếu vào, ánh trăng kéo dài, thật dài, tới tận bên giường ta. Ta mở to mắt, nhìn thấy nụ cười của huynh ấy. Nhìn

thấy ta, huynh ấy mỉm cười yên tâm.

Đột nhiên nhớ tới khi đó, Hạ Hầu Tử Khâm nói hắn đã điều tra nội tình của ta từ lâu, biết ta là tam tiểu thư của Tang gia, biết tất cả mọi

quyền không thế, hơn nữa còn là một kẻ có tướng mạo bình thường là ta.

Ta im lặng, bây giờ ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng cùng một chiến tuyến,

không?

Triêu Thần là người được Hạ Hầu Tử Khâm an bài bên cạnh Phương Hàm,

thiên hạ vẫn còn là của Tuân gia, nghe nói rất nhiều phi tử sống tại

vì Thái hậu không ra mặt, chuyện này chỉ có thể kêu hắn đi.

chỉ là một phế phi trong lãnh cung, không có tư cách gọi cung tỳ đến hầu hạ.

Lời của nàng ta khiến ta sửng sốt.

Ta mỉm cười, huynh ấy vẫn luôn dịu dàng như xưa. “May quá, mọi thứ đều ổn.”

Ta cũng cười, quả nhiên Thái hậu có biết. Bà tin tưởng ta, từ sau lần chép kinh Phật ấy, sau lần cho ta uống thuốc độc giả ấy, bà hoàn toàn

hắn chỉ lo lắng loạn trong giặc ngoài, vậy thì ta không sợ, những chuyện này, cuối cùng cũng sẽ giải quyết được. Nếu thật sự có ngày không chống đỡ được, cùng lắm ta sẽ c·h·ế·t một cách kiêu hãnh cùng hắn.

nương. Có điều Thái hậu hơi nghi ngờ nương nương.”

Lần này nàng ta không từ chối, gật đầu nói: “Nương nương nghỉ đi ạ!”

nhưng Thiên Phi ngu ngốc như vậy, chỉ cần gây chia rẽ một chút, tỷ ta sẽ nhanh chóng mắc mưu.

“Thái hậu…” Lúc này ta mới nhớ ra, lúc đầu, Thái hậu không biết vì

Vậy ư? Thế thì vì sao Triêu Thần lại có vẻ mặt như vậy? Nhìn nàng ta

biết ý đồ của Tô Mộ Hàn muốn ta bôi thuốc nước hồi đó. Thông minh như y

sống một mình. Ba năm trước, Tô Mộ Hàn và Cố Khanh Hằng đã cho ta dũng

Yêu và không yêu không liên quan tới dung mạo.

phòng khi ta bại trận trong cuộc chiến chốn hậu cung thì có thể trốn ra

hắn sẽ không rào trước đón sau muốn nghe ta nói về bệnh tình của bà.

Hàn?

Tang gia độc sủng hậu cung. Hoàng hậu chỉ có thể có một, ta muốn xem bọn họ, ai sẽ nhượng bộ. Có lẽ chiêu này không có tác dụng với Thiên Lục,

Buổi tối, Triêu Thần quả nhiên lại đến.

chị em ruột. Nghe nói có một lần, Hoàng hậu Minh Vũ cùng Thái hậu cùng

lại trong cung, điều này quả thật khiến người khác nghi ngờ.

luôn ở bên cạnh giúp đỡ ta, từ trước tới nay chưa từng làm chuyện gì có

người.”

giờ dần hiện lên chút ánh sáng mờ nhạt, ít nhất ta có thể nhìn rõ nhánh

Mu bàn tay chạm vào quần áo của Triêu Thần, bên ngoài đang mưa lớn, y phục của nàng ta không bị ướt nhưng vẫn có cảm giác lạnh, ta buột miệng hỏi: “Bên ngoài lạnh không?”

Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta, thấy ta im lặng, liền hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Hoàng thượng muốn nô tỳ theo dõi cô cô.”

Triêu Thần có chút ngạc nhiên nhìn ta, vội hỏi: “Nương nương, sao người không bôi thuốc?”

thứ về ta. Khi ấy, ta đã muốn hỏi có phải hắn cũng từng điều tra Tô Mộ

đã qua đó, ta biết hắn bất lực đến nhường nào.

ngày, bà đã kêu Thiển nhi đến nói niệm tình ta thành tâm nên cho ta về

thích cũng không giải thích rõ ràng được.

Câu hỏi này… không có lời giải đáp. Điều duy nhất ta vui mừng là Hạ

cảm thấy lạ lùng. Lắc đầu, có lẽ chỉ là ta đã nghĩ quá nhiều, Dụ Thái

nàng ta vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt ta, còn cảm thấy có thể dựa dẫm vào ta, vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng ta.

Quả nhiên…

Mộ Hàn dạy dỗ, tâm tư của y, ta có thể đoán trúng vài phần. Nhưng sau

Bôi thuốc nước lên, nhìn chính mình trong gương, ta bật cười. ta nên

Ta cũng đột nhiên nhớ ra lúc tình cờ gặp Dụ Thái phi ở Thiên Dận cung khi ấy, khi bà nhắc tới Dao phi, còn nhắc đến Thái tử tiền triều…

Ta cười: “Sao Dụ Thái phi không ra tay mạnh hơn chút nữa, cào sâu hơn cũng không tệ.” Kẻ liều lĩnh như Dao phi, cho ả ta bài học cũng tốt,

Đứng bật dậy, không, ta không thể ở trong lãnh cung tiếp nhận sự bảo bệ của Hạ Hầu Tử Khâm, ta nên ra ngoài.

Ngước mắt nhìn nàng ta, ta cười: “Sau này đừng gọi ta là nương nương

nhiêu chân truyền của y? Nghĩ vậy, khóe miệng ta bất giác mỉm cười.

tỳ cảm thấy yên tâm. Người có thể làm chỗ dựa cho nô tỳ, trước nay đều

cùng của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn có thể nhẫn nại không đi thăm Dụ Thái phi

chắc chắn hàng ngày đều không thể bình yên. Lâu dần lãnh cung có người

ngờ, nàng ta lại là người của tiền triều. Thế nhưng, sao Thái hậu và

cách bình tĩnh, thản nhiên.

Triêu Thần nhìn ta chăm chú, thấy ta im lặng liền nhỏ giọng nói: “Nương nương mệt rồi à? Nô tỳ đỡ người đi nghỉ.”

“Triêu Thần!” Ta ngắt lời nàng ta. “Không cần nói, ta biết Hoàng

Ta kinh hãi, nhớ rõ khi ta vừa vào cung, Phương Hàm nói với ta rằng

này, cái gì cũng phải chờ đợi.

Chuyện liên quan tới Dao phi và Dụ Thái phi, Thái hậu không đi, cũng

được ở lại trong cung. Nhưng Hoàng thượng không yên tâm về cô cô nên mới phái nô tỳ ở bên cô cô. Hoàng thượng cũng chỉ muốn nô tỳ theo dõi cô cô chứ không thật sự muốn làm gì. Thái hậu là người niệm tình xưa nhất,

phải ta? Trong đầu hiện lên từng gương mặt, mở to mắt nhìn Triêu Thần,

Nàng ta sững người, lắc đầu. “Không lạnh ạ, bây giờ sắp tháng Tư rồi, chỉ mưa to chút thôi, đâu còn lạnh nữa.”

Xoay người ngồi xuống, ta cất tiếng hỏi: “Vậy Thái hậu nói thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy vậy, ta nhắm mắt. Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân

Ta mỉm cười, nói: “May mà ngươi và Hoàng thượng đến, nếu không tối

thể trọng dụng, vì thế ở trong cung, Phương Hàm cũng coi như được tự do.

vậy vẫn không có chuyện gì, có lẽ không sao đâu ạ! Hoàng thượng nói

vào, nói nhỏ: “Suỵt… Đừng kinh ngạc! Ta chỉ đến thăm muội, nhìn muội rồi đi. Lâu lắm rồi không thấy muội, trong lòng ta không yên tâm.”

Có lẽ do nàng ta không cẩn thận nên mới buột miệng nói ra hai từ

Mở mảnh giấy được gấp gọn gang, nhìn thấy nét chữ xuất chúng của y. Trên đó viết rõ ràng: Mệnh phượng hoàng, duy nhất.

Triêu Thần. Có lẽ nàng ta tưởng ta vẫn ngủ, sợ sẽ đánh thức ta. Trời đã

Nhưng nàng ta lắc đầu. “Nô tỳ sao có thể nằm cùng giường với nương nương?”

ta mới biết, thứ ta giẫm phải chính là chân của Phương Hàm.

hiện lên càng rõ ràng. Đột nhiên ta cảm thấy tim đập thình thịch, vội

đúng không? Ha, sắp đặt một quân cờ không biết nội tình như ta rốt cuộc

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở của Triêu Thần dần đều đặn, song ta không ngủ được.

mới thấy lạ.

Khi ấy, ta từng nghĩ bất luận là làm hại Dao phi hay long thai trong

Câu nói của Thư Quý tần hôm đó, nàng ta lâu nay không tìm hiểu sự thật không có nghĩa là nàng ta đã quên.

Triêu Thần sững người giây lát rồi mới lên tiếng: “Bao nhiêu năm như

nàng ta cả đời. Ta không phải không biết, hắn chỉ đang muốn bù đắp, bù

Thiên Lục là người thế nào chứ? Nàng ta hành sự sẽ không chuốc phiền

lúc nô tỳ gặp Thái hậu ở ngự hoa viên, Thái hậu đã hỏi thăm nương nương

Nàng ta chỉ là một cung tỳ đưa cơm, không nên ở trong lãnh cung quá

người của Hoàng thượng nhưng người Hoàng thượng muốn theo dõi vốn không

càng không kiềm chế được.

Trong lòng ngạc nhiên, ta buột miệng hỏi: “Cho nên Hoàng thượng mới bắt đầu chú ý đến ta, đúng không?”

tin tưởng ta. Nhưng ta gượng cười trong lòng, nếu để bà biết, việc này

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46