Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Mệnh Phượng Hoàng

Hoại Phi Vãn Vãn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


chế được nữa, ta run rẩy thốt lên tên nàng ấy.

Ta giật mình, hoang mang nhìn hắn, song thấy hắn đã bước tới bên cạnh ta từ lúc nào, ôm ta vào lòng, nói nhỏ: “Trẫm biết!”

Cuối cùng ta bang hoàng, sửng sốt!

trở về, chắc chắn vui mừng xiết bao, bởi hắn tưởng cuối cùng cũng có thể bù đắp tất cả mọi thứ hắn nợ nàng ta.

chính là một đôi trời sinh, thậm chí trẫm còn vì nàng ấy mà đến vị trí

thực lực hùng mạnh song nếu bọn họ liên thủ khởi binh thì cũng khó mà

bất giác trở nên nặng nề. Hắn dùng đầu gối tách hai chân ta ra, còn ta

Ta im lặng không nói, y nhất định là Hàn Vương, những người y dẫn

Đột nhiên hắn bật cười tự giễu. “Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu

nhẫn tâm. Hắn bây giờ vẫn yêu, có điều tình yêu ấy là tình yêu đã qua,

“Hoàng thượng muốn nhìn mặt y làm gì?” Ta thấp thỏm hỏi.

khiến hắn đau đớn nhất mà bây giờ là người tuy còn nhưng tình đã c·h·ế·t.

Thế nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Vậy vì sao Hoàng

cởi long bào cho hắn, sau đó là áo lót, ngón tay lướt qua lồng ngực

nhớ ra, bình trà đã không còn nước.

sâu rồi nói: “Thiếp muốn Hoàng thượng không tức giận, người chỉ cần đồng ý với thiếp là người không tức giận.” Ta đứng lên, ngoái đầu lại mới

tốt!

theo quả thật đều là người Bắc Tề, cho dù là thị vệ hay cung nhân. Còn

sẽ nhiều hơn một chút.

dò một người, nhưng không nghĩ hôm đó thật sự có thích khách trà trộn

“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, vì sao lời nói của hắn khiến ta cảm

“Lời thề ban đầu quá hoàn mỹ, song bây giờ trẫm không có cách nào

Đầu ngón tay run run, ‘kịch’ một tiếng, mồi châm lửa rơi xuống bàn, ta run giọng hỏi hắn: “Hoàng thượng biết khi nào?”

hận trẫm.”

“Hoàng đế Đại Tuyên muốn điều tra một số chuyện.” Là chuyện gì thì

Con người của hắn, giang sơn của hắn.

phi đã hãm hại ta. Dùng ta để lôi kéo Cố Khanh Hằng vào, sau đó giúp

Rời khỏi vòng tay hắn, ta nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt hắn, hít thật

được.” Hắn vấn lắc đầu nhìn ta, nói: “Bỏ đi, y đã về Bắc Tề rồi!”

Ta giật mình sửng sốt, hóa ra cung tỳ hàng ngày đưa cơm đến cho ta là Triêu Thần! Kinh ngạc nhìn nàng ấy, hóa ra nàng ấy vẫn luôn ở bên cạnh

phụ nàng ta, chưa từng.” Năm năm trước, hắn lấy vị trí thế tử ép buộc,

lúc ngàn cân treo sợi tóc, y chỉ kêu… Thanh Dương.

Trẫn và ông ta quanh co một vòng, vẫn là ông ta thắng một hiệp. Trẫm chỉ không ngờ…”

trúng hai đích rất kín kẽ, chu toàn. Chỉ là nghĩ đến Hàn Vương, toàn

bảo vệ hắn.

Tay hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được, đưa tay kéo áo ta, hơi

tít trên cao của hắn, song ta lại thấy sự yếu đuối của hắn. Ta thích

Ta biết tất cả những điều này đều là hắn, là Hạ Hầu Tử Khâm, cho nên

dối, từ đầu tới giờ, người hắn để tâm nhất là ta, Tang Tử.

qua nét mặt hắn, ta có thể nhận ra. Trong lòng hắn, Dao phi vẫn có ảnh

Cây đàn hương, một loại cây có sức sống mãnh liệt nhất, hắn hy vọng ta

Hai người chúng ta dựa sát vào nhau, đều trầm mặc.

còn bây giờ hắn ngỗ ngược làm trái ý Thái hậu, giữ lại người ban đầu

Hắn ôm chặt ta, hôn ta nhưng miệng vẫn hỏi: “Nếu có một ngày nào đó

ra.

chuẩn bị hôn sự cho hai người. Nàng ấy cũng vui mừng, nhưng ai biết…”

khi ấy Hoàng thượng từng nói, trẻ con với chàng là một loại là trách

tha cho nàng. Ban đầu trẫm phong nàng làm Đàn phi là để nàng sống tiếp.

“Ừ!” Hắn khẽ đáp. “Ngày thứ hai sau khi người Bắc Tề đi, Tấn Vương và Hiển Vương cũng đến chào từ biệt.”

bừng. Ta ôm lấy hắn, vụng về hôn lên cành tai hắn. Toàn thân hắn run

Song hắn lại cười, nói: “Không vào lãnh cung, bọn họ sẽ không buông

Vậy còn Hàn Vương? Có phải tất cả những điều này, y cũng hoàn toàn

người y quá nặng…

phải Dao phi, vậy thì là Hàn Vương. Không, có thể nói là Bắc Tề.

giữa hai nước. Ta không tin hắn lại ngốc nghếch đến thế.

tai, ta không dám thốt ra, sợ đau lòng, thế nhưng lúc này, không kiềm

về, bởi nàng ta cho rằng đã trừ bỏ được ta.

Trẫm lại hận không thể g**t ch*t chính mình.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, cười nói: “Nhưng phần nàng phải làm đã xong.

Nàng ta quay về, ỷ vào sự áy náy và thương xót của hắn dành cho nàng

Thanh Dương thật sự cho rằng hắn muốn g·i·ế·t Hàn Vương, chắc chắn sẽ ra

vào hắn? Làm thế nào để giải thích vết thương trên lưng hắn?

D lấy lý do căm phẫn phi tử của mình dính dáng tới Hàn Vương hay lý

Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu tới tận xương tủy…

chỉ thấy trống ngực đập liên hồi, nhưng hôm nay ta không trốn tránh. Còn nhớ hôm đó ở Thượng Lâm uyển, hắn cưỡng ép ta, muốn ta song ta lại ra

chỉ là màn kịch phi tần đố kỵ mà hãm hại ta, hắn hoàn toàn không cần

Hắn khom người, vùi mặt vào cổ ta, cười nói: “Trẫm đã dốc ruột dốc

đã nghĩ cho ta, chỉ đợi ta nhân cơ hội này mà thẳng thắn với hắn. Ta

sẽ bị giẫm đạp dưới móng ngựa trong phút chốc.

ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn gương mặt của nam tử, hắn thật sự rất

Hậu cung không được can dự vào chính sự, ta đã can dự lâu bao lần

thiết phải như vậy.

hắn yêu quý, thương xót nàng ta như trước, ta cũng không quan tâm.

thấy hắn lên tiếng, nhưng là hỏi ta: “Nàng nghĩ khi ấy trẫm có cảm nhận

cho rằng hắn đang ở Thiên Dận cung, chẳng phải ư?

“Còn lần Diêu Chấn Nguyên gặp thích khách, một đội thị vệ ngự lâm

Ta từ từ nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, bỗng nhiên gặp thích khách,

Ngước mắt nhìn hắn, ta khẽ nói: “Hôm đó ở dịch quán, khi Hoàng thượng xông vào, nếu không có người ngăn cản, vở kịch của Hoàng thượng làm thế nào có thể diễn tiếp?” Lẽ nào hắn thực sự muốn tương kế tự kế g·i·ế·t Hàn

Hắn thở dài. “Thế nhưng nàng ấy không hiểu, vẫn luôn không hiểu. Đúng thế, trẫm đã phụ nàng ấy.”

chẳng phải công cốc sao? Đau lòng nắm lấy tay hắn, hít một hơi, ta nói:

Lần này cũng vậy, A Tử!” Hắn lại thở dài, nhìn ta rồi nói: “Nhất định

Lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt, khóe miệng hắn khẽ cười: “Nàng dĩ nhiên không có manh mối lúc đó có người của trẫm.”

không hay biết? E rằng điều duy nhất y không biết là Thanh Dương và Dao

hưởng, bằng không, hắn chắc chắn sẽ không như vậy. Triêu Thần l của hắn, vậy thì chuyện lần này, hắn đã biết hết thảy, thế nhưng nếu chuyện này

Ha, nếu bây giờ ta còn nghe không ra ý tứ của hắn, vậy thì ta quả thực quá ngu xuẩn!

cho Trương Lăng chứ không muốn đưa Thái Hằng ra, có lẽ Thái Hằng đó

nay chưa từng phụ nàng ta.

cực khổ nhất. Vậy mà bây giờ hắn vẫn phải đơn độc chiến đấu, thật sự

tưởng nàng ta ngầm mưu tính hãm hại ta nhưng lại không nghĩ nàng ta cũng bị người khác ngầm hãm hại. Đáng thương là nàng ta còn bụi quên đường

lát, ta lên tiếng: “Hoàng thượng, lúc ấy Diêu Hành Niên vẫn muốn bảo vệ

nhiều, trong lòng buồn bã nhưng vẫn phải cười, nói: “Hoàng thượng mệt

“Không!” Đưa tay che miệng hắn, ta lắc đầu. “Hoàng thượng không hề

nàng ấy chắc còn bị thương, có điều không c·h·ế·t là tốt rồi, không sao là

Lúc này, tiếng gió bên ngoài càng lớn hơn, ta phát hiện hắn gầy đi

Hắn không nói, ta cũng biết. Trong triều, các thế lực âm mưu làm

hận chàng, tuyệt đối không.” Sao hắn lại nói những lời kỳ lạ như vậy?

Diêu Hành Niên đoạt lại binh quyền ở hoàng đô, đây là chiêu một mũi tên

Ta đột nhiên lại nhớ đến Diêu Hành Niên, cất tiếng hỏi: “Diêu Hành Niên về Thương Châu rồi ư?”

“Hoàng thượng!” Ta sợ hãi ôm chặt lấy hắn.

giấc mơ. Còn lúc này, ta lại khao khát hắn muốn ta…

Khi ấy Tấn Vương nói, ta không ở cạnh Hạ Hầu Tử Khâm mới là lúc hắn

Hắn lạnh giọng nói: “Trẫm đâu phải không biết ông ta cố ý? Cho nên trẫm vẫn đang tìm người, xem ai có thể chịu tiếng oan này?”

sao phải nói đợi chuyện của Trương Lăng giải quyết xong, trẫm sẽ ban

nhìn thấy mặt hắn đỏ ửng, không kìm được đưa tay ra xoa xoa, nhưng toàn

lực, còn bây giờ lại là nỗi đau kéo dài.

“Trẫm khó chịu…” Hắn cau chặt mày,

Vương?

thôi!

thượng không lật tẩy thiếp? Hôm đó người còn nói nếu thiếp lừa gạt người nữa, người sẽ hận thiếp…”

Trong lòng xúc động, nhỡ may ta vẫn không thẳng thắn, hắn sẽ như thế

Ta hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Hầu Tử Khâm, nhào lên đỡ

khép Khanh Hằng tội danh gì?” Tất cả mọi việc đều nằm trong tay hắn.

Dán mặt lên lồng ngực hắn, ôm chặt lấy cơ thể hắn, ta không kìm được, nức nở thành tiếng. Có lẽ trong kiếp này, nước mắt của ta đã rơi nhiều

vừa nói. Suy nghĩ hồi lâu, ta mới lên tiếng: “Chuyện thích khách ở Nam

mọi điều bà đã làm năm đó. Cho dù ngốc nghếch hơn nữa, đây chỉ vì bà đã

Hắn khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Ha, e rằng người liên thủ với Diêu Hành Niên không phải là Dao phi.”

trông rộng, lồng ngực hắn phải chứa đựng quá nhiều thứ cho nên hắn mới

hắn không thèm nhìn, đừng nói sẽ nhẫn nại, dừng lại thương lượng điều

bởi hoài nghi cái c·h·ế·t của Diêu Chấn Nguyên có liên quan tới những thích khách đó, song sau đó, biết Diêu Chấn Nguyên c·h·ế·t dưới tay Thư Cảnh

người mà hắn muốn Tấn Vương điều tra là những thích khách muốn ám sát

Hắn sững sờ, nhìn ta hồi lâu mới nói: “Đã ở trong lãnh cung rồi, sao nàng còn cười được?”

phản, bên ngoài còn có các nước khác nhìn chằm chằm như hổ đói. Cái gì

Ta giật mình kinh ngạc, hắn nói… chịu tiếng oan.

Hít một hơi thật sâu, ta xoay người, nhón chân rồi hôn lên môi hắn,

Hơi giật mình, Diêu Hành Niên căn bản không phải vì chuyện thích

Trong lòng rung động, ta hỏi hắn: “Hoàng thượng không hỏi thiếp vì sao ư?”

Thế nhưng hắn không ngờ, Phất Hy bây giờ đã không còn là Phất Hy tốt đẹp, đơn thuần đó

lòng sửng sốt, ta vội kéo tay hắn, nói: “Vết thương của Hoàng thượng thế nào?”

đều quanh quẩn trong giấc mơ của ta. Mỗi lần giọng nói ấy vang lên bên

vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ không bảo vệ tốt cương nương, nô tỳ xin lỗi

Trình, sao ông ta còn để tâm tới chuyện này như vậy? Đột nhiên ta nhớ

yêu. Vì vậy, dù phải trả giá bằng mọi thứ, bà cũng không hối tiếc.

trong lòng hắn hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận. Ta cũng sẽ không ép

Hắn khẽ cười rồi hôm lại ta, vừa hôn vừa nghiến răng, nói: “Không được dùng kính ngữ với trẫm nữa!”

điều gì…”

thần thiếp, ném thiếp vào góc nào đó, như vậy thiếp vẫn có thể bày mưu

Kiêu ngạo như hắn mà chuyện như vậy cũng có thể l*m t*nh cảm của hắn

Ôm lấy hắn, nghở âm thầm chịu đựng của hắn, lát sau ta mới lại nghe

rồi. Ha, hắn nói, muốn thăm dò một người…

“…những thứ khác không liên quan tới nàng.”

nô tỳ thấy người đau lòng, trong lòng nô tỳ cũng đau đớn. Nhưng người

cho tất cả tam cung lục viên, ta cũng sẽ không hận, bởi ta hiểu rõ, đây

không trung thành với ông ta như Trương Lăng.”

nào, không phải chỉ dăm ba câu là ta có thể hiểu sâu sắc được. Mà thứ

Hắn nhận ra vẻ khó hiểu của ta, lại nói: “Ban đầu trẫm chỉ muốn thăm

Xem ra Thái hậu vẫn giữ thể diện cho Diêu Hành Niên. Ngẫm nghĩ một

Dao phi chẳng qua là bị người ta lợi dung trong cuộc chiến chốn hậu

phủ nhận. Nghĩ lại giây phút gỡ chiếc mặt nạ của y, giống như lời đồn,

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thoải mái lên tiếng: “Chỉ cần nàng biết, trẫm vĩnh viễn có thể chống đỡ được.”

đầu, nghiến răng nói: “Không đâu, bất luận là lúc nào, thiếp cũng không

Hắn đưa tay lên gạt tay ta, nói nhỏ: “Nàng ấy và trẫm là thanh mai

Cuối cùng hắn cũng cười: “Hai hôm sau, lúc nàng tới Thiên Dận cung,

trẫm không còn ở bên cạnh nàng, nàng cũng không hận trẫm chứ?”

thế tử cũng không cần. Từ bỏ tất cả để ra đi, trẫm cũng sẵn lòng…”

cũng ‘cá lớn nuốt cá bé’. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâm

cung à? Sao còn tới nơi xúi quẩy như vậy?” Nhớ tới cung tỳ mà Dao phi

Lần này nếu không phải giữa chừng xuất hiện sai sót như vậy, chắc bọn họ đã về đất phong từ lâu. Vậy thì Vãn Lương cũng đi theo Tấn Vương

vì Hàn Vương.” Hắn nghiến răng nói.

Nhưng ta vẫn nhận ra hắn khi ấy chắc đã tuyệt vọng xiết bao.

Lắc đầu, ta không nên nghĩ đến những điều này nữa, không phải thì

Khoảnh khắc cửa mở, ta thấy bên ngoài trời vẫn mưa rất to. Ta càng

thân hắn run rẩy, vội kéo tay ta, trầm giọng nói: “A Tử, đừng làm loạn!”

Trong lòng ta sửng sốt, hắn nói quyết định tin tưởng ta, cho nên

lại những cái gai vì hắn, sao ta có thể hận hắn? Ta nghĩ, nếu mẹ ta thật sự yêu cha ta thì bây giờ ta có thể lĩnh hội một cách sâu sắc tất cả

hiểu ta, nhưng nhìn một lúc, ta không kìm được, phì cười thành tiếng.

dẫn theo, nàng ta sợ hãi biết bao khi phải ở lại nơi này thêm một khắc,

Hoàng đế Bắc Tề! G·i·ế·t kẻ đã hại c·h·ế·t nàng ấy!”

Phất Hy, hắn chỉ nói một câu: “Không nhắc tới nàng ấy.” Khi đó là bất

Tử Khâm, người khách là Hàn Vương.

trẫm rất mệt! Lần này mẫu hậu muốn trẫm tổ chức sinh nhật long trọng một chút, dĩ nhiên cũng là nhân cơ hội để thăm dò thế lực các nước, nhưng

“Hoàng thượng…”

kề vai chiến đấu bên chàng.”

chuyện này ra ngoài. Nhưng giờ khác trước, vì vậy thiếp mới muốn kể với

định ban cho Tấn Vương làm vương phi để làm phi tử của mình, hắn trước

Hắn không đáp, chỉ nói: “Nàng có biết vì sao trẫm đối xử với nàng như vậy không?”

Hắn lại khẽ cười, nói nhỏ: “Vẫn là nàng thông minh, vừa nghĩ đã biết. Binh lực của hoàng đô lần này, Diêu Hành Niên nhất định phải có được.

“Vâng!” Triêu Thần trả lời rồi nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài.

Nhìn vào mắt hắn, tất cả đều là nỗi đau, đến mức ta cũng cảm thấy rất đau lòng.

Sửng sốt trong lòng, ta lập tức tủm tỉm cười. “Vậy Hoàng thượng đã

biết thì đã là ba tháng sau đó. Khi nàng ấy đi, trẫm còn tưởng đó là để (đọc tại Nhiều Truyện.com)

phòng của Hàn Vương, còn có cảnh hắn bị Thanh Dương đánh bật ra. Trong

người.”

thưởng hậu hĩnh cho nàng. Trẫm còn nói trẫm muốn gì, trẫm đều cho nàng.”

Đột nhiên ta cảm thấy mọi thứ đều thư thái. Giống như Hạ Hầu Tử Khâm

đó là một gương mặt tuyệt mỹ làm kinh động người đời. Chỉ như vậy mà

Nhẹ nhàng đặt ta lên giường, hắn thở gấp vài hơi nhưng không cúi

thì vì sao?”

đó, khi hai vị vương gia vừa hồi cung, sau bữa tiệc đoàn viên, nhắc tới

biết võ công? Ha, lời này mà nói ra, e rằng chẳng ai tin, đến ta bây giờ cũng không tin nổi. Có lẽ chúng ta đều nhầm, có lẽ vết thương trên

đồng nghĩa với không tin tưởng, bởi hắn để ý nên mới như vậy.

tim ta bắt đầu đập loạn. Không, ta lập tức phủ định suy nghĩ này, nếu

người. Thiếp tưởng Hoàng thượng không quan tâm, cho nên thiếp tức giận.” Câu nói cuối bỗng trở nên rất nhỏ, dường như đến bản thân ta cũng cảm

không nỡ.

trùng hợp, phải không?” Ta không nghĩ Dao phi giống loại người không

“Để chia rẽ bọn ta, mẫu hậu dùng kế gả nàng ấy sang Bắc Tề. Lúc trẫm

Dương quá giỏi, không cần y ra tay. Hơn nữa, trên người y bị thương nên

Ta gật đầu, gật thật mạnh. Ta yêu hắn, vì sao không muốn?

Hắn đã bế ta lên, sải bước đi về phía giường, cúi đầu nhìn ta, nói: “Vậy thì thay đổi!”

Ta cũng không ngờ thích khách hôm đó lại có hai đôi. Ha, bọn họ đều (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn khẽ cười: “Như nàng mong muốn, đã bị đày ra biên cương.”

“Trẫm biết!” Hắn ra hiệu ta không cần nói tiếp, ta nhìn thấy nỗi đau

nhiệm, một loại là mong chờ. Hoàng thượng, hãy ban cho thiếp một đứa con nhé!” Ta muốn sinh con cho hắn, thật sự muốn.

Hắn không nói ta cũng biết, đó nhất định là người của Diêu Hành Niên.

Trẫm cho rằng trẫm yêu nàng ấy, yêu tới tận xương tủy…

rẩy, khom người hn vào cổ ta.

ta cũng không nghĩ đến. Vậy thì, hắn cực khổ mang thân ra mạo hiểm há

tốt. Ta cất tiếng: “Vì hôm đó Hoàng đế Đại Tuyên nhìn thấy thần thiếp

“Ưm…” Hắn khẽ rên một tiếng, đưa tay cởi áo trên người ta, hai cơ thể cuối cùng dán chặt vào nhau. Bụ của hắn thật nóng khiến hơi thở của ta

Ai có thể ngờ một Hàn Vương dũng mãnh thiện chiến hoàn toàn không

vẫn muốn nói, ta không thể bỏ qua bất cứ nguy hiểm nào.

Ta biết rồi!

Không biết vì sao, nghe thấy câu nói này của hắn, ta lại muốn bật cười.

nhất trong đêm nay. Hãy để ta buông thả một lần, chỉ một lần này thôi!

do nhất thời lỡ tay đều không thể tránh được việc dẫn đến chiến tranh

Hắn… vẫn đang âm thầm chịu đựng điều gì?

Thế nhưng, khả năng như vậy cũng quá khiên cưỡng.

Ta chỉ cảm thấy trong lòng sửng sốt, Dụ Thái phi và Dao Phi. Cục diện như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm không ra mặt không được. Tất cả mọi người đều

đúng lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân ai đó, ta chỉ cảm

thể nghe thấy. Ta tưởng chuyện ta đồng ý với nàng ấy, ta không còn cơ

Người ở phía trên ta hơi sầm mặt nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên. Ta

họng khó chịu, ta nghẹn ngào gật đầu. Ta biết, đương nhiên ta biết…

tới hôm đó, Diêu thục phi ra tay khiến ta và Hàn Vương rơi xuống từ đỉnh Nam Sơn, nếu nói Diêu Hành Niên thật sự liên quan đến Bắc Tề, có lẽ

Thế nhưng nàng ta vẫn yêu người.

cơn mưa rất lớn. Mưa trận này rất thoải mái, thỏa thuê…

thiên triều thì đó là niềm vui , nềm an ủi lớn nhất của ta.

Ta cảm thấy kinh ngạc, hắn muốn nhìn mặt Hàn Vương? Sau đó lại nhớ

Hắn cười, ôm lấy ta rồi lên tiếng: “Trẫm đồng ý với nàng, đợi chuyện

nào? Ta nghiến răng, nếu thật sự như vậy thì ta cũng không xứng đáng

Hạ Hầu Tử Khâm… người phía sau đã cho ta quá nhiều sự ngạc nhiên đáng mừng.

dành cho Phất Hy không có gì phải nghi ngờ, đương nhiên là yêu.

Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, trong lòng ta bỗng trở nên căng thẳng, rất căng thẳng.

hội để thực hiện nữa, ta thấy hổ thẹn với nàng ấy.

Dường như ta lại nhìn thấy hắn, con người cô độc của buổi ban đầu. Bề ngoài dũng mãnh tới mức đao chém không vào nhưng nội tâm lại cô độc vô

tay, tát mạnh hắn một cái. Ha, bây giờ nhớ lại, chuyện đó thật như một

Hắn bỗng im lặng, cố gắng nhìn sang chỗ khác, không nhìn ta.

không biết nàng ta sẽ đau lòng đến mức nào. Nhưng chuyện này lại không

Là giọng nói của Lý công công.

Như vậy, Diêu Hành Niên chắc chắn không điều tra ra! Có lẽ hôm đó,

Được, được, ta gật đầu. Nếu hắn đã biết, bôi thuốc thì thế nào chứ?

Ta sụt sịt, ngẩng lên nhìn hắn: “Hoàng thượng cũng biết đây là lãnh

của Trương Lăng giải quyết xong, trẫm sẽ ban thưởng cho nàng.”

Thế ư?

vậy, không, bây giờ vẫn yêu, khoảnh khắn hắn nhìn thấy nàng ta sống sót

đợi nàng từ rất sớm nhưng nàng lại không hồi cung, tới dịch quán trước

thở gấp gáp nhưng hắn vẫn nói: “Sau này, vẫn cứ phải bôi thuốc nước. Tội khi quân, trẫm không bảo vệ được nàng.”

trúc mã, từ nhỏ trẫm đã cưng chiều nàng ấy, yêu nàng ấy, nàng ấy muốn gì trẫm đều có thể cho nàng ấy. Tất cả mọi người đều nói trẫm và nàng ấy

ư? Chẳng phải nàng ta đang trông chừng ở bên ngoài sao?

Một chiêu đơn giản thế này, lại có thể khiến Cố Khanh Hằng tiếp cận

Ta xoay người lại, chầm chậm đi về phía hắn. Lúc tới cạnh bàn, ta lấy mồi lửa bên cạnh, định thắp sáng đèn. Ánh trăng ba nãy còn sáng, bây

quý trọng ta.

hắn chăng?

Hắn đưa tay ra kéo ta lên, khẽ nói: “Triêu Thần, ra ngoài trông chừng!”

cảm thấy kỳ lạ. Dụ Thái phi đang yên đang lành sao lại chạy tới Dao Hoa

Diêu thục phi cũng không biết, bằng không nàng ta hại ta cũng chẳng sao, nhưng sẽ không đụng đến Hàn Vương.

Hắn nhìn ta tán thưởng, gật đầu: “Chuyện này trẫm đã nghĩ từ lâu, cho nênương kế tựu kế, muốn Cố Khanh Hằng âm thầm lôi kéo hắn cho trẫm.”

lòng ta thấp thỏm nhưng cũng thật ấm áp. Ta đã nói biết bao lần, làm thế nào để lau đi thuốc nước trước mặt hắn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này, đơn giản, dễ dàng.

xong mà!” Chủ ý của ta giữa đường lại xuất hiện Diêu Hành Niên, còn thêm cả Thiên Lục nữa, lại bị Dao phi xáo trộn. Nói cho cùng, vở kịch này

Hạ Hầu Tử Khâm do dự giây lát, cuối cùng gật đầu. Một lúc sau mới

người ta. Nhìn sâu vào mắt ta, hắn quay người rời đi.

Trong lòng ta sợ hãi, muốn gọi nàng ta lại, bên ngoài sắp mưa rồi.

Cho dù bôi cả đời thì làm sao? Ta vẫn bôi như trước, thoải mái, yên tâm.

Nghĩ vậy, ta càng sợ hãi, vội vàng túm lấy cánh tay hắn, lên tiếng: “Hoàng thượng…”

Sơn thiếp cũng nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không có manh mối.” Lúc ấy,

Ta yêu hắn, sẽ không đòi hỏi phần tình cảm không thể cầu. Ta là Tang Tử, không phải Dao phi.

đề này. Song ta không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại còn rất vui

Bên ngoài, trời vẫn mưa rất lớn, mưa chảy xuống mái hiên như thác nước.

Hắn sầm mặt, nghiêm nghị nói: “Lơ là nhiệm vụ, trẫm giáng chức hắn xuống là thị vệ ngự lâm quân.”

nặng hơn nữa cũng sẽ phản ứng theo bản năng. Nhưng y không làm thế, vào

trẫm cảm thấy khó khăn hơn.”

thể nói cho nàng ta biết.

Hắn nghiến răng, cuối cùng hôn ta bằng một nụ hôn thật sâu. Nhưng

hắn không nói, nhưng trực giác mach bảo ta, là hắn biết. Có điều hắn

Ta khẽ nói: “Hoàng thượng, Nam Chiếu, Đại Tuyên và Bắc Tề đều có quan hệ với nhau!” Ta nghĩ, chuyện ta biết, có thể hắn cũng biết, chúng ta

thân ta không kìm được cơn run rẩy.

đều do chính miệng hắn nói ra khiến ta cảm thấy đau lòng. Nhớ tới lần

Ta cười nói: “Nhưng thiếp quen rồi.”

Nương nương…

Ta đã cảm nhận được sự mệt mỏi của hắn từ lâu, nắm lấy tay hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng còn chống đỡ được không?”

một mình.

Ta lại khóc: “Tại sao Hoàng thượng phải để thiếp vào lãnh cung, chỉ

không thể sử dụng võ công, song hóa ra, sự thật hoàn toàn không phải

ngập ngừng giây lát, vội bò dậy, mặc áo cho hắn. Hắn hít thật sâu, ta

Song hắn không trả lời, chỉ than thở: “Chỉ đáng tiếc, mũi kiếm của trẫm chưa chạm tới đã bị kiếm của Thanh Dương gạt ra.”

hiểu. Cảm giác của hắn, ta cũng hiểu. Hắn yêu nàng ta bao nhiêu năm như

Hắn cười nhạo một tiếng. “Trẫm vốn không muốn g·i·ế·t y, trẫm chẳng qua

Ta yêu hắn, thương hắn, ta có thể đấu tranh vì hắn, cũng có thể thu

Bàn tay nắm lấy tay ta khẽ siết chặt, giọng hắn vang lên: “Một lát không thể mưa ngay được, nàng ta ra ngoài trông chừng, không sao!”

Chiếu không chỉ liên hệ với Đại Tuyên mà còn cả Bắc Tề. Thiên triều tuy

nhìn nàng ngã xuống núi, lồng ngực trẫm dường như khuyết đi thứ gì đó.

lát, cuối cùng lau sạch thuốc nước trên mặt. Cảm giác lạnh buốt, trong

cung này, cho nên ta mới nói nàng ta ngu ngốc. Nàng ta chỉ làm điều nàng ta muốn nhưng chưa từng nghĩ chuyện này có thể làm hay không. Nàng ta

Tay càng lúc càng nắm chặt tay hắn, trong đầu hiện lên bao lý do, cổ

Ta biết hắn nhất định đã nghĩ đến Dao phi, hắn không nói thẳng nhưng

trước nay không biết hóa ra hắn lại để tâm tới ta như vậy.

cung của Dao phi gây chuyện?

Đúng vậy, Triêu Thần là người của hắn, chi tiết ấy, hắn nhất định sẽ biết.

Ngẩng lên, ta cố lấy dũng khí, nói: “Hoàng thượng, có phải vừa nãy

tới khi ấy, hắn hỏi có phải ta đã nhìn thấy mặt của Hàn Vương không, ta

cả mọi thứ đều yên tĩnh, không hề có sấm sét như ta tưởng, chỉ là một

Thái Hằng ở khoảng cách gần nhất, Hạ Hầu Tử Khâm, xem ra hắn đã trù tính từ rất lâu rồi.

Hắn khẽ cười. “Đêm hôm đó, trẫm qua Cảnh Thái cung, nàng cũng chưa bôi thuốc, trẫm đã nhìn thấy.”

Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, cơ thể cũng càng lúc càng nóng

thượng, Dụ Thái phi đột nhiên tới Dao Hoa cung, lúc này đang gây rối ở

Tiếng hít thở của hắn rất nặng nề, mà bên ngoài, cuối cùng trời cũng bắt đầu đổ trận mưa to.

gặp mặt Thư Cảnh Trình, thiếp và y giao hẹn với nhau sẽ không để lộ

người nên hoài nghi ta đều đã hoài nghi, ban đầu tưởng là Hiển Vương

Ta tưởng dù ta có gọi nàng ấy nhiều hơn nữa, nàng ấy vĩnh viễn không

Đúng thế, hôm ấy y liều mình cứu ta khiến ta sơ sót. Nếu một người

Hắn ra sức ôm lấy ta, giọng nói run rẩy: “Hôm nay trẫm đang làm một

vòng tay hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng phải biết thiếp không về là vì

nói, chỉ cần ta biết, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được. Còn ta bây giờ đã hiểu tấm lòng của hắn, vậy thì ta còn quan tâm điều gì nữa? Cho dù

Hắn thở hổn hển. “A Tử, hôm nay trẫm muốn nàng, e là sau này nàng sẽ hận trẫm.”

Tới tận hôm nay t, hóa ra mục đích ta tiến cung đã trở nên đơn thuần như thế.

là tự ý xuất cung thôi mà, người hoàn toàn có thể tước phong hiệu của

vào, cho nên mục tiêu lại biến thành trẫm, ha, Diêu Hành Niên có điều

Nhưng qua lời nói của hắn, ta không khó để nhận ra Nam Chiếu không có liên quan tới Đại Tuyên, như vậy, ta cũng yên tâm. Mặc kệ Đại Tuyên

“A Tử!” Hắn đau đớn gọi tên ta, mỉm cười một cách khó khăn, “Cám ơn nàng!”

cũng không yên tâm về Thái Hằng, còn muốn ‘dạy dỗ chỉ bảo’ chăng?

trước, hắn cũng không hoài nghi. Thế nhưng ta vẫn còn chuyện giấu hắn.

chuyện không hề lý trí..” Hắn rất khó chịu, hắn vẫn đang âm thầm chịu

hắn thừa nhận. Nỗi đau và sự bất lực khi ấy, chỉ có hắn hiểu rõ nhất. Có thể vì nàng ta từ bỏ vị trí thế tử, điều đó đau đớn, thê thảm như thế

tính khí trẻ con của hắn.

Nhưng dù hắn phải âm thầm chịu đựng gì đi nữa thì hắn cũng là một nam nhân.

Hắn khẽ cười: “Chuyện này không phải như nàng nghĩ. Nhưng trẫm tò mò, nàng đã nhìn thấy cảnh thú vị như vậy, sao không nói hả?”

là một quân vương tốt. Điểm này, trước nay ta chưa từng nghi ngờ, thế

Song hắn nói: “Bây giờ trẫm không hỏi.”

Tất cả mọi điều hắn làm chẳng phải ngoài việcmuốn để ta trở thành mục tiêu công kích. Cái gì mà Phất Hy, cái gì mà Dao phi, đó đều là giả

thật sự liên quan tới hắn thì làm thế nào giải thích những mũi tên nhắm

nàng.” Hắn vừa nói vừa đứng lên, rồi lại xoay người kéo chăn, đắp lên

“Trẫm muốn đối xử tốt với nàng ấy, cho dù sủng ái nàng ấy cả đời.” Hắn nói chậm rãi nhưng ta có thể nhận ra nỗi đau trong đó.

tra nữa cũng không thể tra ra nguyên nhân!”

Hắn nói lần thứ hai, nhưng ta biết rõ, lần thứ nhất đó là Phất Hy,

Cảm nhận rõ cơ thể hắn khẽ run lên, hắn cúi đầu hỏi ta: “Nàng thật sự mong muốn?”

mừng, bởi ta muốn chia sẻ gánh nặng với ta.

Ta sững người, hóa ra hắn đã dự tính từ lâu, đến đường lui hắn cũng

Ta hơi kinh ngạc, hồi lâu sau mới nói: “Thiếp nhìn thấy, Hoàng đế Đại Tuyên và Hoàng Hậu Nguyên Trinh gặp gỡ riêng trong khu rừng phía trước

ta không thể để hắn mất đi dáng vẻ ban đầu, ta muốn cố gắng hết sức để

chưa từng chạm vào ta, bây giờ lại biếm ta vào lãnh cung, còn để ta

có thể giống như cây đàn hương, sống tốt trong chốn hậu cung lúc nào

thì không. Nói cho cùng, trẫm vẫn cảm thấy hổ thẹn với nàng ấy.”

Ta hơi sững người, vì sao hắn đối xử với ta như vậy? Hắn trước nay

Chỉ đáng tiếc, Dao phi không hiểu.

Hắn lắc đầu, nói: “Trẫm không sao?”

gan với nàng, nếu nàng còn định tiếp tục giấu trẫm, dĩ nhiên trẫm sẽ hận nàng. Hơn nữa, trẫm không phải đã cho nàng cơ hội rồi sao? Nếu không,

Hắn dường như không tập trung, nghe ta nói mới chau mày, nói: ‘Mệt,

Ta im lặng lắng nghe, không nói một lời, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới chuyện đã qua giữa hắn và Phất Hy trước mặt ta. Từng câu từng từ

Bỗng nhiên nhớ tới câu nói: “Thanh Dương là người Bắc Tề.” của Thanh

trong cảnh tượng vô cùng hỗn loạn đó, tất cả những người có thể động thủ đều động thủ, hiện trường chỉ có hai người không ra tay, một là Hạ Hầu

khách, ông ta chỉ mượn cớ để có thể ở lại hoàng đô. Có lẽ bởi ông ta

Ta lại thấy ngạc nhiên, không phải như ta nghĩ? Ta nghĩ là tư tình? Không phải sao? Vậy Hạ Hầu Tử Khâm làm sao mà biết được?

Một lúc sau, thấy hắn thở dài, dựa lại gần, đặt cằm l*n đ*nh đầu ta.

được hắn yêu, chẳng phải ư?

không?”

Nhìn kĩ hắn, nét mặt hắn mang theo chút mỏi mệt. Ta biết hôm đó nếu

rồi. E là khi nàng ta rời đi còn tưởng ta đã bị biếm vào lãnh cung, ta

Cảnh tượng Hạ Hầu Tử Khâm giương kiếm xông vào phòng y dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt ta.

chỗ đó, ta nghĩ một lát rồi khẽ hỏi: “Bây giờ, người thống lĩnh ngự lâm

ngừng giây lát, lại nói: “Trẫm đã nghi ngờ từ lâu, bởi Triêu Thần nói

ta. Bỗng nghẹn lời, hóa ra, ta chưa từng một mình.

rồi? Hơn nữa, ta và hắn ở bên nhau, dường như không bao giờ rời xa chủ

Ta nghĩ một lát rồi ra ngoài cửa, lấy khăn tay thấm nước, do dự giây

Ta mới nhớ đến lời Vãn Lương từng nói, đợi người của Bắc Tề về, họ cũng sẽ rời đi, liền hỏi: “Tấn Vương về đất phong rồi ạ?”

thấy sửng sốt. Đây là lãnh cung, lúc này còn có ai tới chứ? Triêu Thần

Chỉ bởi những chuyện hắn làm đối với Hàn Vương quá nhiều. Đầu tiên là trong bãi săn ở Thượng Lâm uyển, hắn muốn ta bắn tên vào Hàn Vương, hắn biết rõ ta bắn không thể trúng nhưng vẫn muốn ta bắn. Khi ấy, hắn tưởng ta quen Hàn Vương. Còn lần ở Nam Sơn…

Ta nhìn hắn, nói: “Hoàng thượng, ông ta cố ý xin điều tra triệt để

Đây là lần thứ hai hắn nói cám ơn ta nhưng vì sao nước mắt ta cứ tuôn trào, không thể ngăn lại?

kiện với nàng.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười như có như không.

Ta kinh ngạc, hỏi: “Hoàng thượng muốn thăm dò…Hàn Vương?”

mà hữu hảo bang giao, chỉ cần khinh suất một chút thì lời hứa nào cũng

cùng, khiến ta cảm thấy đau đớn.

Ta cố gứng không nghĩ tới những lời nói của hắn, bởi mỗi câu nói đều khiến ta cảm thấy sợ hãi.

phải sao?

Cuối cùng, ta cũng biết chắc chắn, vì sao hắn ban tặng ta chữ ‘Đàn’.

Tiếng mưa rào, từng trận từng trận lấn át nhau. Ngoài tiếng mưa, tất

không nói, ta cũng không hỏi.

Nhưng hắn bỗng nói: “A Tử, không cần thắp đèn!”

Ta thấy kỳ lạ, tuy ngay từ đầu Diêu Hành Niên chủ động muốn điều tra

“Triêu Thần…”

tới tận xương tủy, cho tới lần ở Nam Sơn đó, khoảnh khắc trẫm trơ mắt

màng tới sự sống c·h·ế·t của hắn, Dao phi vẫn có tình cảm với hắn. Vì trong lòng ả ta có hắn nên mới dám làm nhiều chuyện điên rồ đến thế, chẳng

Trẫm đã đồng ý cái gì, tuyệt đối không nuốt lời. Còn những thứ khác…” Nụ cười trên gương mặt hắn từ từ biến mất, hồi lâu sau mới khẽ nói:

Hắn dường như sững người, hồi lâu sau mới cười, nói: “Ai nói với nàng Nam Chiếu và Đại Tuyên có quan hệ?”

Ngự Túc uyển.”

tay không nhẹ, nhưng hắn không nói, ta cũng sẽ không truy vấn. Cúi người ôm lấy cơ thể hắn, lại nhớ ra trên lưng hắn từng chịu một nhát dao, tuy đã qua mấy ngày, vết thương chắc đã kết khô nhưng ta vẫn cố gắng tránh

quân là ai?” Lúc hỏi, ta đã muốn bật cười.

mặc y phục màu đen và bịt mặt, sao hắn có thể phân biệt được rõ ràng đến thế nhỉ? Có lẽ khi những mũi tên bắn về phía hắn, hắn đã ý thức được

Ta sửng sốt, buột miệng nói: “Nhưng Hoàng thượng nói đêm đó người không châm đèn, còn đụng mạnh vào chân bàn.”

tráng kiện, cảm nhận được lớp mồ hôi nhễ nhại của hắn.

Tay ta từ từ hạ xuống, đặt lên ngực hắn. Hắn cũng là người nhìn xa

Trong lòng ta sửng sốt, có vẻ hắn và ta vẫn nghĩ giống nhau. Không

Y không thể động thủ, có lẽ bởi y vốn không biết võ công!

chỉ muốn nhân cơ hội này nhìn gương mặt sau tấm mặt nạ đó thôi!”

biết võ công, khi rơi xuống vách núi, cho dù vết thương trên người có

Rõ ràng hắn cũng cảm nhậ được sự khác thường ở bên ngoài.

Ta vui mừng, như vậy mới giống hắn, không phải sao? Ghen tuông không

Ôm chặt lấy hắn, ta biết trước mặt Dao phi, hắn vĩnh viễn không thể

Chương 45

“Trẫm không thể tới thăm nàng mỗi tối, trẫm để lại Triêu Thần cho

người nói muốn ban thưởng cho thiếp vì chuyện của Trương Lăng không?”

Hoàng thượng. Hoàng thượng đã nói không phải như thần thiếp nghĩ, vậy

khiến lục cung vô phi vì nàng ấy. Điểm này, nàng hiểu rõ nhưng nàng ấy

giờ trời mưa, căn phòng lờ mờ, e rằng hắn sẽ không nhìn rõ.

“Hoàng thượng, có lẽ sự việc không như vậy, chuyện này có thể chỉ là

Một mình…

Hôm đó ra đã cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn cho rằng võ công của Thanh

vẫn cố gắng ăn cơm và ngủ, nô tỳ cảm thấy vui vẻ, được an ủi hơn bất cứ

Giọng nói quen thuộc xiết bao, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng hằng đêm

Ta ra sức kéo người hắn thấp xuống, khẽ nói bên tai hắn: “Thiếp nhớ

thấy ngượng ngùng.

Dương, đúng thế, ta không thể không để ý đến sự thật này, vì vậy, tất cả mọi điều nàng ta làm đều có thể khiến ta cảm thấy hợp tình hợp lý.

chúng ta không thắng.

“Vậy còn hai phu thê Trương Lăng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

là trách nhiệm của một vị đế vương.

Không ngờ Dao phi và Diêu Hành Niên cùng đối phó với hắn. Đúng thế,

Ta trở nên run rẩy, nhưng cơ thể hắn càng nóng bừng. Tay run run, ta

ta, thậm chí không chút kiêng nể, trắng trợn làm những việc nàng ta muốn làm mà không biết đã làm tổn thương hắn hết lần này đến lần khác.

Ta chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng, tất cả mọi điều hắn nói, ta đều

đựng điều gì đó.

Vậy thì thích khách ở Nam Sơn… có liên quan tới hắn? Nghĩ vậy, trái

“Nương nương!” Người bên ngoài chạy ào vào, quỳ xuống trước mặt ta,

Nguyên có gặpnữ tử. Trẫm hiểu Diêu Chấn Nguyên, không phải mỹ nhân thì

nhưng theo lời Tấn Vương thì lại không phải.

“Nghe tin nàng không sao, trẫm vui mừng xiết bao, tới Cảnh Thái cung

Người kia chạy đến cửa nhưng không vào, chỉ gấp gáp nói: “Hoàng

tính kế cho Hoàng thượng, không phải sao?” Còn hơn hắn bây giờ chỉ có

nói: “Hóa ra thiếp không cần lo lắng về phía Hoàng thượng. Chỉ người mới là kẻ đa mưu túc trí nhất.”

Phất Hy của năm năm trước, trong lòng hắn là một Phất Hy tốt đẹp.

“Hoàng thượng, Dao phi nàng ta…”

“Hoàng thượng…” Ta gọi hắn bằng giọng nói cuốn hút.

trong đôi mắt hắn, còn hắn bỗng nhiên nhắm mắt, chỉ khẽ nói: “Nàng ấy

thấy sợ hãi? Hai tay ôm lấy mặt hắn, ta vội nói: “Thiếp không chỉ có một mình, vì thiếp có chàng. Chàng cũng không chỉ có một mình, vì thiếp sẽ

Hắn sững sờ giây lát rồi gật đầu, nói: “Nhớ, trẫm còn nói nàng muốn gi, trẫm đều đồng ý.”

Lời nói của hắn khiến ta nhớ tới tiếng đánh nhau truyền ra từ căn

trẫm đã biết. Trẫm đã hạ quyết tâm, quyết định tin tưởng nàng.”

khi nàng rửa mặt, chải đầu, trước nay đều không cho người khác hầu hạ.”

nhưng ta đau lòng cho hắn. Tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy vị trí ở

Ta giật mình, vội nói: “Nhưng chuyện của Trương Lăng chưa giải quyết

quân bị trẫm bí mật xử tử, bọn chúng đều nói, trước lúc c·h·ế·t, Diêu Chấn

phần sau, Hạ Hầu Tử Khâm không cách nào giải thích, ta cũng chẳng nghĩ

đó, nghe nói còn… còn cào rách mặt Dao phi nương nương.”

Sao ta có thể hận hắn? Dẫu ngày mai hắn rời khỏi đây, ban ơn mưa móc

nàng ấy, cảm thấy cánh tay Triêu Thần hơi co lại, mới nhớ ra trên người (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu nói ‘cảm ơn’ này, thậm chí còn sức nặng hơn cả câu nói: “Ta yêu nàng!” Thật lạ lùng, vì sao ta lại có cảm giác đó?

thế.

Lời của hắn khiến ta sửng sốt, nhưng ngay lập tức ta lại ra sức lắc

Hắn vẫn cười. “Đúng thế, đụng thật mà. Đụng rồi mới châm đèn.” Hắn

nghe thấy hắn nói: “Nếuphải Hàn Vương, trẫm không có cách nào lý giải

chuyện này.” Chỉ cần không điều tra ra, thời gian ông ta ở lại hoàng đô

“Thái Hằng.” giọng nói của ta rất lãnh đạm.

hận không thể lập tức chuồn mất.

Cuối cùng ta cũng sửng sốt, hóa ra thật sự có liên quan đến hắn. Vậy thì… vì sao…

Nàng ấy vừa khóc vừa cười, giơ tay lau nước mắt, khẽ nói: “Hằng ngày

chuyện lần này, dẫu Cố Khanh Hằng không kể cho hắn về tấm lệnh bài

phải sống thật tốt, trẫm không có cách nào chịu đựng lần thứ hai nữa…”

người. Bàn tay hơi run run, cảm giác nóng bừng lan ra trong không khí…

Đơn giản như hai lần ta gặp Hoàng Hậu Nguyên Trinh thì biết, Nam

gì?” Ta sững người nhưng hắn không đợi ta trả lời đã nói tiếp: “Trẫm đau buồn tới mức muốn g·i·ế·t người! Hận không thể xông tới Bắc Tề g**t ch*t

đứng ở phía nào, chỉ cần không liên thủ với bọn họ mà thành kẻ địch của (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tưởng rằng Triêu Thần bị giày vò đến c·h·ế·t vì ta…

chống đỡ. Chỉ cần kiếm một cái cớ…

Hắn lắc đầu: “Chưa, chuyện thích khách ở Nam Sơn vẫn chưa được giải quyết, tạm thời ông ta sẽ không trở về.”

Ta càng trở nên áy này vì bụng dạ hẹp hòi lần ấy, nhoài người trong

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45