Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Hoàn Thành Giao Dịch
Người đàn ông kia vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng rõ ràng trong ánh mắt có sự lay động thật sự.
"Nhưng hôm nay, tôi có một ngoại lệ."
Mai Phương đi bên cạnh hắn, không nói gì.
Cô không đáp, mà chỉ cúi đầu lần nữa, lặng lẽ mà vững chãi.
Chỉ cần đứng đó, để giá trị của những người quanh mình tự phát sáng.
Ông nhìn Long Anh, rồi liếc sang Mai Phương, nhẹ nhàng thở ra:
Đôi mắt Vương Long Anh khẽ nhìn trần nhà, không dấu được sự vui sướng trong lòng.
Nguyễn Thanh Quang giờ cũng ngồi thẳng lưng lại, hai tay khoanh trước ngực, không còn thái độ nửa vời lúc nãy.
Nguyễn Thanh Quang khẽ liếc hai bên, ánh mắt tối lại, nhưng không ngắt lời.
“Chúng tôi... sẵn sàng ngồi cùng bàn với cậu. Không phải trên tư cách ‘bảo hộ’.”
Một lúc sau
Một ánh nhìn rất ngắn, rất nhẹ, nhưng đủ để khiến người được nhìn hiểu rõ, giờ là lúc cô bước lên.
Giờ đây, Long Anh không cần nói thêm gì nữa
Ông quay lại, ánh mắt giờ đã bớt sự cao ngạo thường thấy, thay vào đó là một sự kính trọng dè dặt.
Giọng ông ta nhẹ như hơi thở, nhưng từng từ vang lên rõ ràng:
Và cô đã hoàn toàn thực hiện đúng vai trò mình nhận.
“Và cũng chính tôi...” Cô lấy từ túi ra một quyển tài liệu mỏng, đưa tới trước mắt mấy người rồi nói
Lớp trưởng, hay đúng hơn là Nguyễn Mai Phương, đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu.
“Cô... là người của dòng Mai?” Người đàn ông bên trái lên tiếng.
Còn lớp trưởng, sau những lời nói đã ấp ủ bấy lâu, giờ đây cô đã chính bước bước ra khỏi bóng tối của chính mình.
Đôi mắt hắn híp lại, bàn tay nắm trong túi áo khẽ bóp chặt, có thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút Sương Cốt Binh Liềm ra để chiến đấu.
Vương Long Anh nhìn cô, cười nghiêng đầu:
Nguyễn Thanh Quang khẽ gật đầu:
Nhất là Nguyễn Mai Phương, cô không giấu được sự xúc động trong mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô cúi đầu thật sâu:
Bởi vì, đây không chỉ là một cơ hội giúp Long Anh lật ngược thế cờ.
Mà Nguyễn Mai Phương sau khi trình bày xong tất cả, đã lùi về sau một bước, nhẹ nhàng đứng song song với Vương Long Anh.
Bởi vì họ đã từng bàn trước tình huống này.
Một người bị ruồng bỏ, lại âm thầm trui rèn, tự tìm đường trở lại gia tộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi sẽ không phụ sự tin tưởng này."
“Vâng, và tôi không phủ nhận việc mình đã từng bị đẩy ra rìa vì năng lực không đủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mai Phương... Tôi nhớ ra rồi. Cô từng đứng hạng ba cuộc thi Điều chế Nội bộ năm mười hai tuổi.”
"Tôi đồng ý hợp tác." Liếc nhìn từng gương mặt trong phòng, hắn nói.
“Người này, rất nguy hiểm.”
Không khí trong phòng theo những lời nói của cô vang lên mà im lặng đến kỳ lạ, như thể mỗi người đều đang ngẫm nghĩ, hoặc ngầm điều chỉnh lại những nhận định ban đầu của mình.
Ngay từ lúc cô nhận được tín hiệu, cơ thể cô đã đứng thẳng lên một cách vô thức, ánh mắt sáng lên không hề che giấu.
“Nếu cậu thực sự có cả một mạch khoáng của Tủy Thủy Cổ...”
Cô đứng lên, làm động tác cúi chào theo đúng nghi thức cổ truyền của dòng tộc.
Ngay khi lời này nói ra, cả gian phòng như bùng nổ.
Ông không nói ai là “chúng ta” nhưng câu ấy đủ khiến cả hai vị trưởng lão bên cạnh khẽ nhắm mắt trầm ngâm.
Hắn bước tới, cầm viên Tủy Thủy Cổ trên bàn, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.
"Anh... có hài lòng với màn trình diễn của tôi không?"
Thỏa thuận đầu tiên cứ vậy được được xác lập.
Chỉ là khẽ liếc mắt sang bên cạnh.
Không còn là cô học sinh chăm ngoan trong lớp học.
“Cũng là người đã giúp em gái cậu ấy hoàn chỉnh phân tích tính chất phấn bột ‘Xuyên Lời’ cũng như thống kê giá trị chuyển hóa của Tủy Thủy Cổ.”
"Rất. Nhưng mà... cô diễn hay quá, suýt nữa tôi tưởng cô không cần tôi nữa rồi."
Giờ đây, cô là một mắt xích quan trọng trong mạch vận hành của một thế lực mới trỗi dậy, thế lực mà do người chủ của cô là Vương Long Anh đứng đầu.
"Chúng tôi là người làm ăn. Không phải kẻ quản ngục, đương nhiên sẽ không làm những gì không cần thiết."
Mà người đàn ông bên trái, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới lên tiếng.
"Xem ra... chúng ta đã đánh giá sai quá nhiều."
“Tôi cũng không phủ nhận rằng, chính tôi đến được đây là nhờ có cậu ấy.”
"Chỉ cần cậu có thể tiếp tục đưa ra thứ như 'Tủy Thủy Cổ' hoặc các công nghệ chiến lược tương đương..."
"Thế thì anh yên tâm đi. Tôi là người giữ lời. Đã ký khế ước thì không nuốt lời."
“Tuy nhiên...” Cô hơi xoay người, đứng bên cạnh Long Anh.
Mà còn là bước đầu tiên để cô quay lại vũ đài vốn từng thuộc về dòng chính nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Thanh Quang nheo mắt.
"Tôi sẽ khôi phục tư cách thành viên nội tộc cho cô ta, và để cô ta làm đại diện liên lạc với cậu ta."
Khi ra khỏi phòng, ánh sáng sớm đã nhuộm vàng cả hành lang dài lát đá trắng.
"Và nếu cậu đồng ý..." Ông quay sang Mai Phương
Một thiếu niên ngoài hệ thống gia tộc, mang theo sức mạnh, trí tuệ, quan hệ và cả sản phẩm có giá trị chiến lược...
“Và tôi muốn trao đổi.”
Và chiến thắng, rõ ràng nghiêng hẳn về vị thiếu niên, vốn tưởng là lấy thất bại mà đi về.
Một câu đơn giản, nhưng khiến cả căn phòng trầm xuống.
Long Anh chậm rãi:
Rõ ràng, món đồ mà hắn đưa ra lần này không còn ở cấp độ chỉ là một 'mặt hàng tốt' nữa, mà nó còn hơn thế nữa.
Nhưng giờ đây, hắn lại bày lên bàn một lá bài mà cả hai cánh tay đắc lực bên cạnh ông ta cũng phải chấn động.
"Tôi... cảm ơn lão gia đã cho cơ hội."
"Vương Long Anh, tôi không cần biết cậu từ đâu đến, hay sau lưng cậu còn ai."
Người bên trái thì chỉ khẽ “ồ” một tiếng, trong khi người bên phải nhướng mày một cái rồi nhìn sang cô chăm chú hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Thanh Quang là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên.
"Tôi giao hàng, các người thanh toán, đôi bên giữ đúng thỏa thuận, đơn giản như vậy."
Chỉ khi gần đến cổng trang viên, cô mới khẽ hỏi:
“Và cũng là người duy nhất từ nhánh phụ được chọn học lớp Đặc Huấn ba tháng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.
Hắn hiểu, đây là bước đầu tiên để nhà họ Nguyễn mở cửa, nhưng cũng là bước đầu tiên để hắn thực hiện kế hoạch của mình.
Cô bật cười, nhẹ nhàng đá nhẹ vào chân hắn:
Một câu đơn giản, không cao cũng không thấp giọng. Nhưng lời lẽ lại dội vào tâm can người nghe một loại lực lượng thần bí nào đó.
"Nhà họ Nguyễn sẽ chính thức đưa tên cậu vào danh sách cộng tác chiến lược cấp một."
"Nhưng phải có một điều kiện."
Nguyễn Thanh Quang vốn định xem thiếu niên kia như một con tốt, hoặc cùng lắm là một quân xe khá hữu dụng…
Trong khi đó, người đàn ông bên phải khẽ gật đầu.
Chỉ là mọi chuyện, đến đây còn chưa kết thúc.
Mỗi một lời cô nói, từng bước tiến về phía bàn, đều mang theo sự kiên định được tích lũy suốt thời gian bị chèn ép.
Chương 35: Hoàn Thành Giao Dịch
Bởi vì ông ta hiểu, cuộc thảo luận này, có vẻ như đã vượt khỏi dự tính ban đầu của ông ta.
Và trong khi mọi người không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, thì Vương Long Anh lại không hề nói gì.
Bên kia, chứng kiến hết thảy những điều này, Vương Long Anh chỉ mỉm cười nhẹ, mà không lên nói một lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu có biết, nhà họ Nguyễn không bao giờ giao những bí mật gia tộc cho người ngoài."
Nhưng ánh mắt lại không hề có sự nghi ngờ nào.
"Tôi không thích bị giá·m s·át. Và tôi không thích bị hỏi những câu không cần thiết."
Một bên khác, Vương Long Anh chỉ khoanh tay nghe, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên không rõ là khen hay chọc ghẹo.
“Tôi là Nguyễn Mai Phương, con gái của Nhánh Thứ Ba – Nguyễn Mai.”
Nguyễn Thanh Quang nhìn cô, không giấu nổi sự đánh giá trong ánh mắt.
“Cậu tìm thấy nó ở đâu?”
“Tôi không phải dân buôn. Tôi chỉ muốn cho thấy... mình có lẽ có thứ các vị cần.”
Đứng thẳng lưng giữa gian phòng quyền lực, và cô đang từng bước khắc lại tên mình vào dòng chính nhà họ Nguyễn.
Sau đó, ông ta chắp tay sau lưng, bước về phía cửa sổ, nhìn ra khu vườn đang được ánh nắng sớm chiếu sáng qua lớp kính trong suốt.
“Kính thưa lão gia, cùng hai vị trưởng lão.”
Gương mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại lấp lánh như ngọn lửa vừa được thắp lên giữa trời mưa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.